Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 7: Miễn Cưỡng Cũng Qua

Thảo Môi Đà Đà

05/07/2023

Mắt Lăng Mộc đỏ ngầu rút con dao nhỏ của mình ra, trực tiếp đâm về phía cái tên Khâu Chấn Dương vừa chiếm tiện nghi mình kia.

“Ai nha, không phải chứ, chỉ hôn cậu một cái thôi mà, có cần phải đến mức đấy không?”

Khâu Chấn Dương cười khẽ, lắc người tránh thoát khỏi công kích Lăng Mộc, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng ngực, bất đắc dĩ mà nói.

“Cậu đừng lúc nào cũng mang đầy ác ý trong lòng được không? Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi, thời gian khảo nghiệm sắp kết thúc rồi, bây giờ mà đi kiếm thêm tinh hạch là đã muộn, lúc trước ngay cả sắp động dục cũng không muốn gọi giáo viên phụ trách đến, rõ ràng cậu cũng không muốn bị đào thải mà đúng không?”

Lăng Mộc bị Khâu Chấn Dương ôm chặt vào trong lòng ngực, ngực áp lên khuôn ngực rắn chắc của thiếu niên, cánh tay rắn chắc đang siết đặt bên hong, hơi thở ấm áp mà mạnh mẽ đang quấn chặt lấy y.

Bọn họ mới vừa thực hiện đánh dấu không lâu, cơ thể vốn ngo ngoe rục rịch, tin tức tố vẫn luôn giao thoa lấy nhau ở trong cái sơn động nhỏ hẹp này.

Bây giờ bọn họ còn ở gần nhau như vậy, rung động trong cơ thể căn bản không thể ngăn được!

Trong nháy mắt, mặt y đỏ lên, trên mặt không che giấu bất kì biểu tình nào, cho nên Khâu Chấn Dương có thể nhìn rất rõ ràng.

Khâu Chấn Dương cười một tiếng, khiến cho lồng ngực chấn động, trực tiếp khiến cho cảm xúc Lăng Mộc càng thêm hỗn loạn.

“Cười cái rắm!”

Y cố làm ra vẻ, hung tợn mà thét lên, nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật, tứ chi mềm như bông không thể tránh thoát khói cái ôm của Khâu Chấn Dương.



“Được rồi được rồi, tôi không cười, nói chuyện nghiêm túc.”

Khâu Chấn Dương thu lại biểu tình, nhưng ý cười trong mắt vẫn lộ ra rất rõ ràng.

“Tự tôn không thể mài ra cơm ăn, tôi cũng không có ý muốn vũ nhục cậu hay gì cả, chỉ là muốn giúp cậu một phen thôi, ngươi cứ nhận lấy không được sao?”

Lăng Mộc không giãy giụa nữa, nhưng vẫn nhíu chặt mày.

Kể từ khi cha y qua đời, mẹ có phần điên loạn, còn có em gái thì vẫn cần được chăm sóc, khiến cho Lăng Mộc sinh ra tự tôn và tính tình bướng bỉnh mạnh hơn bình thường, y cố gắng sống tốt, nhưng lại gặp quá nhiều ác nhân, cũng khiến cho y dần dần không thể tin tưởng người khác dễ dàng được nữa.

Huống hồ, giữa y cùng Khâu Chấn Dương có khoảng cách không thể vượt qua, y chỉ muốn tránh xa người này càng xa càng tốt.

Không đợi Khâu Chấn Dương lại nói thêm gì nữa, đồng hồ đếm ngược trên cổ tay hai người đột nhiên phát ra tiếng “Tích tích”.

“Các học viên tham gia khảo hạch xin chú ý, còn ba giờ nữa là kết thúc khảo hạch, xin mọi người trong vòng ba giờ nữa đến vị trí các ngon hải đăng ở biên giới khu sát hạch, tiến hành bước đánh giá cuối cùng. Những người không đến đó kịp thời gian sẽ bị loại.”

Âm thanh máy mốc lạnh như băng lọt vào trong tai những học viên tham gia, tâm tư mỗi người đều khác nhau.

Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, lại nhìn về phía Lăng Mộc, chớp chớp mắt nhìn y.

Lăng Mộc cắn môi, cánh môi trước đó bị thương truyền đến cảm giác đau đớn.

Y cau mày lại, đẩy Khâu Chấn Dương ra, lần này đối phương thật sự buông tay.



Y không nói lời nào nhặt áo khoác lên, mím môi rời khỏi sơn động.

“Ai, đúng là biệt nữu (nghĩ một đằng làm một nẻo)…” Khâu Chấn Dương thở dài, sau khi đá vài cái để dập tắt đống lửa, sau đó liền chạy ra ngoài.

Trên đường đến tòa hải đăng gần nhất, Khâu Chấn Dương vẫn luôn giữ cách ba mét đi theo phía sau Lăng Mộc.

Hắn nhìn thiếu niên trầm mặc đang đi phía trước, trong lòng không biết mình thay đổi cốt truyện như vậy có tốt hay không.

Nhưng hắn thật sự không thể bỏ mặc Lăng Mộc, lúc trước, thời điểm xem đến nhân vật này khiến cho hắn không khỏi bận tâm, bây giờ hắn lại thần kỳ xuyên qua rồi gặp y, hắn càng không thể bỏ mặc được.

Cách hải đăng càng ngày càng gần, không ít học viên chạm mặt với nhau, Khâu Chấn Dương cũng gặp được những người học từ cao trung.

Cũng may mà lúc trước, thời điểm bạn hắn viết vai chính công kia thì thấy nguyên mẫu từ Khâu Chấn Dương để viết, không chỉ tên giống, ngay cả tính cách cũng giống đến 90%, hơn nữa sau khi Khâu Chấn Dương xuyên đến đây, ký ức của nguyên thân cũng mở ra cho hắn, khiến cho hắn có được không ít tin tức, bởi vậy ứng phó mọi thứ đều rất thuận buồm xuôi gió, căn bản không cần ngụy trang.

“Chấn Dương, thu hoạch thế nào?” Những người khác nhanh chân bước đến ngọn hải đăng, một nam sinh từ phía sau nhào tới vỗ vỗ bả vai Khâu Chấn Dương.

“Miễn cưỡng cũng qua a.” Khâu Chấn Dương nhún nhún vai, từ trong trí nhớ nhảy ra thông tin người này, người chính là bạn từ nhỏ của nguyên thân, quan hệ thực sự rất thân thiết.

Viên Thần Vũ lập tức kêu to.

“Không phải chứ? Là ai lúc trước cá với tớ rằng mình nhất định được hạng nhất? Còn nữa, điều kiện để Trình An An đồng ý qua lại với cậu chính là muốn cậu đứng nhất trong kỳ khảo hạch này đúng không? Không thì để anh em tiếp tế cho cậu một ít, thử xem có thể miễn cưỡng đủ số không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook