Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 75: Chương 15.2
Arya's tear
13/10/2019
Mặt trời chiếu xuống mặt đánh thức Will dậy. Anh chớp mắt, từ từ mở ra.
Bầu trời xanh.
Anh lăn mình và duỗi người trong tư thế ngồi. Anh đang ở trên đỉnh một ngọn đồi xanh, khuất tầm nhìn của đường Shrewbury-Welshpool. Anh chẳng thấy gì xung quanh mình trừ vài căn nhà trại rải rác xa xa; anh chỉ đi qua vài thôn nhỏ trên chuyến hành trình rời quán Lục Nhân điên cuồng giữa đêm, cưỡi ngựa đến khi rơi khỏi lưng Balios đánh bịch xuống đất vì kiệt sức. Nửa đi nửa bò, anh để con ngựa cũng đã mệt lả kéo mình rời khỏi đường và vào một hốc đất nông, nơi anh co người ngủ vùi một giấc, chẳng để ý đến trận mưa bụi lạnh lẽo vẫn quất xuống từng hồi.
Không hiểu mặt trời lên tự lúc nào, hong khô quần áo và tóc tai anh, Dù anh vẫn bẩn thỉu, cái áo đóng bùn và máu. Anh đứng lên, cả cơ thể ê ẩm. Anh chẳng buồn dùng chữ rune trị thương nào vào hồi đêm trước. Anh đã vào nhà trọ - mặc kệ nước mưa nhỏ tong tỏng và tha bùn vào quán - để lấy đồ, trước khi trở lại chuồng ngựa, thẻ Balios và đi ngay trong đêm. Giờ anh tập tễnh đến chỗ Balios đang gặm cỏ gần một bóng cây sồi xum xuê. Anh lục túi bên yên lấy ra một thanh stele và một nắm trái cây khô. Vừa ăn, Anh vừa vẽ một chữ rune giảm đau và trị thương.
Sự kiện đêm qua dường như đã cách xa hàng ngàn dặm. Anh nhớ có đánh nhau với vài người sói, xương vỡ và nếm thấy vị máu của chính mình, rồi bùn và mưa. Anh vẫn nhớ cái đau vì bị tách lìa khỏi Jem, dù giờ đây anh không cò cảm nhận được nữa. Thay vì đau, giờ anh thấy trống rỗng như thể có bàn tay vĩ đại nào đó đã thò xuống và cắt đi mọi thứ khiến anh òa người khỏi bên trong anh, chỉ để lại cái vỏ của anh mà thôi.
Khi đã ăn sáng xong, anh nhét thanh stele trở oai túi bên yên ngựa, cởi cái áo bẩn và thay sang cái khác. Lúc ấy, anh không thể nào không liếc nhìn chữ rune parabatai trên ngực.
Nó không còn đen, mà chuyển sang màu trắng bạc như một vết sẹo lâu năm. Will có thể nghe giọng Jem trong đầu, kiên định, trầm ổn và quen thuộc: ‘David vừa tâu xong cùng Saul, thì lòng của Jonathan khế hiệp cùng lòng David, đến nỗi Jonathan yêu mến David như mạng sống mình.’ Họ là hai chiến binh, và linh hồn của họ được Thiên Đàng nối liền với nhau, và từ đó Jonathan Thợ Săn Bóng Tối nghĩ ra ý tưởng parabatai, và ghi nghi thúc đó vào Luật.
Nhiều năm trời Ấn Kí này và sự hiện diện của Jem là mọi thứ Will có trong cuộc đời để trấn an anh rằng có ai đó yêu thương anh. Chúng cho anh biết mình có thật và có tồn tại. Anh vuốt theo rìa chữ rune parabatai không biến mất hoàn toàn khỏi da anh. Một Ấn Kí nói lên sự mất mát vẫn là một Ấn Kí, một sự tưởng nhớ. Ta không thể mất điều gì đó ta chua từng có.
Anh rút con dao Jem đưa cho khỏi túi bên yên: Một con dao mảnh có cán bạc trạm trổ tinh tế. Rươi bóng cây sồi, anh cứa dao vào lòng bàn tay và nhìn máu thấm xuống đất. Rồi anh quỳ xuống và cắm dao vào mặt đất ướt đầm máu. Quỳ xuống, anh lưỡng lự, một tay cầm chuôi dao.
“James Carstairs,” anh nói và nuốt khan. Luôn luôn là vậy; khi anh cần từ ngữ nhất, anh lại không tìm được chúng. Lời thề parabatai thiêng liêng vang lên trong đầu anh: Xin đừng ép tôi rời bỏ bạn, hoặc quay trở về - Bạn đi đâu tôi sẽ đi theo đó; bạn ở nơi nào tôi sẽ ở nơi đó. Dân tộc của bạn là dân tộc của tôi, Đức Chúa Trời của bạn là Đức Chúa Trời của tôi. Bạn chết ở nơi nào, tôi cũng muốn chết và được chôn ở nơi đó. Trừ cái chết ra, nếu vì lí do nào khác khiến tôi lìa bỏ bạn, nguyện Đức Jehovah giáng tai họa lên tôi..
Nhưng không. Đó là lời lúc hai người được ràng buộc, chứ không phải lúc chia xa. David và Jonathan cũng bị cái chết chia rẽ. Chia rẽ chứ không phải chia tách.
“Tôi đã nói rồi, Jem, bồ không được bỏ tôi,” Will nói, bàn tay đang chảy máu cầm chặt cán dao. “Và bồ vẫn sẽ ở bên tôi. Khi tôi hít thở, tôi sẽ nghĩ về bồ vì nếu không có bồ tôi đã chết lâu rồi. Khi tôi tỉnh và khi ngủ, khi tôi đưa tay tự vệ hay khi ngã xuống từ trần, bồ sẽ ở cùng tôi. Bồ nói chúng ta được sinh rồi tái sinh, tôi sẽ gặp lại bồ ở kiếp sau, và nếu có một dòng sông, bồ sẽ đứng ở bên bờ chờ đợi tôi tới, để chúng ta cùng nhau vượt qua.” Will hít thật sâu và buông dao. Anh rút tay lại. Vết thương trên lòng bàn tay đã lành - kết quả của năm sáu chữ rune iratze trên da anh. “Bồ nghe không, James Carstairs? Chúng ta sẽ được liên kết với nhau, kể cả khi cái chết chia rẽ, suốt muôn đời. Mãi mãi.”
Anh đứng lên và nhìn con dao. Con dao của Jem, máu của anh. Địa điểm này, dù cho anh có tìm lại được nó hay không, dù anh có còn sống để đi tìm hay không, cũng sẽ òa của họ.
Anh quay người đi về phía Balios, để tới với Wales và Tessa. Anh không ngoảnh đầu lại.
Bầu trời xanh.
Anh lăn mình và duỗi người trong tư thế ngồi. Anh đang ở trên đỉnh một ngọn đồi xanh, khuất tầm nhìn của đường Shrewbury-Welshpool. Anh chẳng thấy gì xung quanh mình trừ vài căn nhà trại rải rác xa xa; anh chỉ đi qua vài thôn nhỏ trên chuyến hành trình rời quán Lục Nhân điên cuồng giữa đêm, cưỡi ngựa đến khi rơi khỏi lưng Balios đánh bịch xuống đất vì kiệt sức. Nửa đi nửa bò, anh để con ngựa cũng đã mệt lả kéo mình rời khỏi đường và vào một hốc đất nông, nơi anh co người ngủ vùi một giấc, chẳng để ý đến trận mưa bụi lạnh lẽo vẫn quất xuống từng hồi.
Không hiểu mặt trời lên tự lúc nào, hong khô quần áo và tóc tai anh, Dù anh vẫn bẩn thỉu, cái áo đóng bùn và máu. Anh đứng lên, cả cơ thể ê ẩm. Anh chẳng buồn dùng chữ rune trị thương nào vào hồi đêm trước. Anh đã vào nhà trọ - mặc kệ nước mưa nhỏ tong tỏng và tha bùn vào quán - để lấy đồ, trước khi trở lại chuồng ngựa, thẻ Balios và đi ngay trong đêm. Giờ anh tập tễnh đến chỗ Balios đang gặm cỏ gần một bóng cây sồi xum xuê. Anh lục túi bên yên lấy ra một thanh stele và một nắm trái cây khô. Vừa ăn, Anh vừa vẽ một chữ rune giảm đau và trị thương.
Sự kiện đêm qua dường như đã cách xa hàng ngàn dặm. Anh nhớ có đánh nhau với vài người sói, xương vỡ và nếm thấy vị máu của chính mình, rồi bùn và mưa. Anh vẫn nhớ cái đau vì bị tách lìa khỏi Jem, dù giờ đây anh không cò cảm nhận được nữa. Thay vì đau, giờ anh thấy trống rỗng như thể có bàn tay vĩ đại nào đó đã thò xuống và cắt đi mọi thứ khiến anh òa người khỏi bên trong anh, chỉ để lại cái vỏ của anh mà thôi.
Khi đã ăn sáng xong, anh nhét thanh stele trở oai túi bên yên ngựa, cởi cái áo bẩn và thay sang cái khác. Lúc ấy, anh không thể nào không liếc nhìn chữ rune parabatai trên ngực.
Nó không còn đen, mà chuyển sang màu trắng bạc như một vết sẹo lâu năm. Will có thể nghe giọng Jem trong đầu, kiên định, trầm ổn và quen thuộc: ‘David vừa tâu xong cùng Saul, thì lòng của Jonathan khế hiệp cùng lòng David, đến nỗi Jonathan yêu mến David như mạng sống mình.’ Họ là hai chiến binh, và linh hồn của họ được Thiên Đàng nối liền với nhau, và từ đó Jonathan Thợ Săn Bóng Tối nghĩ ra ý tưởng parabatai, và ghi nghi thúc đó vào Luật.
Nhiều năm trời Ấn Kí này và sự hiện diện của Jem là mọi thứ Will có trong cuộc đời để trấn an anh rằng có ai đó yêu thương anh. Chúng cho anh biết mình có thật và có tồn tại. Anh vuốt theo rìa chữ rune parabatai không biến mất hoàn toàn khỏi da anh. Một Ấn Kí nói lên sự mất mát vẫn là một Ấn Kí, một sự tưởng nhớ. Ta không thể mất điều gì đó ta chua từng có.
Anh rút con dao Jem đưa cho khỏi túi bên yên: Một con dao mảnh có cán bạc trạm trổ tinh tế. Rươi bóng cây sồi, anh cứa dao vào lòng bàn tay và nhìn máu thấm xuống đất. Rồi anh quỳ xuống và cắm dao vào mặt đất ướt đầm máu. Quỳ xuống, anh lưỡng lự, một tay cầm chuôi dao.
“James Carstairs,” anh nói và nuốt khan. Luôn luôn là vậy; khi anh cần từ ngữ nhất, anh lại không tìm được chúng. Lời thề parabatai thiêng liêng vang lên trong đầu anh: Xin đừng ép tôi rời bỏ bạn, hoặc quay trở về - Bạn đi đâu tôi sẽ đi theo đó; bạn ở nơi nào tôi sẽ ở nơi đó. Dân tộc của bạn là dân tộc của tôi, Đức Chúa Trời của bạn là Đức Chúa Trời của tôi. Bạn chết ở nơi nào, tôi cũng muốn chết và được chôn ở nơi đó. Trừ cái chết ra, nếu vì lí do nào khác khiến tôi lìa bỏ bạn, nguyện Đức Jehovah giáng tai họa lên tôi..
Nhưng không. Đó là lời lúc hai người được ràng buộc, chứ không phải lúc chia xa. David và Jonathan cũng bị cái chết chia rẽ. Chia rẽ chứ không phải chia tách.
“Tôi đã nói rồi, Jem, bồ không được bỏ tôi,” Will nói, bàn tay đang chảy máu cầm chặt cán dao. “Và bồ vẫn sẽ ở bên tôi. Khi tôi hít thở, tôi sẽ nghĩ về bồ vì nếu không có bồ tôi đã chết lâu rồi. Khi tôi tỉnh và khi ngủ, khi tôi đưa tay tự vệ hay khi ngã xuống từ trần, bồ sẽ ở cùng tôi. Bồ nói chúng ta được sinh rồi tái sinh, tôi sẽ gặp lại bồ ở kiếp sau, và nếu có một dòng sông, bồ sẽ đứng ở bên bờ chờ đợi tôi tới, để chúng ta cùng nhau vượt qua.” Will hít thật sâu và buông dao. Anh rút tay lại. Vết thương trên lòng bàn tay đã lành - kết quả của năm sáu chữ rune iratze trên da anh. “Bồ nghe không, James Carstairs? Chúng ta sẽ được liên kết với nhau, kể cả khi cái chết chia rẽ, suốt muôn đời. Mãi mãi.”
Anh đứng lên và nhìn con dao. Con dao của Jem, máu của anh. Địa điểm này, dù cho anh có tìm lại được nó hay không, dù anh có còn sống để đi tìm hay không, cũng sẽ òa của họ.
Anh quay người đi về phía Balios, để tới với Wales và Tessa. Anh không ngoảnh đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.