Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 260: HAI BÊN TIẾP XÚC
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Sở Diệp đi trên đường cái mà cảm thấy chính mình giống y như con khỉ
trong sở thú bị người ta vây xem vậy. Cung Thần thì lại cảm thấy rất mới lạ nên cứ xoay đầu nhìn ngang ngó dọc, nghe mọi người xung quanh bàn
tán.
"Sở thiếu, người là anh hùng của Lưỡng Giới Thành kìa!" Cung Thần nói.
Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: "May mắn gặp dịp mà thôi, sao có thể coi là anh hùng được?"
Ngạo Gia phu nhân tuỳ tiện nói: "Sở thiếu quá khiêm tốn rồi, quá trời người quanh đây đều đang khen ngợi ngươi kìa."
Sở Diệp cười cười chứ không nói gì nữa.
"Lâm dược sư thật sự là tự học thành tài hả?" Cung Thần hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ta hầu như đều tự mình mò mẫm hết."
Cung Thần: "....." Sở Diệp nói đúng là không sai mà! Lâm Sơ Văn quả thật chính là thiên tài tuyệt thế, dựa vào tự mình mò mẫm thôi là đã có thể trưởng thành tới trình độ như hiện giờ, thật sự là quá lợi hại rồi.
"Giờ chúng ta đi đâu đây? Tới Phủ Thành chủ Lưỡng Giới Thành thăm viếng một chút thì sao?" Cung Thần dò hỏi. Cung Thần nghĩ thầm: Nếu đã tới Lưỡng Giới Thành rồi hay là cứ ghé thăm đầu lĩnh vùng này một chút.
Sở Diệp nhìn về phương xa rồi nói: "Hình như Thành chủ đang tới đây kìa."
Cung Thần cười hỏi lại: "Thành chủ tới đây hả?"
"Sở thiếu, Lâm dược sư đã trở lại, hoan nghênh hoan nghênh." Tư Không Minh dẫn theo đoàn người Tư Đông Phong bay trên không mà tới.
"Không Minh lão tổ, đã lâu không gặp."
Tư Không Minh cười nói: "Sở thiếu, Lâm thiếu hai vị đều đã là Hồn Vương, không đảm đương nổi một tiếng xưng hô lão tổ của hai vị đâu, chúng ta gọi nhau là đạo hữu đi."
Sở Diệp gật đầu, "Vậy cứ làm y như lời Tư đạo hữu vậy."
"Vị đạo hữu này là..." Tư Không Minh nhìn về phía Đường Thiên Túng rồi hỏi. Tư Không Minh cảm nhận được một luồng uy áp từ Đường Thiên Túng làm cho Tư Không Minh nhận ra được đây chắc chắn là một Hồn Vương, còn là Hồn Vương còn siêu việt hơn cả mình. Tư Không Minh thận trọng nhìn Đường Thiên Túng, cùng là Hồn Vương nhưng cũng có chênh lệch, năm xưa Tử La Tông diệt tông cũng chỉ bởi một Hồn Vương từ bên ngoài tới đó thôi, Đường Thiên Túng cho ông cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
"Vị này chính là Đường Thiên Túng Đường đạo hữu, lần này tới đây du ngoạn thôi." Sở Diệp giới thiệu đơn giản.
Tư Không Minh cười nói: "Hoá ra là Đường đạo hữu, hoan nghênh hoan nghênh."
Tư Đông Phong đứng sau lưng Tư Không Minh với vẻ mặt khác thường, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều đã là Hồn Vương rồi sao? Tuy rằng đoán được hai người trong khoảng thời gian rời đi này gặp gỡ được cơ duyên nhưng Tư Đông Phong không được hai người lại tiến giai Hồn Vương nhanh như vậy. Bên cạnh Sở Diệp với Lâm Sơ Văn bây giờ có một Hồn Vương, bên Truyền Tống Trận hình như còn chừa lại một Hồn Vương trông coi, một hàng bốn người Hồn Vương, nhiều Hồn Vương như vậy cũng đã đủ hoành hành ở đây không chút cố kỵ nào rồi.
"Vị này chính là..?" Tư Không Minh nhìn về phía Cung Thần rồi hỏi.
"Đây là Cung Thần Cung thiếu, hai vị này chính là phu nhân của hắn."
Tư Không Minh nghe ra được chút khác thường ở đây, ông cảm nhận được uy hiếp từ Đường Thiên Túng nhưng thái độ đối đãi của Đường Thiên Túng đối với Cung Thần lại quá thận trọng, Tư Không Minh cũng không thể không thận trọng hơn khi đối đãi với Cung Thần. "Hoá ra là Cung thiếu."
Cung Thần khách sáo: "Gặp qua Tư Thành chủ."
Sở Diệp cười nói: "Lần này ta trở về đây là có vài việc muốn trao đổi với Tư đạo hữu, chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi."
"Được được được, năm đó Lưỡng Giới Thành có thể may mắn sống sót qua được nạn châu chấu cũng là nhờ Sở thiếu giúp đỡ một tay, hai vị rời đi quá gấp khiến ta không có cơ hội nào để báo đáp, giờ nếu hai vị đã trở lại thì có yêu cầu gì cứ việc nói ra." Tư Không Minh nói một cách trịnh trọng.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Tư đạo hữu quá khách sáo rồi."
......
Phủ Thành chủ.
Tư Nam Nguyệt vội vàng bước ra hỏi: "Phi Tuyết tỷ tỷ, muội nghe nói Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đã trở lại rồi hả?" Vốn dĩ Tư Nam Nguyệt đang bế quan nhưng nghe được tin tức của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn liền xuất quan liền.
Tư Phi Tuyết gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Tư Nam Nguyệt cau mày, "Sao bỗng nhiên quay lại đây? Ngũ Độc lão tổ hình như vẫn còn đang tìm kiếm bọn họ đó." Thời gian mấy năm đối với Hồn Vương mà nói cũng không coi là quá lâu.
"Sở Diệp với Lâm Sơ Văn xưa đâu bằng nay, nếu Ngũ Độc lão tổ muốn tìm người gây phiền phức cũng không biết là ai thiệt hơn ai đâu." Tư Phi Tuyết nói.
Tư Nam Nguyệt tò mò hỏi: "Trong hai người có một người đã đột phá Hồn Vương rồi hay sao?"
Tư Phi Tuyết lắc đầu, "Không phải một người mà là cả hai người, hơn nữa còn dẫn theo Hồn Vương về đây giúp đỡ nữa."
Tư Nam Nguyệt nhịn không được nói: "Không ngờ lại như vậy ha." Năm xưa khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi, Tư Nam Nguyệt liền đoán là hai người mà trở thành Hồn Vương khả năng sẽ quay trở về đây, chỉ là không ngờ hai ngờ lại quay về nhanh như vậy, còn cùng nhau trở thành Hồn Vương nữa. Tuy rằng nghĩ tới hai người có tiền đồ vô lượng, nhưng cái tốc độ tu luyện thế nào vẫn vượt khỏi dự đoán của Tư Nam Nguyệt.
......
Sở Diệp đi theo Tư Không Minh vào phủ Thành chủ, mấy người bắt đầu bàn bạc.
"Bên kia Truyền Tống Trận là một hải đảo rất lớn, bọn họ muốn tiến hành thương mậu giữa hai thế giới." Sở Diệp gọn gàng dứt khoát nói.
Tư Không Minh cũng động lòng, "Nếu có thể đương nhiên là quá tốt." Tư Không Minh vẫn luôn hy vọng Lưỡng Giới Thành có thể liên thông được với mấy châu xung quanh, có thể trở thành trung tâm mậu dịch. Đáng tiếc vận số năm nay không may mắn, vừa mới phát triển tốt một chút đã gặp phải thú triều cỡ lớn khiến cho rất nhiều người sợ hãi bỏ chạy. Thật vất vả khôi phục được chút nguyên khí thì tiểu độc vương với Ngũ Độc lão tổ lại thiết kế thêm một trận nạn châu chấu khác, cũng giết chết vô số người, xém chút nữa là Lưỡng Giới Thành gặp phải tai hoạ ngập đầu rồi. Nếu Lưỡng Giới Thành có thể có được thêm rất nhiều tài nguyên hải đảo chắc chắn có thể hấp dẫn vô số tu sĩ đến đây, Lưỡng Giới Thành khi đó chắc chắn có thể phát triển nhanh chóng.
"Vị này chính là đảo chủ Thiên Nhàn Đảo bên kia Truyền Tống Trận, nếu muốn phát triển mậu dịch hai giới không thiếu được sự giúp đỡ của Cung thiếu đây." Sở Diệp nói.
Tư Không Minh phía sau Tư Đông Phong nghe vậy liền nhìn về phía Cung Thần rồi nhíu mày theo bản năng. Tư Đông Phong nhìn Cung Thần, nghĩ thầm: Đây là Hồn Sư ngũ giai mà phải không, không lẽ đang che giấu tu vi hay sao?
Cung Thần thong dong cười nói: "Tại hạ tu hành không tới nơi tới chốn, tư chất có hạn, chẳng qua cha già ở nhà đã là Hồn Vương bát giai có bốn con Hồn Thú Vương giai."
Tư Không Minh vừa nghe vậy tuy sắc mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại chấn động không thôi, Hồn Vương Bát giai đó! Khó trách thái độ Đường Thiên Túng đối với người này lại thận trọng như vậy. Có ông già lợi hại như vậy khó trách con trai có thể làm đảo chủ. "Lệnh tôn thật sự lợi hại."
Tư Không Minh âm thầm kinh ngạc cảm thán trong lòng, một Hồn Vương có được bốn con Hồn Thú Vương giai là có thể quét ngang mấy châu lục xung quanh Lưỡng Giới Thành rồi, năm đó Tử La Tông chính là bị một cường giả Hồn Vương từ bên ngoài tới huỷ diệt chỉ trong một đòn thôi đó. Chỉ cần phụ thân Cung Thần muốn thì lúc nào cũng có thể khiến cho mấy thế lực của các châu xung quanh Lưỡng Giới Thành thay đổi triều đại hết. Hoàn cảnh tu luyện bên kia Truyền Tống Trận hình như còn tốt hơn chỗ bọn họ nhiều, hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ở bên đó đều đã tiến giai Hồn Vương, hai người còn dẫn theo Hồn Vương về đây giúp đỡ nữa.
Cung Thần cười nói: "Cũng còn được."
Sở Diệp: "....." Gia hoả Cung Thần này khoe cha trần trụi luôn nà!
Tư Không Minh liếc mắt nhìn Sở Diệp rồi nói: "Động phủ của Sở thiếu vẫn còn đó, ta luôn phái người tới trông coi, Sở thiếu muốn thì trở về coi thử."
Sở Diệp gật đầu, "Làm phiền Tư đạo hữu nhọc lòng rồi, vậy ta tạm thời ở lại nơi đó vậy."
Tư Không Minh gật gật đầu, nói: "Được." Tư Không Minh thầm nói thật là may mắn, năm đó sau khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi rất nhiều người đều cho rằng hai người sẽ không quay trở lại cho nên có người muốn cướp chiếm động phủ của hai người. Do đó Tư Không Minh liền bảo lưu lại động phủ của hai người rồi cắt cử người tới trông coi, bây giờ rốt cuộc cũng dùng tới rồi nè.
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn quay trở về động phủ ở Thiết Thụ Lĩnh, Cung Thần với Đường Thiên Túng còn tò mò về Lưỡng Giới Thành cho nên cùng đi dạo xung quanh Lưỡng Giới Thành với Tư Đông Phong.
"Tư đạo hữu, Lâm tiền bối có từng mở cửa hàng Dược tề sư ở Lưỡng Giới Thành không?" Ngạo Gia phu nhân hỏi.
Tư Đông Phong lắc đầu, trả lời: "Không có, Lâm thiếu khi ở đây vẫn luôn lấy thân phận là Hoạn Thú Sư*."
"Hoạn Thú Sư? Lâm thiếu còn từng làm Hoạn Thú Sư thiệt luôn hả?!" Ngạo Gia phu nhân thắc mắc hỏi.
Tư Đông Phong gật đầu, "Đúng vậy! Trước kia Lâm thiếu nuôi Thảo Dược Gà, Long Ngư, đều nuôi vô cùng ngon, cuối cùng mọi người mới biết được chỉ sợ Lâm thiếu lấy dược tề cho gà, cá ăn..."
Ngạo Gia phu nhân chớp chớp mắt, "Thì ra là vậy, hoá ra Lâm tiền bối có tiền án nha, lấy dược tề nuôi gà, nuôi cá đem bán, Lâm dược sư không hổ là Lâm dược sư, Hoạn Thú Sư còn không bằng Trà Sư đâu!"
Ngạo Gia phu nhân chớp chớp mắt, nói: "Thì ra là thế, nguyên lai Lâm tiền bối có tiền án a, lấy dược tề dưỡng gà, nuôi cá tới bán, Lâm dược sư không hổ là Lâm dược sư, hoạn thú sư còn không bằng trà sư đâu?"
Tư Đông Phong khó hiểu hỏi: "Trà Sư?"
Nguyên Sương phu nhân gật đầu trả lời: "Đúng vậy! Lâm thiếu qua Thiên Nhàn Đảo rồi mở một quán trà, trà đó là dùng dược tề pha chế ra đó."
Tư Đông Phong: "......" Quả nhiên, Lâm dược sư chính là Lâm dược sư, đi tới đâu cũng đều hành xử khác người như vậy đó.
Ngạo Gia phu nhân phồng má lên nói: "Lâm thiếu không lẽ có thù oán gì với Dược tề sư hay sao mà không thích làm Dược tề sư tới như vậy ha?" Ngạo Gia phu nhân nghiêng đầu, mấy Dược tề sư này đều rất là cao quý, một vài Dược tề sư học việc thôi mà đã vênh váo tận trời rồi, còn Lâm Sơ Văn làm sao lại cứ như tránh cái chức danh này như tránh tà.
Tư Đông Phong: "......"
Ngạo Gia phu nhân tò mò hỏi: "Tư thiếu có biết sư phụ Dược tề sư của Lâm thiếu là ai không?"
"Hình như Lâm thiếu là tự học thành tài đó."
Ngạo Gia phu nhân khá bất ngờ hỏi lại: "Thật sự không có sư phụ sao?" Lâm Sơ Văn đã từng nói là không có sư phụ nhưng trong lòng Ngạo Gia vẫn luôn thắc mắc. Sau khi Lâm Sơ Văn tới Thiên Nhàn Đảo lục tục lấy ra rất nhiều loại dược tề, Thiên Nhàn Đảo bên kia vẫn luôn đồn đãi là những dược tề Lâm Sơ Văn lấy ra đó là do sư phụ Lâm Sơ Văn luyện chế, sư phụ thần bí của Lâm Sơ Văn vẫn luôn là một vấn đề nóng bỏng được mọi người bàn luận sôi nổi.
Tư Đông Phong lắc đầu, "Chắc là không có đâu." Trừ phi che giấu quá sâu, chứ Lâm Sơ Văn với Sở Diệp cũng ở Lưỡng Giới Thành nhiều năm nhưng mà trước giờ chưa từng nghe nói hai người có sư phụ gì đâu.
"Tôi đoán là không có đâu." Vốn dĩ Ngạo Gia phu nhân cho rằng trình độ Dược tề sư bên này cao hơn so với Thiên Hải Vực bọn họ, nhưng hỏi thăm rồi mới phát hiện ra trình độ của Dược tề sư bên này còn không bằng Thiên Hải Vực đâu. Nếu Lâm Sơ Văn thực sự có sư phụ thì người đó chắc chắn không thể nào không có chút tiếng tăm gì được.
"Tuy rằng không có sư phụ truyền dạy nhưng Lâm thiếu chắc hẳn là có truyền thừa cao siêu." Tư Đông Phong nói. Mấy năm nay có rất nhiều người luôn tâm tâm niệm niệm truyền thừa Dược tề sư của Lâm Sơ Văn đó. Bây giờ Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lợi hại như vậy rồi nếu mấy người đó còn không thức thời đụng phải sợ là phải bể đầu chảy máu rồi.
Ngạo Gia phu nhân chớp chớp mắt nói: "Điệu bộ này quả nhiên Lâm thiếu chính là thiên tài, lại có thể tự học liền thành Dược tề sư Địa cấp."
Tư Đông Phong bất ngờ: "Đã là Dược tề sư Địa cấp rồi sao?"
Ngạo Gia phu nhân gật đầu, "Đúng vậy!"
Tư Đông Phong cười cười, nói: "Lâm thiếu quả nhiên lợi hại." Lâm Sơ Văn nhanh như vậy đã là Dược tề sư Địa cấp, khó trách sẽ có Hồn Vương đồng hành. Tư Đông Phong nghĩ thầm: Trước kia Thanh Vân Tông và các thế lực sắp xếp người bên Truyền Tống Trận, cho rằng nếu Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có quay về thì có thể tuỳ thời ra tay, kết quả bây giờ người đã trở lại rồi nhưng mấy thế lực kia sợ là cũng không dám động đậy gì đâu.
Tin tức Sở Diệp trở lại Lưỡng Giới Thành nhanh chóng lan truyền như bay, các thế lực khắp nơi vốn dĩ ngo ngoe rục rịch nhưng sau khi nghe nói bên phía Sở Diệp có tới bốn cường giả Hồn Vương lập tức dập tắt rất nhiều ý tưởng.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*Hoạn Thú Sư: Chuyên viên nuôi trồng.
"Sở thiếu, người là anh hùng của Lưỡng Giới Thành kìa!" Cung Thần nói.
Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: "May mắn gặp dịp mà thôi, sao có thể coi là anh hùng được?"
Ngạo Gia phu nhân tuỳ tiện nói: "Sở thiếu quá khiêm tốn rồi, quá trời người quanh đây đều đang khen ngợi ngươi kìa."
Sở Diệp cười cười chứ không nói gì nữa.
"Lâm dược sư thật sự là tự học thành tài hả?" Cung Thần hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ta hầu như đều tự mình mò mẫm hết."
Cung Thần: "....." Sở Diệp nói đúng là không sai mà! Lâm Sơ Văn quả thật chính là thiên tài tuyệt thế, dựa vào tự mình mò mẫm thôi là đã có thể trưởng thành tới trình độ như hiện giờ, thật sự là quá lợi hại rồi.
"Giờ chúng ta đi đâu đây? Tới Phủ Thành chủ Lưỡng Giới Thành thăm viếng một chút thì sao?" Cung Thần dò hỏi. Cung Thần nghĩ thầm: Nếu đã tới Lưỡng Giới Thành rồi hay là cứ ghé thăm đầu lĩnh vùng này một chút.
Sở Diệp nhìn về phương xa rồi nói: "Hình như Thành chủ đang tới đây kìa."
Cung Thần cười hỏi lại: "Thành chủ tới đây hả?"
"Sở thiếu, Lâm dược sư đã trở lại, hoan nghênh hoan nghênh." Tư Không Minh dẫn theo đoàn người Tư Đông Phong bay trên không mà tới.
"Không Minh lão tổ, đã lâu không gặp."
Tư Không Minh cười nói: "Sở thiếu, Lâm thiếu hai vị đều đã là Hồn Vương, không đảm đương nổi một tiếng xưng hô lão tổ của hai vị đâu, chúng ta gọi nhau là đạo hữu đi."
Sở Diệp gật đầu, "Vậy cứ làm y như lời Tư đạo hữu vậy."
"Vị đạo hữu này là..." Tư Không Minh nhìn về phía Đường Thiên Túng rồi hỏi. Tư Không Minh cảm nhận được một luồng uy áp từ Đường Thiên Túng làm cho Tư Không Minh nhận ra được đây chắc chắn là một Hồn Vương, còn là Hồn Vương còn siêu việt hơn cả mình. Tư Không Minh thận trọng nhìn Đường Thiên Túng, cùng là Hồn Vương nhưng cũng có chênh lệch, năm xưa Tử La Tông diệt tông cũng chỉ bởi một Hồn Vương từ bên ngoài tới đó thôi, Đường Thiên Túng cho ông cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
"Vị này chính là Đường Thiên Túng Đường đạo hữu, lần này tới đây du ngoạn thôi." Sở Diệp giới thiệu đơn giản.
Tư Không Minh cười nói: "Hoá ra là Đường đạo hữu, hoan nghênh hoan nghênh."
Tư Đông Phong đứng sau lưng Tư Không Minh với vẻ mặt khác thường, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều đã là Hồn Vương rồi sao? Tuy rằng đoán được hai người trong khoảng thời gian rời đi này gặp gỡ được cơ duyên nhưng Tư Đông Phong không được hai người lại tiến giai Hồn Vương nhanh như vậy. Bên cạnh Sở Diệp với Lâm Sơ Văn bây giờ có một Hồn Vương, bên Truyền Tống Trận hình như còn chừa lại một Hồn Vương trông coi, một hàng bốn người Hồn Vương, nhiều Hồn Vương như vậy cũng đã đủ hoành hành ở đây không chút cố kỵ nào rồi.
"Vị này chính là..?" Tư Không Minh nhìn về phía Cung Thần rồi hỏi.
"Đây là Cung Thần Cung thiếu, hai vị này chính là phu nhân của hắn."
Tư Không Minh nghe ra được chút khác thường ở đây, ông cảm nhận được uy hiếp từ Đường Thiên Túng nhưng thái độ đối đãi của Đường Thiên Túng đối với Cung Thần lại quá thận trọng, Tư Không Minh cũng không thể không thận trọng hơn khi đối đãi với Cung Thần. "Hoá ra là Cung thiếu."
Cung Thần khách sáo: "Gặp qua Tư Thành chủ."
Sở Diệp cười nói: "Lần này ta trở về đây là có vài việc muốn trao đổi với Tư đạo hữu, chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi."
"Được được được, năm đó Lưỡng Giới Thành có thể may mắn sống sót qua được nạn châu chấu cũng là nhờ Sở thiếu giúp đỡ một tay, hai vị rời đi quá gấp khiến ta không có cơ hội nào để báo đáp, giờ nếu hai vị đã trở lại thì có yêu cầu gì cứ việc nói ra." Tư Không Minh nói một cách trịnh trọng.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Tư đạo hữu quá khách sáo rồi."
......
Phủ Thành chủ.
Tư Nam Nguyệt vội vàng bước ra hỏi: "Phi Tuyết tỷ tỷ, muội nghe nói Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đã trở lại rồi hả?" Vốn dĩ Tư Nam Nguyệt đang bế quan nhưng nghe được tin tức của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn liền xuất quan liền.
Tư Phi Tuyết gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Tư Nam Nguyệt cau mày, "Sao bỗng nhiên quay lại đây? Ngũ Độc lão tổ hình như vẫn còn đang tìm kiếm bọn họ đó." Thời gian mấy năm đối với Hồn Vương mà nói cũng không coi là quá lâu.
"Sở Diệp với Lâm Sơ Văn xưa đâu bằng nay, nếu Ngũ Độc lão tổ muốn tìm người gây phiền phức cũng không biết là ai thiệt hơn ai đâu." Tư Phi Tuyết nói.
Tư Nam Nguyệt tò mò hỏi: "Trong hai người có một người đã đột phá Hồn Vương rồi hay sao?"
Tư Phi Tuyết lắc đầu, "Không phải một người mà là cả hai người, hơn nữa còn dẫn theo Hồn Vương về đây giúp đỡ nữa."
Tư Nam Nguyệt nhịn không được nói: "Không ngờ lại như vậy ha." Năm xưa khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi, Tư Nam Nguyệt liền đoán là hai người mà trở thành Hồn Vương khả năng sẽ quay trở về đây, chỉ là không ngờ hai ngờ lại quay về nhanh như vậy, còn cùng nhau trở thành Hồn Vương nữa. Tuy rằng nghĩ tới hai người có tiền đồ vô lượng, nhưng cái tốc độ tu luyện thế nào vẫn vượt khỏi dự đoán của Tư Nam Nguyệt.
......
Sở Diệp đi theo Tư Không Minh vào phủ Thành chủ, mấy người bắt đầu bàn bạc.
"Bên kia Truyền Tống Trận là một hải đảo rất lớn, bọn họ muốn tiến hành thương mậu giữa hai thế giới." Sở Diệp gọn gàng dứt khoát nói.
Tư Không Minh cũng động lòng, "Nếu có thể đương nhiên là quá tốt." Tư Không Minh vẫn luôn hy vọng Lưỡng Giới Thành có thể liên thông được với mấy châu xung quanh, có thể trở thành trung tâm mậu dịch. Đáng tiếc vận số năm nay không may mắn, vừa mới phát triển tốt một chút đã gặp phải thú triều cỡ lớn khiến cho rất nhiều người sợ hãi bỏ chạy. Thật vất vả khôi phục được chút nguyên khí thì tiểu độc vương với Ngũ Độc lão tổ lại thiết kế thêm một trận nạn châu chấu khác, cũng giết chết vô số người, xém chút nữa là Lưỡng Giới Thành gặp phải tai hoạ ngập đầu rồi. Nếu Lưỡng Giới Thành có thể có được thêm rất nhiều tài nguyên hải đảo chắc chắn có thể hấp dẫn vô số tu sĩ đến đây, Lưỡng Giới Thành khi đó chắc chắn có thể phát triển nhanh chóng.
"Vị này chính là đảo chủ Thiên Nhàn Đảo bên kia Truyền Tống Trận, nếu muốn phát triển mậu dịch hai giới không thiếu được sự giúp đỡ của Cung thiếu đây." Sở Diệp nói.
Tư Không Minh phía sau Tư Đông Phong nghe vậy liền nhìn về phía Cung Thần rồi nhíu mày theo bản năng. Tư Đông Phong nhìn Cung Thần, nghĩ thầm: Đây là Hồn Sư ngũ giai mà phải không, không lẽ đang che giấu tu vi hay sao?
Cung Thần thong dong cười nói: "Tại hạ tu hành không tới nơi tới chốn, tư chất có hạn, chẳng qua cha già ở nhà đã là Hồn Vương bát giai có bốn con Hồn Thú Vương giai."
Tư Không Minh vừa nghe vậy tuy sắc mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại chấn động không thôi, Hồn Vương Bát giai đó! Khó trách thái độ Đường Thiên Túng đối với người này lại thận trọng như vậy. Có ông già lợi hại như vậy khó trách con trai có thể làm đảo chủ. "Lệnh tôn thật sự lợi hại."
Tư Không Minh âm thầm kinh ngạc cảm thán trong lòng, một Hồn Vương có được bốn con Hồn Thú Vương giai là có thể quét ngang mấy châu lục xung quanh Lưỡng Giới Thành rồi, năm đó Tử La Tông chính là bị một cường giả Hồn Vương từ bên ngoài tới huỷ diệt chỉ trong một đòn thôi đó. Chỉ cần phụ thân Cung Thần muốn thì lúc nào cũng có thể khiến cho mấy thế lực của các châu xung quanh Lưỡng Giới Thành thay đổi triều đại hết. Hoàn cảnh tu luyện bên kia Truyền Tống Trận hình như còn tốt hơn chỗ bọn họ nhiều, hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ở bên đó đều đã tiến giai Hồn Vương, hai người còn dẫn theo Hồn Vương về đây giúp đỡ nữa.
Cung Thần cười nói: "Cũng còn được."
Sở Diệp: "....." Gia hoả Cung Thần này khoe cha trần trụi luôn nà!
Tư Không Minh liếc mắt nhìn Sở Diệp rồi nói: "Động phủ của Sở thiếu vẫn còn đó, ta luôn phái người tới trông coi, Sở thiếu muốn thì trở về coi thử."
Sở Diệp gật đầu, "Làm phiền Tư đạo hữu nhọc lòng rồi, vậy ta tạm thời ở lại nơi đó vậy."
Tư Không Minh gật gật đầu, nói: "Được." Tư Không Minh thầm nói thật là may mắn, năm đó sau khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi rất nhiều người đều cho rằng hai người sẽ không quay trở lại cho nên có người muốn cướp chiếm động phủ của hai người. Do đó Tư Không Minh liền bảo lưu lại động phủ của hai người rồi cắt cử người tới trông coi, bây giờ rốt cuộc cũng dùng tới rồi nè.
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn quay trở về động phủ ở Thiết Thụ Lĩnh, Cung Thần với Đường Thiên Túng còn tò mò về Lưỡng Giới Thành cho nên cùng đi dạo xung quanh Lưỡng Giới Thành với Tư Đông Phong.
"Tư đạo hữu, Lâm tiền bối có từng mở cửa hàng Dược tề sư ở Lưỡng Giới Thành không?" Ngạo Gia phu nhân hỏi.
Tư Đông Phong lắc đầu, trả lời: "Không có, Lâm thiếu khi ở đây vẫn luôn lấy thân phận là Hoạn Thú Sư*."
"Hoạn Thú Sư? Lâm thiếu còn từng làm Hoạn Thú Sư thiệt luôn hả?!" Ngạo Gia phu nhân thắc mắc hỏi.
Tư Đông Phong gật đầu, "Đúng vậy! Trước kia Lâm thiếu nuôi Thảo Dược Gà, Long Ngư, đều nuôi vô cùng ngon, cuối cùng mọi người mới biết được chỉ sợ Lâm thiếu lấy dược tề cho gà, cá ăn..."
Ngạo Gia phu nhân chớp chớp mắt, "Thì ra là vậy, hoá ra Lâm tiền bối có tiền án nha, lấy dược tề nuôi gà, nuôi cá đem bán, Lâm dược sư không hổ là Lâm dược sư, Hoạn Thú Sư còn không bằng Trà Sư đâu!"
Ngạo Gia phu nhân chớp chớp mắt, nói: "Thì ra là thế, nguyên lai Lâm tiền bối có tiền án a, lấy dược tề dưỡng gà, nuôi cá tới bán, Lâm dược sư không hổ là Lâm dược sư, hoạn thú sư còn không bằng trà sư đâu?"
Tư Đông Phong khó hiểu hỏi: "Trà Sư?"
Nguyên Sương phu nhân gật đầu trả lời: "Đúng vậy! Lâm thiếu qua Thiên Nhàn Đảo rồi mở một quán trà, trà đó là dùng dược tề pha chế ra đó."
Tư Đông Phong: "......" Quả nhiên, Lâm dược sư chính là Lâm dược sư, đi tới đâu cũng đều hành xử khác người như vậy đó.
Ngạo Gia phu nhân phồng má lên nói: "Lâm thiếu không lẽ có thù oán gì với Dược tề sư hay sao mà không thích làm Dược tề sư tới như vậy ha?" Ngạo Gia phu nhân nghiêng đầu, mấy Dược tề sư này đều rất là cao quý, một vài Dược tề sư học việc thôi mà đã vênh váo tận trời rồi, còn Lâm Sơ Văn làm sao lại cứ như tránh cái chức danh này như tránh tà.
Tư Đông Phong: "......"
Ngạo Gia phu nhân tò mò hỏi: "Tư thiếu có biết sư phụ Dược tề sư của Lâm thiếu là ai không?"
"Hình như Lâm thiếu là tự học thành tài đó."
Ngạo Gia phu nhân khá bất ngờ hỏi lại: "Thật sự không có sư phụ sao?" Lâm Sơ Văn đã từng nói là không có sư phụ nhưng trong lòng Ngạo Gia vẫn luôn thắc mắc. Sau khi Lâm Sơ Văn tới Thiên Nhàn Đảo lục tục lấy ra rất nhiều loại dược tề, Thiên Nhàn Đảo bên kia vẫn luôn đồn đãi là những dược tề Lâm Sơ Văn lấy ra đó là do sư phụ Lâm Sơ Văn luyện chế, sư phụ thần bí của Lâm Sơ Văn vẫn luôn là một vấn đề nóng bỏng được mọi người bàn luận sôi nổi.
Tư Đông Phong lắc đầu, "Chắc là không có đâu." Trừ phi che giấu quá sâu, chứ Lâm Sơ Văn với Sở Diệp cũng ở Lưỡng Giới Thành nhiều năm nhưng mà trước giờ chưa từng nghe nói hai người có sư phụ gì đâu.
"Tôi đoán là không có đâu." Vốn dĩ Ngạo Gia phu nhân cho rằng trình độ Dược tề sư bên này cao hơn so với Thiên Hải Vực bọn họ, nhưng hỏi thăm rồi mới phát hiện ra trình độ của Dược tề sư bên này còn không bằng Thiên Hải Vực đâu. Nếu Lâm Sơ Văn thực sự có sư phụ thì người đó chắc chắn không thể nào không có chút tiếng tăm gì được.
"Tuy rằng không có sư phụ truyền dạy nhưng Lâm thiếu chắc hẳn là có truyền thừa cao siêu." Tư Đông Phong nói. Mấy năm nay có rất nhiều người luôn tâm tâm niệm niệm truyền thừa Dược tề sư của Lâm Sơ Văn đó. Bây giờ Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lợi hại như vậy rồi nếu mấy người đó còn không thức thời đụng phải sợ là phải bể đầu chảy máu rồi.
Ngạo Gia phu nhân chớp chớp mắt nói: "Điệu bộ này quả nhiên Lâm thiếu chính là thiên tài, lại có thể tự học liền thành Dược tề sư Địa cấp."
Tư Đông Phong bất ngờ: "Đã là Dược tề sư Địa cấp rồi sao?"
Ngạo Gia phu nhân gật đầu, "Đúng vậy!"
Tư Đông Phong cười cười, nói: "Lâm thiếu quả nhiên lợi hại." Lâm Sơ Văn nhanh như vậy đã là Dược tề sư Địa cấp, khó trách sẽ có Hồn Vương đồng hành. Tư Đông Phong nghĩ thầm: Trước kia Thanh Vân Tông và các thế lực sắp xếp người bên Truyền Tống Trận, cho rằng nếu Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có quay về thì có thể tuỳ thời ra tay, kết quả bây giờ người đã trở lại rồi nhưng mấy thế lực kia sợ là cũng không dám động đậy gì đâu.
Tin tức Sở Diệp trở lại Lưỡng Giới Thành nhanh chóng lan truyền như bay, các thế lực khắp nơi vốn dĩ ngo ngoe rục rịch nhưng sau khi nghe nói bên phía Sở Diệp có tới bốn cường giả Hồn Vương lập tức dập tắt rất nhiều ý tưởng.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*Hoạn Thú Sư: Chuyên viên nuôi trồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.