Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều
Chương 10
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
14/05/2022
Thư ký nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, nội tâm của anh ta mười phần
kinh ngạc. Một màn vừa rồi kia cũng đã trôi qua vài phút, nhưng là nội
tâm đang chấn động của anh ta một chút cũng không có biến mất.
Tên tuổi của Trầm tổng ai cũng có thể tùy tiện mà dùng sao?
Đương nhiên không phải!
Không lâu phía trước có người mượn danh nghĩa của Trầm tổng để làm việc, không lâu sau người này liền biến mất khỏi thành phố. Nhưng là cô gái vừa rồi không chỉ dùng tên của Trầm tổng, mà còn cố ý dẫn dắt bọn họ đi theo hướng "Người của Trầm tổng". Nhưng mới ở cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới hôm qua, Trầm tổng trước mặt truyền thông nói rằng mình vẫn còn độc thân. Nếu như lời nói hôm nay của cô gái kia truyền ra, người khác sẽ nghĩ về Trầm tổng như thế nào? Lại sẽ nghĩ như thế nào về Tập đoàn Trầm thị?
Nhưng khác với suy nghĩ của anh ta là, Trầm tổng không có vì hành động vừa nãy của cô gái kia mà tức giận, thậm chí còn ngầm đồng ý cho đối phương làm chuyện này.
Này thật sự là không theo lẽ thường, hay là Trầm tổng cũng là người thích nhìn mặt? "Trầm tổng, cô gái vừa rồi?" Tuy rằng cô lớn lên rất đẹp, đẹp đến vượt sức tưởng tượng, nhưng là cách làm vừa nãy của cô có ảnh hưởng đến danh dự của Trầm tổng, chẳng lẽ liền dễ như trở bàn tay mà buông tha cho cô.
"Cô ấy rất thông minh." Trầm Diệu nhàn nhạt nói.
Cả người thư ký khiếp sợ không tin được. Trầm tổng vậy mà cũng biết khen người khác, còn khen người ta thông minh?
"Nếu như năm đó Noãn Noãn cũng có thể giống như cô ấy, thì tốt rồi." Rõ ràng thần sắc của Trầm Diệu không có bất kỳ biến hóa gì, ngữ khí cũng bình tĩnh như trước, nhưng là thư ký vẫn nghe ra một tiếng thở dài mơ hồ ở âm cuối của anh.
Thư ký đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ rất nhiều năm trước của Trầm gia.
Sự việc năm đó gây ra tiếng vang vô cùng lớn, rất nhiều người đều biết, nhưng mà bởi vì đã trôi qua nhiều năm, hơn nữa đối với thân phận địa vị bây giờ của Trầm Diệu, nên chuyện cũ này không có người dám nhắc lại nữa, cho nên vừa rồi anh ta mới nhất thời không nhớ tới.
Chuyện cũ này cũng đã qua 5 năm, năm đó Trầm tổng có một người em gái ruột kém mình hai tuổi, giọng nói dễ nghe động lòng người, lớn lên lại phá lệ xinh đẹp, từ nhỏ đã nổi tiếng xa gần là một mỹ nhân, nhưng có một ngày Trầm Noãn cùng với bạn bè của mình ra ngoài đi chơi, bị nhiều tên đàn ông cưỡng bức □□, sau đó bất hạnh mà qua đời.
Cô ấy thậm chí còn không đợi được Trầm Diệu đến, đã vĩnh viễn mà ngừng hô hấp.
Theo những người ở hiện trường, thời điểm Trầm Noãn chết, đôi mắt thật lâu vẫn không thể nhắm lại. Trầm tổng vì cô ấy mà vuốt mắt rất nhiều lần, rốt cuộc mới khiến cô ấy nhắm lại mắt.
Khi đó, anh ta vẫn còn chưa làm việc bên cạnh Trầm Diệu, thời điểm nghe thấy tin tức ấy cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Năm đó cô ấy mới mười bảy tuổi, thậm chí vẫn còn chưa thành niên. Cô ấy hẳn là phải có một cuộc sống vô cùng tươi đẹp và một thế giới rộng lớn trước mặt, nhưng là cuộc sống tươi đẹp vẫn còn chưa bắt đầu đã đột nhiên mà kết thúc.
Thư ký nghĩ, thế giới này đối với phụ nữ phá lệ mà khắc nghiệt, mà đối với những người phụ nữ xinh đẹp lại càng khắc nghiệt hơn.
Cho nên vừa rồi Trầm tổng không có để ý đến chuyện đối phương mượn tên tuổi của mình, là vì nhớ đến em gái ruột của mình sao?
Cô ấy có thể nghĩ đến chuyện tìm một chỗ dựa chống lưng cho mình, giúp cho mình thoát khỏi nguy hiểm, cho nên Trầm tổng mới có thể tán thưởng mà nói cô thật thông minh sao?
Thư ký nhìn người đàn ông trước mặt mà thầm thề nguyện trung thành đến chết, 5 năm trước, tên tuổi của Trầm Diệu còn chưa có người biết đến, tự nhiên cũng không có lực uy hiếp lớn như vậy, nhưng là 5 năm sau, đã đủ mạnh rồi, thế lực đã bắt đầu dần dần mà đi qua biên giới, hướng đến việc phát triển ở các quốc gia khác, nhưng mà em gái của anh, cũng đã không thể trở lại được nữa. Cho nên nếu như tên của mình có thể giúp cho một cô gái xinh đẹp khác tránh khỏi nguy hiểm, anh cũng sẽ không để ý, phải không?
Không thể không nói, chỉ số thông minh của thư ký vẫn luôn ở trạng thái online, suy đoán của anh ta cũng gần như là tâm tư của Trầm Diệu.
Td đột nhiên nói: "Ba người kia, đợi lát nữa cậu đi xử lý một chút."
Thư ký rùng mình, trịnh trọng nói, "Vâng, Trầm tổng."
Bên kia, Úc Sanh nhìn biểu tình đạm mạc của Úc Vi, khóe miệng gợi lên một độ cong khó nhìn thấy.
Mặc kệ vừa rồi ba tên côn đồ kia có phải là do Úc Vi tìm tới hay không, ít nhất thời điểm cô vừa xuyên qua, chuyện ra oai phủ đầu kia đã chân chính mà xảy ra, nếu không phải là do cô linh hoạt mà hóa giải nguy cơ, nói không chừng sẽ giống như nguyên thân giống nhau, bị người chế nhạo, sau đó phải gánh chịu mấy cái xú danh.
Để đáp lại đòn ra oai phủ đầu này của Úc Vi, Úc Sanh quyết định, đoạt đàn ông của cô ta.
Tuy rằng Úc Sanh không biết nam chủ trong cuốn "Tình nhân của ác ma" là ai, nhưng tám chín phần có liên quan đến Trầm Diệu đi. Khí chất của bản thân anh đã quá đủ, hơn nữa còn có khuôn mặt đỉnh cao của nam chủ, gia thế, dung mạo, dáng người, năng lực cá nhân toàn bộ đều không thể bắt bẻ. Nếu Trầm Diệu không phải nam chủ, vậy thì Úc Sanh thật sự không thể tưởng tượng được, còn có ai có đủ tư cách để làm nam chủ nữa.
Huống chi nghĩ đến chuyện vừa mới gặp Trầm Diệu, Úc Sanh lại nhớ đến tròng mắt đen nhánh của anh, khuôn mặt lãnh đạm, cùng với sườn mặt tinh xảo lúc anh đi ngang qua, máu toàn thân đều kích động mà sôi trào.
Anh có biết hay không, bản thân mình lớn lên có bao nhiêu quyến rũ.
Úc Sanh và Úc Vi đều không có đề cập đến chuyện vừa rồi vì sao Úc Vi lại biến mất ở chỗ nhà vệ sinh, hai người yên tĩnh không có việc gì mà đi dạo mấy cái cửa hàng.
Không thể không nói, khuôn mặt hiện giờ mà Úc Sanh có được, thật sự là hoàn mỹ đến không chê vào đâu được. Cô tùy tiện chọn một bộ quần áo, nhìn qua cả người đều có mị lực vượt mức bình thường, so với người đại diện của thương hiệu còn muốn đẹp hơn.
Nhân viên cửa hàng dường như đều vây quanh toàn bộ bên người Úc Sanh, ríu rít giới thiệu những mẫu quần áo cho cô.
Cũng không biết có phải là do Úc Vi không thể chịu nổi loại lạnh nhạt này hay không, sau khi đi dạo được hai cửa hàng, liền nói thời tiết quá nóng nên muốn về nhà.
Úc Sanh đã mua được rất nhiều quần áo vừa ý ở cửa hàng kia, nên đối với chuyện này cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Huống chi, hôm nay đã có kinh hỉ bất ngờ, không phải sao?
Thời điểm về đến nhà, trong nhà cũng không có nhiều người, sau khi tài xế đưa Úc Sanh về nhà, liền lập tức lái xe đưa Úc Vi đi.
Úc Sanh cũng không thèm để ý, chính mình một người đi về phòng.
Cô treo lần lượt từng bộ quần áo mới vào tủ, có lẽ con gái đều có sở thích này đi, nhìn tủ quần áo từ từ đầy ắp, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi treo hết quần áo, cô mới ngồi xuống bàn học.
Úc Sanh lấy từ trong hộp đựng bút ra một chiếc bút chì, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu vẽ lên trên mặt giấy. Ngắn ngủi một buổi sáng hôm nay, cô đã trải qua chuyện bị người khác trêu đùa, cùng với việc ngẫu nhiên gặp được Trầm Diệu, hai việc này đều không thể khiến cho tâm tình của cô hoàn toàn mà bình tĩnh lại được, mà mỗi một lần, tâm tình của cô không thể bình tĩnh được, cô đều sẽ vẽ tranh.
Dùng việc vẽ tranh, để bình ổn cảm xúc của chính mình.
Vẽ tranh là chuyện yêu thích từ nhỏ đến lớn của cô, đời trước, cô còn ở trên Weibo mà phát sóng trực tiếp. Nhưng là phát sóng trực tiếp của cô cùng với những cái phát sóng trực tiếp về ca hát khiêu vũ không giống nhau, cô là phát sóng trực tiếp vẽ tranh, tranh sơn dầu, phác họa, chỉ cần là thứ cô biết, cô đều sẽ phát sóng trực tiếp.
Mà việc phát sóng trực tiếp vẽ tranh như vậy cũng giúp cô tích lũy được không ít nhân khí.
Một đời này, Úc Sanh cũng đã nghĩ đến chuyện tiếp tục công việc của đời trước. Sau khi xem qua nửa cuốn "Tình nhân của ác ma", cô biết được ba năm sau, cha Úc sẽ phá sản.
Mà sau khi Úc gia phá sản, nguyên chủ và Úc Vi đều có lựa chọn khác nhau.
Nguyên chủ là con gái cả của Úc gia, lựa chọn liên hôn gia tộc, gả cho Cố Diệc, hy vọng Cố gia có thể trợ giúp Úc gia vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng là khi đó cô ấy hoàn toàn không biết, trong lòng của Cố Diệc đã có tình cảm chân thành với bạch nguyệt quang của anh ta. Mà sau khi cô gả qua đó, cũng chính là lúc bi kịch nhân sinh bắt đầu.
Mà đứa con thứ hai của Úc gia là Úc Vi không có lựa chọn liên hôn, mà là lựa chọn việc thực hiện ước mơ của chính mình. Cô ta tốt nghiệp ở học viện thiết kế nổi tiếng nhất thế giới, từng bước từng bước một, từ một nhà thiết kế không tên tuổi, thẳng đến khi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, bước lên khán đài của thế giới, khiến cho toàn thế giới đều biết, Trung Quốc có một nhà thiết kế tên là Úc Vi.
Ngòi bút của Úc Sanh không ngừng di chuyển thời điểm cô vẽ tranh, sẽ tập trung tinh thần toàn bộ lên trên mặt giấy, chờ đến lúc cô dừng bút, mới phát hiện, vậy mà cô lại vẽ sườn mặt của một người đàn ông.
Sườn mặt của người đàn ông có hình dáng rõ ràng, lông mi dài mà cong, sống mũi cao ngất, môi mỏng hơi nhếch, rõ ràng là đang cười, nhưng lại mang theo nồng đậm khoảng cách.
Là Trầm Diệu.
Không thể không nói, trên người anh mang theo loại hormone trí mạng. Thời điểm không cười thì có vẻ cấm dục, mà khi đáy mắt hiện lên ý cười, lại có một loại gợi cảm đáng chết.
Chuyện bất tri bất giác vẽ sườn mặt của một người đàn ông giống như hôm nay, hơn hai mươi năm cuộc đời của Úc Sanh đều không có xuất hiện qua. Nhưng là cố tình, sau khi gặp được Trầm Diệu, lại xuất hiện.
Cô nâng cằm mình lên, nhìn chằm chằm vào nhan sắc gần như là hoàn mỹ trên giấy, trong đầu dần dần lóe lên vài linh cảm.
Trầm Diệu, nếu như anh mang khuyên tai thì hẳn sẽ rất đẹp. Khuyên tai màu đen, hẳn là sẽ thực phù hợp với khí chất xa cách, lại tự phụ của anh. Đến nỗi kiểu dáng…
Đôi mắt anh sâu giống như đáy biển rộng không thấy đáy, lại giống như những vì sao bất biến trên bầu trời.
Vậy khuyên tai kia liền lấy hình dáng của sao trời, lấy màu đen làm màu sắc, lấy kim cương làm chất liệu…
Sao trời, tuyên cổ bất biến, ngụ ý vĩnh hằng.
Nếu vậy cái khuyên tai này liền đặt tên là "Vĩnh hằng."
Hơn nữa nếu như anh mặc thêm áo sơ mi thì hẳn sẽ rất đẹp, nhưng không nên là áo sơ mi trắng giống hôm nay, mà là áo sơ mi cổ cao dựng thẳng lên, phía trên có cúc áo làm bằng kim loại, phía dưới áo sơ mi rộng một chút, lộ ra một chút ngực, sau đó lại theo đường cong đi xuống, thắt lấy phần eo, kiểu dáng như vậy sẽ có thể để lộ ra được khí chất của anh, cùng với dáng người, nếu khi mặc lên người có thể đạt được hiệu quả như vậy, không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra mà nói, tuyệt đối sẽ là vô cùng đẹp.
Cấm dục và gợi cảm kết hợp với nhau nửa che nửa lộ, mang theo khí chất thuộc riêng về người phương Đông.
Úc Sanh tưởng tượng đến bộ dáng của Trầm Diệu mặc áo sơ mi như vậy, bàn tay ở trên tờ giấy không ngừng phác họa.
Rất mau, tác phẩm liền hoàn thành.
Trầm Diệu trong hình, trên tai đeo khuyên "Vĩnh hằng", trên người mặc áo sơ mi đen mà cô thiết kế riêng cho anh.
Úc Sanh vừa lòng nhìn bản phác họa này, cuối cùng đặt tên cho nó là "Ác ma dụ hoặc."
Mà Trầm Diệu, chính là ác ma tiên sinh trong bức tranh kia.
Tên tuổi của Trầm tổng ai cũng có thể tùy tiện mà dùng sao?
Đương nhiên không phải!
Không lâu phía trước có người mượn danh nghĩa của Trầm tổng để làm việc, không lâu sau người này liền biến mất khỏi thành phố. Nhưng là cô gái vừa rồi không chỉ dùng tên của Trầm tổng, mà còn cố ý dẫn dắt bọn họ đi theo hướng "Người của Trầm tổng". Nhưng mới ở cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới hôm qua, Trầm tổng trước mặt truyền thông nói rằng mình vẫn còn độc thân. Nếu như lời nói hôm nay của cô gái kia truyền ra, người khác sẽ nghĩ về Trầm tổng như thế nào? Lại sẽ nghĩ như thế nào về Tập đoàn Trầm thị?
Nhưng khác với suy nghĩ của anh ta là, Trầm tổng không có vì hành động vừa nãy của cô gái kia mà tức giận, thậm chí còn ngầm đồng ý cho đối phương làm chuyện này.
Này thật sự là không theo lẽ thường, hay là Trầm tổng cũng là người thích nhìn mặt? "Trầm tổng, cô gái vừa rồi?" Tuy rằng cô lớn lên rất đẹp, đẹp đến vượt sức tưởng tượng, nhưng là cách làm vừa nãy của cô có ảnh hưởng đến danh dự của Trầm tổng, chẳng lẽ liền dễ như trở bàn tay mà buông tha cho cô.
"Cô ấy rất thông minh." Trầm Diệu nhàn nhạt nói.
Cả người thư ký khiếp sợ không tin được. Trầm tổng vậy mà cũng biết khen người khác, còn khen người ta thông minh?
"Nếu như năm đó Noãn Noãn cũng có thể giống như cô ấy, thì tốt rồi." Rõ ràng thần sắc của Trầm Diệu không có bất kỳ biến hóa gì, ngữ khí cũng bình tĩnh như trước, nhưng là thư ký vẫn nghe ra một tiếng thở dài mơ hồ ở âm cuối của anh.
Thư ký đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ rất nhiều năm trước của Trầm gia.
Sự việc năm đó gây ra tiếng vang vô cùng lớn, rất nhiều người đều biết, nhưng mà bởi vì đã trôi qua nhiều năm, hơn nữa đối với thân phận địa vị bây giờ của Trầm Diệu, nên chuyện cũ này không có người dám nhắc lại nữa, cho nên vừa rồi anh ta mới nhất thời không nhớ tới.
Chuyện cũ này cũng đã qua 5 năm, năm đó Trầm tổng có một người em gái ruột kém mình hai tuổi, giọng nói dễ nghe động lòng người, lớn lên lại phá lệ xinh đẹp, từ nhỏ đã nổi tiếng xa gần là một mỹ nhân, nhưng có một ngày Trầm Noãn cùng với bạn bè của mình ra ngoài đi chơi, bị nhiều tên đàn ông cưỡng bức □□, sau đó bất hạnh mà qua đời.
Cô ấy thậm chí còn không đợi được Trầm Diệu đến, đã vĩnh viễn mà ngừng hô hấp.
Theo những người ở hiện trường, thời điểm Trầm Noãn chết, đôi mắt thật lâu vẫn không thể nhắm lại. Trầm tổng vì cô ấy mà vuốt mắt rất nhiều lần, rốt cuộc mới khiến cô ấy nhắm lại mắt.
Khi đó, anh ta vẫn còn chưa làm việc bên cạnh Trầm Diệu, thời điểm nghe thấy tin tức ấy cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Năm đó cô ấy mới mười bảy tuổi, thậm chí vẫn còn chưa thành niên. Cô ấy hẳn là phải có một cuộc sống vô cùng tươi đẹp và một thế giới rộng lớn trước mặt, nhưng là cuộc sống tươi đẹp vẫn còn chưa bắt đầu đã đột nhiên mà kết thúc.
Thư ký nghĩ, thế giới này đối với phụ nữ phá lệ mà khắc nghiệt, mà đối với những người phụ nữ xinh đẹp lại càng khắc nghiệt hơn.
Cho nên vừa rồi Trầm tổng không có để ý đến chuyện đối phương mượn tên tuổi của mình, là vì nhớ đến em gái ruột của mình sao?
Cô ấy có thể nghĩ đến chuyện tìm một chỗ dựa chống lưng cho mình, giúp cho mình thoát khỏi nguy hiểm, cho nên Trầm tổng mới có thể tán thưởng mà nói cô thật thông minh sao?
Thư ký nhìn người đàn ông trước mặt mà thầm thề nguyện trung thành đến chết, 5 năm trước, tên tuổi của Trầm Diệu còn chưa có người biết đến, tự nhiên cũng không có lực uy hiếp lớn như vậy, nhưng là 5 năm sau, đã đủ mạnh rồi, thế lực đã bắt đầu dần dần mà đi qua biên giới, hướng đến việc phát triển ở các quốc gia khác, nhưng mà em gái của anh, cũng đã không thể trở lại được nữa. Cho nên nếu như tên của mình có thể giúp cho một cô gái xinh đẹp khác tránh khỏi nguy hiểm, anh cũng sẽ không để ý, phải không?
Không thể không nói, chỉ số thông minh của thư ký vẫn luôn ở trạng thái online, suy đoán của anh ta cũng gần như là tâm tư của Trầm Diệu.
Td đột nhiên nói: "Ba người kia, đợi lát nữa cậu đi xử lý một chút."
Thư ký rùng mình, trịnh trọng nói, "Vâng, Trầm tổng."
Bên kia, Úc Sanh nhìn biểu tình đạm mạc của Úc Vi, khóe miệng gợi lên một độ cong khó nhìn thấy.
Mặc kệ vừa rồi ba tên côn đồ kia có phải là do Úc Vi tìm tới hay không, ít nhất thời điểm cô vừa xuyên qua, chuyện ra oai phủ đầu kia đã chân chính mà xảy ra, nếu không phải là do cô linh hoạt mà hóa giải nguy cơ, nói không chừng sẽ giống như nguyên thân giống nhau, bị người chế nhạo, sau đó phải gánh chịu mấy cái xú danh.
Để đáp lại đòn ra oai phủ đầu này của Úc Vi, Úc Sanh quyết định, đoạt đàn ông của cô ta.
Tuy rằng Úc Sanh không biết nam chủ trong cuốn "Tình nhân của ác ma" là ai, nhưng tám chín phần có liên quan đến Trầm Diệu đi. Khí chất của bản thân anh đã quá đủ, hơn nữa còn có khuôn mặt đỉnh cao của nam chủ, gia thế, dung mạo, dáng người, năng lực cá nhân toàn bộ đều không thể bắt bẻ. Nếu Trầm Diệu không phải nam chủ, vậy thì Úc Sanh thật sự không thể tưởng tượng được, còn có ai có đủ tư cách để làm nam chủ nữa.
Huống chi nghĩ đến chuyện vừa mới gặp Trầm Diệu, Úc Sanh lại nhớ đến tròng mắt đen nhánh của anh, khuôn mặt lãnh đạm, cùng với sườn mặt tinh xảo lúc anh đi ngang qua, máu toàn thân đều kích động mà sôi trào.
Anh có biết hay không, bản thân mình lớn lên có bao nhiêu quyến rũ.
Úc Sanh và Úc Vi đều không có đề cập đến chuyện vừa rồi vì sao Úc Vi lại biến mất ở chỗ nhà vệ sinh, hai người yên tĩnh không có việc gì mà đi dạo mấy cái cửa hàng.
Không thể không nói, khuôn mặt hiện giờ mà Úc Sanh có được, thật sự là hoàn mỹ đến không chê vào đâu được. Cô tùy tiện chọn một bộ quần áo, nhìn qua cả người đều có mị lực vượt mức bình thường, so với người đại diện của thương hiệu còn muốn đẹp hơn.
Nhân viên cửa hàng dường như đều vây quanh toàn bộ bên người Úc Sanh, ríu rít giới thiệu những mẫu quần áo cho cô.
Cũng không biết có phải là do Úc Vi không thể chịu nổi loại lạnh nhạt này hay không, sau khi đi dạo được hai cửa hàng, liền nói thời tiết quá nóng nên muốn về nhà.
Úc Sanh đã mua được rất nhiều quần áo vừa ý ở cửa hàng kia, nên đối với chuyện này cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Huống chi, hôm nay đã có kinh hỉ bất ngờ, không phải sao?
Thời điểm về đến nhà, trong nhà cũng không có nhiều người, sau khi tài xế đưa Úc Sanh về nhà, liền lập tức lái xe đưa Úc Vi đi.
Úc Sanh cũng không thèm để ý, chính mình một người đi về phòng.
Cô treo lần lượt từng bộ quần áo mới vào tủ, có lẽ con gái đều có sở thích này đi, nhìn tủ quần áo từ từ đầy ắp, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi treo hết quần áo, cô mới ngồi xuống bàn học.
Úc Sanh lấy từ trong hộp đựng bút ra một chiếc bút chì, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu vẽ lên trên mặt giấy. Ngắn ngủi một buổi sáng hôm nay, cô đã trải qua chuyện bị người khác trêu đùa, cùng với việc ngẫu nhiên gặp được Trầm Diệu, hai việc này đều không thể khiến cho tâm tình của cô hoàn toàn mà bình tĩnh lại được, mà mỗi một lần, tâm tình của cô không thể bình tĩnh được, cô đều sẽ vẽ tranh.
Dùng việc vẽ tranh, để bình ổn cảm xúc của chính mình.
Vẽ tranh là chuyện yêu thích từ nhỏ đến lớn của cô, đời trước, cô còn ở trên Weibo mà phát sóng trực tiếp. Nhưng là phát sóng trực tiếp của cô cùng với những cái phát sóng trực tiếp về ca hát khiêu vũ không giống nhau, cô là phát sóng trực tiếp vẽ tranh, tranh sơn dầu, phác họa, chỉ cần là thứ cô biết, cô đều sẽ phát sóng trực tiếp.
Mà việc phát sóng trực tiếp vẽ tranh như vậy cũng giúp cô tích lũy được không ít nhân khí.
Một đời này, Úc Sanh cũng đã nghĩ đến chuyện tiếp tục công việc của đời trước. Sau khi xem qua nửa cuốn "Tình nhân của ác ma", cô biết được ba năm sau, cha Úc sẽ phá sản.
Mà sau khi Úc gia phá sản, nguyên chủ và Úc Vi đều có lựa chọn khác nhau.
Nguyên chủ là con gái cả của Úc gia, lựa chọn liên hôn gia tộc, gả cho Cố Diệc, hy vọng Cố gia có thể trợ giúp Úc gia vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng là khi đó cô ấy hoàn toàn không biết, trong lòng của Cố Diệc đã có tình cảm chân thành với bạch nguyệt quang của anh ta. Mà sau khi cô gả qua đó, cũng chính là lúc bi kịch nhân sinh bắt đầu.
Mà đứa con thứ hai của Úc gia là Úc Vi không có lựa chọn liên hôn, mà là lựa chọn việc thực hiện ước mơ của chính mình. Cô ta tốt nghiệp ở học viện thiết kế nổi tiếng nhất thế giới, từng bước từng bước một, từ một nhà thiết kế không tên tuổi, thẳng đến khi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, bước lên khán đài của thế giới, khiến cho toàn thế giới đều biết, Trung Quốc có một nhà thiết kế tên là Úc Vi.
Ngòi bút của Úc Sanh không ngừng di chuyển thời điểm cô vẽ tranh, sẽ tập trung tinh thần toàn bộ lên trên mặt giấy, chờ đến lúc cô dừng bút, mới phát hiện, vậy mà cô lại vẽ sườn mặt của một người đàn ông.
Sườn mặt của người đàn ông có hình dáng rõ ràng, lông mi dài mà cong, sống mũi cao ngất, môi mỏng hơi nhếch, rõ ràng là đang cười, nhưng lại mang theo nồng đậm khoảng cách.
Là Trầm Diệu.
Không thể không nói, trên người anh mang theo loại hormone trí mạng. Thời điểm không cười thì có vẻ cấm dục, mà khi đáy mắt hiện lên ý cười, lại có một loại gợi cảm đáng chết.
Chuyện bất tri bất giác vẽ sườn mặt của một người đàn ông giống như hôm nay, hơn hai mươi năm cuộc đời của Úc Sanh đều không có xuất hiện qua. Nhưng là cố tình, sau khi gặp được Trầm Diệu, lại xuất hiện.
Cô nâng cằm mình lên, nhìn chằm chằm vào nhan sắc gần như là hoàn mỹ trên giấy, trong đầu dần dần lóe lên vài linh cảm.
Trầm Diệu, nếu như anh mang khuyên tai thì hẳn sẽ rất đẹp. Khuyên tai màu đen, hẳn là sẽ thực phù hợp với khí chất xa cách, lại tự phụ của anh. Đến nỗi kiểu dáng…
Đôi mắt anh sâu giống như đáy biển rộng không thấy đáy, lại giống như những vì sao bất biến trên bầu trời.
Vậy khuyên tai kia liền lấy hình dáng của sao trời, lấy màu đen làm màu sắc, lấy kim cương làm chất liệu…
Sao trời, tuyên cổ bất biến, ngụ ý vĩnh hằng.
Nếu vậy cái khuyên tai này liền đặt tên là "Vĩnh hằng."
Hơn nữa nếu như anh mặc thêm áo sơ mi thì hẳn sẽ rất đẹp, nhưng không nên là áo sơ mi trắng giống hôm nay, mà là áo sơ mi cổ cao dựng thẳng lên, phía trên có cúc áo làm bằng kim loại, phía dưới áo sơ mi rộng một chút, lộ ra một chút ngực, sau đó lại theo đường cong đi xuống, thắt lấy phần eo, kiểu dáng như vậy sẽ có thể để lộ ra được khí chất của anh, cùng với dáng người, nếu khi mặc lên người có thể đạt được hiệu quả như vậy, không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra mà nói, tuyệt đối sẽ là vô cùng đẹp.
Cấm dục và gợi cảm kết hợp với nhau nửa che nửa lộ, mang theo khí chất thuộc riêng về người phương Đông.
Úc Sanh tưởng tượng đến bộ dáng của Trầm Diệu mặc áo sơ mi như vậy, bàn tay ở trên tờ giấy không ngừng phác họa.
Rất mau, tác phẩm liền hoàn thành.
Trầm Diệu trong hình, trên tai đeo khuyên "Vĩnh hằng", trên người mặc áo sơ mi đen mà cô thiết kế riêng cho anh.
Úc Sanh vừa lòng nhìn bản phác họa này, cuối cùng đặt tên cho nó là "Ác ma dụ hoặc."
Mà Trầm Diệu, chính là ác ma tiên sinh trong bức tranh kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.