Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ
Chương 31:
Phong Huyền
09/05/2023
Mấy nữ sinh kích động đến mức không nói hai lời lập tức vọt tới trước mặt Vân Xu đòi cô giải thích, mạnh dạn giơ tay đập xuống bàn của Vân Xu, vừa vặn Vân Xu cũng giống như nhận ra cô ta đang đến, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
Chống lại đôi mắt đen trắng rõ ràng lại bình thản nhàn nhạt kia, không hiểu sao cô ta có chút chột dạ, tay vốn định dùng sức vỗ mạnh đã hạ lực đạo, vỗ nhẹ xuống bàn.
Khí thế hùng hổ nhất thời trở nên xấu hổ.
Vân Xu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nữ sinh kia chất vấn: “Có phải cậu đã báo cáo với giáo viên không?”
Vân Xu không phủ nhận, chỉ nói: “Tại sao cậu lại nghĩ đó là tôi? Cậu có chứng cứ gì không?”
Chuyện như thế này thì tìm đâu ra chứng cứ được chứ... Nữ sinh kia gân cổ nói: “Chắc chắc là cậu, trước đây bọn tôi nói xấu ở sau lưng cậu, rồi cậu ôm hận trong lòng có phải không? Còn ai khác ngoài cậu nữa chứ? Cậu đừng có mà dám làm không dám chịu.”
Trong lúc tức giận bọn họ cũng không để ý việc chọn địa điểm, ngay trong giờ nghỉ trưa mấy người dàn hàng vây quanh bàn Vân Xu, lúc bọn họ nói chuyện đã có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn sang rồi.
Vân Xu hơi cất cao giọng, nói: “À, hóa ra là mấy cậu nói xấu ở sau lưng mình sao...”
Không nhận ra rằng nói xấu sau lưng là sai, nhưng một khi nói ra sẽ cảm thấy vô cùng chột dạ, như thể bị người ta vạch trần da mặt.
Nào ngờ nữ sinh lúc đầu chủ động bắt chuyện với Vân Xu còn mặt dày hơn một chút, ngay cả mặt cũng không đỏ, tiếp tục chất vấn: “Cậu đã sớm biết rồi đúng không? Cho nên cậu mới đi mách lẻo với giáo viên.”
Cô ta nói câu mách lẻo với giáo viên bằng giọng điệu khinh bỉ, trong mắt đa số mọi người, những người đi mách tội với giáo viên là bọn ti tiện bỉ ổi, là kẻ phản bội tập thể, loại người này là cái loại đáng ghét nhất.
Vân Xu không trả lời cô ta, mà chỉ cười nnhì, giống như là chấp nhận, nhưng cũng không mở miệng xác nhận.
Ánh mắt nữ sinh kia nhìn Vân Xu đã biến thành căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là cậu! Đồ ác độc!”
“Tại sao cứ luôn đổ lỗi cho người khác vì chính lỗi lầm của mình? Tôi với các cậu không hề quen biết, cũng không biết vì sao ngày nào cũng tới trước mặt tôi chửi tôi, các cậu trốn học cũng không phải là tôi sai bảo, liên quan gì đến tôi vậy?”
So với người chất vấn cô, lí lẽ của Vân Xu càng hợp tình hợp lý, không chút nào sai sót.
Cô không cảm thấy mình đã làm gì sai, không phải là do những người này đáng đời sao?
Vẻ mặt Vân Xu cực kì vô tội khiến mấy nữ sinh trước mặt cô nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng cảm thấy Vân Xu mưu mô nên tạm thời không dám làm cái gì.
Bọn họ cũng mới bị dạy dỗ xong, bây giờ làm sao dám đi gây sự được chứ. Hơn nữa, nếu mưu đồ của Vân Xu nặng như thế, thủ đoạn trêu đùa người khác lại tàn nhẫn như vậy, còn không nhường đường sống cho người khác, như Tôn San San và Lương Manh chính là vết xe đổ.
Bọn họ chỉ cần nghĩ đến những điều này đã muốn chùn bước ngay lậo tức. Vừa rồi hăng hái như vậy nhưng cũng chỉ là mấy ngày gần đây tâm tình uất ức muốn bộc phát một chút, biến Vân Xu thành nơi để phát tiết.
Hiện tại bon họ không còn sự bốc đồng để phản ứng như ban nãy, lúc này tiếng chuông lớp vang lên từ bên ngoài giải cứu bọn họ. Bọn họ ra vẻ lạnh như băng liếc mắt nhìn Vân Xu một cái, sau đó nhao nhao trở về chỗ ngồi của mình.
Vương Vũ ngăn lại một nữ sinh, nhỏ giọng hỏi các cô có chuyện gì vậy, bị nữ sinh kia cáu giận trả lời một câu: “Sao cậu không tự mình đi mà tìm cậu ấy?”
Vương Vũ: “... Mình là học sinh nam làm sao có thể bắt nạt cô ta được?”
Cô gái kia liếc mắt một cái: “Vậy chúng ta có thể làm gì với cô ta bây giờ?”
Liên hợp lại để loại bỏ Vân Xu? Dẫn người tới chặn trong nhà vệ sinh đánh cho một trận người khác bọn họ còn dám thử, đặt tới trên người Vân Xu, bọn họ không dám làm, bởi vì Vân Xu chắc chắn không phải cái loại bị sỉ nhục xong sẽ câm miệng, thậm chí có khi còn dùng cách thức tàn nhẫn hơn để trả thù ngược trở lại.
Thử hỏi ai nguyện ý dễ dàng đi chọc vào một người như vậy đây?
Nữ sinh kia không để ý tới Vương Vũ nữa, thật ra trong lòng cũng có chút oán trách Vương Vũ, tại Vương Vũ nói dẫn bọn họ ra ngoài chơi một chút, còn hứa hẹn an toàn tuyệt đối, nhưng không ngờ mới một lần đã bị bắt như vậy.
So đo nhiều hơn một chút, lúc trước cầm đầu nói xấu Vân Xu chính là Vương Vũ.
Cho nên nói trắng ra, Vương Vũ cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Chống lại đôi mắt đen trắng rõ ràng lại bình thản nhàn nhạt kia, không hiểu sao cô ta có chút chột dạ, tay vốn định dùng sức vỗ mạnh đã hạ lực đạo, vỗ nhẹ xuống bàn.
Khí thế hùng hổ nhất thời trở nên xấu hổ.
Vân Xu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nữ sinh kia chất vấn: “Có phải cậu đã báo cáo với giáo viên không?”
Vân Xu không phủ nhận, chỉ nói: “Tại sao cậu lại nghĩ đó là tôi? Cậu có chứng cứ gì không?”
Chuyện như thế này thì tìm đâu ra chứng cứ được chứ... Nữ sinh kia gân cổ nói: “Chắc chắc là cậu, trước đây bọn tôi nói xấu ở sau lưng cậu, rồi cậu ôm hận trong lòng có phải không? Còn ai khác ngoài cậu nữa chứ? Cậu đừng có mà dám làm không dám chịu.”
Trong lúc tức giận bọn họ cũng không để ý việc chọn địa điểm, ngay trong giờ nghỉ trưa mấy người dàn hàng vây quanh bàn Vân Xu, lúc bọn họ nói chuyện đã có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn sang rồi.
Vân Xu hơi cất cao giọng, nói: “À, hóa ra là mấy cậu nói xấu ở sau lưng mình sao...”
Không nhận ra rằng nói xấu sau lưng là sai, nhưng một khi nói ra sẽ cảm thấy vô cùng chột dạ, như thể bị người ta vạch trần da mặt.
Nào ngờ nữ sinh lúc đầu chủ động bắt chuyện với Vân Xu còn mặt dày hơn một chút, ngay cả mặt cũng không đỏ, tiếp tục chất vấn: “Cậu đã sớm biết rồi đúng không? Cho nên cậu mới đi mách lẻo với giáo viên.”
Cô ta nói câu mách lẻo với giáo viên bằng giọng điệu khinh bỉ, trong mắt đa số mọi người, những người đi mách tội với giáo viên là bọn ti tiện bỉ ổi, là kẻ phản bội tập thể, loại người này là cái loại đáng ghét nhất.
Vân Xu không trả lời cô ta, mà chỉ cười nnhì, giống như là chấp nhận, nhưng cũng không mở miệng xác nhận.
Ánh mắt nữ sinh kia nhìn Vân Xu đã biến thành căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là cậu! Đồ ác độc!”
“Tại sao cứ luôn đổ lỗi cho người khác vì chính lỗi lầm của mình? Tôi với các cậu không hề quen biết, cũng không biết vì sao ngày nào cũng tới trước mặt tôi chửi tôi, các cậu trốn học cũng không phải là tôi sai bảo, liên quan gì đến tôi vậy?”
So với người chất vấn cô, lí lẽ của Vân Xu càng hợp tình hợp lý, không chút nào sai sót.
Cô không cảm thấy mình đã làm gì sai, không phải là do những người này đáng đời sao?
Vẻ mặt Vân Xu cực kì vô tội khiến mấy nữ sinh trước mặt cô nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng cảm thấy Vân Xu mưu mô nên tạm thời không dám làm cái gì.
Bọn họ cũng mới bị dạy dỗ xong, bây giờ làm sao dám đi gây sự được chứ. Hơn nữa, nếu mưu đồ của Vân Xu nặng như thế, thủ đoạn trêu đùa người khác lại tàn nhẫn như vậy, còn không nhường đường sống cho người khác, như Tôn San San và Lương Manh chính là vết xe đổ.
Bọn họ chỉ cần nghĩ đến những điều này đã muốn chùn bước ngay lậo tức. Vừa rồi hăng hái như vậy nhưng cũng chỉ là mấy ngày gần đây tâm tình uất ức muốn bộc phát một chút, biến Vân Xu thành nơi để phát tiết.
Hiện tại bon họ không còn sự bốc đồng để phản ứng như ban nãy, lúc này tiếng chuông lớp vang lên từ bên ngoài giải cứu bọn họ. Bọn họ ra vẻ lạnh như băng liếc mắt nhìn Vân Xu một cái, sau đó nhao nhao trở về chỗ ngồi của mình.
Vương Vũ ngăn lại một nữ sinh, nhỏ giọng hỏi các cô có chuyện gì vậy, bị nữ sinh kia cáu giận trả lời một câu: “Sao cậu không tự mình đi mà tìm cậu ấy?”
Vương Vũ: “... Mình là học sinh nam làm sao có thể bắt nạt cô ta được?”
Cô gái kia liếc mắt một cái: “Vậy chúng ta có thể làm gì với cô ta bây giờ?”
Liên hợp lại để loại bỏ Vân Xu? Dẫn người tới chặn trong nhà vệ sinh đánh cho một trận người khác bọn họ còn dám thử, đặt tới trên người Vân Xu, bọn họ không dám làm, bởi vì Vân Xu chắc chắn không phải cái loại bị sỉ nhục xong sẽ câm miệng, thậm chí có khi còn dùng cách thức tàn nhẫn hơn để trả thù ngược trở lại.
Thử hỏi ai nguyện ý dễ dàng đi chọc vào một người như vậy đây?
Nữ sinh kia không để ý tới Vương Vũ nữa, thật ra trong lòng cũng có chút oán trách Vương Vũ, tại Vương Vũ nói dẫn bọn họ ra ngoài chơi một chút, còn hứa hẹn an toàn tuyệt đối, nhưng không ngờ mới một lần đã bị bắt như vậy.
So đo nhiều hơn một chút, lúc trước cầm đầu nói xấu Vân Xu chính là Vương Vũ.
Cho nên nói trắng ra, Vương Vũ cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.