Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)

Chương 42: Xu Nịnh

Nhất Luân Minh Nguyệt

26/02/2024

Tính hư vinh của Văn Hoa Xương đã đạt tới mức cực đại, gã vô cùng thỏa mãn sải bước tiến vào gian phòng riêng dưới sự chỉ dẫn của chưởng quầy!

Cũng trong khoảnh khắc này gã mới lĩnh hội sâu sắc rằng, làm phò mã gia của hoàng thất quả thực sẽ đạt được cảm giác sự ưu việt vô cùng tôn quý, có được sự đãi ngộ mà từ trước tới nay con cái của những quan lại có chức quyền đều chưa từng có.

Sau khi Trương Diệu Khánh ngồi vào vị trí,ánh mắt mang theo vẻ mới lạ thích thú lướt qua cách bày biện trong gian phòng, quả thực rất khác so với những tửu lầu gã ta từng ghé tới, hơn nữa nơi này còn tốt hơn rất nhiều, sau khi thu hồi ánh mắt liền vênh váo tự đắc hướng tới những khách quý khác nói.

“Vị chưởng quầy này, cái vị đều là những thường dân bình thường có thể làm lụng cả một đời cũng không thể với tới những người có chức quyền như chúng ta, thế này đi, hôm nay để ông chủ của tiệm lẩu nhà các người đích thân hầu hạ bọn ta, thế nào?”

Sau khi nghe những lời gã ta nói, chưởng quỹ bình tĩnh nở một nụ cười khách khí nói.

“Vẫn mong hai vị khách quý rộng lòng tha thứ, ông chủ của chúng tôi thân thể có chút không thuận tiện, mọi chuyện ở tửu lầu do tiểu nhân phụ trách toàn bộ, ngài xem tiểu nhân ở đây hầu hạ các vị không phải được rồi sao?”

Ngay lúc Trương Diệu Khánh đang định nói cũng được thì Văn Hoa Xương lại khinh bỉ xua tay nói.

“Bỏ đi, mang nồi lẩu của tiệm các ngươi lên đây!”

Chưởng quầy nghiêng người về phía trước, cung kính trả lời.

“Được thôi ạ.” Nói xong liền lùi lại hai bước sau đó xoay người bước ra ngoài.



Sau khi ông ấy rời đi, Trương Diệu Khánh lại đứng dậy đi đến bên cửa sổ sau nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt ở ngoài cửa, ai lại ngờ tới đám người này xếp hàng chỉ để ăn một bữa lẩu cơ chứ.

Gã ta thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn về phía Văn Hoa Xương khẽ thở dài mà nói.

“Văn huynh, chắc là huynh không biết hôm nay cũng nhờ có huynh mà huynh đệ ta mới có thể đến gian phòng bao trên tầng hai của tửu lầu này, bằng không nếu muốn được dùng lẩu ở gian phòng bao này, phải đặt trước không biết là bao lâu mới thưởng thức được, thậm chí cũng không thể chờ tới lúc đến lượt mình mất!” Khẩu khí của gã ta còn có chút chán nản.

Đối với con cái quan lại như bọn họ, cho dù có đi đến bất kỳ tửu lầu nào, không những đều được cung kính tiếp đón mà chưởng quầy phải theo sát phía sau đích thân hầu hạ bọn họ.

Nhưng khi đến đây lại ngỡ ngàng nhận ra, bọn họ không thể gặp ông chủ của nơi này.

Sau khi Văn Hoa Xương nghe những lời Trương Diệu Khánh nói, gã lập tức nhướng mày, lại hất cằm rồi nở nụ cười đắc ý nói.

“Về sau, nếu ngươi muốn đến đây, chỉ cần nói tên của ta ra là được! Để xem có kẻ nào không có mắt dám cản trở các ngươi?”

Trương Diệu Khánh nghe được lời này, cảm tình dành cho gã lại tốt lên vài phần.

Chưởng quỹ ở bên này từ gian phòng bao của bọn họ bước ra liền đi đến thư phòng của Quý Hàn.

“Ông chủ, đã làm theo sắp đặt của ngài, bỏ trống căn phòng sát vách của bọn họ rồi, phòng tướng công bên kia cũng đã sai người đến thông khí, đợi thêm một lúc nữa sẽ có người đến thu xếp ổn thoả ạ!”



Quý Hàn mặc y phục màu đen tuyền, lười biếng tựa trên chiếc ghế thái sư, những ngón tay thon dài gân guốc mân mê cái lắc chân bằng vàng có gắn chuông ở trên tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía chưởng quỹ hỏi.

“Bảo ngươi chuẩn bị những thứ đó, người đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Chưởng quỹ ngay lập tức hồi đáp.

“Gia cứ yên tâm, đã thêm loại gia vị đó vào trong nước lẩu của gã, bảo đảm khi gã dùng xong thứ đó có muốn đứng dậy cũng không được, sau khi ăn vào mấy lần thì có thể nói thứ đó trên người gã sau này chỉ có thể trở thành vật trang trí mà thôi!”

Nghe được lời của ông ấy nói, Quý Hàn có chút hài lòng, nhướng mày một cái đầy thích thú trước sự thông minh trung thành của chưởng quỹ.

“Được rồi, lui xuống đi!” Nói xong, hắn cụp mắt xuống nhìn dây lắc vàng trong tay.

Cũng không biết công chúa nương tử có thích hay không, nhưng đây là thứ do hắn tự thiết kế sau đó bảo thợ kim hoàn đúc ra, ban đầu còn nghĩ rằng trong cái thời đại công nghệ lạc hậu này sẽ không thể làm ra sản phẩm đẹp mắt như vậy.

Không nghĩ tới thợ kim hoàn không những đúc ra thành phẩm mà còn vô cùng đẹp mắt, độ tinh xảo lại còn vượt qua cả mong đợi của hắn.

Thứ này nếu được đeo trên mắt cá chân thon thả trắng như tuyết của công chúa nương tử quả thật quá tuyệt đẹp.

Chỉ là không biết nàng ấy có nguyện ý mang món đồ trang trí này không mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook