[Xuyên Thư ] Ta Là Anh Của Nam Chính
Chương 14: Hầu Phủ Trưởng Tử
Tiêu Tiểu Ca
08/05/2024
Gần nhất La Tình bởi vì chuyện sính lễ chênh lệch nên đối với Phương Yên sắc mặt cũng không tốt, gặp nàng liền châm chọc khiêu khích.
Phương Yên trong lòng cũng bắt đầu tính toán đồ cưới cho mình.
Gia tài Phương gia nàng cất giấu một phần trước đó không có động đến, vốn dự định về sau nghĩ biện pháp giả chết chạy trốn khỏi La gia, sau khi rời đi phần gia tài kia sẽ là đường lui của nàng.
Bây giờ vì hành động của La Tình, nàng cùng thế tử Uy Ninh hầu định ra hôn sự, mối hôn sự này không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, nhưng Hầu phủ cửa cao nước sâu, lại nói biểu buổi La Tình của nàng cũng gả vào đây, tương lai như thế nào còn không thể xác định.
Cho nên Phương Yên sẽ không động đến số gia tài làm đường lui này, nàng còn muốn cân nhắc đến tình huống xấu nhất xảy ra.
Nếu như vậy nàng chỉ còn có thể dùng đến hai phần tài sản hiện có, vốn định để một phần đưa cho La phu nhân, bây giờ xem ra là không cần, có hôn ước với Uy Ninh hầu phủ, La phu nhân không còn dám nắm nàng trong bàn tay.
Bởi vậy Phương Yên định đều đem hai phần gia sản xem như đồi cưới mang đến Uy Ninh hầu phủ, nàng không trông cậy vào La phu nhân có thể chuẩn bị đồ cưới cho nàng, Uy Ninh hầu phủ đưa sính lễ phong phú như vậy, nếu đồ cưới nàng quá ít liền rất mất mặt.
Hôn kỳ đến gần, La phu nhân rất muốn ngáng chân Phương yên, làm cho nàng mất mặt khi xuất giá, nhưng nàng ta biết rõ ràng, nếu để cho Phương Yên mất mặt, là cữu mẫu nàng ta càng mất mặt hơn, cho nên nói cái gì đều sẽ đem công phu mặt ngoài làm tốt.
Phương Yên đang lúc thêu áo cưới, bỗng có nha hoàn đến mời nàng: "Biểu tiểu thư, lão thái gia mời ngài đi qua!"
Phương Yên khẽ giật mình, vội vàng buông vật trong tay xuống, đi theo nha hoàn.
La gia lão thái gia chính là ngoại tổ phụ của Phương Yên, là định hải thần châm của La gia.
La lão gia tử mặc dù rất sủng ái Phương Yên, nhưng lại ít khi gặp nàng, bởi vì nàng cùng mẫu thân dáng dấp tương tự nhau, La lão gia tử nhìn thấy nàng liền không nhịn được nghĩ đến nữ nhi mất sớm, trong lòng bi thống không thôi.
Sắp đến ngày nàng phải lập gia đình La lão gia tử mới chủ động gặp nàng.
"Yên Nhi thỉnh an ngoại tổ phụ!"
La lão gia tử nhìn qua thân ảnh yêu kiều của cháu gái ngoại, thần sắc có chút hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy được thân ảnh của nữ nhi hai mươi năm trước, thời điểm khi nàng còn chưa xuất giá, lúc ấy nữ nhi cũng còn trẻ và tràn đầy sức sống như vậy.
Sau một lúc lâu La lão gia tử lấy lại tinh thần, cầm một cái hộp nhỏ đưa cho Phương Yên, thở dài nói: "Hầu phủ là dòng dõi cao, ngoại tổ phụ đã già, không biết có thể làm chỗ dựa cho ngươi được bao lâu, đồ vật này liền đưa cho ngươi bàng thân. Bất quá Yên Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, thứ này không thể tùy tiện để người ngoài biết, nếu không..."
Phương Yên ngày trước mặt tổ phụ không dám mở ra xem, nhưng nghe hắn căn dặn, vẫn là thật lòng nhẹ nhàng gật đầu.
La lão gia tử dứt khoát khoát tay: "Đi a!"
Phương Yên trở lại viện của mình, sau khi đóng kín cửa mới mở cái hộp nhỏ ra xem, phát hiện phía trên là một chồng ngân phiếu, giá trị còn không nhỏ, hẳn là La lão gia tử đem tiền riêng lấy ra cho nàng làm đồ cưới.
Lại lật phía dưới cùng ngân phiếu, là mười mấy kiện phong thư, thư tín cũng không có đóng kín, Phương Yên mở ra xem, phát hiện đều là ngoại tổ phụ viết cho lão bằng hữu của người, nhờ bọn họ chiếu cố cháu gái ngoại là nàng.
Phương Yên nhịn không được hai mắt đỏ lên, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Ngoại tổ phụ đây là sợ khi người không có ở đây không có ai chiếu cố nàng, khiến nàng tại Hầu phủ tứ cố vô thân.
Phương Yên là cô nương thông minh, bất quá nàng chỉ ở tại hậu trạch, tầm mắt bị hạn chế, cho nên không suy đoán ra được tầm quan trọng của hộp gỗ và dụng ý sâu xa của La lão gia tử.
Trên thực tế La lão gia tử đã sớm biết Uy Ninh hầu phủ sẽ chọn trúng cháu gái và cháu gái ngoại của hắn chính là vì nhân mạch trên tay hắn để lại. Hắn lo sau khi mình mất, Phương Yên không mượn được những nhân mạch quan hệ kia, cho nên cố ý lưu lại mười mấy phong thư, sau này những nhân mạch này sẽ là lực lượng giúp Phương Yên đặt chân tại Hầu phủ.
Phương Yên đang nhìn hộp nhỏ đến xuất thần, ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của nha hoàn: "Nhị tiểu thư! Tiểu thư nhà ta chính là đang nghỉ ngơi, xin người chớ nên quấy rầy..."
Thanh âm của La Tình có chút bất mãn: "Tránh ra!"
Phương Yên liền tranh thủ cất đồ vật vào hộp nhỏ bên trong, sau đó đem giấu đi, lại lật ra một cuốn sách ngoại tổ phụ cho nàng trước kia, làm bộ mình đang xem sách.
La Tình xông vào, nhìn thấy Phương Yên, cười như không cười mà nói: "Nha, biểu tỷ không phải đang nghỉ ngơi sao? Nha hoàn này nói tỷ đang nghỉ ngơi mà?"
Phương yên thản nhiên nói: "Ta ngủ không được, liền xem một ít sách."
Ánh mắt La Tình rơi xuống hai mắt đang đỏ lên của nàng: "Biểu tỷ đây là làm sao vậy? Mắt đỏ thành như này?"
Phương Yên cũng không che giấy sự thật nàng vừa khóc, nói khẽ: "Vừa mới cùng ngoại tổ phụ gặp mặt, nghĩ đến rất nhanh phải xuất giá, về sau thời gian có thể phụng dưỡng ngoại tổ phụ liền ít đi, trong lòng có chút khó chịu."
Lời này làm La Tình nghe cảm thấy chói tai, đều là cô nương gia sắp gả đi, nàng cũng là cháu gái của tổ phụ, kết quả tổ phụ chỉ triệu kiến cháu gái ngoại, vậy để người cháu ruột này ở đâu?
La tình âm dương quái khí nói: "Tổ phụ vẫn có cháu trai cháu gái làm bạn bên người, không cần đứa cháu ngoại nữ như tỷ quan tâm thêm nhiều." Nàng cố ý nhấn mạnh ý tứ "ngoại nhân" với Phương Yên.
Phương Yên ngược lại cũng không cảm thấy có gì, ngoại tổ phụ thương nàng, như vậy có phải là ngoại nhân hay không cũng không quan trọng. Tại La gia người nàng để ý nhất cũng chỉ có một người là ngoại tổ phụ.
La Tình thấy thái độ thờ ơ của nàng cảm thấy không có nghĩa, ánh mắt rơi xuống trước cuốn sách, hỏi: "Tổ phụ gọi tỷ đến có đưa cho tỷ thứ gì hay không?"
Phương Yên nhìn theo ánh mắt nàng ta nhìn về phía cuốn sách, thản nhiên nói: "Chỉ là căn dặn ta vài câu thôi."
La Tình không hỏi được từ Phương Yên điều gì, mặc dù trong nội tâm nàng vẫn không tin tổ phụ không đưa đồ vật nào đó cho Phương Yên, nhưng hỏi không được cũng đành thôi.
Không bảo lâu Phương Yên liền từ La gia dời ra ngoài dọn đến Phương gia.
Phương gia mới là nhà của Phương Yên từ nhỏ đến lớn, chỉ do năm mười hai tuổi lúc đó phụ mẫu bất ngờ qua đời ngoài ý muốn, toàn bộ Phương gia chỉ có nàng là một chủ tử, La lão gia tử thương yêu nàng mới đem nàng tiếp đến La gia.
Nhưng dù sao Phương Yên cũng là nữ nhi Phương gia, xuất giá cũng nên xuất giá từ Phương gia, cho nên nàng liền chuyển về Phương gia.
Trở lại nơi tràn đầy ký ức cùng phụ mẫu, Phương Yên đêm đầu thức trắng không ngủ được.
Phương Yên trong lòng cũng bắt đầu tính toán đồ cưới cho mình.
Gia tài Phương gia nàng cất giấu một phần trước đó không có động đến, vốn dự định về sau nghĩ biện pháp giả chết chạy trốn khỏi La gia, sau khi rời đi phần gia tài kia sẽ là đường lui của nàng.
Bây giờ vì hành động của La Tình, nàng cùng thế tử Uy Ninh hầu định ra hôn sự, mối hôn sự này không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, nhưng Hầu phủ cửa cao nước sâu, lại nói biểu buổi La Tình của nàng cũng gả vào đây, tương lai như thế nào còn không thể xác định.
Cho nên Phương Yên sẽ không động đến số gia tài làm đường lui này, nàng còn muốn cân nhắc đến tình huống xấu nhất xảy ra.
Nếu như vậy nàng chỉ còn có thể dùng đến hai phần tài sản hiện có, vốn định để một phần đưa cho La phu nhân, bây giờ xem ra là không cần, có hôn ước với Uy Ninh hầu phủ, La phu nhân không còn dám nắm nàng trong bàn tay.
Bởi vậy Phương Yên định đều đem hai phần gia sản xem như đồi cưới mang đến Uy Ninh hầu phủ, nàng không trông cậy vào La phu nhân có thể chuẩn bị đồ cưới cho nàng, Uy Ninh hầu phủ đưa sính lễ phong phú như vậy, nếu đồ cưới nàng quá ít liền rất mất mặt.
Hôn kỳ đến gần, La phu nhân rất muốn ngáng chân Phương yên, làm cho nàng mất mặt khi xuất giá, nhưng nàng ta biết rõ ràng, nếu để cho Phương Yên mất mặt, là cữu mẫu nàng ta càng mất mặt hơn, cho nên nói cái gì đều sẽ đem công phu mặt ngoài làm tốt.
Phương Yên đang lúc thêu áo cưới, bỗng có nha hoàn đến mời nàng: "Biểu tiểu thư, lão thái gia mời ngài đi qua!"
Phương Yên khẽ giật mình, vội vàng buông vật trong tay xuống, đi theo nha hoàn.
La gia lão thái gia chính là ngoại tổ phụ của Phương Yên, là định hải thần châm của La gia.
La lão gia tử mặc dù rất sủng ái Phương Yên, nhưng lại ít khi gặp nàng, bởi vì nàng cùng mẫu thân dáng dấp tương tự nhau, La lão gia tử nhìn thấy nàng liền không nhịn được nghĩ đến nữ nhi mất sớm, trong lòng bi thống không thôi.
Sắp đến ngày nàng phải lập gia đình La lão gia tử mới chủ động gặp nàng.
"Yên Nhi thỉnh an ngoại tổ phụ!"
La lão gia tử nhìn qua thân ảnh yêu kiều của cháu gái ngoại, thần sắc có chút hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy được thân ảnh của nữ nhi hai mươi năm trước, thời điểm khi nàng còn chưa xuất giá, lúc ấy nữ nhi cũng còn trẻ và tràn đầy sức sống như vậy.
Sau một lúc lâu La lão gia tử lấy lại tinh thần, cầm một cái hộp nhỏ đưa cho Phương Yên, thở dài nói: "Hầu phủ là dòng dõi cao, ngoại tổ phụ đã già, không biết có thể làm chỗ dựa cho ngươi được bao lâu, đồ vật này liền đưa cho ngươi bàng thân. Bất quá Yên Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, thứ này không thể tùy tiện để người ngoài biết, nếu không..."
Phương Yên ngày trước mặt tổ phụ không dám mở ra xem, nhưng nghe hắn căn dặn, vẫn là thật lòng nhẹ nhàng gật đầu.
La lão gia tử dứt khoát khoát tay: "Đi a!"
Phương Yên trở lại viện của mình, sau khi đóng kín cửa mới mở cái hộp nhỏ ra xem, phát hiện phía trên là một chồng ngân phiếu, giá trị còn không nhỏ, hẳn là La lão gia tử đem tiền riêng lấy ra cho nàng làm đồ cưới.
Lại lật phía dưới cùng ngân phiếu, là mười mấy kiện phong thư, thư tín cũng không có đóng kín, Phương Yên mở ra xem, phát hiện đều là ngoại tổ phụ viết cho lão bằng hữu của người, nhờ bọn họ chiếu cố cháu gái ngoại là nàng.
Phương Yên nhịn không được hai mắt đỏ lên, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Ngoại tổ phụ đây là sợ khi người không có ở đây không có ai chiếu cố nàng, khiến nàng tại Hầu phủ tứ cố vô thân.
Phương Yên là cô nương thông minh, bất quá nàng chỉ ở tại hậu trạch, tầm mắt bị hạn chế, cho nên không suy đoán ra được tầm quan trọng của hộp gỗ và dụng ý sâu xa của La lão gia tử.
Trên thực tế La lão gia tử đã sớm biết Uy Ninh hầu phủ sẽ chọn trúng cháu gái và cháu gái ngoại của hắn chính là vì nhân mạch trên tay hắn để lại. Hắn lo sau khi mình mất, Phương Yên không mượn được những nhân mạch quan hệ kia, cho nên cố ý lưu lại mười mấy phong thư, sau này những nhân mạch này sẽ là lực lượng giúp Phương Yên đặt chân tại Hầu phủ.
Phương Yên đang nhìn hộp nhỏ đến xuất thần, ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của nha hoàn: "Nhị tiểu thư! Tiểu thư nhà ta chính là đang nghỉ ngơi, xin người chớ nên quấy rầy..."
Thanh âm của La Tình có chút bất mãn: "Tránh ra!"
Phương Yên liền tranh thủ cất đồ vật vào hộp nhỏ bên trong, sau đó đem giấu đi, lại lật ra một cuốn sách ngoại tổ phụ cho nàng trước kia, làm bộ mình đang xem sách.
La Tình xông vào, nhìn thấy Phương Yên, cười như không cười mà nói: "Nha, biểu tỷ không phải đang nghỉ ngơi sao? Nha hoàn này nói tỷ đang nghỉ ngơi mà?"
Phương yên thản nhiên nói: "Ta ngủ không được, liền xem một ít sách."
Ánh mắt La Tình rơi xuống hai mắt đang đỏ lên của nàng: "Biểu tỷ đây là làm sao vậy? Mắt đỏ thành như này?"
Phương Yên cũng không che giấy sự thật nàng vừa khóc, nói khẽ: "Vừa mới cùng ngoại tổ phụ gặp mặt, nghĩ đến rất nhanh phải xuất giá, về sau thời gian có thể phụng dưỡng ngoại tổ phụ liền ít đi, trong lòng có chút khó chịu."
Lời này làm La Tình nghe cảm thấy chói tai, đều là cô nương gia sắp gả đi, nàng cũng là cháu gái của tổ phụ, kết quả tổ phụ chỉ triệu kiến cháu gái ngoại, vậy để người cháu ruột này ở đâu?
La tình âm dương quái khí nói: "Tổ phụ vẫn có cháu trai cháu gái làm bạn bên người, không cần đứa cháu ngoại nữ như tỷ quan tâm thêm nhiều." Nàng cố ý nhấn mạnh ý tứ "ngoại nhân" với Phương Yên.
Phương Yên ngược lại cũng không cảm thấy có gì, ngoại tổ phụ thương nàng, như vậy có phải là ngoại nhân hay không cũng không quan trọng. Tại La gia người nàng để ý nhất cũng chỉ có một người là ngoại tổ phụ.
La Tình thấy thái độ thờ ơ của nàng cảm thấy không có nghĩa, ánh mắt rơi xuống trước cuốn sách, hỏi: "Tổ phụ gọi tỷ đến có đưa cho tỷ thứ gì hay không?"
Phương Yên nhìn theo ánh mắt nàng ta nhìn về phía cuốn sách, thản nhiên nói: "Chỉ là căn dặn ta vài câu thôi."
La Tình không hỏi được từ Phương Yên điều gì, mặc dù trong nội tâm nàng vẫn không tin tổ phụ không đưa đồ vật nào đó cho Phương Yên, nhưng hỏi không được cũng đành thôi.
Không bảo lâu Phương Yên liền từ La gia dời ra ngoài dọn đến Phương gia.
Phương gia mới là nhà của Phương Yên từ nhỏ đến lớn, chỉ do năm mười hai tuổi lúc đó phụ mẫu bất ngờ qua đời ngoài ý muốn, toàn bộ Phương gia chỉ có nàng là một chủ tử, La lão gia tử thương yêu nàng mới đem nàng tiếp đến La gia.
Nhưng dù sao Phương Yên cũng là nữ nhi Phương gia, xuất giá cũng nên xuất giá từ Phương gia, cho nên nàng liền chuyển về Phương gia.
Trở lại nơi tràn đầy ký ức cùng phụ mẫu, Phương Yên đêm đầu thức trắng không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.