Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 14: Là Tôi Đánh Dấu Cậu Ấy

Thảo Môi Đà Đà

07/07/2023

Lâm Nặc nghe những tiếng chế giễu coi thường xung quanh, khóe miệng cong lên một nụ cười sung sướng.

Không quan tâm Lăng Mộc đã thông qua khảo nghiệm như thế nào, thì sau hôm nay, thanh danh của y trong học viện Tinh Tế cũng sẽ không bao giờ tốt lên được.

Ngay lúc Lâm Nặc còn đang đắc ý, từ trong đám người truyền đến một giọng nói.

“Là tôi đánh dấu cậu ấy đấy.”

Giọng nói quen thuộc này khiến cho Lăng Mộc run lên, y trừng đôi mắt đã đỏ lên về hướng đó, thẳng tắp đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Khâu Chấn Dương.

Tiếng nói vừa vang lên này khiến mọi âm thanh xung quanh đều im bắt, Khâu Chấn Dương đẩy đám người ra, bưng dĩa đồ ăn đi tới, không nói hai lời trực tiếp đem dĩa đồ ăn đó úp lên đầu của tên Alpha đang kiềm chế Lăng Mộc.

Tên Alpha kia hoàn toàn không thể ngờ Khâu Chấn Dương sẽ làm như vậy, cho nên sững sờ tại chỗ.

Đến khi canh và đồ ăn đáp lên đầu hắn ta, lúc này hắn ta mới giận dữ hét lên, lập tức buông Lăng Mộc ra, muốn nhào qua đấm một đấm về phía Khâu Chấn Dương.

Trước ánh mắt kiếp sợ của tất cả mọi người, Khâu Chấn Dương nhẹ nhàng chặn nắm đấm của tên Alpha kia lại, thậm chí nhẹ nhàng nghiêng người, dễ dàng ném tên kia ra ngoài, ngã thật mạnh trên đất.

Lăng Mộc bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho sững sờ, khẽ nhếch môi nhìn về phía Khâu Chấn Dương, người sau cũng không thèm liếc mắt nhìn tên Alpha kia một cái, trực tiếp đi đến trước mặt y, cúi đầu nhẹ nhàng nâng cổ tay của y lên, nhìn vết bầm phía trên mà đau lòng nói:

“Rất đau đúng không? Đợi lát nữa tôi thoa thuốc giúp cho cậu.”

Cảm xúc ấm áp này khiến cho Lăng Mộc hơi co rúm lại một chút, y mím chặt môi, rút tay về theo bản năng, thậm chí lui về phía sau một bước.

Nay của Khâu Chấn Dương cứng lại tại chỗ, không nhịn được mà thở dài trong lòng.

Có vẻ như tiểu đáng thương này vẫn còn rất bàn xích khi mình đến gần a.



Bên này Khâu Chấn Dương vẫn còn đang thở dài, cồn bên kia, tên Alpha đó lại muốn dùng nắm đấm lao tới, chỉ là giữa đường lại bị một tên nam sinh khác chặn lại.

Viên Thần Vũ cười hì hì nhìn hắn, lắc đầu nói: “Tôi khuyên cậu đừng có màkhiêu khích hắn, tên tiểu tử Khâu Chấn Dương kia, một đánh mười không cần thở dốc, người anh em này vẫn đừng đi tìm chết thì hơn.”

Tên Alpha kia tức giận không nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục chạy qua, chủ yếu là bởi vì cái tên nhảy ra từ trong miệng Viên Thần Vũ.

Khâu Chấn Dương, hạng nhất khảo nghiệm nhập học, con thứ của thủ tịch quân đoàn thế gia Khâu gia, người thừa kế duy nhất của y dược thế gia Chu thị, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính lớn nhất Liên Bang.

Hắn… là tồn tại mà mình không thể trêu vào!

Thân thế hiển hách như vậy, thật ra Khâu Chấn Dương cũng được xem là người nổi danh khắp tinh tế rồi, lại bởi vì cùng lớp, cho nên đại đa số học viên đều biết đến Khâu Chấn Dương.

“Khâu, Khâu Chấn Dương?” Lâm Nặc cuối cùng cũng có phản ứng, cau mày lại gần một chút, rụt rè đánh giá Khâu Chấn Dương.

“Xin chào.” Khâu Chấn Dương gật đầu, nâng nâng mí mắt liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại quay trở về trên người Lăng Mộc.

Thân là một Omega, lại là một Omega có giá trị nhan sắc cao, đây là lần đầu tiên Lâm Nặc bị người khác ngó lơ như vậy.

Nhưng với thân phận của Khâu Chấn Dương, hắn hoàn toàn có quyền kiêu ngạo.

Lâm Nặc nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, tim đập nhanh, cắn môi hắng giọng nói, giọng quyến rũ.

“Bạn học Khâu, vừa rồi hình như cậu nói, cậu là người đánh dấu Lăng Mộc?”

Cơ thể Lăng Mộc run lên, nhìn về phía Lâm Nặc với vẻ mặt căm thù.

Khâu Chấn Dương hơi nhích người chắn trước người Lăng Mộc, thản nhiên trả lời.

“Đúng vậy, người đánh dấu Lăng Mộc là tôi, nhưng chuyện này cũng là ngoài ý muốn, Lăng Mộc do bị tôi ép buộc nên mới như vậy, chuyện đánh dấu này hoàn toàn là do tôi mà ra.”



Những người xung quanh đều bừng tỉnh, không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Nhưng đại đa số người ở đây đều cảm thấy rất khó tin, bao gồm cả Lâm Nặc.

Dù sao thì chuyện Khâu Chấn Dương đến Lâm gia từ hôn, hầu như ai cũng biết!

Khi đó Lâm Nặc trốn ở trên cầu thang quan sát, hắn nhớ rất rõ thái độ cũng vẻ mặt chán ghét của Khâu Chấn Dương dành cho Lăng Mộc khi đó, làm sao hắn có thể đánh dấu Lăng Mộc được?

Lâm Nặc thở gấp, Khâu Chấn Dương nguyện ý đánh dấu Lăng Mộc sao?

Hắn không tin!

“Bạn học Khâu, nhất định là do Lăng Mộc câu dẫn cậu đúng không? Có phải y đã hạ thuốc cho cậu, cho nên cậu không thể cự tuyệt y? Nếu không, loại người như y, ai mà nguyện ý đánh dấu y chứ!”

Lâm Nặc ghen ghét đến phát cuồng, bắt đầu ăn nói không lựa lời, “Tiện nhân này quá không biết xấu hổ, rõ ràng bạn học Khâu đã từ hôn rồi, vậy mà y lại còn làm ra loại chuyện này, không khác gì người mẹ đê tiện của y cả!”

“Mày lặp lại lần nữa đi!”

Lăng Mộc lập tức bị chọc giận, trực tiếp vén tay áo tiến lên muốn xông tới.

Trước đây, vì không muốn nhận trợ cấp kinh hoạt khí của Lâm gia, cho nên y vẫn luôn đi làm thuê để sống, bởi vì mình là Omega cùng với cách đối nhân xử thế lạnh nhạt mình, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, cho nên y đánh nhau rất giỏi.

Nếu đánh với Alpha thì không có phần thắng, nhưng đối với Beta thì chưa chắc, càng đừng nói là với Omega thấp hơn mình một cái đầu.

Trong lòng Lăng Mộc hiện tại chỉ có một ý niệm, chính là đập cái tên Lâm Nặc này thành đầu heo!

Thời điểm y nắm tay chuẩn bị lao qua, bên hông căng thẳng, trực tiếp bị người nào đó nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook