Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 432:
Thâm Vọng
03/09/2022
Con bé chết tiệt này lúc còn nhỏ thường hay viết thư cho bà, khiến bà ta phiền chết đi được, kết hôn không nói một tiếng thì cũng thôi đi, hiện tại mở cửa tiệm làm buôn bán cũng không thèm thương lượng với bà ta một câu, thật là cánh cứng cáp rồi không thèm coi bà ta ra gì!
Nhạc Vân không nghĩ xem, lúc trước bản thân bà ta ngại phiền, đừng nói viết thư hồi âm, ngay cả thư Minh Vi gửi bà ta cũng không thèm bóc ra đọc.
Sau này Minh Vi bước vào thời phản nghịch của tuổi dậy thì, không viết thư nữa, bà ta còn nhẹ nhàng thở ra ấy chứ.
Hiện tại khen ngược, lại trách Minh Vi không thương lượng với bà ta.
Đương nhiên, Nhạc Vân chỉ biết trách tội Minh Vi lớn rồi, cánh cứng rồi không thèm để bà ta vào mắt, mà không nhận thấy được sai lầm của bản thân.
“Vi Vi, bên kia có một thím lạ mặt vẫn luôn đang nhìn bạn, nhìn xem mặc như vậy, thật là giống nữ biến thái chuyên giết người trong phim nước ngoài vậy.” Lâm Gia Nghê sớm đã phát hiện ra Nhạc Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm Minh Vi, chỉ là cô không dám xác định, thường xuyên quay đầu lại nhìn một cái, hơn mười mấy phút mà bà thím đó vẫn còn nhìn về phía bên này, cô mới dám nói chuyện này cho Minh Vi biết.
Minh Vi nhìn theo liếc mắt một cái, Nhạc Vân nhanh chóng lấy ô che lại, phong cách ăn mặc thời thượng cùng chiếc ô phong cách Tây, muốn không cho người khác chú ý tới cũng khó.
Xác định là Nhạc Vân, cô mới thình lình cười nói: “Nói không chừng đúng thật sự là kẻ giết người cuồng ma ấy chứ, ha ha.....”
Lâm Gia Nghê sửng sốt, sau đó nói: "Vậy thì tối nay mình về nhà, bảo ba mình nhờ một người bạn bên đồn cảnh sát hỗ trợ, trông chừng kẻ giết người cuồng ma này! Tránh cho bạn gặp phải chuyện không may.”
“Ha ha ha! Không cần, mình biết võ mà!” Minh Vi nửa giỡn nửa thật nói một câu: “Ăn mau đi, nếu không cá hầm cải chua đều không ăn được, Tiên Tiên, Hữu Đa hai người cũng ăn đi nha!”
Dù sao người mẹ Nhạc Vân này, cô cũng sẽ không nhận.
Minh Hữu Lương ít nhất còn có công sinh thành, có ân dưỡng dục, mà Nhạc Vân sinh cô ra lại bỏ mặc cô không lo, hiện tại còn muốn đưa cô về Bắc Kinh, cái thá gì chứ?
Theo cô thấy, trải qua mười mấy năm Nhạc Vân mới trở lại tìm cô, hơn phân nửa là có chuyện, muốn đem cô “bán”!
Cô cũng không sợ Nhạc Vân tác quái, nếu dám đứng ra làm càn, cùng lắm thì gặp nhau tại đồn công an, hiện tại là xã hội pháp trị, còn sợ bà ta dùng thủ đoạn cứng rắn hay sao?
Nhưng bỏ chuyện này qua một bên không nhắc tới, hiện tại việc kinh doanh của tiệm cơm tốt như vậy, mặt tiền ngược lại trông có vẻ khá chật hẹp, không theo kịp.
Xem ra, cô lại phải đi tìm thầy giáo xin nghỉ, tìm kiếm địa điểm mới!
Nghĩ đến đây, Minh Vi cảm thấy đau đầu vô cùng.
Thỉnh thoảng lại xin nghỉ, cho dù có đứng nhất kỳ thi tiếng Anh, thành tích luôn cầm cờ đi trước, thì thầy chủ nhiệm cùng các thầy cô giáo bộ môn khác cũng cảm thấy cô là người chuyên gây sự, đã phản ánh tới tận chỗ của Phí Phát Đạt rất nhiều lần!
Nhưng dù là như thế, chẳng sợ các thầy các cô lo lắng, cần xin nghỉ vẫn phải xin nghỉ, cùng lắm thì mỗi tối học khuya hơn một chút, học bù lại là được.
Minh Vi ăn nửa chén cơm, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, trở lại trường học lên tầng cao nhất bảo mọi người tiếp tục học thuộc lời thoại, tập dượt vở kịch, cọ sát giao lưu, sau đó liền tới văn phòng tìm Phí Phát Đạt.
Phí Phát Đạt đang tranh thủ thời gian sau giờ học xét duyệt lại bản thảo cho tòa soạn báo, thời buổi này đều là một vài bài văn về chủ đề yêu nước, nhưng kể từ sau khi bài văn chủ đề về kinh doanh tư nhân của Minh Vi nổi tiếng, mọi người rốt cuộc có hiểu biết nhất định về thời cuộc của đất nước, cũng sôi nổi bắt đầu viết những bài văn về đề tài này.
Nhưng để người ta đau đầu chính là, Phí Phát Đạt lại không hiểu biết nhiều về phương diện này, vừa định tìm Minh Vi, thì cô đã tới rồi.
“Bé con lại đây, giúp ông xem xem bài văn này như thế nào! Ông đọc có chút không thực tế, phương diện logic cứ cảm thấy có vấn đề.” Ông quen biết với Minh Vi, là do bài văn “Hỏi Tân Trung Quốc ai làm chủ chìm nổi”, còn bài viết về kinh doanh tư nhân của Minh Vi thì cái hiểu cái không, vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn.
“Bài văn này viết về kinh doanh tư nhân, nhưng anh ta viết có chút hơi lạc đề, hành văn không đủ lớn mật, không thể khiến người đọc cộng minh, chỉ có câu từ hoa lệ từ ngữ trau chuốt, chứ chưa làm nổi bật được ý tứ chân chính cùng quan điểm muốn biểu đạt. Sợ hãi nói quá sẽ gây chuyện, càng viết gần về cuối càng gượng ép, cố ý bẻ lái qua ca tụng tổ quốc.... Ngược lại chẳng ra làm sao. Ông Phí, ông đây đâu phải là để cháu xem bản thảo, đây là muốn khảo sát cháu mà, phải không?”
Nhạc Vân không nghĩ xem, lúc trước bản thân bà ta ngại phiền, đừng nói viết thư hồi âm, ngay cả thư Minh Vi gửi bà ta cũng không thèm bóc ra đọc.
Sau này Minh Vi bước vào thời phản nghịch của tuổi dậy thì, không viết thư nữa, bà ta còn nhẹ nhàng thở ra ấy chứ.
Hiện tại khen ngược, lại trách Minh Vi không thương lượng với bà ta.
Đương nhiên, Nhạc Vân chỉ biết trách tội Minh Vi lớn rồi, cánh cứng rồi không thèm để bà ta vào mắt, mà không nhận thấy được sai lầm của bản thân.
“Vi Vi, bên kia có một thím lạ mặt vẫn luôn đang nhìn bạn, nhìn xem mặc như vậy, thật là giống nữ biến thái chuyên giết người trong phim nước ngoài vậy.” Lâm Gia Nghê sớm đã phát hiện ra Nhạc Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm Minh Vi, chỉ là cô không dám xác định, thường xuyên quay đầu lại nhìn một cái, hơn mười mấy phút mà bà thím đó vẫn còn nhìn về phía bên này, cô mới dám nói chuyện này cho Minh Vi biết.
Minh Vi nhìn theo liếc mắt một cái, Nhạc Vân nhanh chóng lấy ô che lại, phong cách ăn mặc thời thượng cùng chiếc ô phong cách Tây, muốn không cho người khác chú ý tới cũng khó.
Xác định là Nhạc Vân, cô mới thình lình cười nói: “Nói không chừng đúng thật sự là kẻ giết người cuồng ma ấy chứ, ha ha.....”
Lâm Gia Nghê sửng sốt, sau đó nói: "Vậy thì tối nay mình về nhà, bảo ba mình nhờ một người bạn bên đồn cảnh sát hỗ trợ, trông chừng kẻ giết người cuồng ma này! Tránh cho bạn gặp phải chuyện không may.”
“Ha ha ha! Không cần, mình biết võ mà!” Minh Vi nửa giỡn nửa thật nói một câu: “Ăn mau đi, nếu không cá hầm cải chua đều không ăn được, Tiên Tiên, Hữu Đa hai người cũng ăn đi nha!”
Dù sao người mẹ Nhạc Vân này, cô cũng sẽ không nhận.
Minh Hữu Lương ít nhất còn có công sinh thành, có ân dưỡng dục, mà Nhạc Vân sinh cô ra lại bỏ mặc cô không lo, hiện tại còn muốn đưa cô về Bắc Kinh, cái thá gì chứ?
Theo cô thấy, trải qua mười mấy năm Nhạc Vân mới trở lại tìm cô, hơn phân nửa là có chuyện, muốn đem cô “bán”!
Cô cũng không sợ Nhạc Vân tác quái, nếu dám đứng ra làm càn, cùng lắm thì gặp nhau tại đồn công an, hiện tại là xã hội pháp trị, còn sợ bà ta dùng thủ đoạn cứng rắn hay sao?
Nhưng bỏ chuyện này qua một bên không nhắc tới, hiện tại việc kinh doanh của tiệm cơm tốt như vậy, mặt tiền ngược lại trông có vẻ khá chật hẹp, không theo kịp.
Xem ra, cô lại phải đi tìm thầy giáo xin nghỉ, tìm kiếm địa điểm mới!
Nghĩ đến đây, Minh Vi cảm thấy đau đầu vô cùng.
Thỉnh thoảng lại xin nghỉ, cho dù có đứng nhất kỳ thi tiếng Anh, thành tích luôn cầm cờ đi trước, thì thầy chủ nhiệm cùng các thầy cô giáo bộ môn khác cũng cảm thấy cô là người chuyên gây sự, đã phản ánh tới tận chỗ của Phí Phát Đạt rất nhiều lần!
Nhưng dù là như thế, chẳng sợ các thầy các cô lo lắng, cần xin nghỉ vẫn phải xin nghỉ, cùng lắm thì mỗi tối học khuya hơn một chút, học bù lại là được.
Minh Vi ăn nửa chén cơm, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, trở lại trường học lên tầng cao nhất bảo mọi người tiếp tục học thuộc lời thoại, tập dượt vở kịch, cọ sát giao lưu, sau đó liền tới văn phòng tìm Phí Phát Đạt.
Phí Phát Đạt đang tranh thủ thời gian sau giờ học xét duyệt lại bản thảo cho tòa soạn báo, thời buổi này đều là một vài bài văn về chủ đề yêu nước, nhưng kể từ sau khi bài văn chủ đề về kinh doanh tư nhân của Minh Vi nổi tiếng, mọi người rốt cuộc có hiểu biết nhất định về thời cuộc của đất nước, cũng sôi nổi bắt đầu viết những bài văn về đề tài này.
Nhưng để người ta đau đầu chính là, Phí Phát Đạt lại không hiểu biết nhiều về phương diện này, vừa định tìm Minh Vi, thì cô đã tới rồi.
“Bé con lại đây, giúp ông xem xem bài văn này như thế nào! Ông đọc có chút không thực tế, phương diện logic cứ cảm thấy có vấn đề.” Ông quen biết với Minh Vi, là do bài văn “Hỏi Tân Trung Quốc ai làm chủ chìm nổi”, còn bài viết về kinh doanh tư nhân của Minh Vi thì cái hiểu cái không, vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn.
“Bài văn này viết về kinh doanh tư nhân, nhưng anh ta viết có chút hơi lạc đề, hành văn không đủ lớn mật, không thể khiến người đọc cộng minh, chỉ có câu từ hoa lệ từ ngữ trau chuốt, chứ chưa làm nổi bật được ý tứ chân chính cùng quan điểm muốn biểu đạt. Sợ hãi nói quá sẽ gây chuyện, càng viết gần về cuối càng gượng ép, cố ý bẻ lái qua ca tụng tổ quốc.... Ngược lại chẳng ra làm sao. Ông Phí, ông đây đâu phải là để cháu xem bản thảo, đây là muốn khảo sát cháu mà, phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.