Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Chương 15: Đi Xem Người Phụ Nữ Đó Chết Chưa? (1)
Vân Tiểu Tửu
28/09/2024
Bóng đêm tối tăm.
Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu xuống xe.
"Tam thiếu gia, tứ thiếu gia, các cậu đã về rồi!" vú Trương vui vẻ chạy ra, "Thiếu phu nhân đâu? Sao không cùng về à?"
"Quan tâm đến bà ta làm gì?" Lệ Tây Kham hừ lạnh một tiếng, "Chuẩn bị cơm đi."
Vú Trương gật đầu, lập tức đi lo liệu.
Không có Giang Cẩn ở nhà, không khí trong nhà họ Lệ thoải mái hơn nhiều, bữa cơm cũng rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu lên lầu, mỗi đứa bê ra một chiếc máy tính, một đứa tiếp tục chơi game, một đứa tiếp tục nghiên cứu lập trình.
Trước khi máy tính được bật lên, màn hình đen xuất hiện trong vài giây, trên đó phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Bắc Tiêu.
Trên màn hình đen, hiện lên miếng băng cá nhân màu trắng.
Lệ Bắc Tiêu nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ đó khi dán lại băng cá nhân cho mình vào lúc sáng.
Giây phút đó cậu bé như đang nằm mơ.
Chỉ có người mẹ trong giấc mơ mới có thể dịu dàng như vậy.
"Bây giờ vẫn là mùa xuân, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm rất lớn, bà ta bị nhốt trong nhà kho, có bị cảm lạnh không?"
Lệ Bắc Tiêu thấp giọng nói.
"Xì!"
Lệ Tây Kham nhếch môi khinh thường.
"Em quên lúc chúng ta ba tuổi, cái đêm bà ta đã nhốt chúng ta vào căn phòng nhỏ tối tăm đó rồi sao? Khi đó là giữa mùa đông, bà ta đã ném chúng ta vào đó, không ngó ngàng gì đến chúng ta cả đêm. Đêm đó em bị sốt cao, anh đã quỳ sau cánh cửa cầu xin bà ta, bà ta có tỏ ra thương xót chút nào không? Nếu không phải anh cả đột nhiên quay về thì cơn sốt đó có thể đã khiến em trở thành một đứa khù khờ rồi."
Nghĩ đến đêm đó, sắc mặt Lệ Bắc Tiêu trở nên lạnh lùng.
Cậu bé nhàn nhạt nói: "Chúng ta hãy tổ đội chiến đấu một trận đi, vẫn còn sớm."
Hai cậu bé chơi game đến tận khuya mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu ngáp dài từ trên lầu đi xuống.
Vú Trương lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân cả đêm qua không về, không biết có xảy ra chuyện gì không?"
Tuy thiếu phu nhân là người chẳng ra gì, nhưng trong mười năm qua chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài, đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của ông cụ.
Lệ Tây Kham cười khẩy: "Mãi mãi không quay về còn tốt."
Lệ Bắc Tiêu không nói gì, cầm một miếng bánh mì lặng lẽ ăn.
Vú Trương thấy hai đứa con ruột cũng chẳng lo lắng, bà ấy cũng không quan tâm đến nữa.
Người phụ nữ đó không có ở nhà, mấy vị thiếu gia sẽ không bị đánh đập, đây là một chuyện tốt.
Tài xế khởi động xe đậu trước cửa, hai anh em lần lượt lên xe. Sau khi lên xe, Lệ Bắc Tiêu nhàn nhạt nói: "Tới quán Net Long Phi."
Lệ Tây Kham cau mày: "Đến đó làm gì?"
"Đi xem người phụ nữ đó chết chưa."
Giọng nói của Lệ Bắc Tiêu mang vẻ lạnh lùng.
"Vậy còn được." Lệ Tây Kham hài lòng gật đầu, "Để bà ta chịu khổ một chút thì mới biết tiểu gia đây lợi hại đến đâu."
Chiếc xe phóng đi trên đường, đã nhanh chóng đến trước cửa quán Net.
Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu xuống xe.
"Tam thiếu gia, tứ thiếu gia, các cậu đã về rồi!" vú Trương vui vẻ chạy ra, "Thiếu phu nhân đâu? Sao không cùng về à?"
"Quan tâm đến bà ta làm gì?" Lệ Tây Kham hừ lạnh một tiếng, "Chuẩn bị cơm đi."
Vú Trương gật đầu, lập tức đi lo liệu.
Không có Giang Cẩn ở nhà, không khí trong nhà họ Lệ thoải mái hơn nhiều, bữa cơm cũng rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu lên lầu, mỗi đứa bê ra một chiếc máy tính, một đứa tiếp tục chơi game, một đứa tiếp tục nghiên cứu lập trình.
Trước khi máy tính được bật lên, màn hình đen xuất hiện trong vài giây, trên đó phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Bắc Tiêu.
Trên màn hình đen, hiện lên miếng băng cá nhân màu trắng.
Lệ Bắc Tiêu nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ đó khi dán lại băng cá nhân cho mình vào lúc sáng.
Giây phút đó cậu bé như đang nằm mơ.
Chỉ có người mẹ trong giấc mơ mới có thể dịu dàng như vậy.
"Bây giờ vẫn là mùa xuân, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm rất lớn, bà ta bị nhốt trong nhà kho, có bị cảm lạnh không?"
Lệ Bắc Tiêu thấp giọng nói.
"Xì!"
Lệ Tây Kham nhếch môi khinh thường.
"Em quên lúc chúng ta ba tuổi, cái đêm bà ta đã nhốt chúng ta vào căn phòng nhỏ tối tăm đó rồi sao? Khi đó là giữa mùa đông, bà ta đã ném chúng ta vào đó, không ngó ngàng gì đến chúng ta cả đêm. Đêm đó em bị sốt cao, anh đã quỳ sau cánh cửa cầu xin bà ta, bà ta có tỏ ra thương xót chút nào không? Nếu không phải anh cả đột nhiên quay về thì cơn sốt đó có thể đã khiến em trở thành một đứa khù khờ rồi."
Nghĩ đến đêm đó, sắc mặt Lệ Bắc Tiêu trở nên lạnh lùng.
Cậu bé nhàn nhạt nói: "Chúng ta hãy tổ đội chiến đấu một trận đi, vẫn còn sớm."
Hai cậu bé chơi game đến tận khuya mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu ngáp dài từ trên lầu đi xuống.
Vú Trương lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân cả đêm qua không về, không biết có xảy ra chuyện gì không?"
Tuy thiếu phu nhân là người chẳng ra gì, nhưng trong mười năm qua chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài, đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của ông cụ.
Lệ Tây Kham cười khẩy: "Mãi mãi không quay về còn tốt."
Lệ Bắc Tiêu không nói gì, cầm một miếng bánh mì lặng lẽ ăn.
Vú Trương thấy hai đứa con ruột cũng chẳng lo lắng, bà ấy cũng không quan tâm đến nữa.
Người phụ nữ đó không có ở nhà, mấy vị thiếu gia sẽ không bị đánh đập, đây là một chuyện tốt.
Tài xế khởi động xe đậu trước cửa, hai anh em lần lượt lên xe. Sau khi lên xe, Lệ Bắc Tiêu nhàn nhạt nói: "Tới quán Net Long Phi."
Lệ Tây Kham cau mày: "Đến đó làm gì?"
"Đi xem người phụ nữ đó chết chưa."
Giọng nói của Lệ Bắc Tiêu mang vẻ lạnh lùng.
"Vậy còn được." Lệ Tây Kham hài lòng gật đầu, "Để bà ta chịu khổ một chút thì mới biết tiểu gia đây lợi hại đến đâu."
Chiếc xe phóng đi trên đường, đã nhanh chóng đến trước cửa quán Net.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.