Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 23: Thuyết Phục
Thảo Môi Đà Đà
11/07/2023
“Ở cùng cậu? Cậu chính là Alpha đấy! Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy!”
Hiệu trưởng vẫn còn nhớ rất rõ, hắn chính là người đoạt hạng hai của đợt khảo nghiệm vừa rồi, dù biết gia thế hiển hách của Khâu Chấn Dương, nhưng vì trong nhất thời nóng nảy, ông vẫn không kìm được mà đập tay xuống bàn.
“Alpha không thể ở chung với Omega, ai mà biết được cậu có y xấu gì hay không!”
Bị ánh mắt tràn ngập tức giận của hiệu trưởng trừng một cái, Khâu Chấn Dương ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, sau đó nhìn về phía ánh mắt đầy kinh ngạc của Lăng Mộc, bước đến đứng bên cạnh y.
Hắn không trực tiếp giải thích, mà là nghiêng đầu nhìn ra phía sau cổ Lăng Mộc, nhìn thấy miếng dán tin tức tố trên đó, lập đưa tay lột xuống.
Lập tức, tin tức tố thuộc về Khâu Chấn Dương tràn ra ngoài theo miệng vết thương, quẩn quanh bên cạnh Lăng Mộc.
“Mẹ nó, cậu làm cái gì vậy!”
Lăng Mộc vội vàng đưa tay che lại vết thương sau cổ, nhưng đã không còn kịp rồi, hiệu trưởng đã hoàn toàn nghe thấy tin tức tố thuộc về Alpha, cùng với —— tin tức tố mà Khâu Chấn Dương đang phát ra lúc này, hoàn toàn giống nhau.
Hiệu trưởng: “…”
Bọn nhỏ thời nay đúng thật là ghê gớm, bây giờ bọn chúng mới chỉ thành niên không lâu mà đúng không?
Bị Lăng Mộc nhìn bằng ánh mắt đầy căm tức, nhưng Khâu Chấn Dương lại tỏ ra rất tự nhiên, còn cố ý vẫy vẫy miếng dán tinh tức tố trong tay cho hiệu trưởng thấy, bổ sung.
“Y là Omega của em, theo em nhớ thì trong nội quy của trường có nói, tình lữ có thể xin ở chung với nhau được, dù sao thì cũng phải đề phòng những trường hợp đặc biệt như kỳ động dục nữa a.”
Đúng vậy, đúng là có nội quy như thế thật… Nhưng trường hợp vừa nhập học đã yêu cầu ở chung, thật sự rất hiếm!
Hiệu trưởng mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Lăng Mộc, rối rắm đến mức xoắn cả lưỡi.
“Vậy, Lăng Mộc, cậu nghĩ như thế nào?”
“Em không muốn.”
Lăng Mộc lập tức cự tuyệt, thái độ kiên quyết như thể Khâu Chấn Dương chính là loại dã thú nguy hiểm nào đó vậy.
Khâu Chấn Dương trừng mắt, cái tên này thật là, sao không tự hỏi một chút giùm cái đi?
Mình làm như vậy chẳng phải là đang giúp y sao a!
“Hiệu trưởng, xin chờ một chút.”
Hắn giật giật khóe miệng, cười khan một tiếng, sau đó kéo tay Lăng Mộc chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng, mãi cho đến khi đến cuối hành lang mới dừng lại.
“Họ Khâu kia, cậu phát điên cái gì vậy?”
Lăng Mộc giãy giụa suốt cả chặng đường đi, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn không có phản ứng gì, sau khi dừng lại, cuối cùng đối phương cũng chịu buông tay.
Bị Lăng Mộc nhìn chằm chằm, Khâu Chấn Dương vô tội mà nói.
“Tôi làm vậy chẳng phải là vì muốn nói chuyện đường hoàng với cậu hay sao?”
“Chúng ta không có để nói cả, nếu cậu muốn nói về chuyện tinh hạch, đợi một thời gian nữa tôi sẽ trả cho cậu.”
Khâu Chấn Dương có chút bất đắc dĩ, Lăng Mộc cả người đầy gai, ngay cả tiếp xúc cũng có chút khó khăn.
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn phải ứng như vậy? Cậu cũng biết nội quy trong học viện rồi đến, sẽ không bỏ qua hay châm chước gì vì cậu là trường hợp đặc biệt đâu, ngoại trừ ở cùng với tôi, ngươi còn cách nào khác nữa sao?”
“Liên quan gì đến cậu!”
Lăng Mộc xong liền muốn quay về phòng hiệu trưởng, lúc này Khâu Chấn Dương cũng có chút bực bội, trực tiếp tóm lấy tay Lăng Mộc, thấp giọng nói bên tai Lăng Mộc.
“Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi giải thích lại mọi chuyện cho cậu nữa hay sao? Bây giờ trên người cậu mang tin tức tố của tôi, trên cổ có vết đánh dấu của tôi… Lăng Mộc, cậu cho rằng bản thân là một Alpha, sẽ cho phép Omega của mình ở chung vời người khác sao?”
Có một luồng nhiệt đột nhiên lại gần khiến cho Lăng Mộc phải co rụt lại thật mạnh, lưng đập mạnh vào bức tưởng, ngay cả đầu cũng bị đập một chút.
Y đau đến mức phải hít khí, nhưng cũng không quên tặng cho Khâu Chấn Dương một ánh mắt hình viên đạn.
“Tôi và cậu chẳng có quan hệ gì cả!”
“Sao lại không có? Chẳng lẽ cậu muốn tôi đánh dấu cậu thêm một lần nữa sao?”
Nói rồi, Khâu Chấn Dương còn cực kỳ ác liệt mà nhe răng ra.
Răng nanh bén nhọn, vì cố ý lộ ra, cho nên nhiễm lên một tầng hàn quang.
Giống như một con hung thú, lộ ra sự mạnh mẽ và đáng sợ đối với con mồi của mình.
Mặt của Lăng Mộc lập tức trở nên trắng bệch, rõ ràng là đã bị Khâu Chấn Dương dọa sợ, ngay sau đó, mặt y lại bắt đầu không khống chế được mà đỏ lên.
Cái tên này sao lại phóng ra tin tức tố về phía mình!
Quá vô liêm sỉ!
Thân thể của mình cũng quá vô liêm sỉ!
Chân y vậy mà lại mềm nhũn cả ra!
Dù cho sâu trong nội tâm y đang gào thét như thế nào, nhưng Lăng Mộc cũng không thể nói nên lời, tin tức tố mạnh mẽ thuộc về Khâu Chấn Dương đang không ngừng tấn công lý trí của y.
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
Khâu Chấn Dương thấy y cũng đã bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói.
“Tôi chỉ đang cho cậu một đề nghị, nếu cậu có khác, thì không cần để ý đến đề nghị của tôi. Tôi đảm bảo với cậu, trong thời gian ở chung, tuyệt đối sẽ không chạm vào cậu nếu không có sự cho phép, hai chúng ta chỉ làm bạn phòng bình thường mà thôi.”
Thực ra thì Khâu Chấn Dương cũng không muốn phóng xuất tin tức tố về phía Lăng Mộc thường xuyên như vậy, nhưng đứa nhỏ này xấu tính quá!
Nếu không uy hiếp một chút, hai người bọn họ sẽ không thể nào nói chuyện đường hoàng với nhau được.
Lăng Mộc rũ mắt, từ góc nhìn của Khâu Chấn Dương, hắn chỉ có thể nhìn thấy trán bóng loáng và lông mày đậm, còn có vết sẹo mờ cắt ngang lông mày kia.
Lông mi của Lăng Mộc rất dài, dày đậm như chiếc quạt lông dày, nhưng lông mi không cong cho nên khi nhìn thẳng lại không thể nhận ra.
Đột nhiên Khâu Chấn Dương rất muốn hôn y, muốn đem yêu thích và quan tâm trong lòng truyền cho y, cho y biết mình làm vậy là có ý tốt… Một tia tình cảm mà chính hắn cũng không nhận ra đã xuất hiện.
Chờ thật lâu, lúc này Lăng Mộc mới ủ rũ nói: “Đồ thần kinh.”
Khâu Chấn Dương: “…”
Hình như hắn có chút thần kinh thật, nếu không thì tại sao hắn lại thấy Lăng Mộc đang cúi đầy thấp giọng mắng hắn lúc này nhìn rất đáng yêu a?
Khâu Chấn Dương khẽ nhướng mày, nhún vai không nói gì, chỉ đưa tay nâng cằm Lăng Mộc, có chút ngả ngớn mà cười nói.
“Ngươi nghĩ như thế nào về tôi cũng được, thấy vui là được, nhưng chuyện ở chung này, cậu đừng cự tuyệt nữa, biết chưa?”
Thần thái tự tin kia, cứ như đã chắc chắn rằng Lăng Mộc sẽ không tiếp tục cự tuyệt nữa vậy.
Vốn đang còn muốn cự tuyệt, nhưng lại sụp đổ trước lời nói của Khâu Chấn Dương.
Trong lòng Lăng Mộc cảm thấy có chút bất đắc dĩ, y không thể không thừa nhận, những gì mà Khâu Chấn Dương là rất đúng.
Ngoại trừ chuyện ở chung, Lăng Mộc không tìm được cách nào khác để giải quyết vấn đề đang gặp phải này.
Còn về vấn đề nhân phẩm, dù sao thì Khâu Chấn Dương cũng được sinh ra trong gia đình quân nhân, kiêu ngọa từ trong xương cốt, chắc cũng không thèm chiếm tiện nghi của một Omega vừa xấu vừa cứng rắn như y, vẻ ngoài cùng gia thế của hắn, chỉ cần vẫy tay một cái sẽ có hàng loạt Omega xinh đẹp chạy về phía hắn.
Hiệu trưởng vẫn còn nhớ rất rõ, hắn chính là người đoạt hạng hai của đợt khảo nghiệm vừa rồi, dù biết gia thế hiển hách của Khâu Chấn Dương, nhưng vì trong nhất thời nóng nảy, ông vẫn không kìm được mà đập tay xuống bàn.
“Alpha không thể ở chung với Omega, ai mà biết được cậu có y xấu gì hay không!”
Bị ánh mắt tràn ngập tức giận của hiệu trưởng trừng một cái, Khâu Chấn Dương ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, sau đó nhìn về phía ánh mắt đầy kinh ngạc của Lăng Mộc, bước đến đứng bên cạnh y.
Hắn không trực tiếp giải thích, mà là nghiêng đầu nhìn ra phía sau cổ Lăng Mộc, nhìn thấy miếng dán tin tức tố trên đó, lập đưa tay lột xuống.
Lập tức, tin tức tố thuộc về Khâu Chấn Dương tràn ra ngoài theo miệng vết thương, quẩn quanh bên cạnh Lăng Mộc.
“Mẹ nó, cậu làm cái gì vậy!”
Lăng Mộc vội vàng đưa tay che lại vết thương sau cổ, nhưng đã không còn kịp rồi, hiệu trưởng đã hoàn toàn nghe thấy tin tức tố thuộc về Alpha, cùng với —— tin tức tố mà Khâu Chấn Dương đang phát ra lúc này, hoàn toàn giống nhau.
Hiệu trưởng: “…”
Bọn nhỏ thời nay đúng thật là ghê gớm, bây giờ bọn chúng mới chỉ thành niên không lâu mà đúng không?
Bị Lăng Mộc nhìn bằng ánh mắt đầy căm tức, nhưng Khâu Chấn Dương lại tỏ ra rất tự nhiên, còn cố ý vẫy vẫy miếng dán tinh tức tố trong tay cho hiệu trưởng thấy, bổ sung.
“Y là Omega của em, theo em nhớ thì trong nội quy của trường có nói, tình lữ có thể xin ở chung với nhau được, dù sao thì cũng phải đề phòng những trường hợp đặc biệt như kỳ động dục nữa a.”
Đúng vậy, đúng là có nội quy như thế thật… Nhưng trường hợp vừa nhập học đã yêu cầu ở chung, thật sự rất hiếm!
Hiệu trưởng mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Lăng Mộc, rối rắm đến mức xoắn cả lưỡi.
“Vậy, Lăng Mộc, cậu nghĩ như thế nào?”
“Em không muốn.”
Lăng Mộc lập tức cự tuyệt, thái độ kiên quyết như thể Khâu Chấn Dương chính là loại dã thú nguy hiểm nào đó vậy.
Khâu Chấn Dương trừng mắt, cái tên này thật là, sao không tự hỏi một chút giùm cái đi?
Mình làm như vậy chẳng phải là đang giúp y sao a!
“Hiệu trưởng, xin chờ một chút.”
Hắn giật giật khóe miệng, cười khan một tiếng, sau đó kéo tay Lăng Mộc chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng, mãi cho đến khi đến cuối hành lang mới dừng lại.
“Họ Khâu kia, cậu phát điên cái gì vậy?”
Lăng Mộc giãy giụa suốt cả chặng đường đi, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn không có phản ứng gì, sau khi dừng lại, cuối cùng đối phương cũng chịu buông tay.
Bị Lăng Mộc nhìn chằm chằm, Khâu Chấn Dương vô tội mà nói.
“Tôi làm vậy chẳng phải là vì muốn nói chuyện đường hoàng với cậu hay sao?”
“Chúng ta không có để nói cả, nếu cậu muốn nói về chuyện tinh hạch, đợi một thời gian nữa tôi sẽ trả cho cậu.”
Khâu Chấn Dương có chút bất đắc dĩ, Lăng Mộc cả người đầy gai, ngay cả tiếp xúc cũng có chút khó khăn.
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn phải ứng như vậy? Cậu cũng biết nội quy trong học viện rồi đến, sẽ không bỏ qua hay châm chước gì vì cậu là trường hợp đặc biệt đâu, ngoại trừ ở cùng với tôi, ngươi còn cách nào khác nữa sao?”
“Liên quan gì đến cậu!”
Lăng Mộc xong liền muốn quay về phòng hiệu trưởng, lúc này Khâu Chấn Dương cũng có chút bực bội, trực tiếp tóm lấy tay Lăng Mộc, thấp giọng nói bên tai Lăng Mộc.
“Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi giải thích lại mọi chuyện cho cậu nữa hay sao? Bây giờ trên người cậu mang tin tức tố của tôi, trên cổ có vết đánh dấu của tôi… Lăng Mộc, cậu cho rằng bản thân là một Alpha, sẽ cho phép Omega của mình ở chung vời người khác sao?”
Có một luồng nhiệt đột nhiên lại gần khiến cho Lăng Mộc phải co rụt lại thật mạnh, lưng đập mạnh vào bức tưởng, ngay cả đầu cũng bị đập một chút.
Y đau đến mức phải hít khí, nhưng cũng không quên tặng cho Khâu Chấn Dương một ánh mắt hình viên đạn.
“Tôi và cậu chẳng có quan hệ gì cả!”
“Sao lại không có? Chẳng lẽ cậu muốn tôi đánh dấu cậu thêm một lần nữa sao?”
Nói rồi, Khâu Chấn Dương còn cực kỳ ác liệt mà nhe răng ra.
Răng nanh bén nhọn, vì cố ý lộ ra, cho nên nhiễm lên một tầng hàn quang.
Giống như một con hung thú, lộ ra sự mạnh mẽ và đáng sợ đối với con mồi của mình.
Mặt của Lăng Mộc lập tức trở nên trắng bệch, rõ ràng là đã bị Khâu Chấn Dương dọa sợ, ngay sau đó, mặt y lại bắt đầu không khống chế được mà đỏ lên.
Cái tên này sao lại phóng ra tin tức tố về phía mình!
Quá vô liêm sỉ!
Thân thể của mình cũng quá vô liêm sỉ!
Chân y vậy mà lại mềm nhũn cả ra!
Dù cho sâu trong nội tâm y đang gào thét như thế nào, nhưng Lăng Mộc cũng không thể nói nên lời, tin tức tố mạnh mẽ thuộc về Khâu Chấn Dương đang không ngừng tấn công lý trí của y.
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
Khâu Chấn Dương thấy y cũng đã bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói.
“Tôi chỉ đang cho cậu một đề nghị, nếu cậu có khác, thì không cần để ý đến đề nghị của tôi. Tôi đảm bảo với cậu, trong thời gian ở chung, tuyệt đối sẽ không chạm vào cậu nếu không có sự cho phép, hai chúng ta chỉ làm bạn phòng bình thường mà thôi.”
Thực ra thì Khâu Chấn Dương cũng không muốn phóng xuất tin tức tố về phía Lăng Mộc thường xuyên như vậy, nhưng đứa nhỏ này xấu tính quá!
Nếu không uy hiếp một chút, hai người bọn họ sẽ không thể nào nói chuyện đường hoàng với nhau được.
Lăng Mộc rũ mắt, từ góc nhìn của Khâu Chấn Dương, hắn chỉ có thể nhìn thấy trán bóng loáng và lông mày đậm, còn có vết sẹo mờ cắt ngang lông mày kia.
Lông mi của Lăng Mộc rất dài, dày đậm như chiếc quạt lông dày, nhưng lông mi không cong cho nên khi nhìn thẳng lại không thể nhận ra.
Đột nhiên Khâu Chấn Dương rất muốn hôn y, muốn đem yêu thích và quan tâm trong lòng truyền cho y, cho y biết mình làm vậy là có ý tốt… Một tia tình cảm mà chính hắn cũng không nhận ra đã xuất hiện.
Chờ thật lâu, lúc này Lăng Mộc mới ủ rũ nói: “Đồ thần kinh.”
Khâu Chấn Dương: “…”
Hình như hắn có chút thần kinh thật, nếu không thì tại sao hắn lại thấy Lăng Mộc đang cúi đầy thấp giọng mắng hắn lúc này nhìn rất đáng yêu a?
Khâu Chấn Dương khẽ nhướng mày, nhún vai không nói gì, chỉ đưa tay nâng cằm Lăng Mộc, có chút ngả ngớn mà cười nói.
“Ngươi nghĩ như thế nào về tôi cũng được, thấy vui là được, nhưng chuyện ở chung này, cậu đừng cự tuyệt nữa, biết chưa?”
Thần thái tự tin kia, cứ như đã chắc chắn rằng Lăng Mộc sẽ không tiếp tục cự tuyệt nữa vậy.
Vốn đang còn muốn cự tuyệt, nhưng lại sụp đổ trước lời nói của Khâu Chấn Dương.
Trong lòng Lăng Mộc cảm thấy có chút bất đắc dĩ, y không thể không thừa nhận, những gì mà Khâu Chấn Dương là rất đúng.
Ngoại trừ chuyện ở chung, Lăng Mộc không tìm được cách nào khác để giải quyết vấn đề đang gặp phải này.
Còn về vấn đề nhân phẩm, dù sao thì Khâu Chấn Dương cũng được sinh ra trong gia đình quân nhân, kiêu ngọa từ trong xương cốt, chắc cũng không thèm chiếm tiện nghi của một Omega vừa xấu vừa cứng rắn như y, vẻ ngoài cùng gia thế của hắn, chỉ cần vẫy tay một cái sẽ có hàng loạt Omega xinh đẹp chạy về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.