Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Chương 17: Mắng Cô Là Chó, Vậy Chúng Là Gì? (1)
Vân Tiểu Tửu
29/09/2024
Nắng sớm vàng rực chiếu xuống.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu, đường nét trên khuôn mặt chúng giống như những đường nét được vẽ bằng bút phác họa, hoàn hảo không một chút tì vết.
Lệ Bắc Tiêu cau mày thật chặt: "Bà ta không thể bỏ xe lại mà đi, gọi điện cũng không bắt máy, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó."
"Hừ, đáng đời!"
Lệ Tây Kham cười khẩy, trên người toát lên vẻ ngổ ngược.
Nắm đấm của Giang Cẩn lập tức cứng lại.
Hai thằng nhãi khốn kiếp vô lương tâm!
"Nếu bà ta thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy chắc chắn là ông trời không chịu được những việc làm độc ác của bà ta, nên đã tước đi mạng chó của bà ta trước."
Lệ Tây Kham nói mà chẳng nể nang gì, giọng điệu mang vẻ căm hận.
Giang Cẩn: "..."
Mắng cô là chó, vậy chúng là gì, đồ chó con à?
"Thay vì lo lắng cho người phụ nữ độc ác đó, nhân lúc bà ta không có ở đây thì chúng ta thoải mái chút đi." Lệ Tây Kham khoác vai Lệ Bắc Tiêu dần dần đi xa, "Mấy ngày nữa ông nội sẽ xem bảng thành tích học của chúng ta, hôm nay chúng ta đến trường học trước, buổi tối chúng ta mới sang đây chơi game..."
Sau khi bóng dáng của hai thằng nhãi con biến mất trên đường, Giang Cẩn mới từ trong góc bước ra.
Hai cây đinh cứng này thực sự khó giải quyết.
Lấy cứng chọi với cứng chỉ có thể khiến cô thỉnh thoảng bị hai thằng nhãi con này chơi khăm, còn hai đứa lớn kia không biết lúc nào sẽ đột nhiên nhảy ra cắn cô.
Vậy thì chỉ có thể mềm mỏng?
Mắt Giang Cẩn đảo tròn, nhếch môi mỉm cười.
Cô nhìn chiếc xe đậu trước quán Net, tạm thời cô không lái đi, cứ để chiếc xe tiếp tục đậu ở đây.
Cô đi ra ven đường, bắt một chiếc taxi đi vào trung tâm thành phố.
Đây là Vân Thành, một thành phố hư cấu, phía Đông giáp với biển, phía Tây giáp với núi, phía Nam có hồ nước, trong thành phố có vô số danh lam thắng cảnh.
Dù sao đã đến đây rồi vậy thì hãy tận hưởng vui chơi vài ngày.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, tiền lương một tháng được sáu bảy ngàn, cô tiết kiệm gần mười năm cũng chưa được đến hai trăm ngàn, có thể nói, số tiền trong thẻ của cô lúc này là một số tiền khổng lồ mà cô không dám mơ tưởng đến.
Những mớ hỗn độn đó cứ để hôm khác xử lý sau, bây giờ nên ăn uống vui chơi thoải mái trước đã.
Giang Cẩn đi vào trung tâm thành phố vui chơi thoải mái suốt một ngày, cô ăn thử một lượt đủ thứ món ăn, đến tối cô thuê một khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại tiếp tục vui chơi...
Suốt ba ngày, Giang Cẩn không về nhà họ Lệ.
Điều này chưa từng xảy ra.
Và chiếc xe đó đã đậu trước cửa quán Net suốt ba ngày.
"Có phải thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì không?" vú Trương lo lắng hỏi: "Hay là báo cảnh sát đi, để cảnh sát đi tìm người."
"Không được báo cảnh sát!" Lệ Tây Kham lạnh lùng nói: "Bà ta chỉ cố ý trốn đi để hù dọa chúng ta thôi, đừng mắc bẫy của bà ta!"
Lệ Bắc Tiêu mím môi: "Bà ta biết chúng ta căm ghét bà ta, cũng biết chúng ta không quan tâm đến sự sống chết của bà ta, có lẽ bà ta sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như vậy để cố ý hù dọa chúng ta đâu... em nghĩ, có thể thực sự đã xảy ra chuyện gì đó."
Vú Trương thở dài: "Vậy nói với ông cụ để ông cụ cho người đi tìm?"
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu, đường nét trên khuôn mặt chúng giống như những đường nét được vẽ bằng bút phác họa, hoàn hảo không một chút tì vết.
Lệ Bắc Tiêu cau mày thật chặt: "Bà ta không thể bỏ xe lại mà đi, gọi điện cũng không bắt máy, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó."
"Hừ, đáng đời!"
Lệ Tây Kham cười khẩy, trên người toát lên vẻ ngổ ngược.
Nắm đấm của Giang Cẩn lập tức cứng lại.
Hai thằng nhãi khốn kiếp vô lương tâm!
"Nếu bà ta thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy chắc chắn là ông trời không chịu được những việc làm độc ác của bà ta, nên đã tước đi mạng chó của bà ta trước."
Lệ Tây Kham nói mà chẳng nể nang gì, giọng điệu mang vẻ căm hận.
Giang Cẩn: "..."
Mắng cô là chó, vậy chúng là gì, đồ chó con à?
"Thay vì lo lắng cho người phụ nữ độc ác đó, nhân lúc bà ta không có ở đây thì chúng ta thoải mái chút đi." Lệ Tây Kham khoác vai Lệ Bắc Tiêu dần dần đi xa, "Mấy ngày nữa ông nội sẽ xem bảng thành tích học của chúng ta, hôm nay chúng ta đến trường học trước, buổi tối chúng ta mới sang đây chơi game..."
Sau khi bóng dáng của hai thằng nhãi con biến mất trên đường, Giang Cẩn mới từ trong góc bước ra.
Hai cây đinh cứng này thực sự khó giải quyết.
Lấy cứng chọi với cứng chỉ có thể khiến cô thỉnh thoảng bị hai thằng nhãi con này chơi khăm, còn hai đứa lớn kia không biết lúc nào sẽ đột nhiên nhảy ra cắn cô.
Vậy thì chỉ có thể mềm mỏng?
Mắt Giang Cẩn đảo tròn, nhếch môi mỉm cười.
Cô nhìn chiếc xe đậu trước quán Net, tạm thời cô không lái đi, cứ để chiếc xe tiếp tục đậu ở đây.
Cô đi ra ven đường, bắt một chiếc taxi đi vào trung tâm thành phố.
Đây là Vân Thành, một thành phố hư cấu, phía Đông giáp với biển, phía Tây giáp với núi, phía Nam có hồ nước, trong thành phố có vô số danh lam thắng cảnh.
Dù sao đã đến đây rồi vậy thì hãy tận hưởng vui chơi vài ngày.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, tiền lương một tháng được sáu bảy ngàn, cô tiết kiệm gần mười năm cũng chưa được đến hai trăm ngàn, có thể nói, số tiền trong thẻ của cô lúc này là một số tiền khổng lồ mà cô không dám mơ tưởng đến.
Những mớ hỗn độn đó cứ để hôm khác xử lý sau, bây giờ nên ăn uống vui chơi thoải mái trước đã.
Giang Cẩn đi vào trung tâm thành phố vui chơi thoải mái suốt một ngày, cô ăn thử một lượt đủ thứ món ăn, đến tối cô thuê một khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại tiếp tục vui chơi...
Suốt ba ngày, Giang Cẩn không về nhà họ Lệ.
Điều này chưa từng xảy ra.
Và chiếc xe đó đã đậu trước cửa quán Net suốt ba ngày.
"Có phải thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì không?" vú Trương lo lắng hỏi: "Hay là báo cảnh sát đi, để cảnh sát đi tìm người."
"Không được báo cảnh sát!" Lệ Tây Kham lạnh lùng nói: "Bà ta chỉ cố ý trốn đi để hù dọa chúng ta thôi, đừng mắc bẫy của bà ta!"
Lệ Bắc Tiêu mím môi: "Bà ta biết chúng ta căm ghét bà ta, cũng biết chúng ta không quan tâm đến sự sống chết của bà ta, có lẽ bà ta sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như vậy để cố ý hù dọa chúng ta đâu... em nghĩ, có thể thực sự đã xảy ra chuyện gì đó."
Vú Trương thở dài: "Vậy nói với ông cụ để ông cụ cho người đi tìm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.