Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 76: Chương 15.3
Arya's tear
13/10/2019
Gửi: Charlotte Branwell
Từ: Quan Chấp Chính Josiah Wayland
Nhờ gia nhân
Cô Branwell yêu quý,
Tôi không chắc tôi có hiểu rõ bức thư của cô chăng. Tôi thật khó mà tin một người phụ nữ lý trí như cô lại có thể đặt lòng tin vào trận sì chữ nghĩa của một chàng trai vốn nổi danh bất tín và ngông cuồng như William Herodale. Tôi thì chắc chắn không tin. Qua lá thư, tôi hiểu rằng cậu Herodale tự ý bỏ đi không được cô cho phép. Cậu ta chắc chắn có thể biết chuyện để cầu người giúp đỡ. Tôi sẽ không gửi một đội quân Thợ Săn Bóng Tối của mình chỉ vì mấy lời vớ vẩn của một cậu nhóc.
Xin cô ngừng mấy lời kêu gọi võ đoán tới Cardair Idris đi. Hãy nhớ rằng tôi là Quan Chấp Chính. Tôi chỉ huy quân đội Thợ Săn Bóng Tối, thưa cô, chứ không phải cô. Thay vào đó, hãy cố quản lý tốt các Thợ Săn Bóng Tối dưới quyền cô đi.
Chân thành,
Quan Chấp Chính Josiah Wayland.
“Có người tới tìm cô, thưa cô Branwell.”
Charlotte ngước lên và thấy Sophie đang đứng tại cửa. Cô ấy trông mệt mỏi như tất cả mọi người, mặt vẫn còn dấu nước mắt không thể giấu được. Charlotte nhận ra chứ - sáng nay soi gương chị cũng thấy nó trên gương mặt mình.
Chị đang ngồi sau cái bàn trong phòng khách, nhìn xuống lá thư trong tay. Chị không mong Quan Chấp Chính Wayland vui mừng trước tin chị đưa tới, nhưng cũng chưa từng đoán sẽ nhận lại mấy lời sáo rỗng và từ chối thế này. ‘Tôi chỉ huy quân đội Thợ Săn Bóng Tối, thưa cô, chứ không phải cô. Thay vào đó, hãy cố quản lí tốt các Thợ Săn Bóng Tối dưới quyền cô đi.’
Quản lí tốt. Chị nổi đóa. Ông ta làm như thể họ là trẻ con còn chị chỉ là nữ gia sư hoặc bà vú, đưa họ đến trình diện trước mặt Quan Chấp Chính để ông ta thấy họ đã được tắm rửa và ăn mặc chỉnh chu, rồi sau đó chị phải giấu họ trong phòng chơi để không phiền đến ông ta. Họ là Thợ Săn Bóng Tối, và chị cũng thế. Và nếu ông ta không nghĩ Will đáng tin, ông ta là đồ ngốc. Ông ta đã biết về lời nguyền; chính chị đã đích thân nói ra. Cơn điên của Will luôn giống của Hamlet, nửa đùa nửa thật, và tất cả đều đi đến cùng một kết cục tất yếu.
Lửa lách tách cháy trong lò sưởi; bên ngoài, mưa ào ào như trút, vẽ lên kính cửa sổ những vạch bàng bạc. Sáng nay chị đi qua phòng Jem, thấy cửa mở, giường đã bị lột ga gối, mọi vật dụng đều được dọn sạch. Đây có thể là phòng của bất kỳ ai. Mọi bằng chứng về những năm tháng Jem sống cùng họ đã biến mất chỉ sau một cái vẩy tay. Cô đã dựa vào tường hành lang, mồ hôi lấm tấm trên lông mày, mắt đỏ ửng. ‘Raziel, con có làm đúng chăng?’
Giờ chị áp tay lên mắt. “Lúc này sao? Không phải Quan Chấp Chính Wayland, phải không?”
“Không ạ,” Sophie lắc mái đầu đen. “Mà là Aloysius Starkweather. Ông ấy bảo có chuyện rất khẩn.”
“Aloysius Starkweather?” Charlotte thở dài. Có một số ngày mà kinh khủng chất chồng kinh khủng. “Vậy thì cho ông ấy vào.”
Cụi gấp lá thư phúc đáp Quan Chấp Chính lại, vừa kịp dán thư thì Sophie trở vào và mời Aloysius Starkweather vào phòng, trước khi xin phép rời đi. Charlotte không đứng lên. Starkweather trông vẫn hệt như lần cuối cùng cô gặp lão. Lão có vẻ bị hóa vôi, tức là vì lão chẳng trẻ lại được nên cũng không có già đi. Gương mặt lão chằng chịt những nếp nhăn, được đóng khung trong bộ râu và mái tóc trắng như cước. Quần áo lão khô roong; Sophie chắc đã treo áo khoác của lão dưới lầu. Bộ vest lão mặc ít nhất cũng lỗi mốt cả chục năm, và lão thoang thoảng mùi băng phiến cũ.
“Mời ngồi, ông Starkweather,” Charlotte nói lịch sự hết mức với người cô biết không ưa mình, và ghét bố chị.
Nhưng lão không ngồi, tay lão chắp sau lưng, và khi lão quay lưng nhìn căn phòng quanh mình, Charlotte giật mình khi thấy một tay gấu tay áo lão lốm đốm máu.
“Ông Starkweather,” chị nói, và thật sự phải đứng dậy. “Ông bị thương sao? Tôi gọi Tu Huynh Câm nhé?”
“Bị thương?” Lão buột miệng. “Sao tôi lại bị thương?”
“Tay áo ông.”
Ông đưa tay lên nhìn trước khi bật ra một tiếng cười. “Không phải máu tôi,” lão nói. “Lúc trước Tôi vừa vướng phải cuộc ẩu đả ấy mà. Hắn phản đối...”
“Phản đối gì?”
“Chuyện tôi cắt hết ngón tay hắn rồi cắt cổ hắn,” Starkweather nói và nhìn thẳng vào mắt chị. Mắt ông ta mang màu đen xạm, như màu đá.
“Aloysius.” Charlotte quên cả lịch sự. “Hiệp Định cấm mọi hành vi vô duyên vô cớ tấn công cư dân Thế Giới Ngầm.”
“Vô duyên vô cớ? Tôi nói là có cớ cả đấy. Đám chúng nó đã giết cháu gái tôi. Con gái tôi suýt chết vì đau lòng mình. Này Starkweather tan nát...”
“Aloysius!” Charlotte giờ thật sự hoảng hốt rồi. “Nhà ông không tan nát. Vẫn còn những thành viên nhà Starkweather ở Idris. Tôi không nói thế để ông bớt đau buồn, vì một vài mất mát sẽ còn mãi với chúng ta.” Jem, chị không kìm được nghĩ đến, và nỗi đau của suy nghĩ ấy khiến chị phải ngồi phịch xuống ghế. Chị chống cùi chỏ lên bàn, mặt úp vào tay. “Tôi không biết sao giờ ông tới nói cho tôi biết chuyện này,” chị lầm bầm. “Ông không nhìn thấy những chữ rune trên cửa Học Viện sao? Chúng tôi đang chịu một nỗi buồn lớn...”
“Tôi tới nói với cô vì chuyện này quan trọng+” Aloysia nổi đóa. “Nó liên quan đến Mortmain, và Tessa Gray.”
Charlotte buông tay. “Ông biết gì về Tessa Gray?”
Từ: Quan Chấp Chính Josiah Wayland
Nhờ gia nhân
Cô Branwell yêu quý,
Tôi không chắc tôi có hiểu rõ bức thư của cô chăng. Tôi thật khó mà tin một người phụ nữ lý trí như cô lại có thể đặt lòng tin vào trận sì chữ nghĩa của một chàng trai vốn nổi danh bất tín và ngông cuồng như William Herodale. Tôi thì chắc chắn không tin. Qua lá thư, tôi hiểu rằng cậu Herodale tự ý bỏ đi không được cô cho phép. Cậu ta chắc chắn có thể biết chuyện để cầu người giúp đỡ. Tôi sẽ không gửi một đội quân Thợ Săn Bóng Tối của mình chỉ vì mấy lời vớ vẩn của một cậu nhóc.
Xin cô ngừng mấy lời kêu gọi võ đoán tới Cardair Idris đi. Hãy nhớ rằng tôi là Quan Chấp Chính. Tôi chỉ huy quân đội Thợ Săn Bóng Tối, thưa cô, chứ không phải cô. Thay vào đó, hãy cố quản lý tốt các Thợ Săn Bóng Tối dưới quyền cô đi.
Chân thành,
Quan Chấp Chính Josiah Wayland.
“Có người tới tìm cô, thưa cô Branwell.”
Charlotte ngước lên và thấy Sophie đang đứng tại cửa. Cô ấy trông mệt mỏi như tất cả mọi người, mặt vẫn còn dấu nước mắt không thể giấu được. Charlotte nhận ra chứ - sáng nay soi gương chị cũng thấy nó trên gương mặt mình.
Chị đang ngồi sau cái bàn trong phòng khách, nhìn xuống lá thư trong tay. Chị không mong Quan Chấp Chính Wayland vui mừng trước tin chị đưa tới, nhưng cũng chưa từng đoán sẽ nhận lại mấy lời sáo rỗng và từ chối thế này. ‘Tôi chỉ huy quân đội Thợ Săn Bóng Tối, thưa cô, chứ không phải cô. Thay vào đó, hãy cố quản lí tốt các Thợ Săn Bóng Tối dưới quyền cô đi.’
Quản lí tốt. Chị nổi đóa. Ông ta làm như thể họ là trẻ con còn chị chỉ là nữ gia sư hoặc bà vú, đưa họ đến trình diện trước mặt Quan Chấp Chính để ông ta thấy họ đã được tắm rửa và ăn mặc chỉnh chu, rồi sau đó chị phải giấu họ trong phòng chơi để không phiền đến ông ta. Họ là Thợ Săn Bóng Tối, và chị cũng thế. Và nếu ông ta không nghĩ Will đáng tin, ông ta là đồ ngốc. Ông ta đã biết về lời nguyền; chính chị đã đích thân nói ra. Cơn điên của Will luôn giống của Hamlet, nửa đùa nửa thật, và tất cả đều đi đến cùng một kết cục tất yếu.
Lửa lách tách cháy trong lò sưởi; bên ngoài, mưa ào ào như trút, vẽ lên kính cửa sổ những vạch bàng bạc. Sáng nay chị đi qua phòng Jem, thấy cửa mở, giường đã bị lột ga gối, mọi vật dụng đều được dọn sạch. Đây có thể là phòng của bất kỳ ai. Mọi bằng chứng về những năm tháng Jem sống cùng họ đã biến mất chỉ sau một cái vẩy tay. Cô đã dựa vào tường hành lang, mồ hôi lấm tấm trên lông mày, mắt đỏ ửng. ‘Raziel, con có làm đúng chăng?’
Giờ chị áp tay lên mắt. “Lúc này sao? Không phải Quan Chấp Chính Wayland, phải không?”
“Không ạ,” Sophie lắc mái đầu đen. “Mà là Aloysius Starkweather. Ông ấy bảo có chuyện rất khẩn.”
“Aloysius Starkweather?” Charlotte thở dài. Có một số ngày mà kinh khủng chất chồng kinh khủng. “Vậy thì cho ông ấy vào.”
Cụi gấp lá thư phúc đáp Quan Chấp Chính lại, vừa kịp dán thư thì Sophie trở vào và mời Aloysius Starkweather vào phòng, trước khi xin phép rời đi. Charlotte không đứng lên. Starkweather trông vẫn hệt như lần cuối cùng cô gặp lão. Lão có vẻ bị hóa vôi, tức là vì lão chẳng trẻ lại được nên cũng không có già đi. Gương mặt lão chằng chịt những nếp nhăn, được đóng khung trong bộ râu và mái tóc trắng như cước. Quần áo lão khô roong; Sophie chắc đã treo áo khoác của lão dưới lầu. Bộ vest lão mặc ít nhất cũng lỗi mốt cả chục năm, và lão thoang thoảng mùi băng phiến cũ.
“Mời ngồi, ông Starkweather,” Charlotte nói lịch sự hết mức với người cô biết không ưa mình, và ghét bố chị.
Nhưng lão không ngồi, tay lão chắp sau lưng, và khi lão quay lưng nhìn căn phòng quanh mình, Charlotte giật mình khi thấy một tay gấu tay áo lão lốm đốm máu.
“Ông Starkweather,” chị nói, và thật sự phải đứng dậy. “Ông bị thương sao? Tôi gọi Tu Huynh Câm nhé?”
“Bị thương?” Lão buột miệng. “Sao tôi lại bị thương?”
“Tay áo ông.”
Ông đưa tay lên nhìn trước khi bật ra một tiếng cười. “Không phải máu tôi,” lão nói. “Lúc trước Tôi vừa vướng phải cuộc ẩu đả ấy mà. Hắn phản đối...”
“Phản đối gì?”
“Chuyện tôi cắt hết ngón tay hắn rồi cắt cổ hắn,” Starkweather nói và nhìn thẳng vào mắt chị. Mắt ông ta mang màu đen xạm, như màu đá.
“Aloysius.” Charlotte quên cả lịch sự. “Hiệp Định cấm mọi hành vi vô duyên vô cớ tấn công cư dân Thế Giới Ngầm.”
“Vô duyên vô cớ? Tôi nói là có cớ cả đấy. Đám chúng nó đã giết cháu gái tôi. Con gái tôi suýt chết vì đau lòng mình. Này Starkweather tan nát...”
“Aloysius!” Charlotte giờ thật sự hoảng hốt rồi. “Nhà ông không tan nát. Vẫn còn những thành viên nhà Starkweather ở Idris. Tôi không nói thế để ông bớt đau buồn, vì một vài mất mát sẽ còn mãi với chúng ta.” Jem, chị không kìm được nghĩ đến, và nỗi đau của suy nghĩ ấy khiến chị phải ngồi phịch xuống ghế. Chị chống cùi chỏ lên bàn, mặt úp vào tay. “Tôi không biết sao giờ ông tới nói cho tôi biết chuyện này,” chị lầm bầm. “Ông không nhìn thấy những chữ rune trên cửa Học Viện sao? Chúng tôi đang chịu một nỗi buồn lớn...”
“Tôi tới nói với cô vì chuyện này quan trọng+” Aloysia nổi đóa. “Nó liên quan đến Mortmain, và Tessa Gray.”
Charlotte buông tay. “Ông biết gì về Tessa Gray?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.