Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 24: Hoang Mang
Thảo Môi Đà Đà
11/07/2023
Sau một hồi tự đấu tranh, Lăng Mộc hơi giương mắt, đối diện với đôi mắt của Khâu Chấn Dương.
Dáng vẻ của hắn vẫn ung dung, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn bận tâm.
Hạng nhất của kỳ khảo nghiệm đó, hắn có thể nhẹ nhàng vứt bỏ, lúc y bị đám người Lâm Nặc chế nhạo, hắn cũng ra mặt giúp mình, ngay cả chuyện này, y không biết hắn đã chui từ đâu ra để giúp y…
Lăng Mộc thật sự không hiểu.
Y hít sâu một hơi, gạt tay Khâu Chấn Dương, không nói lời nào mà đi thẳng về phía phòng hiệu trưởng.
Khâu Chấn Dương cũng không ngăn cản, tung ta tung tăng đi theo sau.
Thấy hai người bước vào lần nữa, hiệu trưởng giật giật khóe miệng.
“Cuối cùng thì các cậu có quan hệ gì với nhau? Có muốn ở cùng nhau hay không?”
Khâu Chấn Dương chờ mong mà nhìn Lăng Mộc, chớp chớp mắt nhìn y.
Lăng Mộc cắn chặt răng, quai hàm căng chặt.
“Em… Sẽ ở cùng với hắn.”
Tiếng như muỗi kêu, nhưng hai người ở đây đều có thể nghe thấy.
Khâu Chấn Dương nở một nụ cười thật tươi, còn rất đắc ý nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng: “…” Tên tiểu tử thúi này! Đắc ý với ông làm gì!
Nếu đương sự đã xác định, hiệu trưởng cũng không nhiều lời nữa, lập tức liền nhập thông tin Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc sẽ ở cùng nhau vào đầu cuối.
Ký túc xá mà Khâu Chấn Dương sẽ ở đã được Chu Thấm xác nhận thay hắn xong cả rồi, bây giờ chỉ cần điền thêm tên của Lăng Mộc vào nữa là được.
Bây giờ đã có hơn một nửa học viên xác nhận ở lại ký túc xác, sau khi chọn xong ký túc cá, phần còn lại thì sau khi khai giảng mới lo tiếp.
Thời điểm rời khỏi phòng hiệu trưởng, ánh mắt của Lăng Mộc có chút đờ đẫn.
“Sao vậy, hối hận rồi sao? Giờ hối hận thì đã không còn kịp rồi.”
Khâu Chấn Dương thấy y đứng sững lại trên bậc thang, hả hê mà đáp một câu.
Lăng Mộc lập tức trợn mắt, rất muốn đấm cho hắn một cái.
Hít sâu một thật sâu, nghĩ lại thì vừa rồi hắn cũng giúp mình, Lăng Mộc biệt nữu cám ơn.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn cậu, tiền thuê phòng tôi sẽ trả cho cậu dựa trên giá thuê của trường, nhưng phần của em gái thì phải hai thắng sau tôi mới có thể trả lại được.”
Mặc dù phòng Khâu Chấn Dương có hai chiếc giường, mỗi người một chiếc, y chỉ cần trả một chiếc giường là được, nhưng Lăng Mộc vẫn kiên quyết muốn trả hai chiếc.
Khâu Chấn Dương nhìn y một lúc, tầm mắt đảo qua vành tai đang ửng đỏ kia, tâm tình cực tốt.
“Được a.”
Cho dù bây giờ Lăng Mộc nói cái gì, Khâu Chấn Dương cũng sẽ đồng ý.
Hắn không thiếu chút tiền đó, nhưng nếu số tiền đó có thể khiến cho Lăng Mộc cảm thấy an tâm hơn, vậy thì hắn sẽ nhận.
Hai người, mỗi người một suy nghĩ đi dạo trong khuôn viên học viện Tinh Tế, học viện Tinh Tế rất lớn, lớn hơn gấp mấy chục lần với trường đại học mà Khâu Chấn Dương đã học trước khi xuyên đến đây.
Phong cảnh trong khuôn viên trường rất đẹp, cây xanh khắp nơi, cứ cách mười mét thì sẽ có một cái ghế dựa dọc hai bên đường.
Bây giờ vẫn còn chưa khai giảng, nhưng cũng có một số học viên cũng đã dọn hành lý vào trong ký tức xá giống Khâu Chấn Dương, cho nên nên lúc này hai người nhìn thấy có rất nhiều người đang bận rộn lui tới.
“Có muốn đi lấy chìa khóa với tôi trước hay không, sau đó đi xem ký túc xá một chút, để đến lúc cậu dọn đồ đến thì đỡ phải đi tìm.”
Khâu Chấn Dương quay đầu nhìn về phía Lăng Mộc, sau một hồi đi dạo thì sắc mặt của tên gia hỏa này đã tốt hơn một chút, đột nhiên nghe thấy lời đề nghị của hắn thì biểu tình của y có chút dại ra.
Dáng vẻ của y lúc này thật sự rất hiếm thấy, Khâu Chấn Dương nhìn y đầy thích thú, trong đôi mắt đen của hắn chính là hình phản chiếu của Lăng Mộc.
“A, được.”
Lăng Mộc hoảng hốt một chút, sau đó đồng ý, mím môi quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt của Khâu Chấn Dương.
Vì thế, Khâu Chấn Dương đưa y đến phòng quản lý ký túc xá trước, lấy chìa khóa nhập vào thiết bị đầu cuối, sau đó dẫn y đến khu ký túc xá.
Lăng Mộc vốn tưởng ký túc xá mà Khâu Chấn Dương nói là một ký túc xá bình thường, nhưng đi không được bao lâu, Khâu Chấn Dương đưa y đến khu ký túc xá phía Đông.
Trước khi tìm hiệu trưởng thương lượng chuyện đó, Lăng Mộc đã để ý qua tình hình của ký túc xá rồi, cũng biết học viện Tinh Tế không chỉ có khu ký túc xá bình thường, mà còn có khu ký túc xá khác, học viên bên trong khú ký túc xá đó không ai không sang quý, chi phí phải trả cho mỗi kỳ gấp người lần khu ký túc xá bình thường!
Nghĩ đến đây, Lăng Mộc ngừng bước chân.
Khâu Chấn Dương đi thêm một đoạn, nhưng không thấy người kia đâu, liền nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại.
Biểu tình của Lăng Mộc lúc này nhìn qua có chút đáng sợ, rõ ràng chỉ là cau mày, nhưng cho người ta cảm giác như y sẽ lập tức nhào qua đánh người vậy.
“Có chuyện gì vậy?”
Khâu Chấn Dương đã quen, thậm chí càn cảm thấy biểu tình trên mặt y chẳng đáng sợ chút nào.
“Cậu ở khu ký túc phía Đông sao?”
“Đúng vậy.” Khâu Chấn Dương có chút khó hiểu.
Thấy dáng vẻ như không hiểu chuyện gì của hắn, Lăng Mộc có chút vô ngữ.
“Cậu… Có biết chi phí ở tại khu phía Đông là bao nhiêu không?”
Khâu Chấn Dương không nói gì, hắn thật sự không biết… Nhưng dựa trên cái biểu tình và phản ứng này của Lăng Mộc, còn có kinh nghiệm ở ký túc xá của hắn trước đây, chi phí của ký túc xá mà Khâu Chấn Dương sẽ ở chắc chắn không hề rẻ.
“Tôi cũng không biết, nhưng dù sao nó cũng không quan trọng, cho dù cậu không đến ở, tôi cũng sẽ bao luôn cả phòng, tôi không thích sống chung với người khác.”
Khâu Chấn Dương cố gắng hết sức để biểu tình của mình trong thờ ơ hết sức, để Lăng Mộc đỡ phải bị áp lực.
Nhưng những lời hắn nói càng khiến cho Lăng Mộc càng cảm thấy bối rồi.
“Vậy sao cậu lại muốn sống cùng tôi?”
Dù sao y muốn đưa thêm ém gái vào sống chung, nếu Khâu Chấn Dương không muốn sống chung với người khác, vậy thì lại càng không nên đề nghị y vào sống cùng mới đúng.
“Cậu cảm thấy lý do là vì sao?”
Khâu Chấn Dương không trực tiếp trả lời, mà nhìn thẳng vào mắt Lăng Mộc, hỏi lại một câu.
Lúc này, bọn họ đã rẽ từ đường lớn sang đường nhỏ dẫn đến khu ký túc xá phía Đông, gió mùa hè lướt qua từng hàng cây, khiến cho nó thêm phần mát mẻ.
Tiếng lá cây xang lên xào xạch từ mọi phía, như có một làn điệu không tên vang lên bên tai.
Một hồi lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời của y, Khâu Chấn Dương hơi cong khóe môi, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.
“Vì cậu là bạn của tôi, chẳng phải trước đó tôi đã nói, rằng tôi muốn trở thành bạn với cậu sao?”
Lăng Mộc hơi cúi đầu, y không biết phải trả lời như thế nào, cho nên đơn giản ngậm miệng không nói, trầm mặc đuổi theo bước chân của Khâu Chấn Dương.
Dáng vẻ của hắn vẫn ung dung, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn bận tâm.
Hạng nhất của kỳ khảo nghiệm đó, hắn có thể nhẹ nhàng vứt bỏ, lúc y bị đám người Lâm Nặc chế nhạo, hắn cũng ra mặt giúp mình, ngay cả chuyện này, y không biết hắn đã chui từ đâu ra để giúp y…
Lăng Mộc thật sự không hiểu.
Y hít sâu một hơi, gạt tay Khâu Chấn Dương, không nói lời nào mà đi thẳng về phía phòng hiệu trưởng.
Khâu Chấn Dương cũng không ngăn cản, tung ta tung tăng đi theo sau.
Thấy hai người bước vào lần nữa, hiệu trưởng giật giật khóe miệng.
“Cuối cùng thì các cậu có quan hệ gì với nhau? Có muốn ở cùng nhau hay không?”
Khâu Chấn Dương chờ mong mà nhìn Lăng Mộc, chớp chớp mắt nhìn y.
Lăng Mộc cắn chặt răng, quai hàm căng chặt.
“Em… Sẽ ở cùng với hắn.”
Tiếng như muỗi kêu, nhưng hai người ở đây đều có thể nghe thấy.
Khâu Chấn Dương nở một nụ cười thật tươi, còn rất đắc ý nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng: “…” Tên tiểu tử thúi này! Đắc ý với ông làm gì!
Nếu đương sự đã xác định, hiệu trưởng cũng không nhiều lời nữa, lập tức liền nhập thông tin Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc sẽ ở cùng nhau vào đầu cuối.
Ký túc xá mà Khâu Chấn Dương sẽ ở đã được Chu Thấm xác nhận thay hắn xong cả rồi, bây giờ chỉ cần điền thêm tên của Lăng Mộc vào nữa là được.
Bây giờ đã có hơn một nửa học viên xác nhận ở lại ký túc xác, sau khi chọn xong ký túc cá, phần còn lại thì sau khi khai giảng mới lo tiếp.
Thời điểm rời khỏi phòng hiệu trưởng, ánh mắt của Lăng Mộc có chút đờ đẫn.
“Sao vậy, hối hận rồi sao? Giờ hối hận thì đã không còn kịp rồi.”
Khâu Chấn Dương thấy y đứng sững lại trên bậc thang, hả hê mà đáp một câu.
Lăng Mộc lập tức trợn mắt, rất muốn đấm cho hắn một cái.
Hít sâu một thật sâu, nghĩ lại thì vừa rồi hắn cũng giúp mình, Lăng Mộc biệt nữu cám ơn.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn cậu, tiền thuê phòng tôi sẽ trả cho cậu dựa trên giá thuê của trường, nhưng phần của em gái thì phải hai thắng sau tôi mới có thể trả lại được.”
Mặc dù phòng Khâu Chấn Dương có hai chiếc giường, mỗi người một chiếc, y chỉ cần trả một chiếc giường là được, nhưng Lăng Mộc vẫn kiên quyết muốn trả hai chiếc.
Khâu Chấn Dương nhìn y một lúc, tầm mắt đảo qua vành tai đang ửng đỏ kia, tâm tình cực tốt.
“Được a.”
Cho dù bây giờ Lăng Mộc nói cái gì, Khâu Chấn Dương cũng sẽ đồng ý.
Hắn không thiếu chút tiền đó, nhưng nếu số tiền đó có thể khiến cho Lăng Mộc cảm thấy an tâm hơn, vậy thì hắn sẽ nhận.
Hai người, mỗi người một suy nghĩ đi dạo trong khuôn viên học viện Tinh Tế, học viện Tinh Tế rất lớn, lớn hơn gấp mấy chục lần với trường đại học mà Khâu Chấn Dương đã học trước khi xuyên đến đây.
Phong cảnh trong khuôn viên trường rất đẹp, cây xanh khắp nơi, cứ cách mười mét thì sẽ có một cái ghế dựa dọc hai bên đường.
Bây giờ vẫn còn chưa khai giảng, nhưng cũng có một số học viên cũng đã dọn hành lý vào trong ký tức xá giống Khâu Chấn Dương, cho nên nên lúc này hai người nhìn thấy có rất nhiều người đang bận rộn lui tới.
“Có muốn đi lấy chìa khóa với tôi trước hay không, sau đó đi xem ký túc xá một chút, để đến lúc cậu dọn đồ đến thì đỡ phải đi tìm.”
Khâu Chấn Dương quay đầu nhìn về phía Lăng Mộc, sau một hồi đi dạo thì sắc mặt của tên gia hỏa này đã tốt hơn một chút, đột nhiên nghe thấy lời đề nghị của hắn thì biểu tình của y có chút dại ra.
Dáng vẻ của y lúc này thật sự rất hiếm thấy, Khâu Chấn Dương nhìn y đầy thích thú, trong đôi mắt đen của hắn chính là hình phản chiếu của Lăng Mộc.
“A, được.”
Lăng Mộc hoảng hốt một chút, sau đó đồng ý, mím môi quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt của Khâu Chấn Dương.
Vì thế, Khâu Chấn Dương đưa y đến phòng quản lý ký túc xá trước, lấy chìa khóa nhập vào thiết bị đầu cuối, sau đó dẫn y đến khu ký túc xá.
Lăng Mộc vốn tưởng ký túc xá mà Khâu Chấn Dương nói là một ký túc xá bình thường, nhưng đi không được bao lâu, Khâu Chấn Dương đưa y đến khu ký túc xá phía Đông.
Trước khi tìm hiệu trưởng thương lượng chuyện đó, Lăng Mộc đã để ý qua tình hình của ký túc xá rồi, cũng biết học viện Tinh Tế không chỉ có khu ký túc xá bình thường, mà còn có khu ký túc xá khác, học viên bên trong khú ký túc xá đó không ai không sang quý, chi phí phải trả cho mỗi kỳ gấp người lần khu ký túc xá bình thường!
Nghĩ đến đây, Lăng Mộc ngừng bước chân.
Khâu Chấn Dương đi thêm một đoạn, nhưng không thấy người kia đâu, liền nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại.
Biểu tình của Lăng Mộc lúc này nhìn qua có chút đáng sợ, rõ ràng chỉ là cau mày, nhưng cho người ta cảm giác như y sẽ lập tức nhào qua đánh người vậy.
“Có chuyện gì vậy?”
Khâu Chấn Dương đã quen, thậm chí càn cảm thấy biểu tình trên mặt y chẳng đáng sợ chút nào.
“Cậu ở khu ký túc phía Đông sao?”
“Đúng vậy.” Khâu Chấn Dương có chút khó hiểu.
Thấy dáng vẻ như không hiểu chuyện gì của hắn, Lăng Mộc có chút vô ngữ.
“Cậu… Có biết chi phí ở tại khu phía Đông là bao nhiêu không?”
Khâu Chấn Dương không nói gì, hắn thật sự không biết… Nhưng dựa trên cái biểu tình và phản ứng này của Lăng Mộc, còn có kinh nghiệm ở ký túc xá của hắn trước đây, chi phí của ký túc xá mà Khâu Chấn Dương sẽ ở chắc chắn không hề rẻ.
“Tôi cũng không biết, nhưng dù sao nó cũng không quan trọng, cho dù cậu không đến ở, tôi cũng sẽ bao luôn cả phòng, tôi không thích sống chung với người khác.”
Khâu Chấn Dương cố gắng hết sức để biểu tình của mình trong thờ ơ hết sức, để Lăng Mộc đỡ phải bị áp lực.
Nhưng những lời hắn nói càng khiến cho Lăng Mộc càng cảm thấy bối rồi.
“Vậy sao cậu lại muốn sống cùng tôi?”
Dù sao y muốn đưa thêm ém gái vào sống chung, nếu Khâu Chấn Dương không muốn sống chung với người khác, vậy thì lại càng không nên đề nghị y vào sống cùng mới đúng.
“Cậu cảm thấy lý do là vì sao?”
Khâu Chấn Dương không trực tiếp trả lời, mà nhìn thẳng vào mắt Lăng Mộc, hỏi lại một câu.
Lúc này, bọn họ đã rẽ từ đường lớn sang đường nhỏ dẫn đến khu ký túc xá phía Đông, gió mùa hè lướt qua từng hàng cây, khiến cho nó thêm phần mát mẻ.
Tiếng lá cây xang lên xào xạch từ mọi phía, như có một làn điệu không tên vang lên bên tai.
Một hồi lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời của y, Khâu Chấn Dương hơi cong khóe môi, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.
“Vì cậu là bạn của tôi, chẳng phải trước đó tôi đã nói, rằng tôi muốn trở thành bạn với cậu sao?”
Lăng Mộc hơi cúi đầu, y không biết phải trả lời như thế nào, cho nên đơn giản ngậm miệng không nói, trầm mặc đuổi theo bước chân của Khâu Chấn Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.