Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 83: Chương 16.5
Arya's tear
05/04/2020
‘Will. Will, tỉnh dậy.’
Đó là giọng Tessa , không lẫn vào đâu được, và khiến Will ngồi thẳng dậy trên yên ngựa. Anh tóm bờm Balios để ngồi cho vững rồi mệt mỏi nhìn quanh.
Xanh lục, xám, xanh lam. Khung cảnh vùng quê xứ Wales trải rộng trước mắt anh. Anh đã đi qua Welshpool và biên giới Anh – Wales vào tầm bình minh. Anh chẳng mấy nhớ về chuyến đi, chỉ liên tục, mệt mỏi qua hàng loạt địa danh: Norton, Atcham, Emstrey, Weeping Cross, đưa người và ngựa đi quanh Shrewbury, và cuối cùng, cuối cùng biên giới và những ngọn đồi xứ Wales cũng xuất hiện ở xa xa. Chúng mờ mờ như ma trong ánh sáng ban ngày, mọi thứ đều chìm trong màn sương chầm chậm thanh khi mặt trời dần lên cao.
Anh đoán anh ở đâu đó gần Llangadfan. Đây là một con đường đẹp, nằm đè trên một con đường thời La Mã, nhưng gần như vắng bóng người ở, thi thoảng mới xuất hiện một trang trại, và dường như dài vô tận, còn dài hơn bầu trời xám trên đầu. Tại nhà nghỉ Cạn Office, anh buộc mình dừng lại và bỏ bụng gì đó, nhưng chỉ một lát. Anh phải đi tiếp.
Giờ anh đang ở Wales, anh cảm nhận được...cái lực hút anh về nơi chôn rau cắt rốn. Dù Cecily muốn nói gì thì nói, anh vẫn chẳng cảm thấy nỗi nhớ nhung gì, cho tới giờ - được hít thở không khí của Wales, nhìn những màu sắc của Wales: màu xanh rì của những ngọn đồi, xám của phiến đá và bầu trời, sắc trắng của những ngôi nhà đá, những con cừu trắng ngà nổi bật trên nền cỏ. Thông và sồi mang sắc lục sẫm ở đằng xa, mọc cao hơn, cao hơn, nhưng gần đường hơn lại là những luống rau màu xám xanh và vàng úa.
Khi đi sâu vào xứ Wales, những ngọn đồi thoai thoải nhấp nhô cao hơn hẳn, đường dốc hơn, và mặt trời bắt đầu lấp ló sau những núi đằng xa. Anh biết mình đang ở đâu, biết khi anh đi vào thung lũng Dyfi, và những ngọn núi trước mắt anh vút lên, nhấp nhô hiểm trở. Đỉnh Car Afron ở bên trái, một khối đá ác-đoa về đá cuội xăm xịt trong như một mạng nhện xám rách ở bên sườn núi. Con đường dài và dốc, và khi Will thúc Balios đi lên, anh gục trên yên và, trái với ý muốn, anh dần thiếp đi mất. Anh mơ về Cecily và Ella chạy lên xuống những ngọn đồi chẳng khác mấy ngọn núi này là mấy, gọi với theo, ‘Will! Tới chạy cùng đi nào, Will!’ Và mơ thấy Tessa và tay cô chìa ra với anh, và anh biết mình không được ngừng, không được ngừng tới khi anh đến với cô. Kể cả nếu cô không bao giờ nhìn anh thế này trong đời thực, kể cả nếu vẻ dịu dàng trong mắt cô dành cho một người khác. Và đôi lúc, như bây giờ, tay anh sẽ nhét vào túi và nằm lấy mặt dây chuyền ngọc bích.
Gì đó từ phía bên đập mạnh vào anh; anh buông mặt dây chuyền khi ngã huỵch xuống nền có lổn nhổn đá ở vệ đường. Tay anh đau nhói, và lăn sang bên vừa kịp tránh Balios khuỵu xuống bên cạnh. Anh thở dốc, mất một lúc mới nhận ra họ không bị tấn công. Con ngựa của anh đã kiệt sức tới không bước nổi thễm liền gục xuống.
Will cố ngồi chống gối và bò về phía Balios. Con ngựa ô sùi bọt mép, mắt trợn ngược về phía Will khi Will tới gần và vòng tay ôm cổ nó. Mừng là mạch đập của nó còn ổn định và mạnh mẽ. “Balios, Balios,” anh thì thầm và gãi bờm con vật. “Tao xin lỗi. Tao không nên cưỡi mày như thế.”
Anh nhớ hồi Henry mua lũ ngựa và nghĩ tên cho chúng. Will là người đề nghị cái tên Balios và Xanthos, theo tên hai con ngựa của Achilles. ‘Hai chúng tôi có thể bay nhanh như Zephyrus vốn được mệnh danh là cơn gió nhanh nhất.’
Nhưng những con ngựa đó bất tử, còn Balios thì không. Khỏe hơn và nhanh hơn ngựa thường, nhưng mọi sinh vật đều có giới hạn của nó. Will nằm xuống, đầu quay cuồng, và nhìn lên bầu trời như một tấm ga xám bị kéo căng, đây đó điểm xuyết những dải mấy đen.
Một thời gian ngắn sau khi được cởi bỏ “lời nguyền”, trước lúc biết Jem và Tessa đính ước, anh đã tính đưa Tessa tới Wales, để cho cô thấy nơi anh sống hồi còn thơ bé. Anh đã nghĩ đưa cô tới Pembrokeshire, để đi vòng quanh đầu thánh David và thấy những bông hoa mọc nơi đầu vách núi, để thấy biển từ Tenby và tìm vỏ sò dọc theo mép nước. Giờ tất cả dường như giống những tưởng tượng của con trẻ. Chỉ có con đường trước mặt, anh phải tiếp tục đi và tiếp tục kiệt sức, và có lẽ cuối con đường là thần chết đợi anh.
Vỗ nhẹ vào cổ trấn an con ngựa, Will ngồi dậy rồi đứng lên. Chống lại cơn chóng mặt, anh cà nhắc lên đồi, và nhìn xuống.
Toàn bộ trái tim anh đang gào thét bảo anh đi tiếp, hoàn thành cho xong – anh chỏ còn cách đích đến của mình chừng hai mươi dặm – nhưng đi tiếp sẽ giết chết con ngựa và anh cũng chẳng còn sức mà đánh đấm gì nữa. Anh quay về với Balios và vừa dụ dỗ vừa lộ yến mạch, con ngựa mới chịu đứng dậy. Cầm cương trong tay và nheo mắt nhìn hoàng hôn, anh bắt đầu dắt Balios xuống đồi, đi về phía ngôi làng.
Cái ghế Tessa ngồi có lưng cao, chạm khắc tinh tế, được đóng những cái đinh to tướng mà đầu tù đang chọc cả vào lưng cô. Trước mặt cô là cái bàn rộng, một bên chất đầy những sách. Ngay trước mặt cô là một tệp giấy sạch, một lọ mực và một cây bút lông ngỗng. Bên cạnh đồng giấy là cái đồng hồ quả quýt của John Shade.
Hai tên người máy to như hộ pháp đứng hai bên cô. Mortmain chẳng thèm bận tâm tạo cho chúng hình dáng giống người. Mỗi con đều gần như hình chữ nhật thẳng đuột và hai cánh tay thò ra từ hai bên mình, có “bàn tay” sắc như dao cạo. Chúng đã đủ đáng sợ rồi, nhưng Tessa không thể kiềm cảm giác rằng nếu Will ở đây, anh sẽ nói trông chúng giống củ cải, và hát nghêu ngao trêu tức.
“Cầm đồng hồ đi,” Mortmain nói. “Và biến hình.”
Ông ta ngồi đối diện, trong cái ghế khá giống ghế của cô, cũng có lưng ghế cao cong cong như vậy. Họ đang ở trong một hang động mà cô được mấy tên người máy dắt vào; ánh sáng duy nhất trong phòng hắt ra từ lò sưởi lớn, đủ lớn để nướng cả con bò trên đó cũng được. Bóng tối hắt lên từ gương mặt đang trống trên khuỷu tay của Mortmain.
Tessa cầm đồng hồ. Nó nặng và lành lạnh trong tay cô. Cô nhắm mắt.
Cô chỉ có lời hứa sẽ gửi ngân phiến đến của Mortmain làm bằng, Nhưng cô vẫn tin ông ta. Dù gì thì ông ta chẳng việc gì phải nói dối hết. Jem Carstairs sống lâu hơn một chút với ông ta có gì khác đâu? Đó chỉ là công cụ mặc cả để ông ta điều khiển được cô, và giờ cô phải quyết định, có muốn ngân phiến hay không.
Cô nghe tiếng Mortmain rít từng hơi qua kẽ răng, và cô nắm chặt cái đồng hồ. Nó như đột nhiên giật lên trong tay cô, giống như đồng hồ thiên sứ đôi lần vẫn vậy, như thế nó chứa sinh mạng. Tay cô giật lên một cái, rồi cô đột ngột Biến Hình - mà không phải do cô chủ động hay đòi hỏi như thường lệ. Cô hít một hơi khi cảm giác biến hình tóm lấy cô như một cơn cuồng phong, đẩy cô sâu xuống dưới. John Shade đột nhiên bao vây cô, sự hiện diện của ông ta bao trùm cô. Tay cô nhói đau, và cô buông đồng hồ. Nó rơi lanh canh xuống bàn, nhưng quá trình biến hình không dừng lại. Vai cô nở rộng dưới cái váy ngủ, tay biến màu xanh, rồi màu sắc đó lan khắp cơ thể cô như gỉ đồng.
Cô ngửa đầu. Cô thấy nặng như có một trọng lượng lớn đè lên mình. Nhìn xuống, Cô thấy mình có cánh tay to khỏe của đàn ông, làn da vảy xanh, bàn tay to và cong vòng. Cô hốt hoảng, nhưng chỉ có một điểm sáng nhỏ nhoi trong cả hố đen sâu thẳm. Cô chưa từng thấy mất phương hướng như vậy khi biến hình.
Mortmain ngồi thẳng dậy. Ông ta đang nhìn cô chòng chọc, đôi môi mím chặt, mắt lóng lánh ánh sáng gian giảo. “Bố.”
Tessa không đáp. Không thể. Giọng vang từ trong cô không thuộc về cô; đó là giọng của Shade. “Hoàng tử kim khí của ta,” Shade nói.
Mắt Mortmain càng sáng rỡ. Ông ta nhoài tới, hăm hở đẩy đống giấy vè phía Tessa. “Bố,” ông ta nói. “Con cần bố giúp và lẹ lên. Con đã có Pyxis. Con có công cụ mở nó. Con có đội quân người máy. Con cần câu thần chua của bố, thần chú ràng buộc. Hãy viết đi, và con sẽ có mảnh ghép cuối cùng.”
Chút hoảng hốt trong Tessa lớn lên và mở rộng. Đây không phải cuộc đoàn viên cảm động giữa cha và con. Đây là điều Mortmain muốn cần từ pháp sư John Shade, cô vẫn cảm nhận được ý chí ông ta giam cầm cô trong thân hình ông ta và buộc cơ thể đó cử động. Cô giảng hốt thấy tay mình với lấy bút, nhúng đầu bút vào lọ mực, rồi bắt đầu viết.
Cây bút sột soạt trên mặt giấy. Mortmain nhoài tới. Ông ta thở dốc như đang chạy. Đằng sau ông ta, lửa cháy lách tách, đượm và đỏ cam trong lò sưởi. “Chính nó,” ông ta nói và liếm môi dưới. “Đúng, con hiểu tác dụng của nó rồi. Cuối cùng. Chính là thế.”
Tessa chăm chú nhìn. Cái thốn ra từ đầu bút của cô như một tràng vô nghĩa: những con sô, kí hiệu, biểu tượng cô không hiểu được. Một lần nữa, cô cố chống cự, nhưng chỉ khiến mực vảy ra trang giấy. Bút tiếp tục viết – mực, giấy, thêm những dòng chữ nguệch ngoạc. Bàn tay cầm bút rung dữ dội, nhưng những kí hiệu tiếp tục tuôn ra. Tessa bắt đầu cắn môi: mạnh, rồi mạnh hơn. Cô nếm thấy vị máu trong miệng. Một chút máu chảy ra giấy. Cây bút viết băng qua đó, khiến máu nhòe trên trang giấy.
“Đúng rồi,”Mortmain nói. “Bố...”
Ngòi bút gãy, âm thanh như tiếng súng nổ, vang dội khắp hang, và cô ngồi phịch xuống ghế, kiệt sức. Màu xanh đang dần biến mất khỏi da cô, cơ thể cô nhỏ lại, mái tóc nâu xõa xuống vai. Cô vẫn nếm thấy vị máu. “Không,” cô thảo dốc và với mấy trang giấy. “Không...”
Nhưng cử động của cô bị chậm đi và đau đớn vì biến hình, còn Mortmain lại nhanh hơn. Cười sằng sặc, ông ta giật đám giấy dưới tay cô và đứng lên. “Rất tốt,” ông ta nói. “Cám ơn nhé, cô bé pháp sư của tôi. Cô đã đưa tôi tất cả mọi thứ tôi cần. Người máy, hộ tống cô Gray trở về phòng.”
Bàn tay kim loại xoắn lấy lưng váy Tessa và kéo cô đứng lên. Thế giới dường như quay cuồng trước mắt cô. Cô thấy Mortmain cầm cái đồng hồ rơi xuống bàn lên.
Ông ta nở một nụ cười xấu xí, dữ tợn với nó. “Con sẽ khiến bố tự hào,” ông ta nói. “Chắc chắn đấy.”
Tessa, không còn nhìn nổi nữa, bèn nhắm mắt. ‘Mình đã làm gì thế này?’ Cô nghĩ khi người máy đẩy cô rời phòng. ‘Chúa ơi, con đã làm gì vậy?’
Đó là giọng Tessa , không lẫn vào đâu được, và khiến Will ngồi thẳng dậy trên yên ngựa. Anh tóm bờm Balios để ngồi cho vững rồi mệt mỏi nhìn quanh.
Xanh lục, xám, xanh lam. Khung cảnh vùng quê xứ Wales trải rộng trước mắt anh. Anh đã đi qua Welshpool và biên giới Anh – Wales vào tầm bình minh. Anh chẳng mấy nhớ về chuyến đi, chỉ liên tục, mệt mỏi qua hàng loạt địa danh: Norton, Atcham, Emstrey, Weeping Cross, đưa người và ngựa đi quanh Shrewbury, và cuối cùng, cuối cùng biên giới và những ngọn đồi xứ Wales cũng xuất hiện ở xa xa. Chúng mờ mờ như ma trong ánh sáng ban ngày, mọi thứ đều chìm trong màn sương chầm chậm thanh khi mặt trời dần lên cao.
Anh đoán anh ở đâu đó gần Llangadfan. Đây là một con đường đẹp, nằm đè trên một con đường thời La Mã, nhưng gần như vắng bóng người ở, thi thoảng mới xuất hiện một trang trại, và dường như dài vô tận, còn dài hơn bầu trời xám trên đầu. Tại nhà nghỉ Cạn Office, anh buộc mình dừng lại và bỏ bụng gì đó, nhưng chỉ một lát. Anh phải đi tiếp.
Giờ anh đang ở Wales, anh cảm nhận được...cái lực hút anh về nơi chôn rau cắt rốn. Dù Cecily muốn nói gì thì nói, anh vẫn chẳng cảm thấy nỗi nhớ nhung gì, cho tới giờ - được hít thở không khí của Wales, nhìn những màu sắc của Wales: màu xanh rì của những ngọn đồi, xám của phiến đá và bầu trời, sắc trắng của những ngôi nhà đá, những con cừu trắng ngà nổi bật trên nền cỏ. Thông và sồi mang sắc lục sẫm ở đằng xa, mọc cao hơn, cao hơn, nhưng gần đường hơn lại là những luống rau màu xám xanh và vàng úa.
Khi đi sâu vào xứ Wales, những ngọn đồi thoai thoải nhấp nhô cao hơn hẳn, đường dốc hơn, và mặt trời bắt đầu lấp ló sau những núi đằng xa. Anh biết mình đang ở đâu, biết khi anh đi vào thung lũng Dyfi, và những ngọn núi trước mắt anh vút lên, nhấp nhô hiểm trở. Đỉnh Car Afron ở bên trái, một khối đá ác-đoa về đá cuội xăm xịt trong như một mạng nhện xám rách ở bên sườn núi. Con đường dài và dốc, và khi Will thúc Balios đi lên, anh gục trên yên và, trái với ý muốn, anh dần thiếp đi mất. Anh mơ về Cecily và Ella chạy lên xuống những ngọn đồi chẳng khác mấy ngọn núi này là mấy, gọi với theo, ‘Will! Tới chạy cùng đi nào, Will!’ Và mơ thấy Tessa và tay cô chìa ra với anh, và anh biết mình không được ngừng, không được ngừng tới khi anh đến với cô. Kể cả nếu cô không bao giờ nhìn anh thế này trong đời thực, kể cả nếu vẻ dịu dàng trong mắt cô dành cho một người khác. Và đôi lúc, như bây giờ, tay anh sẽ nhét vào túi và nằm lấy mặt dây chuyền ngọc bích.
Gì đó từ phía bên đập mạnh vào anh; anh buông mặt dây chuyền khi ngã huỵch xuống nền có lổn nhổn đá ở vệ đường. Tay anh đau nhói, và lăn sang bên vừa kịp tránh Balios khuỵu xuống bên cạnh. Anh thở dốc, mất một lúc mới nhận ra họ không bị tấn công. Con ngựa của anh đã kiệt sức tới không bước nổi thễm liền gục xuống.
Will cố ngồi chống gối và bò về phía Balios. Con ngựa ô sùi bọt mép, mắt trợn ngược về phía Will khi Will tới gần và vòng tay ôm cổ nó. Mừng là mạch đập của nó còn ổn định và mạnh mẽ. “Balios, Balios,” anh thì thầm và gãi bờm con vật. “Tao xin lỗi. Tao không nên cưỡi mày như thế.”
Anh nhớ hồi Henry mua lũ ngựa và nghĩ tên cho chúng. Will là người đề nghị cái tên Balios và Xanthos, theo tên hai con ngựa của Achilles. ‘Hai chúng tôi có thể bay nhanh như Zephyrus vốn được mệnh danh là cơn gió nhanh nhất.’
Nhưng những con ngựa đó bất tử, còn Balios thì không. Khỏe hơn và nhanh hơn ngựa thường, nhưng mọi sinh vật đều có giới hạn của nó. Will nằm xuống, đầu quay cuồng, và nhìn lên bầu trời như một tấm ga xám bị kéo căng, đây đó điểm xuyết những dải mấy đen.
Một thời gian ngắn sau khi được cởi bỏ “lời nguyền”, trước lúc biết Jem và Tessa đính ước, anh đã tính đưa Tessa tới Wales, để cho cô thấy nơi anh sống hồi còn thơ bé. Anh đã nghĩ đưa cô tới Pembrokeshire, để đi vòng quanh đầu thánh David và thấy những bông hoa mọc nơi đầu vách núi, để thấy biển từ Tenby và tìm vỏ sò dọc theo mép nước. Giờ tất cả dường như giống những tưởng tượng của con trẻ. Chỉ có con đường trước mặt, anh phải tiếp tục đi và tiếp tục kiệt sức, và có lẽ cuối con đường là thần chết đợi anh.
Vỗ nhẹ vào cổ trấn an con ngựa, Will ngồi dậy rồi đứng lên. Chống lại cơn chóng mặt, anh cà nhắc lên đồi, và nhìn xuống.
Toàn bộ trái tim anh đang gào thét bảo anh đi tiếp, hoàn thành cho xong – anh chỏ còn cách đích đến của mình chừng hai mươi dặm – nhưng đi tiếp sẽ giết chết con ngựa và anh cũng chẳng còn sức mà đánh đấm gì nữa. Anh quay về với Balios và vừa dụ dỗ vừa lộ yến mạch, con ngựa mới chịu đứng dậy. Cầm cương trong tay và nheo mắt nhìn hoàng hôn, anh bắt đầu dắt Balios xuống đồi, đi về phía ngôi làng.
Cái ghế Tessa ngồi có lưng cao, chạm khắc tinh tế, được đóng những cái đinh to tướng mà đầu tù đang chọc cả vào lưng cô. Trước mặt cô là cái bàn rộng, một bên chất đầy những sách. Ngay trước mặt cô là một tệp giấy sạch, một lọ mực và một cây bút lông ngỗng. Bên cạnh đồng giấy là cái đồng hồ quả quýt của John Shade.
Hai tên người máy to như hộ pháp đứng hai bên cô. Mortmain chẳng thèm bận tâm tạo cho chúng hình dáng giống người. Mỗi con đều gần như hình chữ nhật thẳng đuột và hai cánh tay thò ra từ hai bên mình, có “bàn tay” sắc như dao cạo. Chúng đã đủ đáng sợ rồi, nhưng Tessa không thể kiềm cảm giác rằng nếu Will ở đây, anh sẽ nói trông chúng giống củ cải, và hát nghêu ngao trêu tức.
“Cầm đồng hồ đi,” Mortmain nói. “Và biến hình.”
Ông ta ngồi đối diện, trong cái ghế khá giống ghế của cô, cũng có lưng ghế cao cong cong như vậy. Họ đang ở trong một hang động mà cô được mấy tên người máy dắt vào; ánh sáng duy nhất trong phòng hắt ra từ lò sưởi lớn, đủ lớn để nướng cả con bò trên đó cũng được. Bóng tối hắt lên từ gương mặt đang trống trên khuỷu tay của Mortmain.
Tessa cầm đồng hồ. Nó nặng và lành lạnh trong tay cô. Cô nhắm mắt.
Cô chỉ có lời hứa sẽ gửi ngân phiến đến của Mortmain làm bằng, Nhưng cô vẫn tin ông ta. Dù gì thì ông ta chẳng việc gì phải nói dối hết. Jem Carstairs sống lâu hơn một chút với ông ta có gì khác đâu? Đó chỉ là công cụ mặc cả để ông ta điều khiển được cô, và giờ cô phải quyết định, có muốn ngân phiến hay không.
Cô nghe tiếng Mortmain rít từng hơi qua kẽ răng, và cô nắm chặt cái đồng hồ. Nó như đột nhiên giật lên trong tay cô, giống như đồng hồ thiên sứ đôi lần vẫn vậy, như thế nó chứa sinh mạng. Tay cô giật lên một cái, rồi cô đột ngột Biến Hình - mà không phải do cô chủ động hay đòi hỏi như thường lệ. Cô hít một hơi khi cảm giác biến hình tóm lấy cô như một cơn cuồng phong, đẩy cô sâu xuống dưới. John Shade đột nhiên bao vây cô, sự hiện diện của ông ta bao trùm cô. Tay cô nhói đau, và cô buông đồng hồ. Nó rơi lanh canh xuống bàn, nhưng quá trình biến hình không dừng lại. Vai cô nở rộng dưới cái váy ngủ, tay biến màu xanh, rồi màu sắc đó lan khắp cơ thể cô như gỉ đồng.
Cô ngửa đầu. Cô thấy nặng như có một trọng lượng lớn đè lên mình. Nhìn xuống, Cô thấy mình có cánh tay to khỏe của đàn ông, làn da vảy xanh, bàn tay to và cong vòng. Cô hốt hoảng, nhưng chỉ có một điểm sáng nhỏ nhoi trong cả hố đen sâu thẳm. Cô chưa từng thấy mất phương hướng như vậy khi biến hình.
Mortmain ngồi thẳng dậy. Ông ta đang nhìn cô chòng chọc, đôi môi mím chặt, mắt lóng lánh ánh sáng gian giảo. “Bố.”
Tessa không đáp. Không thể. Giọng vang từ trong cô không thuộc về cô; đó là giọng của Shade. “Hoàng tử kim khí của ta,” Shade nói.
Mắt Mortmain càng sáng rỡ. Ông ta nhoài tới, hăm hở đẩy đống giấy vè phía Tessa. “Bố,” ông ta nói. “Con cần bố giúp và lẹ lên. Con đã có Pyxis. Con có công cụ mở nó. Con có đội quân người máy. Con cần câu thần chua của bố, thần chú ràng buộc. Hãy viết đi, và con sẽ có mảnh ghép cuối cùng.”
Chút hoảng hốt trong Tessa lớn lên và mở rộng. Đây không phải cuộc đoàn viên cảm động giữa cha và con. Đây là điều Mortmain muốn cần từ pháp sư John Shade, cô vẫn cảm nhận được ý chí ông ta giam cầm cô trong thân hình ông ta và buộc cơ thể đó cử động. Cô giảng hốt thấy tay mình với lấy bút, nhúng đầu bút vào lọ mực, rồi bắt đầu viết.
Cây bút sột soạt trên mặt giấy. Mortmain nhoài tới. Ông ta thở dốc như đang chạy. Đằng sau ông ta, lửa cháy lách tách, đượm và đỏ cam trong lò sưởi. “Chính nó,” ông ta nói và liếm môi dưới. “Đúng, con hiểu tác dụng của nó rồi. Cuối cùng. Chính là thế.”
Tessa chăm chú nhìn. Cái thốn ra từ đầu bút của cô như một tràng vô nghĩa: những con sô, kí hiệu, biểu tượng cô không hiểu được. Một lần nữa, cô cố chống cự, nhưng chỉ khiến mực vảy ra trang giấy. Bút tiếp tục viết – mực, giấy, thêm những dòng chữ nguệch ngoạc. Bàn tay cầm bút rung dữ dội, nhưng những kí hiệu tiếp tục tuôn ra. Tessa bắt đầu cắn môi: mạnh, rồi mạnh hơn. Cô nếm thấy vị máu trong miệng. Một chút máu chảy ra giấy. Cây bút viết băng qua đó, khiến máu nhòe trên trang giấy.
“Đúng rồi,”Mortmain nói. “Bố...”
Ngòi bút gãy, âm thanh như tiếng súng nổ, vang dội khắp hang, và cô ngồi phịch xuống ghế, kiệt sức. Màu xanh đang dần biến mất khỏi da cô, cơ thể cô nhỏ lại, mái tóc nâu xõa xuống vai. Cô vẫn nếm thấy vị máu. “Không,” cô thảo dốc và với mấy trang giấy. “Không...”
Nhưng cử động của cô bị chậm đi và đau đớn vì biến hình, còn Mortmain lại nhanh hơn. Cười sằng sặc, ông ta giật đám giấy dưới tay cô và đứng lên. “Rất tốt,” ông ta nói. “Cám ơn nhé, cô bé pháp sư của tôi. Cô đã đưa tôi tất cả mọi thứ tôi cần. Người máy, hộ tống cô Gray trở về phòng.”
Bàn tay kim loại xoắn lấy lưng váy Tessa và kéo cô đứng lên. Thế giới dường như quay cuồng trước mắt cô. Cô thấy Mortmain cầm cái đồng hồ rơi xuống bàn lên.
Ông ta nở một nụ cười xấu xí, dữ tợn với nó. “Con sẽ khiến bố tự hào,” ông ta nói. “Chắc chắn đấy.”
Tessa, không còn nhìn nổi nữa, bèn nhắm mắt. ‘Mình đã làm gì thế này?’ Cô nghĩ khi người máy đẩy cô rời phòng. ‘Chúa ơi, con đã làm gì vậy?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.