Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 20: Về Nhà
Thảo Môi Đà Đà
09/07/2023
Mặc dù đã sang một thế giới khác, những trang bị của vệ sĩ vẫn chẳng khác gì, chẳng lẽ nhìn như vậy sẽ ngầu hơn sao?
Đang miên man suy nghĩ, bốn tên vệ sĩ kia đã đi đến trước mặt Khâu Chấn Dương, biểu tình lạnh lẽo cùng khí chất mạnh mẽ khiến cho mọi người xung quanh tách ra thành một cái vòng tròn nhỏ, những bạn học không nhịn được mà nhìn hắn lâu hơn một chút.
“Thiếu gia, phu nhân đang trên đợi cậu ở trên phi hành khí.” Vệ sĩ số một nói.
Quả nhiên, mặc dù hắn cũng đã nói qua với mẹ về chuyện này, nhưng hiển nhiên là bà không chịu tiếp thu, thời điểm đến đón người cũng vẫn khoa trương như thế.
Khâu Chấn Dương nhịn không được muốn đỡ trán, đối mặt với ánh mắt kì dị của mọi người xung xanh, hắn xua tay, vừa chạy đi vừa nói.
“Biết rồi biết rồi! Mau đi thôi!”
Hắn nhanh chóng chạy xuyên qua đám người bước lên một chiếc phi hành khí xa hoa cao điệu trước cổng trường, vừa lúc Lăng Mộc đang đi đến cổng trường cũng ngẩng đầu lên.
Y đội mũ đen, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Khâu Chấn Dương, mãi cho đến khi phi hành khí bay lên, y mới yên lặng thu hồi tầm mắt, cúi đầu rời đi.
___
“Mẹ, bây giờ con lớn rồi, lần sau mẹ chỉ cần để bảo vệ đến đón con là được rồi, đỡ lãng phí thời gian.”
Sau khi Khâu Chấn Dương bước lên phi hành khí, liền nhiệt tình ôm bà một cái, sau đó mới ngồi xuống thương lượng với bà chuyện này.
“Đón con thì sao có thể lãng phí thời gian được, người nhà mới là quan trọng nhất!”
Chu Thấm đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Khâu Chấn Dương, khiến cho tóc hắn loạn cả lên, sau đó mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát hắn.
“Dương Dương, nghe nói nơi tiến hành khảo nghiệm là một nơi hoang dã, mười ngày qua ăn không ngon ngủ không ngon, còn phải chiến đấu với dị thú, chắc chắn là rất mệt đúng không! Ai nha, gầy đi nhiều chưa này, lúc gọi không nhìn rõ, mẹ còn nghĩ rằng con không gầy a…”
Chu Thấm đau lòng muốn chết, nhíu chặt mày, nước mắt như sắp tràn ra đến nơi.
Khâu Chấn Dương có cảm giác như đầu mình đang muốn trướng to lên gấp đôi, vội nói.
“Không gầy mà, con rèn luyện nhiều, cho nên phát triển cơ bắp nhiều, nhìn gầy, nhưng không yếu đâu!”
Dứt lời, thấy mẫu thân đại nhân vẫn còn không tin, hắn kép tay Chu Thấm ấn ấn lên cánh tay hắn, để cho bà sờ lớp cơ bắp cứng rắn kia.
Ngón tay nhỏ mềm nắn nhéo nửa ngày, Chu Thấm vẫn nhìn Khâu Chấn Dương bằng ánh mắt không quá tin tưởng.
Bà nghĩ một hồi, lại click mở đầu cuối tìm số của đầu bếp trong nhà, miệng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm.
“Không được, mẹ nhất định phải dặn dò đầu bếp, tối nay nhất định phải nấu nhiều món ngon hơn một chút… Nga đúng rồi, nghe nói con về, cha cùng anh trai của con đều xinh nghỉ, bọn họ sẽ trở về nhanh thôi. Sau khi về nhà thì con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, đến khi bọn họ trở về thì mẹ sẽ gọi con.”
Khâu Chấn Dương nghẹn một chút, lần này cả gia đình gặp mặt, thật đúng là một bài khảo nghiệm dành cho hắn hắn.
Nhưng như vậy thì sao, dù sao cũng vẫn phải gặp, hơn nữa có ký ức của nguyên thân, Khâu Chấn Dương cảm thấy mình sẽ không gặp bất cứ vấn đề rắc rối nào.
Thấy lão mẹ đã bắt đầu gọi điện thoại cho đầu bếp nhà mình, Khâu Chấn Dương nhân cơ hội đánh giá mọi thứ bên trong phi hành khó một chút.
Trước đó, vì vội vàng bước lên cho nên không kịp để biết, chỉ biết bề ngoài của thứ này có hình cầu, bây giờ hắn mới thật sự nghiêm túc quan sát những thứ bên trong.
Không thể không nói, khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển hơn thế giới của hắn nhiều lắm.
Không gian bên trong của phi hành khí có thể chứa được mấy chục người, thậm chí bên trong còn có một phòng như phòng khách thu nhỏ nữa, bàn ghế sạch bóng, rộng rãi thoải mái, ghế sô pha mềm mại, còn có một tô trái cây .
Khâu Chấn Dương nắm lấy một quả gì đó màu đỏ lớn bằng lòng bàn tay, cho vào miệng nếm thử, phát hiện mùi vị của nó khá giống với anh đào, cũng không tệ lắm.
Vừa ăn, Khâu Chấn Dương vừa nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của phi hành phí.
Phi hành khí vững vàng bay về phía trước, tốc độ không nhanh, nhưng vì bay trên không trung, cho nên tốc độ vẫn nhanh hơn những phương tiện giao thông đi trên đường rất nhiều.
Những kiến trúc phía dưới, tính ra thì cũng không khác thế giới cũ nhiều lắm, thế giới này, ngoại trừ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, còn lại thì rất nhiều thứ đều không khác gì.
Cứ nhìn suốt đường về như vậy, rất nhanh đã về đến nơi.
Khâu gia sống tại một căn biệt thự nằm trong trung tâm thành phố, tính an toàn cao, tính bảo mật cũng rất mạnh.
Tòa nhà này của Khâu gia lớn đến mức thái quá, gần như đây tòa biệt thự lớn nhất khu này, bên trong còn có mười mấy người hầu cùng những quân nhân đã xuất ngũ phụ trách bảo vệ, tất cả bọn họ đều do ông nội của Khâu Chấn Dương đích thân lựa chọn, họ đều là những người có thể tin tưởng được.
Vừa bước xuống từ phi hành khí, quản gia liền mang theo người hầu tiến đến đón.
“Phu nhân, thiếu gia.”
Quản gia tiến lên, đưa tay muốn nhận lấy ba lô của Khâu Chấn Dương, nhưng Khâu Chấn Dương lại xua xua tay từ chối.
“Không cần đâu chú Trương, tôi tự cầm được.”.
Dù sao hắn cũng không quen khi có người hầu hạ, có một số việc tự mình làm sẽ thoải mái hơn nhiều.
Dứt lời, Khâu Chấn Dương lại nói với mẹ một tiếng, sau đó lên lầu về phòng.
“Chặc, kẻ có tiền đúng là tốt nhỉ, phòng này thật lớn a!”
Sau khi tiến vào phòng ngủ, Khâu Chấn Dương không nhịn được mà cảm thán.
Phòng ngủ của nguyên thân rất lớn, bên trong còn có nhiều phòng nhỏ khác nhau, có phòng sách, phòng tắm, phòng để quần áo, cái gì có thì đều có.
Ném ba lô lên sô pha, Khâu Chấn Dương nhảy lên chiếc giường mềm lại kia, nhìn trần nhà trong chốc lát rồi trở mình, nửa chống nửa người trên mở đầu cuối, bắt đầu lướt xem tin tức trên Tinh Võng.
Là một người mới, biết càng nhiều thì càng tốt, Khâu Chấn Dương tranh thủ thời gian tìm hiểu thế giới này càng nhanh càng tốt
Đang miên man suy nghĩ, bốn tên vệ sĩ kia đã đi đến trước mặt Khâu Chấn Dương, biểu tình lạnh lẽo cùng khí chất mạnh mẽ khiến cho mọi người xung quanh tách ra thành một cái vòng tròn nhỏ, những bạn học không nhịn được mà nhìn hắn lâu hơn một chút.
“Thiếu gia, phu nhân đang trên đợi cậu ở trên phi hành khí.” Vệ sĩ số một nói.
Quả nhiên, mặc dù hắn cũng đã nói qua với mẹ về chuyện này, nhưng hiển nhiên là bà không chịu tiếp thu, thời điểm đến đón người cũng vẫn khoa trương như thế.
Khâu Chấn Dương nhịn không được muốn đỡ trán, đối mặt với ánh mắt kì dị của mọi người xung xanh, hắn xua tay, vừa chạy đi vừa nói.
“Biết rồi biết rồi! Mau đi thôi!”
Hắn nhanh chóng chạy xuyên qua đám người bước lên một chiếc phi hành khí xa hoa cao điệu trước cổng trường, vừa lúc Lăng Mộc đang đi đến cổng trường cũng ngẩng đầu lên.
Y đội mũ đen, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Khâu Chấn Dương, mãi cho đến khi phi hành khí bay lên, y mới yên lặng thu hồi tầm mắt, cúi đầu rời đi.
___
“Mẹ, bây giờ con lớn rồi, lần sau mẹ chỉ cần để bảo vệ đến đón con là được rồi, đỡ lãng phí thời gian.”
Sau khi Khâu Chấn Dương bước lên phi hành khí, liền nhiệt tình ôm bà một cái, sau đó mới ngồi xuống thương lượng với bà chuyện này.
“Đón con thì sao có thể lãng phí thời gian được, người nhà mới là quan trọng nhất!”
Chu Thấm đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Khâu Chấn Dương, khiến cho tóc hắn loạn cả lên, sau đó mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát hắn.
“Dương Dương, nghe nói nơi tiến hành khảo nghiệm là một nơi hoang dã, mười ngày qua ăn không ngon ngủ không ngon, còn phải chiến đấu với dị thú, chắc chắn là rất mệt đúng không! Ai nha, gầy đi nhiều chưa này, lúc gọi không nhìn rõ, mẹ còn nghĩ rằng con không gầy a…”
Chu Thấm đau lòng muốn chết, nhíu chặt mày, nước mắt như sắp tràn ra đến nơi.
Khâu Chấn Dương có cảm giác như đầu mình đang muốn trướng to lên gấp đôi, vội nói.
“Không gầy mà, con rèn luyện nhiều, cho nên phát triển cơ bắp nhiều, nhìn gầy, nhưng không yếu đâu!”
Dứt lời, thấy mẫu thân đại nhân vẫn còn không tin, hắn kép tay Chu Thấm ấn ấn lên cánh tay hắn, để cho bà sờ lớp cơ bắp cứng rắn kia.
Ngón tay nhỏ mềm nắn nhéo nửa ngày, Chu Thấm vẫn nhìn Khâu Chấn Dương bằng ánh mắt không quá tin tưởng.
Bà nghĩ một hồi, lại click mở đầu cuối tìm số của đầu bếp trong nhà, miệng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm.
“Không được, mẹ nhất định phải dặn dò đầu bếp, tối nay nhất định phải nấu nhiều món ngon hơn một chút… Nga đúng rồi, nghe nói con về, cha cùng anh trai của con đều xinh nghỉ, bọn họ sẽ trở về nhanh thôi. Sau khi về nhà thì con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, đến khi bọn họ trở về thì mẹ sẽ gọi con.”
Khâu Chấn Dương nghẹn một chút, lần này cả gia đình gặp mặt, thật đúng là một bài khảo nghiệm dành cho hắn hắn.
Nhưng như vậy thì sao, dù sao cũng vẫn phải gặp, hơn nữa có ký ức của nguyên thân, Khâu Chấn Dương cảm thấy mình sẽ không gặp bất cứ vấn đề rắc rối nào.
Thấy lão mẹ đã bắt đầu gọi điện thoại cho đầu bếp nhà mình, Khâu Chấn Dương nhân cơ hội đánh giá mọi thứ bên trong phi hành khó một chút.
Trước đó, vì vội vàng bước lên cho nên không kịp để biết, chỉ biết bề ngoài của thứ này có hình cầu, bây giờ hắn mới thật sự nghiêm túc quan sát những thứ bên trong.
Không thể không nói, khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển hơn thế giới của hắn nhiều lắm.
Không gian bên trong của phi hành khí có thể chứa được mấy chục người, thậm chí bên trong còn có một phòng như phòng khách thu nhỏ nữa, bàn ghế sạch bóng, rộng rãi thoải mái, ghế sô pha mềm mại, còn có một tô trái cây .
Khâu Chấn Dương nắm lấy một quả gì đó màu đỏ lớn bằng lòng bàn tay, cho vào miệng nếm thử, phát hiện mùi vị của nó khá giống với anh đào, cũng không tệ lắm.
Vừa ăn, Khâu Chấn Dương vừa nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của phi hành phí.
Phi hành khí vững vàng bay về phía trước, tốc độ không nhanh, nhưng vì bay trên không trung, cho nên tốc độ vẫn nhanh hơn những phương tiện giao thông đi trên đường rất nhiều.
Những kiến trúc phía dưới, tính ra thì cũng không khác thế giới cũ nhiều lắm, thế giới này, ngoại trừ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, còn lại thì rất nhiều thứ đều không khác gì.
Cứ nhìn suốt đường về như vậy, rất nhanh đã về đến nơi.
Khâu gia sống tại một căn biệt thự nằm trong trung tâm thành phố, tính an toàn cao, tính bảo mật cũng rất mạnh.
Tòa nhà này của Khâu gia lớn đến mức thái quá, gần như đây tòa biệt thự lớn nhất khu này, bên trong còn có mười mấy người hầu cùng những quân nhân đã xuất ngũ phụ trách bảo vệ, tất cả bọn họ đều do ông nội của Khâu Chấn Dương đích thân lựa chọn, họ đều là những người có thể tin tưởng được.
Vừa bước xuống từ phi hành khí, quản gia liền mang theo người hầu tiến đến đón.
“Phu nhân, thiếu gia.”
Quản gia tiến lên, đưa tay muốn nhận lấy ba lô của Khâu Chấn Dương, nhưng Khâu Chấn Dương lại xua xua tay từ chối.
“Không cần đâu chú Trương, tôi tự cầm được.”.
Dù sao hắn cũng không quen khi có người hầu hạ, có một số việc tự mình làm sẽ thoải mái hơn nhiều.
Dứt lời, Khâu Chấn Dương lại nói với mẹ một tiếng, sau đó lên lầu về phòng.
“Chặc, kẻ có tiền đúng là tốt nhỉ, phòng này thật lớn a!”
Sau khi tiến vào phòng ngủ, Khâu Chấn Dương không nhịn được mà cảm thán.
Phòng ngủ của nguyên thân rất lớn, bên trong còn có nhiều phòng nhỏ khác nhau, có phòng sách, phòng tắm, phòng để quần áo, cái gì có thì đều có.
Ném ba lô lên sô pha, Khâu Chấn Dương nhảy lên chiếc giường mềm lại kia, nhìn trần nhà trong chốc lát rồi trở mình, nửa chống nửa người trên mở đầu cuối, bắt đầu lướt xem tin tức trên Tinh Võng.
Là một người mới, biết càng nhiều thì càng tốt, Khâu Chấn Dương tranh thủ thời gian tìm hiểu thế giới này càng nhanh càng tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.