Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 14: Những Chiếc Ly Thuỷ Tinh
Nhất Luân Minh Nguyệt
17/02/2024
Nói xong, nàng cũng không buồn để ý đến hắn, lập tức xoay người muốn rời đi.
Tuy nhiên vào giây tiếp theo, Quý Hàn lại đưa tay nắm lấy cổ tay thon thả trắng nõn của nàng, vốn dĩ hắn vẫn đang nằm trên chiếc giường mềm mại, không biết từ lúc nào đã lật người nằm nghiêng lại, một tay chống cằm, uể oải tựa vào chiếc giường mềm mại.
Cứ như vậy, nửa thân trên của hắn ta trần trụi, chiếc áo choàng gấm màu xanh lỏng lẻo buộc quanh eo.
Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hết sức rõ ràng, ý cười trên khuôn mặt hắn nồng đượm, hai mắt khẽ nheo lại càng lộ ra vẻ ranh mãnh, như một lão già biến thái đang cố ý trêu chọc nàng.
“Công chúa, nếu ta thắng thì có được thưởng không?” Nói xong hắn đồng thời nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của công chúa nương tử.
Hắn buột miệng lên tiếng, trong khoảnh khắc đó hắn dường như còn rất đắc thắng, quên mất để ý tới dáng vẻ của mình, liền buông cổ tay mảnh khảnh của nàng ra rồi mỉm cười nói.
“Ta sau này sẽ bỏ thói quen xấu này!”
Thấy thái độ của hắn thay đổi nhanh như vậy, Hoa Dương công chúa cho dù cảm thấy rất tức giận nhưng cũng không nói gì, vừa nhìn thấy bộ ngực trần của hắn, hai má nàng thoáng ửng hồng.
Vừa rồi nàng chỉ chuyên tâm bôi thuốc cho hắn mà quên mất người đàn ông này vẫn đang còn trần truồng nửa thân trên, vội vàng quay mặt đi, không dành thời gian cho hắn ta nữa.
Sau đó, nàng mới chú ý tới mấy đồ vật bằng thủy tinh trong suốt đặt trên bàn Bát Tiên, hình dáng giống hệt như thứ hắn tặng cho nàng.
Nàng bước về phía đó, nhìn kỹ hơn, mặc dù bề ngoài trông rất giống nhau, nhưng cũng không biết cái nào chất lượng và trong suốt hơn.
Cầm món đồ này trên tay có cảm giác mát lạnh, giống như những khối băng vào mùa đông. Tuy nhiên những khối băng rồi cũng sẽ tan rã, nhưng món đồ này thì không. Ở trong hậu cung từ khi còn nhỏ, nàng cũng đã thấy không ít cống phẩm trân quý, nhưng thứ này có chút quý hiếm, đây còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chúng.
Tên biến thái này còn không biết món đồ này quý giá đến mức nào, hay là, đối với hắn mà nói, không có thứ gì được xem là đáng giá?
Quý Hàn đang nằm trên ghế, dựa người vào thành ghế, một tay chống cằm, ngơ ngác nhìn công chúa nương tử không rời mắt khỏi những cái ly thuỷ tinh, hắn quyết định sẽ dành chút thời gian để làm tặng nàng thêm vài bộ ấm trà bằng thủy tinh tinh xảo.
Những ngày tiếp theo, Quý Hàn bận rộn công việc ở quán lẩu, cả ngày đều không thấy mặt, mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, khi trở về đã đến thời gian dùng cơm tối.
Mỗi lần từ bên ngoài trở về, dù đồ vật lớn hay nhỏ, hắn đều sẽ mang theo một ít nữ trang hoặc đồ trang sức nhỏ để tặng cho công chúa nương tử.
Dễ dàng nhìn ra, nàng không mấy hứng thú với những thứ mình đem về, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, mỗi ngày đều kiên trì mua một số món quà khác nhau đem về.
Một ngày nọ, lúc Tiểu Thuý đang dọn dẹp thư phòng lại nhìn các loại đồ vật lớn nhỏ được xếp trên bàn công chúa, không nhịn được thốt ra một câu ghê tởm.
“Công chúa, nô tì muốn nói, người không nên đưa cho phò mã gia nhiều ngân lượng như vậy, người nhìn xem, mỗi ngày hắn ta đều không tiến bộ, lấy số ngân lượng người đưa cho hắn, suốt ngày đi ra ngoài làm mấy trò lừa đảo.” Giọng nói của nàng ấy tràn ngập sự chán ghét.
Tuy nhiên sau khi nói xong, nàng ấy dường như vẫn chưa cảm thấy thoả mãn, tiếp tục nói.
“Phò mã gia ngoại trừ có vẻ ngoài phong độ hơn Văn công tử nhà Thượng thư một chút thì gia thế, xuất thân, học thức những điểm đó đều không thể so bì với Văn công tử, nếu không phải do thái hậu chỉ hôn, thì phò mã gia đã là Văn công tử rồi.”
Lời này nàng ấy còn chưa nói xong, Hoa Dương công chúa đang cầm bút vẽ đã cau mày giận dữ nói.
“Đừng nói nhảm nữa.”
Tiểu Thuý bị phản ứng của chủ tử dọa sợ, vội vã quỳ xuống, nhận ra mình đã lỡ lời.
“Nô tì, nô tì biết sai rồi.”
Hoa Dương công chúa buông cây bút lông trong tay xuống, liếc nhìn những thứ trên bàn, vô tình nhận ra tên háo sắc này đã mua rất nhiều món trang sức nhỏ tặng cho nàng!
Mấy ngày nay cùng hắn ở chung một mái nhà, hắn luôn cư xử rất đúng mực, ngoại trừ có chút biến thái ra, hắn cũng không hành động khác thường.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện đêm đó bị hắn ôm ngủ cả một đêm.
Bây giờ nghĩ lại, hiếm khi nàng được ngủ ngon như vậy, không nghĩ tới, trong vòng tay của tên háo sắc đó, nàng lại ngủ ngon như vậy.
Thuận theo đó nàng lại ghé mắt nhìn Tiểu Thúy đang quỳ gối trên mặt đất, lạnh lùng nói.
“Bổn cung không hi vọng lại nghe được những lời đại nghịch bất đạo đó thêm lần nào nữa.”
Tiểu Thuý đang quỳ trên mặt đất biết mình đã nói sai, nếu lời này truyền ra, công chúa nhất định sẽ bị phỉ nhổ đến chết, nàng lập tức gục đầu xuống đất, bày ra dáng vẻ hối lỗi.
“Dạ.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng tình cờ đã bị Quý Hàn từ bên ngoài trở về nghe được.
Tuy nhiên vào giây tiếp theo, Quý Hàn lại đưa tay nắm lấy cổ tay thon thả trắng nõn của nàng, vốn dĩ hắn vẫn đang nằm trên chiếc giường mềm mại, không biết từ lúc nào đã lật người nằm nghiêng lại, một tay chống cằm, uể oải tựa vào chiếc giường mềm mại.
Cứ như vậy, nửa thân trên của hắn ta trần trụi, chiếc áo choàng gấm màu xanh lỏng lẻo buộc quanh eo.
Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hết sức rõ ràng, ý cười trên khuôn mặt hắn nồng đượm, hai mắt khẽ nheo lại càng lộ ra vẻ ranh mãnh, như một lão già biến thái đang cố ý trêu chọc nàng.
“Công chúa, nếu ta thắng thì có được thưởng không?” Nói xong hắn đồng thời nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của công chúa nương tử.
Hắn buột miệng lên tiếng, trong khoảnh khắc đó hắn dường như còn rất đắc thắng, quên mất để ý tới dáng vẻ của mình, liền buông cổ tay mảnh khảnh của nàng ra rồi mỉm cười nói.
“Ta sau này sẽ bỏ thói quen xấu này!”
Thấy thái độ của hắn thay đổi nhanh như vậy, Hoa Dương công chúa cho dù cảm thấy rất tức giận nhưng cũng không nói gì, vừa nhìn thấy bộ ngực trần của hắn, hai má nàng thoáng ửng hồng.
Vừa rồi nàng chỉ chuyên tâm bôi thuốc cho hắn mà quên mất người đàn ông này vẫn đang còn trần truồng nửa thân trên, vội vàng quay mặt đi, không dành thời gian cho hắn ta nữa.
Sau đó, nàng mới chú ý tới mấy đồ vật bằng thủy tinh trong suốt đặt trên bàn Bát Tiên, hình dáng giống hệt như thứ hắn tặng cho nàng.
Nàng bước về phía đó, nhìn kỹ hơn, mặc dù bề ngoài trông rất giống nhau, nhưng cũng không biết cái nào chất lượng và trong suốt hơn.
Cầm món đồ này trên tay có cảm giác mát lạnh, giống như những khối băng vào mùa đông. Tuy nhiên những khối băng rồi cũng sẽ tan rã, nhưng món đồ này thì không. Ở trong hậu cung từ khi còn nhỏ, nàng cũng đã thấy không ít cống phẩm trân quý, nhưng thứ này có chút quý hiếm, đây còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chúng.
Tên biến thái này còn không biết món đồ này quý giá đến mức nào, hay là, đối với hắn mà nói, không có thứ gì được xem là đáng giá?
Quý Hàn đang nằm trên ghế, dựa người vào thành ghế, một tay chống cằm, ngơ ngác nhìn công chúa nương tử không rời mắt khỏi những cái ly thuỷ tinh, hắn quyết định sẽ dành chút thời gian để làm tặng nàng thêm vài bộ ấm trà bằng thủy tinh tinh xảo.
Những ngày tiếp theo, Quý Hàn bận rộn công việc ở quán lẩu, cả ngày đều không thấy mặt, mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, khi trở về đã đến thời gian dùng cơm tối.
Mỗi lần từ bên ngoài trở về, dù đồ vật lớn hay nhỏ, hắn đều sẽ mang theo một ít nữ trang hoặc đồ trang sức nhỏ để tặng cho công chúa nương tử.
Dễ dàng nhìn ra, nàng không mấy hứng thú với những thứ mình đem về, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, mỗi ngày đều kiên trì mua một số món quà khác nhau đem về.
Một ngày nọ, lúc Tiểu Thuý đang dọn dẹp thư phòng lại nhìn các loại đồ vật lớn nhỏ được xếp trên bàn công chúa, không nhịn được thốt ra một câu ghê tởm.
“Công chúa, nô tì muốn nói, người không nên đưa cho phò mã gia nhiều ngân lượng như vậy, người nhìn xem, mỗi ngày hắn ta đều không tiến bộ, lấy số ngân lượng người đưa cho hắn, suốt ngày đi ra ngoài làm mấy trò lừa đảo.” Giọng nói của nàng ấy tràn ngập sự chán ghét.
Tuy nhiên sau khi nói xong, nàng ấy dường như vẫn chưa cảm thấy thoả mãn, tiếp tục nói.
“Phò mã gia ngoại trừ có vẻ ngoài phong độ hơn Văn công tử nhà Thượng thư một chút thì gia thế, xuất thân, học thức những điểm đó đều không thể so bì với Văn công tử, nếu không phải do thái hậu chỉ hôn, thì phò mã gia đã là Văn công tử rồi.”
Lời này nàng ấy còn chưa nói xong, Hoa Dương công chúa đang cầm bút vẽ đã cau mày giận dữ nói.
“Đừng nói nhảm nữa.”
Tiểu Thuý bị phản ứng của chủ tử dọa sợ, vội vã quỳ xuống, nhận ra mình đã lỡ lời.
“Nô tì, nô tì biết sai rồi.”
Hoa Dương công chúa buông cây bút lông trong tay xuống, liếc nhìn những thứ trên bàn, vô tình nhận ra tên háo sắc này đã mua rất nhiều món trang sức nhỏ tặng cho nàng!
Mấy ngày nay cùng hắn ở chung một mái nhà, hắn luôn cư xử rất đúng mực, ngoại trừ có chút biến thái ra, hắn cũng không hành động khác thường.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện đêm đó bị hắn ôm ngủ cả một đêm.
Bây giờ nghĩ lại, hiếm khi nàng được ngủ ngon như vậy, không nghĩ tới, trong vòng tay của tên háo sắc đó, nàng lại ngủ ngon như vậy.
Thuận theo đó nàng lại ghé mắt nhìn Tiểu Thúy đang quỳ gối trên mặt đất, lạnh lùng nói.
“Bổn cung không hi vọng lại nghe được những lời đại nghịch bất đạo đó thêm lần nào nữa.”
Tiểu Thuý đang quỳ trên mặt đất biết mình đã nói sai, nếu lời này truyền ra, công chúa nhất định sẽ bị phỉ nhổ đến chết, nàng lập tức gục đầu xuống đất, bày ra dáng vẻ hối lỗi.
“Dạ.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng tình cờ đã bị Quý Hàn từ bên ngoài trở về nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.