Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 259: QUAY VỀ LƯỠNG GIỚI THÀNH
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh, chớp mắt lại qua ba tháng. Ba tháng này Sở Diệp cưỡi Kinh Trập Long đi thả ong khắp nơi, còn thuê rất nhiều người đi thả ong. Đàn ong chỉ trong ba tháng thôi đã trải rộng khắp
Thiên Hải Vực, số lượng còn đang tăng lên kịch liệt, sản lượng mật ong
đàn ong ủ ra được cũng tăng lên gấp mấy lần, Tiểu Ngân cũng thăng cấp
Chiến Tướng nhị giai.
"Huynh về rồi à?" Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, "Ừa!"
"Ong đều thả đi hết rồi hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng rồi, tạm thời coi như xong rồi." Bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại Tiểu Ngân với khoảng hai mươi con Ngân Sí Ong Chiến Tướng, ngoài ra chỉ còn dư lại một đàn nhỏ, số lượng còn lại hầu hết đã phân tán khắp nơi rồi. Sở Diệp cân nhắc tạm thời để cho đàn ong tự do hoạt động đi, sau một thời gian ngắn nữa hắn lại đi thu hết về, tới lúc đó chắc chắn đàn ong sẽ có những tiến bộ không ngờ.
"Cung Thần truyền tin tới nói Truyền Tống Trận sắp sửa xong rồi, mấy ngày nữa thôi.
Lâm Sơ Văn nói.
"Trong mấy ngày này thôi hả?" Tính toán thời gian, chắc là cũng sắp rồi, trước khi hắn đi ra ngoài thả ong Truyền Tống Trận cũng đã sửa được hơn bảy phần rồi.
Lâm Sơ Văn rất mong chờ, nhưng cũng lo lắng, "Vậy là không bao lâu nữa là có thể quay lại rồi!"
"Không biết tình hình bên kia sao rồi nữa." Sở Diệp lầm bầm.
Lâm Sơ Văn hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu Truyền Tống Trận sửa sắp xong rồi thì hai ngày nữa mình đi coi là biết hà."
Kinh Trập Long của Sở Diệp đã là Vương cấp tứ giai, Tiểu Ngân cũng là Chiến vương nhị giai rồi. Ngân Tiểu Nhị đã là Chiến Tướng cửu giai, Ngân Sí Ong Chiến Tướng dưới trướng Tiểu Ngân đã có một trăm sáu bảy mươi con, Tiểu Bạch với Mặc Đoàn Tử bây giờ cũng đều là Chiến Tướng cửu giai đỉnh phong hết rồi. Tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn cũng là Chiến vương nhị giai, Tiểu Thải thì vẫn còn ở Chiến Tướng cửu giai. Thuý Vũ đã khôi phục phần nào nhờ bồi bổ liên tục, tuy rằng vẫn chưa tới thời kỳ toàn thịnh, chẳng qua vẫn có thể miễn cưỡng phát huy được chiến lực Vương cấp. Với sức chiến đấu tổng hợp của hai người dù cho có đối mặt với những thế lực lớn như Thanh Vân Tông cũng không sợ.
Lâm Sơ Văn lại hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật sự sẽ quay lại sao? Có cảm giác như đang nằm mơ vậy." Bọn họ ở chỗ này cũng chưa được mấy năm nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện năm đó phát sinh ở Lưỡng Giới Thành dường như đã rất xa xôi rồi.
......
Trong Vạn Thú Điện có mấy Hồn Sư đang canh giữ Truyền Tống Trận, bỗng nhiên Truyền Tống Trận phát sáng lên từng luồng ánh sáng.
"Sáng rồi, sáng rồi." Mấy tu sĩ phụ trách trông coi Truyền Tống Trận tức khắc trở nên sôi trào, nhốn nháo đưa tin cho các thế lực của mình. Mấy tu sĩ này nhìn Truyền Tống Trận mà không chớp mắt một hồi thì thấy mấy người Sở Diệp bước ra từ trong Truyền Tống Trận.
"Sở Diệp, ngươi vậy mà dám quay trở lại đây?" Một Hồn Sư hung thần ác sát la hét với Sở Diệp.
Sở Diệp thờ ơ lạnh nhạt cười cười, nói: "Vì cái gì mà lại không dám chứ?"
Đường Thiên Túng cười cười, "Sở thiếu, người này vậy mà dám bất kính với ngươi, hay là cứ giết đi."
Sở Diệp vẫy vẫy tay nói: "Không cần sốt ruột." Bây giờ hắn đã là Hồn Vương, không cần phải so đo chi với một Hồn Sư tứ giai, làm vậy quá mất thân phận.
Người mới la lối tức giận chất vấn Đường Thiên Túng: "Ngươi mới nói cái gì?"
Đường Thiên Túng vung tay áo, tu sĩ om sòm giờ lại giống như là cục bột, bị vỗ vào trên vách tường vỡ đầu chảy máu.
"Thật không biết lượng sức mình." Đường Thiên Túng cười lạnh nói.
Sở Diệp nhìn người bị quăng dính vách mà lắc đầu, nghĩ thầm: Tên này hình như đầu óc có vấn đề mà! Bị đánh chết cũng đáng.
Mấy người trong truyền tống điện thấy vậy cả đám mặt mày xanh chành xanh mét.
"Sở thiếu rốt cuộc đã quay lại rồi, Nhan Vũ sư tỷ vẫn luôn rất nhớ tới ngài đó." Tằng Mặc đánh giá một lượt mấy người vừa bước ra từ Truyền Tống Trận rồi cung kính nói.
Sở Diệp nhìn thoáng qua người vừa mới lên tiếng, nghĩ thầm: Hồn Sư này tính ra cũng còn có mắt nhìn.
Cung Thần phe phẩy quạt xếp trên tay, vô cùng hứng thú hỏi: "Sở thiếu, Nhan Vũ sư tỷ kia là ai vậy ha!" Nghe có chút giống như là hồng nhan tri kỷ của Sở Diệp nha!
Sở Diệp tà tà liếc Cung Thần một cái rồi tức giận trả lời: "Là tiểu cô cô của ta."
Cung Thần chớp chớp mắt, hỏi lại: "Ngươi còn có tiểu cô cô nữa hả? Là Hồn Vương hay sao?"
Sở Diệp: "... Không phải." Bên này Hồn Vương đối với bọn họ chính là giống loài quý giá đó!
"Không lẽ Sở thiếu đã là Hồn Vương rồi sao?" Tằng Mặc thật cẩn thận hỏi.
Sở Diệp cười nói: "Đương nhiên."
"Sở thiếu thật là lợi hại." Tằng Mặc trịnh trọng nói.
"Không có gì, rời đi thời gian lâu lắc như vậy dù gì cũng phải có chút tiến bộ chứ, nếu không chẳng phải là uổng phí thời gian hay sao!"
Tằng Mặc: "....." Từ sau khi Sở Diệp rời khỏi đây hắn bị sai lại đây trông coi Truyền Tống Trận, thời gian dài như vậy gần như không có chút tiến bộ nào, quả nhiên là người với người không thể so sánh mà.
Đám người Sở Diệp vừa ra liền kiềm chế đám người bên phía này Truyền Tống Trận. "Làm phiền Thư đạo hữu canh chừng Truyền Tống Trận chỗ này." Sở Diệp nói với Thư Sơn.
Thư Sơn vội vàng nói: "Sở thiếu yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình." Một khi Truyền Tống Trận chỗ này bị phá huỷ thì đường quay về sẽ bị cắt đứt, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Đường Thiên Túng cười nói: "Sở thiếu, chúng ta nhanh chân ra ngoài đi dạo một vòng đi. Ta nghe Cung đạo hữu nói ngươi có kẻ thù kêu là Ngũ Độc lão tổ gì đó, hay là ta giết y giùm ngươi, cũng sẵn dịp này hiểu biết được trình độ của Hồn Sủng Sư bên đây."
Mấy người trong Truyền Tống Điện vừa nghe tới đây mặt mày lại xanh mét.
Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý, "Không cần phải sốt ruột, chỉ là Ngũ Độc lão tổ mà thôi, không đáng để lo." Năm đó hắn đúng là không phải đối thủ của Ngũ Độc lão tổ nhưng bây giờ đã khác xưa rồi.
Cung Thần phe phẩy quạt xếp, nói: "Không sai, dù sao cũng chỉ là một Hồn Vương mà thôi." Nếu mà chiến đấu một mình còn không được nữa thì mình đánh hội đồng luôn chứ sao!
Cung Thần vừa dứt lời ba thế lực lớn tới tấp quay lại nhìn Cung Thần chằm chằm, mấy tu sĩ này âm thầm nghĩ: Giọng điệu người này thiệt lớn mà, một Hồn Sư ngũ giai thôi vậy mà dám khinh thường Hồn Vương kìa.
"Sở thiếu, không phải ngươi nói ở đây có Lưỡng Giới Thành sao? Chúng ta vào thành đi dạo một vòng thì sao?" Cung Thần hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Cũng được đó."
......
Thư Sơn ở lại Vạn Thú Điện trông coi Truyền Tống Trận, đám người Sở Diệp thì đi Lưỡng Giới Thành. Sở Diệp cũng không che giấu hành tung của mình cho nên đoàn người vừa xuất hiện ở Lưỡng Giới Thành lập tức gây ra chấn động to lớn.
"Sở Diệp đã quay lại, Lâm Sơ Văn cũng đã trở lại." Người trong thành lập tức vội vàng chạy nhanh đi bẩm báo, một đám cứ giống như là gặp được quỷ vậy.
Sắc mặt Cung Thần hơi kỳ quái liếc nhìn Sở Diệp rồi nói: "Sở thiếu, thoạt nhìn ngươi thật là nổi tiếng nha?"
Sở Diệp cười cười, "Cũng chắp vá đi." Sở Diệp nghĩ thầm: Năm đó hắn tương đối khiêm tốn, thực ra danh tiếng cũng bình thường mà thôi, lần này hắn quay về hình như trở nên nổi tiếng hơn xưa rồi.
Vừa vào Lưỡng Giới Thành đã bị người phát hiện, Sở Diệp cũng không thèm để ý.
"Sở Diệp quay lại rồi, sao lại quay về đây vậy?"
"Người ta muốn quay lại thì quay lại chứ sao!"
"Sở thiếu không lo Ngũ Độc lão tổ kiếm hắn gây phiền phức hả?"
"Rất có thể là thực lực tiến bộ rồi cho nên không thèm lo lắng chứ gì."
"Sở thiếu có Bạch Hổ mà! Còn có Ảnh Thú nữa, Bạch Hổ của Sở thiếu chắc không phải là Vương cấp chứ!"
"Đâu có làm sao mà nhanh dữ vậy! Ta cảm thấy quá lắm là Chiến Tướng cửu giai thôi."
"Đó chính là Bạch Hổ đó! Cực phẩm Hồn Thú đó! Lạng quạng là thành Vương giai liền, Hồn Thú cực phẩm chứ có phải giống như Hồn Thú bình thường đâu!"
......
Ngạo Gia phu nhân lôi kéo cánh tay của Nguyên Sương phu nhân, hỏi: "Nguyên Sương tỷ tỷ, bọn họ nhắc tới Ảnh Thú kìa."
Nguyên Sương phu nhân liếc nhìn Ngạo Gia một cái rồi mới nhẹ trách mắng: "Câm miệng lại."
Ngạo Gia hơi buồn bực chu miệng, nghĩ thầm: Ảnh Thú đó! Mọi người ai cũng không hiếu kỳ sao? Rõ ràng là tò mò muốn chết mà cả đám đều giả bộ như không thèm để ý chút nào, quá không thành thật mà.
Nguyên Sương phu nhân thì nhìn thoáng qua Sở Diệp, tâm tình hơi phập phồng. Năm đó cây Kim Thuế Quả bị trộm, Kinh Trập Long lại rơi vào tay Sở Diệp, lúc đó ai cũng hoài nghi Sở Diệp trộm mất cây ăn quả, ngay sau đó thân phận Dược tề sư Địa cấp của Lâm Sơ Văn bị bại lộ cho nên lực chú ý của mọi người bị dời đi mất. Nguyên Sương phu nhân nghĩ thầm: Sở Diệp thật đúng là có Ảnh Thú, danh tiếng của Ảnh Thú cũng ngời ngời nha! Không biết nó nhìn ra sao.
"Sở Diệp, ngươi còn có cả Hồn Thú Bạch Hổ luôn hả?" Cung Thần hỏi Sở Diệp.
Tiểu Bạch lập tức nhảy ra trèo lên đầu Sở Diệp ngồi nhìn khắp nơi xung quanh.
Sở Diệp thản nhiên nói: "Ta không có Hồn Thú Bạch Hổ đâu, nhưng Tiểu Bạch có chút huyết mạch pha loãng của Bạch Hổ đó, không đáng nhắc tới đâu." Sở Diệp nghĩ thầm: Trên đời này vậy mà còn có Hồn Thú như Tố Ảnh Thú, sau khi mình rời khỏi đây rồi vậy mà còn bị Tố Ảnh Thú vạch trần bí mật. May mắn năm xưa mình nhanh chân chạy lẹ nếu không bị mấy Hồn Vương kia tụ họp lại thì thế nào cũng sẽ bị nuốt trọng luôn cho coi.
Cung Thần gật đầu, "Thì ra là vậy." Cung Thần nhìn thoáng qua Tiểu Bạch mà trong bụng cảm thấy kỳ lạ, tự nhủ: Nếu thật sự giống như Sở Diệp nói là chỉ có chút ít huyết mạch Bạch Hổ mỏng manh thì Sở Diệp cũng sẽ không tới mức vẫn luôn giấu giếm. Cung Thần đã đoán được từ sớm là Sở Diệp có khả năng có được Ảnh Thú chỉ là không ngờ được đối phương vậy mà còn có cả Bạch Hổ.
Đường Thiên Túng nhìn thấy Tiểu Bạch xong ánh mắt liền biến hoá, cười cười, "Sở thiếu thật sự lợi hại mà."
Sở Diệp thản nhiên nói: "Không dám, không dám."
Tiểu Bạch hơi tức giận cào cào đầu Sở Diệp, "Ta vẫn chỉ là Chiến Tướng cửu giai, bây giờ làm sao đây hả?" Tiểu Bạch đã sớm tới giới hạn đột phá nhưng lại bị Sở Diệp cản lại không cho thăng cấp. Giờ nghe được người xung quanh bàn luận nó có phải là Vương thú hay không, Sở Diệp có phải là Hồn Vương hay không khiến cho nó không tránh khỏi ngột ngạt. Sở Diệp đã là Hồn Vương, mà lại còn là Hồn Vương hai Vương thú, cố tình nó vẫn còn là Chiến Tướng, Sở Diệp đột phá Hồn Vương cũng không phải nhờ nó, quá mất mặt cho Bạch Hổ tộc mà, con ong mật nho nhỏ kia của Sở Diệp đều đã là Chiến vương nhị giai rồi mà nó vẫn còn là Chiến Tướng đó coi được không?! Tên khốn Sở Diệp cũng vậy nữa, tiêu phí nhiều tâm tư vào bầy ong mật bé xíu vậy lại quăng Hồn Thú cực phẩm như nó qua một bên, đúng là tên khốn nạn mắt lé mà.
"Đây là Bạch Hổ sao? Nhìn sao cũng giống y như Bạch Li Miêu mà!" Ngạo Gia phu nhân kinh ngạc hỏi.
Sở Diệp cười nói: "Nó chỉ có chút ít huyết mạch Bạch Hổ mà thôi."
Ngạo Gia phu nhân gật đầu, "Có vẻ như nó là họ hàng xa của tộc Bạch Hổ nè, Bạch Hổ thuần huyết chắc lớn lên không phải như vầy đâu."
Tiểu Bạch nghe Ngạo Gia phu nhân nói mà nhe răng nhếch miệng ra vẻ hung dữ với Ngạo Gia.
Ngạo Gia phu nhân cười nói: "Thật là dễ thương quá mà, ta có thể ôm nó một cái hay không?"
Tiểu Bạch: "......"
"Ta phải đột phá, ta phải đột phá Chiến vương mới được." Tiểu Bạch quay qua quát vào mặt Sở Diệp.
Sở Diệp gật đầu, "Rồi rồi rồi, chờ sắp xếp ổn định hết rồi đột phá liền, ngươi muốn đột phá là đột phá liền hay sao chứ?"
Tiểu Bạch hần hừ rồi bình tĩnh lại sau khi nghe được Sở Diệp bảo đảm xong.
Đường Thiên Túng nhìn Sở Diệp, hỏi: "Có thể đột phá không?"
Tiểu Bạch liếc mắt khinh thường Đường Thiên Túng, ngạo nghễ ngẩng đầu cứ như đang nói: "Ngu xuẩn, hỏi gì mà ngu ngốc vậy không biết."
Sở Diệp cười nói: "Chắc là có thể mà." Trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch vẫn luôn thanh lọc nguyên khí trong cơ thể, tuy rằng cấp bậc không tăng nhưng thực lực lại tiến bộ nhiều, muốn đột phá Vương giai chắc cũng không phải là việc khó khăn gì, dù sao cũng là Hồn Thú cực phẩm cơ mà! Tiểu Ngân mà còn đột phá thành công, Kinh Trập Long lại là tiểu đệ của Tiểu Bạch, đại ca như Tiểu Bạch nếu mà đột phá thất bại vậy thì quá mất mặt rồi.
Sắc mặt Đường Thiên Túng thay đổi, nghĩ thầm: Nếu Bạch Hổ của Sở Diệp mà đột phá vậy Sở Diệp sẽ trở thành Hồn Vương có ba Vương thú rồi. Hiện tại bên hải vực có rất nhiều Hồn Sủng Sư đều cảm thấy Sở Diệp quá sức may mắn, nhưng giờ nhìn lại e rằng Sở Diệp không chỉ là may mắn đơn giản vậy đâu.
"Huynh về rồi à?" Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, "Ừa!"
"Ong đều thả đi hết rồi hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng rồi, tạm thời coi như xong rồi." Bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại Tiểu Ngân với khoảng hai mươi con Ngân Sí Ong Chiến Tướng, ngoài ra chỉ còn dư lại một đàn nhỏ, số lượng còn lại hầu hết đã phân tán khắp nơi rồi. Sở Diệp cân nhắc tạm thời để cho đàn ong tự do hoạt động đi, sau một thời gian ngắn nữa hắn lại đi thu hết về, tới lúc đó chắc chắn đàn ong sẽ có những tiến bộ không ngờ.
"Cung Thần truyền tin tới nói Truyền Tống Trận sắp sửa xong rồi, mấy ngày nữa thôi.
Lâm Sơ Văn nói.
"Trong mấy ngày này thôi hả?" Tính toán thời gian, chắc là cũng sắp rồi, trước khi hắn đi ra ngoài thả ong Truyền Tống Trận cũng đã sửa được hơn bảy phần rồi.
Lâm Sơ Văn rất mong chờ, nhưng cũng lo lắng, "Vậy là không bao lâu nữa là có thể quay lại rồi!"
"Không biết tình hình bên kia sao rồi nữa." Sở Diệp lầm bầm.
Lâm Sơ Văn hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu Truyền Tống Trận sửa sắp xong rồi thì hai ngày nữa mình đi coi là biết hà."
Kinh Trập Long của Sở Diệp đã là Vương cấp tứ giai, Tiểu Ngân cũng là Chiến vương nhị giai rồi. Ngân Tiểu Nhị đã là Chiến Tướng cửu giai, Ngân Sí Ong Chiến Tướng dưới trướng Tiểu Ngân đã có một trăm sáu bảy mươi con, Tiểu Bạch với Mặc Đoàn Tử bây giờ cũng đều là Chiến Tướng cửu giai đỉnh phong hết rồi. Tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn cũng là Chiến vương nhị giai, Tiểu Thải thì vẫn còn ở Chiến Tướng cửu giai. Thuý Vũ đã khôi phục phần nào nhờ bồi bổ liên tục, tuy rằng vẫn chưa tới thời kỳ toàn thịnh, chẳng qua vẫn có thể miễn cưỡng phát huy được chiến lực Vương cấp. Với sức chiến đấu tổng hợp của hai người dù cho có đối mặt với những thế lực lớn như Thanh Vân Tông cũng không sợ.
Lâm Sơ Văn lại hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật sự sẽ quay lại sao? Có cảm giác như đang nằm mơ vậy." Bọn họ ở chỗ này cũng chưa được mấy năm nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện năm đó phát sinh ở Lưỡng Giới Thành dường như đã rất xa xôi rồi.
......
Trong Vạn Thú Điện có mấy Hồn Sư đang canh giữ Truyền Tống Trận, bỗng nhiên Truyền Tống Trận phát sáng lên từng luồng ánh sáng.
"Sáng rồi, sáng rồi." Mấy tu sĩ phụ trách trông coi Truyền Tống Trận tức khắc trở nên sôi trào, nhốn nháo đưa tin cho các thế lực của mình. Mấy tu sĩ này nhìn Truyền Tống Trận mà không chớp mắt một hồi thì thấy mấy người Sở Diệp bước ra từ trong Truyền Tống Trận.
"Sở Diệp, ngươi vậy mà dám quay trở lại đây?" Một Hồn Sư hung thần ác sát la hét với Sở Diệp.
Sở Diệp thờ ơ lạnh nhạt cười cười, nói: "Vì cái gì mà lại không dám chứ?"
Đường Thiên Túng cười cười, "Sở thiếu, người này vậy mà dám bất kính với ngươi, hay là cứ giết đi."
Sở Diệp vẫy vẫy tay nói: "Không cần sốt ruột." Bây giờ hắn đã là Hồn Vương, không cần phải so đo chi với một Hồn Sư tứ giai, làm vậy quá mất thân phận.
Người mới la lối tức giận chất vấn Đường Thiên Túng: "Ngươi mới nói cái gì?"
Đường Thiên Túng vung tay áo, tu sĩ om sòm giờ lại giống như là cục bột, bị vỗ vào trên vách tường vỡ đầu chảy máu.
"Thật không biết lượng sức mình." Đường Thiên Túng cười lạnh nói.
Sở Diệp nhìn người bị quăng dính vách mà lắc đầu, nghĩ thầm: Tên này hình như đầu óc có vấn đề mà! Bị đánh chết cũng đáng.
Mấy người trong truyền tống điện thấy vậy cả đám mặt mày xanh chành xanh mét.
"Sở thiếu rốt cuộc đã quay lại rồi, Nhan Vũ sư tỷ vẫn luôn rất nhớ tới ngài đó." Tằng Mặc đánh giá một lượt mấy người vừa bước ra từ Truyền Tống Trận rồi cung kính nói.
Sở Diệp nhìn thoáng qua người vừa mới lên tiếng, nghĩ thầm: Hồn Sư này tính ra cũng còn có mắt nhìn.
Cung Thần phe phẩy quạt xếp trên tay, vô cùng hứng thú hỏi: "Sở thiếu, Nhan Vũ sư tỷ kia là ai vậy ha!" Nghe có chút giống như là hồng nhan tri kỷ của Sở Diệp nha!
Sở Diệp tà tà liếc Cung Thần một cái rồi tức giận trả lời: "Là tiểu cô cô của ta."
Cung Thần chớp chớp mắt, hỏi lại: "Ngươi còn có tiểu cô cô nữa hả? Là Hồn Vương hay sao?"
Sở Diệp: "... Không phải." Bên này Hồn Vương đối với bọn họ chính là giống loài quý giá đó!
"Không lẽ Sở thiếu đã là Hồn Vương rồi sao?" Tằng Mặc thật cẩn thận hỏi.
Sở Diệp cười nói: "Đương nhiên."
"Sở thiếu thật là lợi hại." Tằng Mặc trịnh trọng nói.
"Không có gì, rời đi thời gian lâu lắc như vậy dù gì cũng phải có chút tiến bộ chứ, nếu không chẳng phải là uổng phí thời gian hay sao!"
Tằng Mặc: "....." Từ sau khi Sở Diệp rời khỏi đây hắn bị sai lại đây trông coi Truyền Tống Trận, thời gian dài như vậy gần như không có chút tiến bộ nào, quả nhiên là người với người không thể so sánh mà.
Đám người Sở Diệp vừa ra liền kiềm chế đám người bên phía này Truyền Tống Trận. "Làm phiền Thư đạo hữu canh chừng Truyền Tống Trận chỗ này." Sở Diệp nói với Thư Sơn.
Thư Sơn vội vàng nói: "Sở thiếu yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình." Một khi Truyền Tống Trận chỗ này bị phá huỷ thì đường quay về sẽ bị cắt đứt, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Đường Thiên Túng cười nói: "Sở thiếu, chúng ta nhanh chân ra ngoài đi dạo một vòng đi. Ta nghe Cung đạo hữu nói ngươi có kẻ thù kêu là Ngũ Độc lão tổ gì đó, hay là ta giết y giùm ngươi, cũng sẵn dịp này hiểu biết được trình độ của Hồn Sủng Sư bên đây."
Mấy người trong Truyền Tống Điện vừa nghe tới đây mặt mày lại xanh mét.
Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý, "Không cần phải sốt ruột, chỉ là Ngũ Độc lão tổ mà thôi, không đáng để lo." Năm đó hắn đúng là không phải đối thủ của Ngũ Độc lão tổ nhưng bây giờ đã khác xưa rồi.
Cung Thần phe phẩy quạt xếp, nói: "Không sai, dù sao cũng chỉ là một Hồn Vương mà thôi." Nếu mà chiến đấu một mình còn không được nữa thì mình đánh hội đồng luôn chứ sao!
Cung Thần vừa dứt lời ba thế lực lớn tới tấp quay lại nhìn Cung Thần chằm chằm, mấy tu sĩ này âm thầm nghĩ: Giọng điệu người này thiệt lớn mà, một Hồn Sư ngũ giai thôi vậy mà dám khinh thường Hồn Vương kìa.
"Sở thiếu, không phải ngươi nói ở đây có Lưỡng Giới Thành sao? Chúng ta vào thành đi dạo một vòng thì sao?" Cung Thần hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Cũng được đó."
......
Thư Sơn ở lại Vạn Thú Điện trông coi Truyền Tống Trận, đám người Sở Diệp thì đi Lưỡng Giới Thành. Sở Diệp cũng không che giấu hành tung của mình cho nên đoàn người vừa xuất hiện ở Lưỡng Giới Thành lập tức gây ra chấn động to lớn.
"Sở Diệp đã quay lại, Lâm Sơ Văn cũng đã trở lại." Người trong thành lập tức vội vàng chạy nhanh đi bẩm báo, một đám cứ giống như là gặp được quỷ vậy.
Sắc mặt Cung Thần hơi kỳ quái liếc nhìn Sở Diệp rồi nói: "Sở thiếu, thoạt nhìn ngươi thật là nổi tiếng nha?"
Sở Diệp cười cười, "Cũng chắp vá đi." Sở Diệp nghĩ thầm: Năm đó hắn tương đối khiêm tốn, thực ra danh tiếng cũng bình thường mà thôi, lần này hắn quay về hình như trở nên nổi tiếng hơn xưa rồi.
Vừa vào Lưỡng Giới Thành đã bị người phát hiện, Sở Diệp cũng không thèm để ý.
"Sở Diệp quay lại rồi, sao lại quay về đây vậy?"
"Người ta muốn quay lại thì quay lại chứ sao!"
"Sở thiếu không lo Ngũ Độc lão tổ kiếm hắn gây phiền phức hả?"
"Rất có thể là thực lực tiến bộ rồi cho nên không thèm lo lắng chứ gì."
"Sở thiếu có Bạch Hổ mà! Còn có Ảnh Thú nữa, Bạch Hổ của Sở thiếu chắc không phải là Vương cấp chứ!"
"Đâu có làm sao mà nhanh dữ vậy! Ta cảm thấy quá lắm là Chiến Tướng cửu giai thôi."
"Đó chính là Bạch Hổ đó! Cực phẩm Hồn Thú đó! Lạng quạng là thành Vương giai liền, Hồn Thú cực phẩm chứ có phải giống như Hồn Thú bình thường đâu!"
......
Ngạo Gia phu nhân lôi kéo cánh tay của Nguyên Sương phu nhân, hỏi: "Nguyên Sương tỷ tỷ, bọn họ nhắc tới Ảnh Thú kìa."
Nguyên Sương phu nhân liếc nhìn Ngạo Gia một cái rồi mới nhẹ trách mắng: "Câm miệng lại."
Ngạo Gia hơi buồn bực chu miệng, nghĩ thầm: Ảnh Thú đó! Mọi người ai cũng không hiếu kỳ sao? Rõ ràng là tò mò muốn chết mà cả đám đều giả bộ như không thèm để ý chút nào, quá không thành thật mà.
Nguyên Sương phu nhân thì nhìn thoáng qua Sở Diệp, tâm tình hơi phập phồng. Năm đó cây Kim Thuế Quả bị trộm, Kinh Trập Long lại rơi vào tay Sở Diệp, lúc đó ai cũng hoài nghi Sở Diệp trộm mất cây ăn quả, ngay sau đó thân phận Dược tề sư Địa cấp của Lâm Sơ Văn bị bại lộ cho nên lực chú ý của mọi người bị dời đi mất. Nguyên Sương phu nhân nghĩ thầm: Sở Diệp thật đúng là có Ảnh Thú, danh tiếng của Ảnh Thú cũng ngời ngời nha! Không biết nó nhìn ra sao.
"Sở Diệp, ngươi còn có cả Hồn Thú Bạch Hổ luôn hả?" Cung Thần hỏi Sở Diệp.
Tiểu Bạch lập tức nhảy ra trèo lên đầu Sở Diệp ngồi nhìn khắp nơi xung quanh.
Sở Diệp thản nhiên nói: "Ta không có Hồn Thú Bạch Hổ đâu, nhưng Tiểu Bạch có chút huyết mạch pha loãng của Bạch Hổ đó, không đáng nhắc tới đâu." Sở Diệp nghĩ thầm: Trên đời này vậy mà còn có Hồn Thú như Tố Ảnh Thú, sau khi mình rời khỏi đây rồi vậy mà còn bị Tố Ảnh Thú vạch trần bí mật. May mắn năm xưa mình nhanh chân chạy lẹ nếu không bị mấy Hồn Vương kia tụ họp lại thì thế nào cũng sẽ bị nuốt trọng luôn cho coi.
Cung Thần gật đầu, "Thì ra là vậy." Cung Thần nhìn thoáng qua Tiểu Bạch mà trong bụng cảm thấy kỳ lạ, tự nhủ: Nếu thật sự giống như Sở Diệp nói là chỉ có chút ít huyết mạch Bạch Hổ mỏng manh thì Sở Diệp cũng sẽ không tới mức vẫn luôn giấu giếm. Cung Thần đã đoán được từ sớm là Sở Diệp có khả năng có được Ảnh Thú chỉ là không ngờ được đối phương vậy mà còn có cả Bạch Hổ.
Đường Thiên Túng nhìn thấy Tiểu Bạch xong ánh mắt liền biến hoá, cười cười, "Sở thiếu thật sự lợi hại mà."
Sở Diệp thản nhiên nói: "Không dám, không dám."
Tiểu Bạch hơi tức giận cào cào đầu Sở Diệp, "Ta vẫn chỉ là Chiến Tướng cửu giai, bây giờ làm sao đây hả?" Tiểu Bạch đã sớm tới giới hạn đột phá nhưng lại bị Sở Diệp cản lại không cho thăng cấp. Giờ nghe được người xung quanh bàn luận nó có phải là Vương thú hay không, Sở Diệp có phải là Hồn Vương hay không khiến cho nó không tránh khỏi ngột ngạt. Sở Diệp đã là Hồn Vương, mà lại còn là Hồn Vương hai Vương thú, cố tình nó vẫn còn là Chiến Tướng, Sở Diệp đột phá Hồn Vương cũng không phải nhờ nó, quá mất mặt cho Bạch Hổ tộc mà, con ong mật nho nhỏ kia của Sở Diệp đều đã là Chiến vương nhị giai rồi mà nó vẫn còn là Chiến Tướng đó coi được không?! Tên khốn Sở Diệp cũng vậy nữa, tiêu phí nhiều tâm tư vào bầy ong mật bé xíu vậy lại quăng Hồn Thú cực phẩm như nó qua một bên, đúng là tên khốn nạn mắt lé mà.
"Đây là Bạch Hổ sao? Nhìn sao cũng giống y như Bạch Li Miêu mà!" Ngạo Gia phu nhân kinh ngạc hỏi.
Sở Diệp cười nói: "Nó chỉ có chút ít huyết mạch Bạch Hổ mà thôi."
Ngạo Gia phu nhân gật đầu, "Có vẻ như nó là họ hàng xa của tộc Bạch Hổ nè, Bạch Hổ thuần huyết chắc lớn lên không phải như vầy đâu."
Tiểu Bạch nghe Ngạo Gia phu nhân nói mà nhe răng nhếch miệng ra vẻ hung dữ với Ngạo Gia.
Ngạo Gia phu nhân cười nói: "Thật là dễ thương quá mà, ta có thể ôm nó một cái hay không?"
Tiểu Bạch: "......"
"Ta phải đột phá, ta phải đột phá Chiến vương mới được." Tiểu Bạch quay qua quát vào mặt Sở Diệp.
Sở Diệp gật đầu, "Rồi rồi rồi, chờ sắp xếp ổn định hết rồi đột phá liền, ngươi muốn đột phá là đột phá liền hay sao chứ?"
Tiểu Bạch hần hừ rồi bình tĩnh lại sau khi nghe được Sở Diệp bảo đảm xong.
Đường Thiên Túng nhìn Sở Diệp, hỏi: "Có thể đột phá không?"
Tiểu Bạch liếc mắt khinh thường Đường Thiên Túng, ngạo nghễ ngẩng đầu cứ như đang nói: "Ngu xuẩn, hỏi gì mà ngu ngốc vậy không biết."
Sở Diệp cười nói: "Chắc là có thể mà." Trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch vẫn luôn thanh lọc nguyên khí trong cơ thể, tuy rằng cấp bậc không tăng nhưng thực lực lại tiến bộ nhiều, muốn đột phá Vương giai chắc cũng không phải là việc khó khăn gì, dù sao cũng là Hồn Thú cực phẩm cơ mà! Tiểu Ngân mà còn đột phá thành công, Kinh Trập Long lại là tiểu đệ của Tiểu Bạch, đại ca như Tiểu Bạch nếu mà đột phá thất bại vậy thì quá mất mặt rồi.
Sắc mặt Đường Thiên Túng thay đổi, nghĩ thầm: Nếu Bạch Hổ của Sở Diệp mà đột phá vậy Sở Diệp sẽ trở thành Hồn Vương có ba Vương thú rồi. Hiện tại bên hải vực có rất nhiều Hồn Sủng Sư đều cảm thấy Sở Diệp quá sức may mắn, nhưng giờ nhìn lại e rằng Sở Diệp không chỉ là may mắn đơn giản vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.