[Xuyên Thư ] Ta Là Anh Của Nam Chính
Chương 13: Hầu Phủ Trưởng Tử
Tiêu Tiểu Ca
08/05/2024
Nguyên Gia cùng Phương Yên sau khi định ra hôn sự, hôn kỳ cũng rất nhanh đã chọn xong.
La phu nhân mặc dù tiếc nuối không phải nữ nhi của mình gả cho Hầu phủ thế tử, nhưng La gia cũng coi như là cùng Uy Ninh hầu phủ kết thông gia.
Uy Ninh hầu phủ không giống những huân quý khác chỉ có tước vị mà không có thực quyền, Uy Ninh hầu là người được Hoàng đế trọng dụng, mặc dù không thể coi là tâm phúc của Hoàng đế nhưng cũng là trọng thần triều đình, bây giờ hiện đang làm Binh bộ Thượng thư.
Mà La gia nhìn như là đang có La lão gia tử tọa trấn, giao thiệp rộng rãi, nhưng thứ như nhân mạch này là dệt hoa trên gấm, nếu La phụ có bản lĩnh những người kia đương nhiên vui lòng trợ giúp một tay. Thế nhưng La phụ lại không có bản lĩnh kia, những nhân mạch này tự nhiên không dùng được, không có khả năng họ bỏ qua nhi tử nhi tôn của mình mà chạy tới đề bạt La phụ.
Nguyên Gia lại khác, hắn tự thân có bản lĩnh, nhưng cần nhân mạch để đả thông quan hệ, gia nhập giới thanh lưu quan văn bên trong.
Bỏ võ theo văn, bỏ võ dễ dàng, nhưng theo văn lại không dễ, Uy Ninh hầu chính là nhận thấy Nguyên Gia bị những huân quý xuất thân quan văn xa lánh, mới có thể suy nghĩ dùng hôn sự để cải thiện giao thiệp từ mạng lưới quan hệ của bên thông gia.
Nguyên Gia cùng Phó Nguyên Trạch tuổi tác không cách nhau nhiều, cũng đều đã định ra hôn sự, cho nên thời gian hai người thành thân cách nhau cũng không xa, Nguyên Gia thành thân năm nay, Phó Nguyên Trạch sang năm.
Uy Ninh hầu phủ lúc đưa sính lễ thời điểm, tự nhiên cũng là như vậy. Phương Yên cùng La Tình một trước một sau thu được sính lễ.
Lúc Uy Ninh hầu phủ đưa sính lễ cho Phương Yên, La Tình nhìn thấy sính lễ phong phú thể hiện mười phần thành ý ngược lại cũng không chút ghen ghét, bởi vì đời trước nàng cũng nhận được sính lễ phong phú như vậy.
Ngược lại bởi vì Phó Nguyên Gia bí mật tặng cho Phương Yên một vài lễ vật nhỏ, để cho La Tình cả người đều ghen ghét khó chịu, đời trước mãi đến khi gả vào Hầu phủ, Phó Nguyên Gia đều không có tặng gì cho nàng trước lúc thành hôn.
La Tình bởi vì Nguyên Gia tặng lễ vật cho hôn thê mà ghen ghét một phần, thì đến lúc Uy Ninh hầu phủ đem sính lễ thuộc về nàng ta tới, La Tình cả người đều bao phủ bởi ghen ghét và tức giận.
Cùng sính lễ phong phú của Phương Yên so ra thì sính lễ Hầu phủ đưa đến cho nàng ta đúng là ít đến đáng thương, cơ hồ chỉ bằng một hai phần của Phương Yên.
Đối với sự chênh lệch này làm La Tình phải tức khóc.
La phu nhân trông thấy bộ mặt ủy khuất của La Tình, tức giận: "Ngươi còn mặt mũi khóc? Chẳng lẽ đến hôm nay người mới biết khác biệt giữa đích thứ có bao nhiêu chênh lệch sao? Nhìn đồ cưới xuất giá của thứ tỷ ngươi, so ra chỉ bằng một thành của ngươi! Ngươi gả cho cũng chỉ là con thứ Hầu phủ, chẳng lẽ còn muốn sính lễ cao hơn Hầu phủ thế tử?"
La Tình cảm thấy vị đắng trong lòng, nàng mặc dù biết đích thứ khẳng định có chênh lệch, nhưng như thế này cũng quá khốc liệt.
Cùng nhà khác so ra, Uy Ninh hầu phủ hạ sính lễ cho con thứ cũng xem như phong phú, là do trước đó có sính lễ của Hầu phủ thế tử dành cho Phương Yên nên có sự so sánh liền lộ ra đặc biệt kém hơn, La Tình cảm thấy mặt mũi nàng đều bị Phương Yên dẫm lên mặt đất.
Dù cho La Tình có an ủi mình thế nào, về sau toàn bộ Uy Ninh hầu phủ là của nàng cùng Phó Nguyên Trạch, đến Phương Yên tương lai cũng phải dựa vào này mà sống, nhưng La Tình vẫn như cũ lòng dạ bất bình.
La Tình lôi kéo tay áo mẫu thân khóc lóc kể lể: "Mẫu thân, biểu tỷ nàng ta khẳng định đắc ý muốn chết, nàng ta chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, thế mà dám đem ta đích nữ tiểu thư La gia đè ném xuống chân."
La phu nhân sắc mặt trầm xuống, nàng cùng La Tình đồng dạng là người coi trọng mặt mũi, năm đó lúc tiến gả đến La gia cùng mẫu thân Phương Yên quan hệ bất hòa, cũng bởi vì mẫu thân Phương Yên lúc trước ném xuống mặt mũi của nàng, làm nàng mất thể diện, thù này đến nay nàng vẫn nhớ kỹ.
Phương Yên từ khi cùng thế tử Phó Nguyên Gia của Uy Ninh hầu phủ định ra hôn sự, hướng gió La gia liền có chút thay đổi.
Hạ nhân La gia xưa nay nâng cao đạp thấp, mặc dù Phương Yên lúc đến La gia gióng trống khua chiêng đưa ra một phần gia tài, để người ngoài không nói nàng là thân thích nghèo hèn đến ăn nhờ ở đậu, còn được tổ phụ La lão gia tử sủng ái. Nhưng La gia hậu trạch nằm trong tay La phu nhân, nàng dù sao cũng không thể cùng đích nữ La gia La Tình đánh đồng, khắp nơi đều nhường nàng ta.
Nàng vừa lùi một bước, hạ nhân La gia liền xem nàng là loại dễ khi dễ, đối với nàng cùng La Tình tự nhiên là hai thái độ khác nhau.
Vào ngày nàng cùng La Tình đồng thời đính hôn, một người gả cho Hầu phủ thế tử, một người gả cho công tử con thứ Hầu phủ, không nói đến thân phận địa vị cách biệt, chỉ nhìn tới hai phần sính lễ liền biết người nào gả tốt người nào gả kém.
Đám nha hoàn nhị đẳng bên người Phương Yên tại La gia cả đám đều xum xoe, muốn cùng nàng gả qua Hầu phủ.
Bất quá Phương Yên đã sớm nghĩ kỹ, chỉ tính toán mang những nha hoàn thiếp thân từ Phương gia mang đi, mang theo nha hoàn La gia đến Hầu phủ, tương lai nghe nàng hay theo lệnh của La Tình còn không biết đâu!
La phu nhân mặc dù tiếc nuối không phải nữ nhi của mình gả cho Hầu phủ thế tử, nhưng La gia cũng coi như là cùng Uy Ninh hầu phủ kết thông gia.
Uy Ninh hầu phủ không giống những huân quý khác chỉ có tước vị mà không có thực quyền, Uy Ninh hầu là người được Hoàng đế trọng dụng, mặc dù không thể coi là tâm phúc của Hoàng đế nhưng cũng là trọng thần triều đình, bây giờ hiện đang làm Binh bộ Thượng thư.
Mà La gia nhìn như là đang có La lão gia tử tọa trấn, giao thiệp rộng rãi, nhưng thứ như nhân mạch này là dệt hoa trên gấm, nếu La phụ có bản lĩnh những người kia đương nhiên vui lòng trợ giúp một tay. Thế nhưng La phụ lại không có bản lĩnh kia, những nhân mạch này tự nhiên không dùng được, không có khả năng họ bỏ qua nhi tử nhi tôn của mình mà chạy tới đề bạt La phụ.
Nguyên Gia lại khác, hắn tự thân có bản lĩnh, nhưng cần nhân mạch để đả thông quan hệ, gia nhập giới thanh lưu quan văn bên trong.
Bỏ võ theo văn, bỏ võ dễ dàng, nhưng theo văn lại không dễ, Uy Ninh hầu chính là nhận thấy Nguyên Gia bị những huân quý xuất thân quan văn xa lánh, mới có thể suy nghĩ dùng hôn sự để cải thiện giao thiệp từ mạng lưới quan hệ của bên thông gia.
Nguyên Gia cùng Phó Nguyên Trạch tuổi tác không cách nhau nhiều, cũng đều đã định ra hôn sự, cho nên thời gian hai người thành thân cách nhau cũng không xa, Nguyên Gia thành thân năm nay, Phó Nguyên Trạch sang năm.
Uy Ninh hầu phủ lúc đưa sính lễ thời điểm, tự nhiên cũng là như vậy. Phương Yên cùng La Tình một trước một sau thu được sính lễ.
Lúc Uy Ninh hầu phủ đưa sính lễ cho Phương Yên, La Tình nhìn thấy sính lễ phong phú thể hiện mười phần thành ý ngược lại cũng không chút ghen ghét, bởi vì đời trước nàng cũng nhận được sính lễ phong phú như vậy.
Ngược lại bởi vì Phó Nguyên Gia bí mật tặng cho Phương Yên một vài lễ vật nhỏ, để cho La Tình cả người đều ghen ghét khó chịu, đời trước mãi đến khi gả vào Hầu phủ, Phó Nguyên Gia đều không có tặng gì cho nàng trước lúc thành hôn.
La Tình bởi vì Nguyên Gia tặng lễ vật cho hôn thê mà ghen ghét một phần, thì đến lúc Uy Ninh hầu phủ đem sính lễ thuộc về nàng ta tới, La Tình cả người đều bao phủ bởi ghen ghét và tức giận.
Cùng sính lễ phong phú của Phương Yên so ra thì sính lễ Hầu phủ đưa đến cho nàng ta đúng là ít đến đáng thương, cơ hồ chỉ bằng một hai phần của Phương Yên.
Đối với sự chênh lệch này làm La Tình phải tức khóc.
La phu nhân trông thấy bộ mặt ủy khuất của La Tình, tức giận: "Ngươi còn mặt mũi khóc? Chẳng lẽ đến hôm nay người mới biết khác biệt giữa đích thứ có bao nhiêu chênh lệch sao? Nhìn đồ cưới xuất giá của thứ tỷ ngươi, so ra chỉ bằng một thành của ngươi! Ngươi gả cho cũng chỉ là con thứ Hầu phủ, chẳng lẽ còn muốn sính lễ cao hơn Hầu phủ thế tử?"
La Tình cảm thấy vị đắng trong lòng, nàng mặc dù biết đích thứ khẳng định có chênh lệch, nhưng như thế này cũng quá khốc liệt.
Cùng nhà khác so ra, Uy Ninh hầu phủ hạ sính lễ cho con thứ cũng xem như phong phú, là do trước đó có sính lễ của Hầu phủ thế tử dành cho Phương Yên nên có sự so sánh liền lộ ra đặc biệt kém hơn, La Tình cảm thấy mặt mũi nàng đều bị Phương Yên dẫm lên mặt đất.
Dù cho La Tình có an ủi mình thế nào, về sau toàn bộ Uy Ninh hầu phủ là của nàng cùng Phó Nguyên Trạch, đến Phương Yên tương lai cũng phải dựa vào này mà sống, nhưng La Tình vẫn như cũ lòng dạ bất bình.
La Tình lôi kéo tay áo mẫu thân khóc lóc kể lể: "Mẫu thân, biểu tỷ nàng ta khẳng định đắc ý muốn chết, nàng ta chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, thế mà dám đem ta đích nữ tiểu thư La gia đè ném xuống chân."
La phu nhân sắc mặt trầm xuống, nàng cùng La Tình đồng dạng là người coi trọng mặt mũi, năm đó lúc tiến gả đến La gia cùng mẫu thân Phương Yên quan hệ bất hòa, cũng bởi vì mẫu thân Phương Yên lúc trước ném xuống mặt mũi của nàng, làm nàng mất thể diện, thù này đến nay nàng vẫn nhớ kỹ.
Phương Yên từ khi cùng thế tử Phó Nguyên Gia của Uy Ninh hầu phủ định ra hôn sự, hướng gió La gia liền có chút thay đổi.
Hạ nhân La gia xưa nay nâng cao đạp thấp, mặc dù Phương Yên lúc đến La gia gióng trống khua chiêng đưa ra một phần gia tài, để người ngoài không nói nàng là thân thích nghèo hèn đến ăn nhờ ở đậu, còn được tổ phụ La lão gia tử sủng ái. Nhưng La gia hậu trạch nằm trong tay La phu nhân, nàng dù sao cũng không thể cùng đích nữ La gia La Tình đánh đồng, khắp nơi đều nhường nàng ta.
Nàng vừa lùi một bước, hạ nhân La gia liền xem nàng là loại dễ khi dễ, đối với nàng cùng La Tình tự nhiên là hai thái độ khác nhau.
Vào ngày nàng cùng La Tình đồng thời đính hôn, một người gả cho Hầu phủ thế tử, một người gả cho công tử con thứ Hầu phủ, không nói đến thân phận địa vị cách biệt, chỉ nhìn tới hai phần sính lễ liền biết người nào gả tốt người nào gả kém.
Đám nha hoàn nhị đẳng bên người Phương Yên tại La gia cả đám đều xum xoe, muốn cùng nàng gả qua Hầu phủ.
Bất quá Phương Yên đã sớm nghĩ kỹ, chỉ tính toán mang những nha hoàn thiếp thân từ Phương gia mang đi, mang theo nha hoàn La gia đến Hầu phủ, tương lai nghe nàng hay theo lệnh của La Tình còn không biết đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.