Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 293: ĐỐI MẶT HẢI THÚ TRIỀU
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Thiên Nhàn Đảo.
Sở Diệp đứng bên bờ biển, lấy la bàn ra trinh trắc một hồi. Trên la bàn, vô vàn đốm sáng rậm rạp từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đây nhìn thấy mà da đầu tê rần rần. Sở Diệp tự nhận là đã gặp qua những tình huống lớn nhưng vẫn bị quy mô hải thú triều lần này hù cho hết hồn. Sở Diệp nhìn la bàn thở ra một hơi thật dài, nói: "Vẫn còn ổn, may là không có hải thú Hoàng cấp." Nhiều thú biển như vậy đã khó giải quyết lắm rồi, nếu có hải thú Hoàng cấp tới thì mới thật sự là tuyệt vọng đó.
"Tuy rằng không có hải thú Hoàng cấp nhưng có rất nhiều hải thú Vương cấp đó, nếu để chúng nó tụ tập lại với nhau mới đúng là rắc rối đó." Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, "Một khi đã như vậy thì thừa dịp trước khi hải thú kịp liên thủ lại chúng ta ra tay đi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy đi."
Sở Diệp lắc đầu nghĩ thầm: "Thứ như thú triều này quả thật là không tới lúc mình muốn đâu, mà lúc mình không muốn nó tới là nó tới liền hà." Lúc trước khi hắn đi "câu cá", có đôi khi rắc cả mười mấy phần Dụ Yêu dược tề cũng không dụ ra được con Vương thú nào, giờ thì hay rồi, lúc hắn muốn nghỉ ngơi một quận, làm biếng mấy tháng, vậy mà tới mấy chục con Vương thú tụ tập tới đây. Sở Diệp đã nhiều năm "câu cá" bên ngoài, trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, kinh nghiệm phong phú, đối với thú triều sắp tới cũng không có khẩn trương lắm.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Coi như tiết kiệm Dụ Yêu dược tề đi." Mấy năm nay Lâm Sơ Văn vẫn luôn dùng Dụ Yêu dược tề để dụ hải thú, chỉ mấy năm mà Lâm Sơ Văn đã dùng hết mấy trăm phần Dụ Yêu dược tề. Nguyên vật liệu Dụ Yêu dược tề cũng sắp bị mua sạch bách rồi. Nguyên vật liệu Dụ Yêu dược tề vốn dĩ cũng không có nhiều tác dụng, người cần tới nó cũng không có bao nhiêu, nhưng Lâm Sơ Văn lấy sức lực một người khiến cho giá cả dược liệu tăng lên gấp mấy lần.
Sở Diệp: "....." Nghĩ như vậy hình như đúng là tiết kiệm tiền ha! Rốt cuộc giá cả Dụ Yêu dược tề cũng không tính là rẻ đâu. Sở Diệp nhắm mắt lại, thông qua linh hồn khế ước liên hệ với Truy Phong, chỉ chốc lát sau Truy Phong đã bay tới.
Kinh Trập Long lười biếng liếc nhìn Sở Diệp rồi lạnh lùng hỏi: "Kiếm ta chi đó?"
"Thú triều tới liền bây giờ rồi kìa, đi ngăn chặn thú triều thôi."
Kinh Trập Long uể oải ỉu xìu nói: "Không muốn đi."
Sở Diệp cười cười, từng bước dẫn dắt, "Không cần phải hấp tấp từ chối vậy chớ! Hải thú triều lần này có rất nhiều Vương thú đó, chắc hẳn phẩm tướng cũng rất tốt, không phải mi muốn tìm tiểu đệ sao? Nếu nhìn thấy đứa nào thích hợp vừa lúc có thể bắt nó về làm tiểu đệ cũng được đó!"
Kinh Trập Long nghe vậy tinh thần phấn chấn liền, "Phải đó! Đi mau, đi mau, đi thu tiểu đệ, thu tiểu đệ."
Sở Diệp trợn trắng mắt nghĩ thầm: Bộ dáng hồi nãy cứ nửa chết nửa sống, giờ vừa nghe là đầy máu sống lại, tiểu đệ có sức hấp dẫn dữ ha!
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mới vừa ra khỏi Thiên Hà hoa lâm thì gặp Đường Thiên Túng với Tuyết Dương.
"Sao hai vị lại ở đây?" Sở Diệp hỏi.
"Nghe nói thú triều sắp tới, chúng ta tới nhìn coi có thể giúp đỡ được gì hay không." Đường Thiên Túng nói. Hải thú triều tới Thiên Nhàn Đảo lần này thế tới rào rạt, nếu không thể khống chế sợ là ảnh hưởng trầm trọng. Tuy rằng Cung Khiếu trưởng lão lợi hại nhưng cũng không thể một mình chiến đấu suốt được. Theo Đường Thiên Túng biết Cung Khiếu đã xin viện trợ với Hải Long Cung, nhưng phản ứng Hải Long Cung thường thường, chắc là tính ngồi đó bàng quan rồi.
Sở Diệp cười nói: "Hai vị sẵn lòng giúp đỡ ta càng thêm chắc chắn rồi."
Đường Thiên Túng nghi hoặc hỏi Sở Diệp: "Hai vị tính ra ngoài hả?"
Sở Diệp gật đầu, "Chờ thú triều lại tới đây là muộn quá rồi, ta với Sơ Văn định đi ngăn chúng lại từ ngoài khơi."
Đường Thiên Túng bất ngờ hỏi: "Hai vị thật là có chí hướng nha!" Hải thú tới lần này đại khái tới mấy chục con, Hồn Sủng Sư Vương giai vừa nghe được e là phải sợ chạy trối chết, nhưng hai người Sở Diệp lại quá thong dong đi. Đường Thiên Túng nhớ tới hồi trước lúc ghé thăm hai người nhìn thấy đống hài cốt Vương thú thì cảm thấy bình thường lại rồi. Hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lúc trước đi khắp nơi săn giết hải thú, chắc hẳn là đã thấy nhiều riết quen với hải thú triều rồi.
Sở Diệp cười nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, đi thôi!" Sở Diệp bước lên Kinh Trập Long chở Lâm Sơ Văn bay trên không trung.
Đường Thiên Túng với Tuyết Dương liếc nhau một cái rồi bất đắc dĩ nhìn theo Kinh Trập Long đã bay ra xa. Hai người đều cho rằng hai người kia sẽ lựa chọn phòng thủ chứ không ngờ đâu sẽ chủ động xuất kích thế này. Hai người họ tới đây chỉ vì muốn thương lượng kế hoạch tiếp theo nên làm sao, ai mà ngờ... Đây là muốn xuất chiến luôn.
Tuyết Dương nhịn không được nói: "Sở thiếu thật đúng là thiếu niên khí phách, làm việc sấm rền gió cuốn."
Đường Thiên Túng cười khổ rồi nói: "Đi thôi." Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều đã anh dũng như vậy, bọn họ cũng không thể để cho người ta coi thường được đâu!
Sở Diệp cưỡi Kinh Trập Long bay khỏi Thiên Nhàn Đảo lập tức khiến cho đông đảo tu sĩ chú ý. Có rất nhiều thế lực sắp xếp thám tử của mình ở Thiên Nhàn Đảo, nhìn thấy Kinh Trập Long bay ra biển lập tức dậy lên vô số lời nói xấu, nói hai người Sở Diệp thấy tình thế không ổn cho nên chạy trốn khỏi Thiên Nhàn Đảo. Tin tức Sở Diệp chạy trốn lan truyền, Thiên Nhàn Đảo vốn dĩ đã thần hồn nát thần tính rồi, giờ không khí lại càng thêm khẩn trương hơn nữa.
......
Sở Diệp nhìn la bàn, nói: "Dừng lại chỗ này đi."
Đường Thiên Túng lơ lửng trên mặt biển, cảm giác được dưới mặt biển là sóng ngầm mãnh liệt với vô số hải thú. "Sở thiếu, Lâm thiếu là muốn ở tại đây ngăn chặn thú triều sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, đổ một mấy bình Hỗn Loạn dược tề vào trong biển, dược tề nhanh chóng lan nhanh loang ra trong nước biển. Chỉ trong chốc lát nước biển sôi sùng sục như đang bị nung nóng, vô số hải thú đang chém giết nhau, trong tích tắc mà máu tươi đã nhuộm đỏ bừng mặt biển.
Đường Thiên Túng sững sờ nhìn đám hải thú đang điên cuồng chém giết trên biển. "Đây là..."
"Hỗn Loạn dược tề, có thể khiến cho hải thú đánh mất thần trí." Lâm Sơ Văn nói. Hải thú một khi đã rơi vào hỗn loạn sẽ đánh mất thần trí tiến hành công kích vô cùng bừa bãi, dược tề này thực ra có thể kích phát được chiến lực hải thú ở một mức độ nhất định nào đó, nếu ở khu vực gần bờ thật sự Lâm Sơ Văn hoàn toàn không dám sử dụng lung tung đâu.
"Thì ra là vậy." Đường Thiên Túng nhìn thấy vô số hải thú đánh nhau thành một chùm, một con Thôn Vân Mãng bảy màu đang cắn xé thành một cục với một con Cự Ngạc hoang dã. Một con Vạn Độc Sứa giơ xúc tu phóng thích độc tố đầu độc toàn bộ mấy con Cá Voi khổng lồ lân cận.
Một con Cầu Gai Ma Quỷ quét ngang khắp nơi y như con vụ, hải thú chung quanh đều phải nhao nhao tránh lui. Loại hải thú như Cầu Gai Ma Quỷ mọc gai ngược khắp người, máu thịt khô khốc lại có độc, không có chút giá trị, bất luận là hải thú hay là Hồn Sủng Sư đều không hy vọng gặp được thứ này. Mấy con hải thú lỡ bị Cầu Gai Ma Quỷ quét ngang qua lập tức thêm vài vết máu khắp người.
Một con Cá Mập Răng Cưa đang đấu đá lung tung dưới biển, mỏ Cá Mập Răng Cưa nhọn y như một cây cưa điện lớn, cá biển nào lỡ đụng phải Cá Mập Răng Cưa ngay lập tức máu thịt văng tứ tung. Sở Diệp nhìn thấy một con Bát Thố Ngư đụng phải Cá Mập Răng Cưa, trong nháy mắt bị khuấy thành một mớ thịt băm luôn. Vô số hải thú càng trở nên điên cuồng khi nhìn thấy máu, máu tươi loang trong biển càng lúc càng đậm đặc khiến cho hải thú trong biển càng lúc càng thêm hung hãn.
"Tác dụng của Hỗn Loạn dược tề tốt tới vậy sao?" Tuyết Dương vô cùng bất ngờ hỏi.
"Cũng không phải đâu." Lâm Sơ Văn trả lời.
Đường Thiên Túng: "......"
Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Trong tình huống bình thường Hỗn Loạn dược tề chỉ có thể mê hoặc được Hồn Thú Chiến Tướng, cũng có tác dụng đối với hải thú Vương giai nhưng hiệu quả cũng không được bao nhiêu. Vương thú ở đây nhiều như vậy, khi dược tề vào trong nước là bị pha loãng ra rồi, tác dụng chắc hẳn còn nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Tình huống như bây giờ có thể là do mấy con hải thú này trước đó đã bị dược tề nào khác gây ảnh hưởng rồi cho nên một khi vừa tiếp xúc với Hỗn Loạn dược tề mới chém giết thành như vầy.
Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Rốt cuộc Lâm Mộng Dung dùng dược tề nào ha! Vậy mà có thể hấp dẫn được nhiều hải thú như vậy, uy lực dược tề đối phương sử dụng còn kịch liệt hơn rất nhiều lần so với Dụ Yêu dược tề, đến tột cùng Lâm Mộng Dung muốn làm gì vậy ha.
......
Từng luồng âm thanh rít nhẹ vang lên, hải thú đang điên cuồng bỗng dưng khôi phục lại bình thường.
"Đây là tiếng kêu của Vân Bái Ngư, mọi người hãy cẩn thận." Vân Bái Ngư là loại cá biển chuyên ăn Hồn Thất của Hồn Sủng Sư, thích khuyến khích hải thú đi tập kích Hồn Sủng Sư. Vô số tàu bè gặp nạn trên biển đều có bút tích của Vân Bái Ngư. Một vài Vân Bái Ngư cấp thấp thích phát động hải thú tập kích tàu bè, còn Vân Bái Ngư cấp bậc cao thì thích phát động thú triều, phát động công kích đảo hải thú.
Vân Bái Ngư thường đảm đương vai trò quân sư trong hải thú triều, nếu trong đợt hải thú triều có Vân Bái Ngư chỉ huy thì trình độ nguy hiểm của thú triều sẽ tăng lên vô cùng. Suy cho cùng, hải thú công kích bừa bãi với công kích có tổ chức có kế hoạch là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vân Bái Ngư cực kỳ sợ chết nên sẽ không dễ dàng bại lộ sự tồn tại của bản thân, loại hải thú này rất giỏi nguỵ trang, có thể biến thành rất nhiều loài hải thú khác nhau, bây giờ hải thú cứ chém giết lẫn nhau nên Vân Bái Ngư không còn biện pháp nào khác mới không thể không lên tiếng cản lại.
"Chắc là Vân Bái Ngư Vương cấp." Tuyết Dương nói. Có thể dùng sóng âm ngăn chặn Vương thú tiếp tục sát hại lẫn nhau tất nhiên phải là Vân Bái Ngư Vương cấp không lầm được. Tuyết Dương nghĩ thầm: Nhất định phải xử lý cho bằng được con Vân Bái Ngư này trước, giữ lại thứ như vầy hậu hoạn vô cùng đó! Thiên Lập Đảo đã từng bùng phát hải thú triều cỡ lớn với bút tích Vân Bái Ngư sau lưng đó.
Sở Diệp nhìn đốm sáng hiển thị trên la bàn, nhanh chóng thẩm thấu linh hồn lực xuống biển. Một vùng hải thú này lũ lượt hiện ra trong biển ý thức của Sở Diệp. Vân Bái Ngư am hiểu che giấu hơi thở, biến thành nhiều hình dạng khác nhau nên rất khó nhận dạng. Nhưng chuyện này lại không phải là chuyện gì quá khó khăn đối với Sở Diệp. Tuy rằng có vô số hải thú nhưng số lượng hải thú Vương cấp cũng chỉ có hạn, loại trừ từng con từng con xong mục tiêu khả nghi còn dư lại cũng chỉ còn hai ba con mà thôi.
Sau khi xác định được vị trí của Vân Bái Ngư xong Sở Diệp liền thông báo cho Mặc Đoàn Tử. Mặc Đoàn Tử mau chóng lặn vào trong nước, dưới biển lúc này tràn ngập đủ loại thú biển, vô cùng hỗn loạn. Hồn Thú khác mà chui xuống nước rất dễ bị bao vây tấn công, nhưng hình thái Mặc Đoàn Tử đặc biệt, lại am hiểu ẩn núp, sau khi len lỏi xuống nước cả đám thú biển đều không thèm để ý tới.
"Bành". Một con cá biển bị bưng lên giữa không trung. Con cá biển cứ như không dưng bị nâng lên giữa không trung, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đối phương bị nâng lên bởi một cục ảnh ảo.
"Đó chính là Vân Bái Ngư đó." Tuyết Vương la lên. Vân Bái Ngư am hiểu nguỵ trang, mưu tính hậu trường chứ sức chiến đấu thật sự quá đỗi bình thường. Tuyết Vương nghĩ thầm: Con Vân Bái Ngư này thật sự không may mà! Vậy mà để bị phát hiện dễ dàng như vậy, thị lực Ảnh Thú tốt tới vậy sao?
Bạch Hổ với Kinh Trập Long đồng thời nhào tới Vân Bái Ngư, máu thịt của loại yêu thú như Vân Bái Ngư cực kỳ bổ dưỡng, sau khi ăn sức mạnh thần hồn cũng sẽ được gia tăng. Bạch Hổ với Kinh Trập Long ra tay cùng lúc, Vân Bái Ngư liền bị xé làm đôi. Dưới móng vuốt hung hãn của Bạch Hổ với Kinh Trập Long, Vân Bái Ngư cũng không kịp giãy giụa, thịt Vân Bái Ngư hoàn toàn vô bụng hai đứa nó, không hề lãng phí một chút nào.
Đường Thiên Túng mày giật giật nhìn vào ảnh ảo mơ hồ giữa không trung. Chuyện Sở Diệp có một con Ảnh Thú thực ra cũng không còn là chuyện bí mật gì nữa, nhưng rốt cuộc Ảnh Thú của Sở Diệp hiện đang ở cấp bậc gì thì mọi người thực sự là không biết. Đường Thiên Túng nhìn Mặc Đoàn Tử, nghĩ thầm: Vân Bái Ngư ít nhất cũng là Vương cấp, Ảnh Thú có thể bắt được nó dễ như trở bàn tay như vậy thì ít nhất cũng phải là Vương cấp. Lại thêm phó sủng Ngân Sí Ong vừa mới đột phá vậy là Sở Diệp hiện giờ chắc chắn có tới năm con Hồn Sủng Vương cấp rồi, số lượng này thật sự quá đáng sợ. Một vài Hồn Sư kỳ cựu dùng hết tích luỹ của mấy trăm năm chẳng qua cũng chỉ có thể khế ước được hai ba con Hồn Sủng Vương giai mà thôi, Sở Diệp còn trẻ tuổi như vậy ấy thế mà Hồn Sủng Vương giai đếm đủ một bàn tay luôn rồi.
Vân Bái Ngư vừa chết trật tự lúc trước Vân Bái Ngư mới khôi phục được chút ít lại hỗn loạn lên lần nữa.
Sở Diệp đứng bên bờ biển, lấy la bàn ra trinh trắc một hồi. Trên la bàn, vô vàn đốm sáng rậm rạp từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đây nhìn thấy mà da đầu tê rần rần. Sở Diệp tự nhận là đã gặp qua những tình huống lớn nhưng vẫn bị quy mô hải thú triều lần này hù cho hết hồn. Sở Diệp nhìn la bàn thở ra một hơi thật dài, nói: "Vẫn còn ổn, may là không có hải thú Hoàng cấp." Nhiều thú biển như vậy đã khó giải quyết lắm rồi, nếu có hải thú Hoàng cấp tới thì mới thật sự là tuyệt vọng đó.
"Tuy rằng không có hải thú Hoàng cấp nhưng có rất nhiều hải thú Vương cấp đó, nếu để chúng nó tụ tập lại với nhau mới đúng là rắc rối đó." Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, "Một khi đã như vậy thì thừa dịp trước khi hải thú kịp liên thủ lại chúng ta ra tay đi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy đi."
Sở Diệp lắc đầu nghĩ thầm: "Thứ như thú triều này quả thật là không tới lúc mình muốn đâu, mà lúc mình không muốn nó tới là nó tới liền hà." Lúc trước khi hắn đi "câu cá", có đôi khi rắc cả mười mấy phần Dụ Yêu dược tề cũng không dụ ra được con Vương thú nào, giờ thì hay rồi, lúc hắn muốn nghỉ ngơi một quận, làm biếng mấy tháng, vậy mà tới mấy chục con Vương thú tụ tập tới đây. Sở Diệp đã nhiều năm "câu cá" bên ngoài, trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, kinh nghiệm phong phú, đối với thú triều sắp tới cũng không có khẩn trương lắm.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Coi như tiết kiệm Dụ Yêu dược tề đi." Mấy năm nay Lâm Sơ Văn vẫn luôn dùng Dụ Yêu dược tề để dụ hải thú, chỉ mấy năm mà Lâm Sơ Văn đã dùng hết mấy trăm phần Dụ Yêu dược tề. Nguyên vật liệu Dụ Yêu dược tề cũng sắp bị mua sạch bách rồi. Nguyên vật liệu Dụ Yêu dược tề vốn dĩ cũng không có nhiều tác dụng, người cần tới nó cũng không có bao nhiêu, nhưng Lâm Sơ Văn lấy sức lực một người khiến cho giá cả dược liệu tăng lên gấp mấy lần.
Sở Diệp: "....." Nghĩ như vậy hình như đúng là tiết kiệm tiền ha! Rốt cuộc giá cả Dụ Yêu dược tề cũng không tính là rẻ đâu. Sở Diệp nhắm mắt lại, thông qua linh hồn khế ước liên hệ với Truy Phong, chỉ chốc lát sau Truy Phong đã bay tới.
Kinh Trập Long lười biếng liếc nhìn Sở Diệp rồi lạnh lùng hỏi: "Kiếm ta chi đó?"
"Thú triều tới liền bây giờ rồi kìa, đi ngăn chặn thú triều thôi."
Kinh Trập Long uể oải ỉu xìu nói: "Không muốn đi."
Sở Diệp cười cười, từng bước dẫn dắt, "Không cần phải hấp tấp từ chối vậy chớ! Hải thú triều lần này có rất nhiều Vương thú đó, chắc hẳn phẩm tướng cũng rất tốt, không phải mi muốn tìm tiểu đệ sao? Nếu nhìn thấy đứa nào thích hợp vừa lúc có thể bắt nó về làm tiểu đệ cũng được đó!"
Kinh Trập Long nghe vậy tinh thần phấn chấn liền, "Phải đó! Đi mau, đi mau, đi thu tiểu đệ, thu tiểu đệ."
Sở Diệp trợn trắng mắt nghĩ thầm: Bộ dáng hồi nãy cứ nửa chết nửa sống, giờ vừa nghe là đầy máu sống lại, tiểu đệ có sức hấp dẫn dữ ha!
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mới vừa ra khỏi Thiên Hà hoa lâm thì gặp Đường Thiên Túng với Tuyết Dương.
"Sao hai vị lại ở đây?" Sở Diệp hỏi.
"Nghe nói thú triều sắp tới, chúng ta tới nhìn coi có thể giúp đỡ được gì hay không." Đường Thiên Túng nói. Hải thú triều tới Thiên Nhàn Đảo lần này thế tới rào rạt, nếu không thể khống chế sợ là ảnh hưởng trầm trọng. Tuy rằng Cung Khiếu trưởng lão lợi hại nhưng cũng không thể một mình chiến đấu suốt được. Theo Đường Thiên Túng biết Cung Khiếu đã xin viện trợ với Hải Long Cung, nhưng phản ứng Hải Long Cung thường thường, chắc là tính ngồi đó bàng quan rồi.
Sở Diệp cười nói: "Hai vị sẵn lòng giúp đỡ ta càng thêm chắc chắn rồi."
Đường Thiên Túng nghi hoặc hỏi Sở Diệp: "Hai vị tính ra ngoài hả?"
Sở Diệp gật đầu, "Chờ thú triều lại tới đây là muộn quá rồi, ta với Sơ Văn định đi ngăn chúng lại từ ngoài khơi."
Đường Thiên Túng bất ngờ hỏi: "Hai vị thật là có chí hướng nha!" Hải thú tới lần này đại khái tới mấy chục con, Hồn Sủng Sư Vương giai vừa nghe được e là phải sợ chạy trối chết, nhưng hai người Sở Diệp lại quá thong dong đi. Đường Thiên Túng nhớ tới hồi trước lúc ghé thăm hai người nhìn thấy đống hài cốt Vương thú thì cảm thấy bình thường lại rồi. Hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lúc trước đi khắp nơi săn giết hải thú, chắc hẳn là đã thấy nhiều riết quen với hải thú triều rồi.
Sở Diệp cười nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, đi thôi!" Sở Diệp bước lên Kinh Trập Long chở Lâm Sơ Văn bay trên không trung.
Đường Thiên Túng với Tuyết Dương liếc nhau một cái rồi bất đắc dĩ nhìn theo Kinh Trập Long đã bay ra xa. Hai người đều cho rằng hai người kia sẽ lựa chọn phòng thủ chứ không ngờ đâu sẽ chủ động xuất kích thế này. Hai người họ tới đây chỉ vì muốn thương lượng kế hoạch tiếp theo nên làm sao, ai mà ngờ... Đây là muốn xuất chiến luôn.
Tuyết Dương nhịn không được nói: "Sở thiếu thật đúng là thiếu niên khí phách, làm việc sấm rền gió cuốn."
Đường Thiên Túng cười khổ rồi nói: "Đi thôi." Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều đã anh dũng như vậy, bọn họ cũng không thể để cho người ta coi thường được đâu!
Sở Diệp cưỡi Kinh Trập Long bay khỏi Thiên Nhàn Đảo lập tức khiến cho đông đảo tu sĩ chú ý. Có rất nhiều thế lực sắp xếp thám tử của mình ở Thiên Nhàn Đảo, nhìn thấy Kinh Trập Long bay ra biển lập tức dậy lên vô số lời nói xấu, nói hai người Sở Diệp thấy tình thế không ổn cho nên chạy trốn khỏi Thiên Nhàn Đảo. Tin tức Sở Diệp chạy trốn lan truyền, Thiên Nhàn Đảo vốn dĩ đã thần hồn nát thần tính rồi, giờ không khí lại càng thêm khẩn trương hơn nữa.
......
Sở Diệp nhìn la bàn, nói: "Dừng lại chỗ này đi."
Đường Thiên Túng lơ lửng trên mặt biển, cảm giác được dưới mặt biển là sóng ngầm mãnh liệt với vô số hải thú. "Sở thiếu, Lâm thiếu là muốn ở tại đây ngăn chặn thú triều sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, đổ một mấy bình Hỗn Loạn dược tề vào trong biển, dược tề nhanh chóng lan nhanh loang ra trong nước biển. Chỉ trong chốc lát nước biển sôi sùng sục như đang bị nung nóng, vô số hải thú đang chém giết nhau, trong tích tắc mà máu tươi đã nhuộm đỏ bừng mặt biển.
Đường Thiên Túng sững sờ nhìn đám hải thú đang điên cuồng chém giết trên biển. "Đây là..."
"Hỗn Loạn dược tề, có thể khiến cho hải thú đánh mất thần trí." Lâm Sơ Văn nói. Hải thú một khi đã rơi vào hỗn loạn sẽ đánh mất thần trí tiến hành công kích vô cùng bừa bãi, dược tề này thực ra có thể kích phát được chiến lực hải thú ở một mức độ nhất định nào đó, nếu ở khu vực gần bờ thật sự Lâm Sơ Văn hoàn toàn không dám sử dụng lung tung đâu.
"Thì ra là vậy." Đường Thiên Túng nhìn thấy vô số hải thú đánh nhau thành một chùm, một con Thôn Vân Mãng bảy màu đang cắn xé thành một cục với một con Cự Ngạc hoang dã. Một con Vạn Độc Sứa giơ xúc tu phóng thích độc tố đầu độc toàn bộ mấy con Cá Voi khổng lồ lân cận.
Một con Cầu Gai Ma Quỷ quét ngang khắp nơi y như con vụ, hải thú chung quanh đều phải nhao nhao tránh lui. Loại hải thú như Cầu Gai Ma Quỷ mọc gai ngược khắp người, máu thịt khô khốc lại có độc, không có chút giá trị, bất luận là hải thú hay là Hồn Sủng Sư đều không hy vọng gặp được thứ này. Mấy con hải thú lỡ bị Cầu Gai Ma Quỷ quét ngang qua lập tức thêm vài vết máu khắp người.
Một con Cá Mập Răng Cưa đang đấu đá lung tung dưới biển, mỏ Cá Mập Răng Cưa nhọn y như một cây cưa điện lớn, cá biển nào lỡ đụng phải Cá Mập Răng Cưa ngay lập tức máu thịt văng tứ tung. Sở Diệp nhìn thấy một con Bát Thố Ngư đụng phải Cá Mập Răng Cưa, trong nháy mắt bị khuấy thành một mớ thịt băm luôn. Vô số hải thú càng trở nên điên cuồng khi nhìn thấy máu, máu tươi loang trong biển càng lúc càng đậm đặc khiến cho hải thú trong biển càng lúc càng thêm hung hãn.
"Tác dụng của Hỗn Loạn dược tề tốt tới vậy sao?" Tuyết Dương vô cùng bất ngờ hỏi.
"Cũng không phải đâu." Lâm Sơ Văn trả lời.
Đường Thiên Túng: "......"
Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Trong tình huống bình thường Hỗn Loạn dược tề chỉ có thể mê hoặc được Hồn Thú Chiến Tướng, cũng có tác dụng đối với hải thú Vương giai nhưng hiệu quả cũng không được bao nhiêu. Vương thú ở đây nhiều như vậy, khi dược tề vào trong nước là bị pha loãng ra rồi, tác dụng chắc hẳn còn nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Tình huống như bây giờ có thể là do mấy con hải thú này trước đó đã bị dược tề nào khác gây ảnh hưởng rồi cho nên một khi vừa tiếp xúc với Hỗn Loạn dược tề mới chém giết thành như vầy.
Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Rốt cuộc Lâm Mộng Dung dùng dược tề nào ha! Vậy mà có thể hấp dẫn được nhiều hải thú như vậy, uy lực dược tề đối phương sử dụng còn kịch liệt hơn rất nhiều lần so với Dụ Yêu dược tề, đến tột cùng Lâm Mộng Dung muốn làm gì vậy ha.
......
Từng luồng âm thanh rít nhẹ vang lên, hải thú đang điên cuồng bỗng dưng khôi phục lại bình thường.
"Đây là tiếng kêu của Vân Bái Ngư, mọi người hãy cẩn thận." Vân Bái Ngư là loại cá biển chuyên ăn Hồn Thất của Hồn Sủng Sư, thích khuyến khích hải thú đi tập kích Hồn Sủng Sư. Vô số tàu bè gặp nạn trên biển đều có bút tích của Vân Bái Ngư. Một vài Vân Bái Ngư cấp thấp thích phát động hải thú tập kích tàu bè, còn Vân Bái Ngư cấp bậc cao thì thích phát động thú triều, phát động công kích đảo hải thú.
Vân Bái Ngư thường đảm đương vai trò quân sư trong hải thú triều, nếu trong đợt hải thú triều có Vân Bái Ngư chỉ huy thì trình độ nguy hiểm của thú triều sẽ tăng lên vô cùng. Suy cho cùng, hải thú công kích bừa bãi với công kích có tổ chức có kế hoạch là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vân Bái Ngư cực kỳ sợ chết nên sẽ không dễ dàng bại lộ sự tồn tại của bản thân, loại hải thú này rất giỏi nguỵ trang, có thể biến thành rất nhiều loài hải thú khác nhau, bây giờ hải thú cứ chém giết lẫn nhau nên Vân Bái Ngư không còn biện pháp nào khác mới không thể không lên tiếng cản lại.
"Chắc là Vân Bái Ngư Vương cấp." Tuyết Dương nói. Có thể dùng sóng âm ngăn chặn Vương thú tiếp tục sát hại lẫn nhau tất nhiên phải là Vân Bái Ngư Vương cấp không lầm được. Tuyết Dương nghĩ thầm: Nhất định phải xử lý cho bằng được con Vân Bái Ngư này trước, giữ lại thứ như vầy hậu hoạn vô cùng đó! Thiên Lập Đảo đã từng bùng phát hải thú triều cỡ lớn với bút tích Vân Bái Ngư sau lưng đó.
Sở Diệp nhìn đốm sáng hiển thị trên la bàn, nhanh chóng thẩm thấu linh hồn lực xuống biển. Một vùng hải thú này lũ lượt hiện ra trong biển ý thức của Sở Diệp. Vân Bái Ngư am hiểu che giấu hơi thở, biến thành nhiều hình dạng khác nhau nên rất khó nhận dạng. Nhưng chuyện này lại không phải là chuyện gì quá khó khăn đối với Sở Diệp. Tuy rằng có vô số hải thú nhưng số lượng hải thú Vương cấp cũng chỉ có hạn, loại trừ từng con từng con xong mục tiêu khả nghi còn dư lại cũng chỉ còn hai ba con mà thôi.
Sau khi xác định được vị trí của Vân Bái Ngư xong Sở Diệp liền thông báo cho Mặc Đoàn Tử. Mặc Đoàn Tử mau chóng lặn vào trong nước, dưới biển lúc này tràn ngập đủ loại thú biển, vô cùng hỗn loạn. Hồn Thú khác mà chui xuống nước rất dễ bị bao vây tấn công, nhưng hình thái Mặc Đoàn Tử đặc biệt, lại am hiểu ẩn núp, sau khi len lỏi xuống nước cả đám thú biển đều không thèm để ý tới.
"Bành". Một con cá biển bị bưng lên giữa không trung. Con cá biển cứ như không dưng bị nâng lên giữa không trung, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đối phương bị nâng lên bởi một cục ảnh ảo.
"Đó chính là Vân Bái Ngư đó." Tuyết Vương la lên. Vân Bái Ngư am hiểu nguỵ trang, mưu tính hậu trường chứ sức chiến đấu thật sự quá đỗi bình thường. Tuyết Vương nghĩ thầm: Con Vân Bái Ngư này thật sự không may mà! Vậy mà để bị phát hiện dễ dàng như vậy, thị lực Ảnh Thú tốt tới vậy sao?
Bạch Hổ với Kinh Trập Long đồng thời nhào tới Vân Bái Ngư, máu thịt của loại yêu thú như Vân Bái Ngư cực kỳ bổ dưỡng, sau khi ăn sức mạnh thần hồn cũng sẽ được gia tăng. Bạch Hổ với Kinh Trập Long ra tay cùng lúc, Vân Bái Ngư liền bị xé làm đôi. Dưới móng vuốt hung hãn của Bạch Hổ với Kinh Trập Long, Vân Bái Ngư cũng không kịp giãy giụa, thịt Vân Bái Ngư hoàn toàn vô bụng hai đứa nó, không hề lãng phí một chút nào.
Đường Thiên Túng mày giật giật nhìn vào ảnh ảo mơ hồ giữa không trung. Chuyện Sở Diệp có một con Ảnh Thú thực ra cũng không còn là chuyện bí mật gì nữa, nhưng rốt cuộc Ảnh Thú của Sở Diệp hiện đang ở cấp bậc gì thì mọi người thực sự là không biết. Đường Thiên Túng nhìn Mặc Đoàn Tử, nghĩ thầm: Vân Bái Ngư ít nhất cũng là Vương cấp, Ảnh Thú có thể bắt được nó dễ như trở bàn tay như vậy thì ít nhất cũng phải là Vương cấp. Lại thêm phó sủng Ngân Sí Ong vừa mới đột phá vậy là Sở Diệp hiện giờ chắc chắn có tới năm con Hồn Sủng Vương cấp rồi, số lượng này thật sự quá đáng sợ. Một vài Hồn Sư kỳ cựu dùng hết tích luỹ của mấy trăm năm chẳng qua cũng chỉ có thể khế ước được hai ba con Hồn Sủng Vương giai mà thôi, Sở Diệp còn trẻ tuổi như vậy ấy thế mà Hồn Sủng Vương giai đếm đủ một bàn tay luôn rồi.
Vân Bái Ngư vừa chết trật tự lúc trước Vân Bái Ngư mới khôi phục được chút ít lại hỗn loạn lên lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.