Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều
Chương 9
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
14/05/2022
Úc Sanh cái khó ló cái khôn, nghĩ cũng không nghĩ đã bật miệng thốt ra,
"Nếu các người không biết Úc Lý, vậy biết Trầm tổng đi?"
Trong trí nhớ của cô có chi tiết kia "Trầm tổng của ta thế lực kéo dài toàn bộ Đông Nam Á", một đại nhân vật lớn như vậy, mấy tên côn đồ không biết từ nơi nào đến này có lẽ đã nghe qua đi? Thời điểm nói ra tên Trầm tổng, kỳ thật trong lòng cô cũng có một chút không xác định, nhưng là cô cảm thấy, nếu như vị Trầm tổng kia thật sự ngưu bức như vậy, thì có lẽ tất cả mọi người đều đã nghe qua tên.
Ngay sau khi nói ra cái tên Trầm tổng, bàn tay ghê tởm của một tên côn đồ đang định chạm vào mặt cô, nhưng cuối cùng chủ nhân của cánh tay kia lập tức hốt hoảng mà dừng động tác.
Hoàng Mao giống như là nghe thấy một cái tên cực kỳ đáng sợ, hắn không thể tin tưởng được mà hỏi lại, "Cô vừa nói cái gì? Trầm tổng? Trầm tổng nào?"
Rốt cuộc Trầm và Trần có cùng âm. Có lẽ người trong miệng Úc Sanh vừa nói là Trần tổng chứ không phải Trầm tổng? Trong lòng Hoàng Mao còn cảm thấy vẫn có chút may mắn.
Úc Sanh quan sát biểu tình của ba người trước mặt, phát hiện bọn họ đối với cái tên này dường như có sợ hãi. Xem ra vị đại boss cuối cùng này có sức ảnh hưởng còn vượt xa tưởng tượng của Úc Sanh. Chỉ cần nói ra tên tuổi cũng đã khiến cho người ta kinh sợ.
"Đương nhiên là tam điểm thủy trầm a, bằng không mấy người còn tưởng Trầm tổng nào?" Úc Sanh đúng lý hợp tình nói. Sau khi nói xong, sắc mặt của ba người trước mặt có chút trắng bệch, Úc Sanh lúc này lại càng hiểu rõ hơn sâu sắc về ảnh hưởng của Trầm tổng.
"Tôi là người của Trầm tổng." Thời điểm nói những lời này, Úc Sanh mặt không đỏ thở không gấp. Nếu như muốn lừa gạt người khác thì tiền đề đầu tiên phải lừa gạt được chính mình đã. Nếu như ba người trước mắt này đối với Trầm tổng dị thường kinh sợ, vậy thì cô liền mượn tên tuổi của anh một chút.
"Cô là người nào của anh ta?"
Một tên côn đồ nhuộm tóc đỏ kinh nghi bất định hỏi.
Úc Sanh tùy ý mà cười một cái, cô biết rõ không thể nói lời chết, lúc nào cũng phải tìm đường sống cho chính mình, vì thế liền ba phải mà trả lời, "Mấy người nói xem tôi có thể là người nào của anh ấy đây?" Rõ ràng những lời này là hỏi ngược lại, nhưng ngữ khí nói chuyện của cô là cố ý dẫn dắt bọn họ theo một hướng khác, sẽ làm cho bọn họ suy nghĩ theo chiều hướng mà cô muốn.
Phấn mao và hoàng mao chụm đầu vào thảo luận với nhau, hoàng mao do dự mà nói, "Hơn nữa xinh đẹp như vậy, nói không chừng thật là người phụ nữ của Trầm Diệu."
Phấn mao vẫn có một chút không muốn từ bỏ ý định, rốt cuộc người phụ nữ xinh đẹp như vậy, không biết phải đến khi nào mới gặp lại, huống chi "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", cuối cùng hắn vẫn muốn hỏi lại một phen, "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta còn xuống tay không?"
Hoàng mao tức giận liếc mắt phấn mao một cái, mạng vẫn còn, còn sợ về sau không có phụ nữ sao? Nhưng là nếu không còn mạng, chính là thật sự không có, cái gì cũng không có. Hắn dùng một loại ánh mắt phảng phất giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn phấn mao, "Xuống tay cái em gái cậu a? Phụ nữ của Trầm Diệu cậu cũng dám động? Không muốn sống nữa sao? A? Hóa ra là chán sống? Chính cậu chán sống nhưng cũng đừng kéo theo anh em tôi xuống nước!" Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hoàng mao lộ ra mười phần hung ác. Mạng chỉ có một cái, phấn mao muốn tự tìm đường chết nhưng cũng đừng kéo theo hắn làm đệm lưng.
Trên thực tế ai mà chẳng yêu quý tính mạng của mình. Rốt cuộc sinh mệnh trân quý, cả đời chỉ có một lần.
Phấn mao nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến hung danh bên ngoài của Trầm gia Trầm Diệu, lúc này phảng phất như có một chậu nước đá đổ từ trên đầu xuống, khiến cho ngọn lửa xúc động ở dưới đáy lòng hắn rốt cuộc cũng được dập tắt.
Trên thế giới này, ai cũng có thể chọc, duy nhất mình Trầm Diệu là không thể chọc vào.
Chọc vào anh, cũng sẽ không biết là tám đời nhà mình chết như thế nào. Nhà hắn vẫn còn có người già, chính mình xảy ra chuyện thì không có việc gì, nhưng nếu là lão nhân trong nhà bị chỉnh chết, vậy thì hắn thật đúng là tội đồ của cả nhà.
Tưởng tượng như vậy, cả người phấn mao nhịn không được run rẩy một chút, vừa rồi hắn quả thật là ngu ngốc, cư nhiên dám cùng Trầm Diệu đoạt phụ nữ, quả nhiên giống như lời hoàng mao nói hắn vậy, chán sống!
Sắc đẹp lầm người, quả thực là sắc đẹp lầm người a!
Ba người bọn họ cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều Úc Sanh nữa, trong đó một tên hoàng mao còn phá lệ cung kính mà nói với cô, "Vừa rồi là chúng tôi có mắt không tròng, đụng phải ngài, còn thỉnh ngài đại nhân đại lượng, không cần phải đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng."
Úc Sanh căn bản không dám nhiều lời, sợ bọn họ phát hiện kỳ thật căn bản cô không quen Trầm tổng gì đó, ngay từ đầu căn bản ngay cả tên của Trầm tổng là gì cũng không biết, chỉ là tùy tiện đem tên tuổi của người ta ra dùng, cho nên nghe thấy hoàng mao nói thì cũng chỉ rụt rè gật đầu. Đến nỗi vừa rồi bọn họ đứng ở đó thảo luận, Úc Sanh mới nghe ra được một chút.
Tên của Trầm tổng, hóa ra gọi là Trầm Diệu sao?
Nhìn thấy biểu hiện này của Úc Sanh, trong lòng ba người bọn họ càng thêm kiên định chỗ dựa phía sau của cô chính là Trầm Diệu. Bởi vì trên thế giới này cũng chỉ có mình Trầm Diệu mới có thể cho cô tự tin như vậy.
Còn may bọn họ còn chưa có làm gì đối với cô, bằng không hiện tại có muốn hối hận cũng không kịp rồi.
Lúc này trong lòng ba người đều chỉ cảm thấy may mắn. May mắn là không có làm sai chuyện gì.
Được Úc Sanh đảm bảo sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng, mấy người bọn họ liền vội vã xoay người mà rời đi. Chỉ sợ sau đó Úc Sanh đổi ý.
Bọn họ biết sức mạnh của *gối đầu phong. Nếu Úc Sanh biết suy nghĩ lúc này trong lòng bọn họ, chỉ sợ sẽ cười ra tiếng.
*Gối đầu phong: Thổi gió bên tai
Còn gối đầu phong? Cô căn bản là mặt mũi của Trầm Diệu như thế nào cũng không biết.
Thẳng đến khi bóng dáng của ba người biến mất khỏi tầm mắt, Úc Sanh mới chân chính mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô không dám đứng ngây người ở nơi này, ai biết lát nữa có đến thêm mấy tên côn đồ giống ba người vừa nãy hay không.
Nghĩ như vậy, cô quay đầu nhìn xem có người khả nghi không, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Chạy được vài giây sau, cô đột nhiên ý thức được phía trước mình có người, nhưng là thời điểm cô muốn dừng lại đã không kịp nữa rồi.
Cô vội vã muốn thay đổi phương hướng, nhưng lúc này bởi vì sàn nhà quá trơn, dưới sàn dường như có nước, dưới chân vừa trượt, cả người đều không chịu khống chế mà ngã vào trong lòng ngực của đối phương.
Ngay khi rơi vào cái ôm ấp cứng đờ, Úc Sanh chỉ cảm thấy mình giống như là đang đụng vào mặt tường.
Trên người của đối phương nhất định là không có một chút mỡ thừa, tất cả đều là cơ bắp.
Bằng không như thế nào vọt vào trong lòng ngực anh sẽ đâu như vậy?
Úc Sanh muốn xoa xoa cái mũi đang phát đau của mình, nhưng là khi nhìn thấy được một nếp uốn trên áo sơ mi của đối phương, cô ý thức được không đúng.
Cô chặt chẽ mà nhìn chằm chằm cổ tay áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi tinh tế như vậy, chỉ sợ là không phải tùy tiện một người nào cũng có đi.
Người trước mắt…
Sẽ không phải là cô đã đụng vào một đại nhân vật nào đó đi.
Nghĩ như vậy, Úc Sanh vội nâng người lên.
Câu thực xin lỗi vẫn còn chưa ra khỏi miệng, khoảnh khắc nhìn đến ánh mắt của đối phương, cô lập tức im lặng.
Nên hình dung người đàn ông trước mắt như thế nào được đây?
Anh có một đôi mắt cực kỳ thâm thúy, màu mắt là đen tuyền, sâu giống như đáy biển tám ngàn dặm, rõ ràng có hình dạng của mắt đào hoa, nhưng là con ngươi tràn đầy lãnh đạm, dường như cô phảng phất nghe được tiếng thở thanh thiển của anh. From app TYT & Cá Voi team
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói nổi tiếng trên Weibo ở đời trước "Em vẫn thực thích anh, giống như cá voi chìm dưới đáy biển ôn nhu, si cực giận cực." Cô nhìn vào mắt người trước mặt, phảng phất giống như chính mình là một con cá voi, chìm vào đôi mắt thâm thúy như đáy biển.
Ngũ quan của của người trước mắt lập thể, tinh xảo như chạm khắc, cả người đều lộ ra một cỗ hơi thở khó gần, có vẻ cao cao tại thượng, xa không thể với tới. Rõ ràng là hơi thở cực lạnh nhạt, phảng phất như cách xa nhiều năm ánh sáng, nhưng lại cũng giống như vì sao loanh quanh suốt ngày đêm, cô vẫn là chạm vào vạt áo anh.
Những âm thanh xung quanh cũng dường như biến mất dần, giống như một cuộc gặp gỡ kinh điển trong phim điện ảnh, không có âm thanh.
"Còn không đứng dậy?"
Giọng nói của đối phương trầm thấp lại từ tính, giống như cơn mưa trút xuống đêm hè, trầm trầm nhưng lại phá lệ dễ nghe.
Úc Sanh vội đứng lên từ trong lồng ngực đối phương, cô cúi đầu nói: "Vị tiên sinh này, thực xin lỗi."
Nghe được xưng hô của Úc Sanh đối với chính mình, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, "Cô không quen biết tôi?"
Nghe được câu hỏi kỳ quái này, Úc Sanh theo bản năng mà nghĩ, chẳng lẽ là nguyên thân có quen biết với người này sao?
Nhưng là trước khi nguyên thân quay lại Úc gia, cô ấy vẫn luôn sống ở nông thôn, không thể nào gặp qua người trước mặt này đi?
Trong đầu Úc Sanh xẹt qua vô số ý niệm. Cuối cùng, đôi mắt mê mang của cô ngước lên, kỳ quái hỏi, "Tôi hẳn là nên biết anh sao?"
Người trước mặt hạ mi, thời điểm mở miệng, môi mỏng hơi nhếch, "Vừa rồi không phải là cô dùng tên của tôi sao?"
Úc Sanh nghe vậy thì mở lớn hai mắt kinh ngạc.
Sẽ không khéo như vậy đi, người trước mắt sẽ không phải là đại boss Trầm tổng đi?
Chỉ sau khi nghe được người đàn ông khác phía sau nói, Úc Sanh mới biết được, nguyên lai thật sự là có khả năng vừa khéo như vậy.
Thư ký bên người Trầm Diệu chủ động hỏi anh, "Trầm tổng, ngài không có việc gì chứ?"
Trầm Diệu tùy ý nâng tay trái một chút, tay phải vẫn đút ở trong túi, "Không có việc gì."
Sau khi trả lời thư ký của mình, anh mới ngược lại hỏi Úc Sanh, "Ừm?" Một tiếng ừm này, âm cuối có chút kéo dài.
Úc Sanh cắn môi dưới, giải thích nói, "Vừa rồi tình huống quá khẩn cấp. Cho nên…Không cẩn thận mượn một chút uy danh của anh."
"Uy danh?" Nghe thấy cái từ này, Trầm Diệu dường như cảm thấy buồn cười, độ cong bên môi tăng thêm một ít, cũng có vẻ dễ gần hơn.
Anh còn muốn nói gì đó, thư ký bên người lại nhịn không được nhắc nhở nói, "Trầm tổng, cuộc họp sắp phải bắt đầu rồi."
Trầm Diệu gật gật đầu, trước khi rời đi cùng với thư ký, anh nói với Úc Sanh, "Nhớ kỹ, tôi tên Trầm Diệu."
Úc Sanh nhìn bóng dáng đối phương rời đi, nhịn không được suy đoán câu nói cuối cùng kia của anh có dụng ý gì.
Chẳng lẽ là đối phương ngầm đồng ý với hành vi vừa nãy của mình.
Hơn nữa đối phương còn ngầm đồng ý cho cô về tiếp tục dùng tên tuổi của Trầm tổng.
Úc Sanh nghĩ không rõ, lúc sau cũng không có thời gian nghĩ nữa, bởi vì sau khi đi qua một lối đi nhỏ, cô rốt cuộc cũng gặp được cô em gái đời này của mình và tiểu ca lái xe trong nhà.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tài xế tiểu ca này vẫn luôn bên người bảo hộ an toàn cho Úc Vi. Mà cô, vừa rồi thiếu chút nữa gặp nguy hiểm!
Đãi ngộ của nữ phụ và nữ chủ cũng thật khác biệt a! Úc Sanh nghĩ, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng cung lạnh lùng.
Trong trí nhớ của cô có chi tiết kia "Trầm tổng của ta thế lực kéo dài toàn bộ Đông Nam Á", một đại nhân vật lớn như vậy, mấy tên côn đồ không biết từ nơi nào đến này có lẽ đã nghe qua đi? Thời điểm nói ra tên Trầm tổng, kỳ thật trong lòng cô cũng có một chút không xác định, nhưng là cô cảm thấy, nếu như vị Trầm tổng kia thật sự ngưu bức như vậy, thì có lẽ tất cả mọi người đều đã nghe qua tên.
Ngay sau khi nói ra cái tên Trầm tổng, bàn tay ghê tởm của một tên côn đồ đang định chạm vào mặt cô, nhưng cuối cùng chủ nhân của cánh tay kia lập tức hốt hoảng mà dừng động tác.
Hoàng Mao giống như là nghe thấy một cái tên cực kỳ đáng sợ, hắn không thể tin tưởng được mà hỏi lại, "Cô vừa nói cái gì? Trầm tổng? Trầm tổng nào?"
Rốt cuộc Trầm và Trần có cùng âm. Có lẽ người trong miệng Úc Sanh vừa nói là Trần tổng chứ không phải Trầm tổng? Trong lòng Hoàng Mao còn cảm thấy vẫn có chút may mắn.
Úc Sanh quan sát biểu tình của ba người trước mặt, phát hiện bọn họ đối với cái tên này dường như có sợ hãi. Xem ra vị đại boss cuối cùng này có sức ảnh hưởng còn vượt xa tưởng tượng của Úc Sanh. Chỉ cần nói ra tên tuổi cũng đã khiến cho người ta kinh sợ.
"Đương nhiên là tam điểm thủy trầm a, bằng không mấy người còn tưởng Trầm tổng nào?" Úc Sanh đúng lý hợp tình nói. Sau khi nói xong, sắc mặt của ba người trước mặt có chút trắng bệch, Úc Sanh lúc này lại càng hiểu rõ hơn sâu sắc về ảnh hưởng của Trầm tổng.
"Tôi là người của Trầm tổng." Thời điểm nói những lời này, Úc Sanh mặt không đỏ thở không gấp. Nếu như muốn lừa gạt người khác thì tiền đề đầu tiên phải lừa gạt được chính mình đã. Nếu như ba người trước mắt này đối với Trầm tổng dị thường kinh sợ, vậy thì cô liền mượn tên tuổi của anh một chút.
"Cô là người nào của anh ta?"
Một tên côn đồ nhuộm tóc đỏ kinh nghi bất định hỏi.
Úc Sanh tùy ý mà cười một cái, cô biết rõ không thể nói lời chết, lúc nào cũng phải tìm đường sống cho chính mình, vì thế liền ba phải mà trả lời, "Mấy người nói xem tôi có thể là người nào của anh ấy đây?" Rõ ràng những lời này là hỏi ngược lại, nhưng ngữ khí nói chuyện của cô là cố ý dẫn dắt bọn họ theo một hướng khác, sẽ làm cho bọn họ suy nghĩ theo chiều hướng mà cô muốn.
Phấn mao và hoàng mao chụm đầu vào thảo luận với nhau, hoàng mao do dự mà nói, "Hơn nữa xinh đẹp như vậy, nói không chừng thật là người phụ nữ của Trầm Diệu."
Phấn mao vẫn có một chút không muốn từ bỏ ý định, rốt cuộc người phụ nữ xinh đẹp như vậy, không biết phải đến khi nào mới gặp lại, huống chi "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", cuối cùng hắn vẫn muốn hỏi lại một phen, "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta còn xuống tay không?"
Hoàng mao tức giận liếc mắt phấn mao một cái, mạng vẫn còn, còn sợ về sau không có phụ nữ sao? Nhưng là nếu không còn mạng, chính là thật sự không có, cái gì cũng không có. Hắn dùng một loại ánh mắt phảng phất giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn phấn mao, "Xuống tay cái em gái cậu a? Phụ nữ của Trầm Diệu cậu cũng dám động? Không muốn sống nữa sao? A? Hóa ra là chán sống? Chính cậu chán sống nhưng cũng đừng kéo theo anh em tôi xuống nước!" Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hoàng mao lộ ra mười phần hung ác. Mạng chỉ có một cái, phấn mao muốn tự tìm đường chết nhưng cũng đừng kéo theo hắn làm đệm lưng.
Trên thực tế ai mà chẳng yêu quý tính mạng của mình. Rốt cuộc sinh mệnh trân quý, cả đời chỉ có một lần.
Phấn mao nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến hung danh bên ngoài của Trầm gia Trầm Diệu, lúc này phảng phất như có một chậu nước đá đổ từ trên đầu xuống, khiến cho ngọn lửa xúc động ở dưới đáy lòng hắn rốt cuộc cũng được dập tắt.
Trên thế giới này, ai cũng có thể chọc, duy nhất mình Trầm Diệu là không thể chọc vào.
Chọc vào anh, cũng sẽ không biết là tám đời nhà mình chết như thế nào. Nhà hắn vẫn còn có người già, chính mình xảy ra chuyện thì không có việc gì, nhưng nếu là lão nhân trong nhà bị chỉnh chết, vậy thì hắn thật đúng là tội đồ của cả nhà.
Tưởng tượng như vậy, cả người phấn mao nhịn không được run rẩy một chút, vừa rồi hắn quả thật là ngu ngốc, cư nhiên dám cùng Trầm Diệu đoạt phụ nữ, quả nhiên giống như lời hoàng mao nói hắn vậy, chán sống!
Sắc đẹp lầm người, quả thực là sắc đẹp lầm người a!
Ba người bọn họ cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều Úc Sanh nữa, trong đó một tên hoàng mao còn phá lệ cung kính mà nói với cô, "Vừa rồi là chúng tôi có mắt không tròng, đụng phải ngài, còn thỉnh ngài đại nhân đại lượng, không cần phải đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng."
Úc Sanh căn bản không dám nhiều lời, sợ bọn họ phát hiện kỳ thật căn bản cô không quen Trầm tổng gì đó, ngay từ đầu căn bản ngay cả tên của Trầm tổng là gì cũng không biết, chỉ là tùy tiện đem tên tuổi của người ta ra dùng, cho nên nghe thấy hoàng mao nói thì cũng chỉ rụt rè gật đầu. Đến nỗi vừa rồi bọn họ đứng ở đó thảo luận, Úc Sanh mới nghe ra được một chút.
Tên của Trầm tổng, hóa ra gọi là Trầm Diệu sao?
Nhìn thấy biểu hiện này của Úc Sanh, trong lòng ba người bọn họ càng thêm kiên định chỗ dựa phía sau của cô chính là Trầm Diệu. Bởi vì trên thế giới này cũng chỉ có mình Trầm Diệu mới có thể cho cô tự tin như vậy.
Còn may bọn họ còn chưa có làm gì đối với cô, bằng không hiện tại có muốn hối hận cũng không kịp rồi.
Lúc này trong lòng ba người đều chỉ cảm thấy may mắn. May mắn là không có làm sai chuyện gì.
Được Úc Sanh đảm bảo sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng, mấy người bọn họ liền vội vã xoay người mà rời đi. Chỉ sợ sau đó Úc Sanh đổi ý.
Bọn họ biết sức mạnh của *gối đầu phong. Nếu Úc Sanh biết suy nghĩ lúc này trong lòng bọn họ, chỉ sợ sẽ cười ra tiếng.
*Gối đầu phong: Thổi gió bên tai
Còn gối đầu phong? Cô căn bản là mặt mũi của Trầm Diệu như thế nào cũng không biết.
Thẳng đến khi bóng dáng của ba người biến mất khỏi tầm mắt, Úc Sanh mới chân chính mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô không dám đứng ngây người ở nơi này, ai biết lát nữa có đến thêm mấy tên côn đồ giống ba người vừa nãy hay không.
Nghĩ như vậy, cô quay đầu nhìn xem có người khả nghi không, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Chạy được vài giây sau, cô đột nhiên ý thức được phía trước mình có người, nhưng là thời điểm cô muốn dừng lại đã không kịp nữa rồi.
Cô vội vã muốn thay đổi phương hướng, nhưng lúc này bởi vì sàn nhà quá trơn, dưới sàn dường như có nước, dưới chân vừa trượt, cả người đều không chịu khống chế mà ngã vào trong lòng ngực của đối phương.
Ngay khi rơi vào cái ôm ấp cứng đờ, Úc Sanh chỉ cảm thấy mình giống như là đang đụng vào mặt tường.
Trên người của đối phương nhất định là không có một chút mỡ thừa, tất cả đều là cơ bắp.
Bằng không như thế nào vọt vào trong lòng ngực anh sẽ đâu như vậy?
Úc Sanh muốn xoa xoa cái mũi đang phát đau của mình, nhưng là khi nhìn thấy được một nếp uốn trên áo sơ mi của đối phương, cô ý thức được không đúng.
Cô chặt chẽ mà nhìn chằm chằm cổ tay áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi tinh tế như vậy, chỉ sợ là không phải tùy tiện một người nào cũng có đi.
Người trước mắt…
Sẽ không phải là cô đã đụng vào một đại nhân vật nào đó đi.
Nghĩ như vậy, Úc Sanh vội nâng người lên.
Câu thực xin lỗi vẫn còn chưa ra khỏi miệng, khoảnh khắc nhìn đến ánh mắt của đối phương, cô lập tức im lặng.
Nên hình dung người đàn ông trước mắt như thế nào được đây?
Anh có một đôi mắt cực kỳ thâm thúy, màu mắt là đen tuyền, sâu giống như đáy biển tám ngàn dặm, rõ ràng có hình dạng của mắt đào hoa, nhưng là con ngươi tràn đầy lãnh đạm, dường như cô phảng phất nghe được tiếng thở thanh thiển của anh. From app TYT & Cá Voi team
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói nổi tiếng trên Weibo ở đời trước "Em vẫn thực thích anh, giống như cá voi chìm dưới đáy biển ôn nhu, si cực giận cực." Cô nhìn vào mắt người trước mặt, phảng phất giống như chính mình là một con cá voi, chìm vào đôi mắt thâm thúy như đáy biển.
Ngũ quan của của người trước mắt lập thể, tinh xảo như chạm khắc, cả người đều lộ ra một cỗ hơi thở khó gần, có vẻ cao cao tại thượng, xa không thể với tới. Rõ ràng là hơi thở cực lạnh nhạt, phảng phất như cách xa nhiều năm ánh sáng, nhưng lại cũng giống như vì sao loanh quanh suốt ngày đêm, cô vẫn là chạm vào vạt áo anh.
Những âm thanh xung quanh cũng dường như biến mất dần, giống như một cuộc gặp gỡ kinh điển trong phim điện ảnh, không có âm thanh.
"Còn không đứng dậy?"
Giọng nói của đối phương trầm thấp lại từ tính, giống như cơn mưa trút xuống đêm hè, trầm trầm nhưng lại phá lệ dễ nghe.
Úc Sanh vội đứng lên từ trong lồng ngực đối phương, cô cúi đầu nói: "Vị tiên sinh này, thực xin lỗi."
Nghe được xưng hô của Úc Sanh đối với chính mình, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, "Cô không quen biết tôi?"
Nghe được câu hỏi kỳ quái này, Úc Sanh theo bản năng mà nghĩ, chẳng lẽ là nguyên thân có quen biết với người này sao?
Nhưng là trước khi nguyên thân quay lại Úc gia, cô ấy vẫn luôn sống ở nông thôn, không thể nào gặp qua người trước mặt này đi?
Trong đầu Úc Sanh xẹt qua vô số ý niệm. Cuối cùng, đôi mắt mê mang của cô ngước lên, kỳ quái hỏi, "Tôi hẳn là nên biết anh sao?"
Người trước mặt hạ mi, thời điểm mở miệng, môi mỏng hơi nhếch, "Vừa rồi không phải là cô dùng tên của tôi sao?"
Úc Sanh nghe vậy thì mở lớn hai mắt kinh ngạc.
Sẽ không khéo như vậy đi, người trước mắt sẽ không phải là đại boss Trầm tổng đi?
Chỉ sau khi nghe được người đàn ông khác phía sau nói, Úc Sanh mới biết được, nguyên lai thật sự là có khả năng vừa khéo như vậy.
Thư ký bên người Trầm Diệu chủ động hỏi anh, "Trầm tổng, ngài không có việc gì chứ?"
Trầm Diệu tùy ý nâng tay trái một chút, tay phải vẫn đút ở trong túi, "Không có việc gì."
Sau khi trả lời thư ký của mình, anh mới ngược lại hỏi Úc Sanh, "Ừm?" Một tiếng ừm này, âm cuối có chút kéo dài.
Úc Sanh cắn môi dưới, giải thích nói, "Vừa rồi tình huống quá khẩn cấp. Cho nên…Không cẩn thận mượn một chút uy danh của anh."
"Uy danh?" Nghe thấy cái từ này, Trầm Diệu dường như cảm thấy buồn cười, độ cong bên môi tăng thêm một ít, cũng có vẻ dễ gần hơn.
Anh còn muốn nói gì đó, thư ký bên người lại nhịn không được nhắc nhở nói, "Trầm tổng, cuộc họp sắp phải bắt đầu rồi."
Trầm Diệu gật gật đầu, trước khi rời đi cùng với thư ký, anh nói với Úc Sanh, "Nhớ kỹ, tôi tên Trầm Diệu."
Úc Sanh nhìn bóng dáng đối phương rời đi, nhịn không được suy đoán câu nói cuối cùng kia của anh có dụng ý gì.
Chẳng lẽ là đối phương ngầm đồng ý với hành vi vừa nãy của mình.
Hơn nữa đối phương còn ngầm đồng ý cho cô về tiếp tục dùng tên tuổi của Trầm tổng.
Úc Sanh nghĩ không rõ, lúc sau cũng không có thời gian nghĩ nữa, bởi vì sau khi đi qua một lối đi nhỏ, cô rốt cuộc cũng gặp được cô em gái đời này của mình và tiểu ca lái xe trong nhà.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tài xế tiểu ca này vẫn luôn bên người bảo hộ an toàn cho Úc Vi. Mà cô, vừa rồi thiếu chút nữa gặp nguy hiểm!
Đãi ngộ của nữ phụ và nữ chủ cũng thật khác biệt a! Úc Sanh nghĩ, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng cung lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.