Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 84: Người cao cả phải tốt
Arya's tear
05/04/2020
Mái đầu đen của Charlotte đang cúi đọc một lá thư thì Gabriel vào phòng
khách. Phòng khá lạnh, lò sưởi đã tàn. Gabriel tự hỏi sao Sophie không
nhóm lửa - Cô ấy dành nhiều thời gian luyện tập quá rồi. Bố anh không
kiên nhẫn thế. Ông ấy thích gia nhân được huấn luyện chiến đấu, nhưng
thích dùng người đã biết võ vẽ rồi hơn.
Charlotte ngước lên. “Gabriel à?” chi nói.
“Chị muốn gặp tôi?” Gabriel cố hết sức nói giọng bình thản. Anh không thể kìm cảm giác đôi mắt nâu của Charlotte có thể nhìn thấu anh, như thể anh là người kính. Đôi mắt anh liếc nhìn đống giấy tờ trên bàn chị. “Có chuyện gì thế?”
Chị lưỡng lự. “Có thư từ Quan Chấp Chính.” Miệng chị mím chặt tỏ vẻ không vui. Chị lại nhìn xuống rồi thở dài. “Tôi chỉ muốn điều hành Học Viện này như bố mình. Tôi chưa từng nghĩ sẽ khó khăn thế này. Tôi sẽ viết lại thư cho ông ấy, nhưng...” Chị ngừng nói, rồi nở một nụ cười cứng đờ, thiếu chân thật. “Nhưng tôi không gọi cậu đến đây để nói chuyện mình,” chị bảo. “Gabriel, mấy hôm nay trông cậu mệt mỏi và căng thẳng quá. Tôi biết chúng ta đều mệt, và tôi sợ điều này sẽ khiến chúng ta phải tạm quên...tình cảnh của cậu.”
“Tình cảnh của tôi?”
“Của bố cậu,” chị sửa lại, rồi đứng lên và tới gần anh. “Hẳn cậu rất buồn.”
“Còn Gideon?” anh nói. “Anh ấy cũng là con trai bố tôi mà.”
“Gideon buồn vì bố cậu từ lâu rồi,” chị nói và ngạc nhiên thay, chị chỉ cao tới khuỷu tay anh. “Còn với cậu, nỗi đau đó còn rất mới. Chị không muốn cậu nghĩ chị đã quên.”
“Sau tất cả những gì đã xảy ra,” anh nói, cổ bắt đầu nghẹn lại vì bối rối – và gì đó anh chưa xác định rõ ràng được – “sau khi Jem, Will, Jessamine và Tessa, sau khi số người trong nhà chị giảm một nửa, chị không muốn tôi tin rằng chị đã quên mất tôi?”
chị áp bàn tay lên cánh tay anh. “Những mất mát đó không làm em không mất gì...”
“Không thể nào,” anh nói. “Chị không thể lại muốn an ủi tôi. Chị muốn tìm hiểu tôi đặt lòng tin ở bố, hay ở Học Viện...”
“Gabriel, không. Không phải vậy.”
“Tôi không thể cho chị câu trả lời chị muốn,” Gabriel nói. “Tôi không thể quên rằng ông ấy từng ở cùng tôi. Mẹ tôi qua đời – và Gideon bỏ đi – và Tatiana là đứa ngốc vô dụng – và chẳng có ai khác, chẳng có ai nuôi nấng tôi, tôi chẳng có người thân nào, chỉ có bố, chỉ hai bố con với nhau, và giờ chị, chị và Gideon, mong tôi ghét ô g ấy, nhưng tôi không thể. Ông ấy là bố tôi, và tôi...” Giọng anh run rẩy.
“Yêu ông ấy,” chị dịu dàng nói. “Cậu biết không, tôi nhớ cậu hồi còn nhỏ, và tôi còn nhớ mẹ cậu. Và tôi nhớ anh trai cậu luôn đứng cạnh cậu. Và tay bố cậu đặt trên vai cậu. Không biết nói thế này có giúp được gì không, nhưng tôi tin ông ấy cũng yêu cậu.”
“Cũng chẳng ích gì. Vì tôi đã giết bố mình,” Gabriel run rẩy nói. “Tôi đã bắn tên xuyên mắt ông ấy – tôi đã khiến ông ấy đổ máu. Một kẻ giết bố...”
“Không phải. Lúc đó ông ấy không còn là bố cậu nữa.”
“Nếu đó không phải bố tôi, nếu tôi không kết liễu bố mình, vậy ông ấy đâu rồi?” Gabriel thì thào. “Bố tôi đâu?” và cảm nhận Charlotte kéo anh xuống, ôm anh như một người mẹ, mặc cho anh khóc trên vai chị, nếm thấy vị nước mắt trong cổ mình nhưng không sao tuôn ra được. “Bố tôi đâu?” Anh lại nói, chị ôm chặt hơn, và anh cảm nhận được cái ôm của chị chặt như thế nào, sức mạnh chị đỡ anh, và tự hỏi sao anh lại có lúc nghĩ người phụ nữ nhỏ bé này yếu ớt.
Gửi: Charlotte Branwell
Từ: Quan Chấp Chính Josiah Wayland
Cô Branwell thân mến,
Một người đưa tin không thể tiết lộ danh tính lúc này báo tin ư? Tôi dám đoán chẳng có người đưa tin nào hết, tất cả đều là chuyện cô bịa đặt, một kế hoạch để thuyết phục tôi rằng cô đã đúng.
Xin cô ngừng những lời nói vẹt ngu ngốc. “Đưa quân tới Cadair Idris ngay lập tức” giùm, và thay vào đó hãy làm tròn vai trò lãnh đạo Học Viên Luân Đôn. Nếu không, tôi sợ phải cho rằng cô không phù hợp với vị trí đó, và buộc phải giải thoát cô khỏi gánh nặng ấy.
Vì lẽ đó, tôi buộc phải yêu cầu cô đừng nói về vấn đề này thêm một lần nào nữa, và đừng để thêm một thành viên Enclave nào cùng cô làm chuyện tốn công vô ích. Nếu tôi nghe tin cô nói chuyện này với bất cứ một Nephilim nào khác, tôi sẽ coi đó là một hành động bất tuân mệnh lệnh nghiên trọng nhất và sẽ xử phạt hợp lí.
Josiah Wayland, Quan Chấp Chính Clave.
Sophie đẵng thư tới bàn ăn sáng cho Charlotte. Charlotte dùng dao cắt bơ rọc thư, cắt qua dấu niêm phong của Wayland (hình móng ngựa có chữ C tượng trưng cho Quan Chấp Chính bên dưới), và hàm hở xé tung ra đọc.
Những người còn lại quan sát, gương mặt sáng sủa, cởi mở của Henry tỏ vẻ lo lắng khi hai điểm đỏ sẫm từ từ lan trên má Charlotte khi chị đọc từng dòng chữ. Những người khác ngồi im, chẳng hề động tới bữa sáng, và Cecily thấy thật lạ khi nhìn một đám đàn ông chờ đợi phản ứng của một người phụ nữ.
Dù đám đàn ông này đã giảm quân số. Sự vắng mặt của Will và Jem như một vết thương mới, một vết cắt ngọt còn chưa lụp ứa máu, một nỗi bàng hoàng còn quá mới khiến ta chưa kịp cảm thấy đau đớn.
“Là gì vậy?” Henry lo lắng hỏi. “Charlotte, vợ à...”
Charlotte đọc to thư đều đều vô cảm như máy nhịp. Khi đã xong, chị bỏ thư sang bên, mắt vẫn dán vào đó. “Chỉ là em không thể...” chị cất tiếng. “Em không hiểu.”
Mặt Henry đỏ rực dưới những đốm tàn nhang. “Sao ông ta dám viết thư cho em như vậy,” anh nói, với sự bực bôi khiến ai nấy đều bất ngờ. “Sao ông dám nói kiểu đó, dám gạt bỏ những quan ngại của em...”
“Có lẽ ông ấy đúng. Có lẽ ông ấy bị điên. Có lẽ chúng ta đều điên hết cả rồi,” Charlotte nói.
“Không phải!” Cecily kêu lên, và thấy Gabriel liếc nhìn. Vẻ mặt anh thật khó hiểu. Anh trông tái xanh từ lúc vào phòng ăn, và chẳng mấy nói năng hay ăn uống gì, chỉ nhìn chằm chằm khăn trải bàn như thể nó chứa mọi đáp án trong vũ trụ này. “Ông chủ ở Cadair Idris. Em biết chắc.”
Gideon nhíu mày. “Tôi tin chị,” anh nói. “Tất cả đều tin chị, nhưng nếu Quan Chấp Chính không nghe, vấn đề sẽ không được nêu ra trước Hội Đồng, và không có Hội Đồng là chúng ta chẳng được hỗ trợ gì hết.”
“Cổng Dịch Chuyển sắp dùng được rồi,” Henry nói. “Nếu nó hoạt động, chúng ta có thể đưa bao nhiêu Thợ Săn Bóng Tối tới Cadair Idris chỉ trong tích tắc cũng được.”
“Nhưng lấy đâu ra Thợ Săn Bóng Tối để mà dịch chuyển,” Charlotte nói. “Nghe này, ở đây, Quan Chấp Chính cấm em nếu vấn đề này với Enclave. Ông ấy là cấp trên của em. Nếu em dám vượt quyền ông ấy, chúng ta có thể sẽ mất Học Viện.”
“Và?” Cecily nóng nảy hỏi. “Chị quan tâm tới vị trí của mình hơn Will và Tessa hả?”
“Cô Herodale,” Henry lên tiếng, nhưng Charlotte dad phẩy tay ngăn anh lại. Chị trông rất mệt mỏi.
“Không, Cecily, không phải thế, nhưng Học Viên bảo vệ chúng ta. Không có nó chúng ta càng khó giúp được Will và Tessa. Là lãnh đạo Học Viện, chị có thể hỗ trợ họ nhiều hơn một Thợ Săn Bóng Tối có thể...”
“Không,” Gabriel nói. Anh đẩy đĩa ăn sang bên, và những ngoan tay thon toát lên vẻ căng thẳng và tráng bệch khi anh vung tay. “Chị không thể.”
“Gabriel?” Gidoen ra giọng hỏi.
“Em sẽ không im lặng,” Gabriel nói, và đứng lên như thể hoặc định phát biểu hoặc định bỏ đi, Cecily không rõ. Anh hướng đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp vào Charlotte. “Ngày Quan Chấp Chính đến đây, ngày ông ấy mang tôi và anh trai đi thẩm vấn, ông ấy đã dọa dẫm buộc chúng tôi phải do thám chị dùm ông ta.”
Charlotte ngước lên. “Gabriel à?” chi nói.
“Chị muốn gặp tôi?” Gabriel cố hết sức nói giọng bình thản. Anh không thể kìm cảm giác đôi mắt nâu của Charlotte có thể nhìn thấu anh, như thể anh là người kính. Đôi mắt anh liếc nhìn đống giấy tờ trên bàn chị. “Có chuyện gì thế?”
Chị lưỡng lự. “Có thư từ Quan Chấp Chính.” Miệng chị mím chặt tỏ vẻ không vui. Chị lại nhìn xuống rồi thở dài. “Tôi chỉ muốn điều hành Học Viện này như bố mình. Tôi chưa từng nghĩ sẽ khó khăn thế này. Tôi sẽ viết lại thư cho ông ấy, nhưng...” Chị ngừng nói, rồi nở một nụ cười cứng đờ, thiếu chân thật. “Nhưng tôi không gọi cậu đến đây để nói chuyện mình,” chị bảo. “Gabriel, mấy hôm nay trông cậu mệt mỏi và căng thẳng quá. Tôi biết chúng ta đều mệt, và tôi sợ điều này sẽ khiến chúng ta phải tạm quên...tình cảnh của cậu.”
“Tình cảnh của tôi?”
“Của bố cậu,” chị sửa lại, rồi đứng lên và tới gần anh. “Hẳn cậu rất buồn.”
“Còn Gideon?” anh nói. “Anh ấy cũng là con trai bố tôi mà.”
“Gideon buồn vì bố cậu từ lâu rồi,” chị nói và ngạc nhiên thay, chị chỉ cao tới khuỷu tay anh. “Còn với cậu, nỗi đau đó còn rất mới. Chị không muốn cậu nghĩ chị đã quên.”
“Sau tất cả những gì đã xảy ra,” anh nói, cổ bắt đầu nghẹn lại vì bối rối – và gì đó anh chưa xác định rõ ràng được – “sau khi Jem, Will, Jessamine và Tessa, sau khi số người trong nhà chị giảm một nửa, chị không muốn tôi tin rằng chị đã quên mất tôi?”
chị áp bàn tay lên cánh tay anh. “Những mất mát đó không làm em không mất gì...”
“Không thể nào,” anh nói. “Chị không thể lại muốn an ủi tôi. Chị muốn tìm hiểu tôi đặt lòng tin ở bố, hay ở Học Viện...”
“Gabriel, không. Không phải vậy.”
“Tôi không thể cho chị câu trả lời chị muốn,” Gabriel nói. “Tôi không thể quên rằng ông ấy từng ở cùng tôi. Mẹ tôi qua đời – và Gideon bỏ đi – và Tatiana là đứa ngốc vô dụng – và chẳng có ai khác, chẳng có ai nuôi nấng tôi, tôi chẳng có người thân nào, chỉ có bố, chỉ hai bố con với nhau, và giờ chị, chị và Gideon, mong tôi ghét ô g ấy, nhưng tôi không thể. Ông ấy là bố tôi, và tôi...” Giọng anh run rẩy.
“Yêu ông ấy,” chị dịu dàng nói. “Cậu biết không, tôi nhớ cậu hồi còn nhỏ, và tôi còn nhớ mẹ cậu. Và tôi nhớ anh trai cậu luôn đứng cạnh cậu. Và tay bố cậu đặt trên vai cậu. Không biết nói thế này có giúp được gì không, nhưng tôi tin ông ấy cũng yêu cậu.”
“Cũng chẳng ích gì. Vì tôi đã giết bố mình,” Gabriel run rẩy nói. “Tôi đã bắn tên xuyên mắt ông ấy – tôi đã khiến ông ấy đổ máu. Một kẻ giết bố...”
“Không phải. Lúc đó ông ấy không còn là bố cậu nữa.”
“Nếu đó không phải bố tôi, nếu tôi không kết liễu bố mình, vậy ông ấy đâu rồi?” Gabriel thì thào. “Bố tôi đâu?” và cảm nhận Charlotte kéo anh xuống, ôm anh như một người mẹ, mặc cho anh khóc trên vai chị, nếm thấy vị nước mắt trong cổ mình nhưng không sao tuôn ra được. “Bố tôi đâu?” Anh lại nói, chị ôm chặt hơn, và anh cảm nhận được cái ôm của chị chặt như thế nào, sức mạnh chị đỡ anh, và tự hỏi sao anh lại có lúc nghĩ người phụ nữ nhỏ bé này yếu ớt.
Gửi: Charlotte Branwell
Từ: Quan Chấp Chính Josiah Wayland
Cô Branwell thân mến,
Một người đưa tin không thể tiết lộ danh tính lúc này báo tin ư? Tôi dám đoán chẳng có người đưa tin nào hết, tất cả đều là chuyện cô bịa đặt, một kế hoạch để thuyết phục tôi rằng cô đã đúng.
Xin cô ngừng những lời nói vẹt ngu ngốc. “Đưa quân tới Cadair Idris ngay lập tức” giùm, và thay vào đó hãy làm tròn vai trò lãnh đạo Học Viên Luân Đôn. Nếu không, tôi sợ phải cho rằng cô không phù hợp với vị trí đó, và buộc phải giải thoát cô khỏi gánh nặng ấy.
Vì lẽ đó, tôi buộc phải yêu cầu cô đừng nói về vấn đề này thêm một lần nào nữa, và đừng để thêm một thành viên Enclave nào cùng cô làm chuyện tốn công vô ích. Nếu tôi nghe tin cô nói chuyện này với bất cứ một Nephilim nào khác, tôi sẽ coi đó là một hành động bất tuân mệnh lệnh nghiên trọng nhất và sẽ xử phạt hợp lí.
Josiah Wayland, Quan Chấp Chính Clave.
Sophie đẵng thư tới bàn ăn sáng cho Charlotte. Charlotte dùng dao cắt bơ rọc thư, cắt qua dấu niêm phong của Wayland (hình móng ngựa có chữ C tượng trưng cho Quan Chấp Chính bên dưới), và hàm hở xé tung ra đọc.
Những người còn lại quan sát, gương mặt sáng sủa, cởi mở của Henry tỏ vẻ lo lắng khi hai điểm đỏ sẫm từ từ lan trên má Charlotte khi chị đọc từng dòng chữ. Những người khác ngồi im, chẳng hề động tới bữa sáng, và Cecily thấy thật lạ khi nhìn một đám đàn ông chờ đợi phản ứng của một người phụ nữ.
Dù đám đàn ông này đã giảm quân số. Sự vắng mặt của Will và Jem như một vết thương mới, một vết cắt ngọt còn chưa lụp ứa máu, một nỗi bàng hoàng còn quá mới khiến ta chưa kịp cảm thấy đau đớn.
“Là gì vậy?” Henry lo lắng hỏi. “Charlotte, vợ à...”
Charlotte đọc to thư đều đều vô cảm như máy nhịp. Khi đã xong, chị bỏ thư sang bên, mắt vẫn dán vào đó. “Chỉ là em không thể...” chị cất tiếng. “Em không hiểu.”
Mặt Henry đỏ rực dưới những đốm tàn nhang. “Sao ông ta dám viết thư cho em như vậy,” anh nói, với sự bực bôi khiến ai nấy đều bất ngờ. “Sao ông dám nói kiểu đó, dám gạt bỏ những quan ngại của em...”
“Có lẽ ông ấy đúng. Có lẽ ông ấy bị điên. Có lẽ chúng ta đều điên hết cả rồi,” Charlotte nói.
“Không phải!” Cecily kêu lên, và thấy Gabriel liếc nhìn. Vẻ mặt anh thật khó hiểu. Anh trông tái xanh từ lúc vào phòng ăn, và chẳng mấy nói năng hay ăn uống gì, chỉ nhìn chằm chằm khăn trải bàn như thể nó chứa mọi đáp án trong vũ trụ này. “Ông chủ ở Cadair Idris. Em biết chắc.”
Gideon nhíu mày. “Tôi tin chị,” anh nói. “Tất cả đều tin chị, nhưng nếu Quan Chấp Chính không nghe, vấn đề sẽ không được nêu ra trước Hội Đồng, và không có Hội Đồng là chúng ta chẳng được hỗ trợ gì hết.”
“Cổng Dịch Chuyển sắp dùng được rồi,” Henry nói. “Nếu nó hoạt động, chúng ta có thể đưa bao nhiêu Thợ Săn Bóng Tối tới Cadair Idris chỉ trong tích tắc cũng được.”
“Nhưng lấy đâu ra Thợ Săn Bóng Tối để mà dịch chuyển,” Charlotte nói. “Nghe này, ở đây, Quan Chấp Chính cấm em nếu vấn đề này với Enclave. Ông ấy là cấp trên của em. Nếu em dám vượt quyền ông ấy, chúng ta có thể sẽ mất Học Viện.”
“Và?” Cecily nóng nảy hỏi. “Chị quan tâm tới vị trí của mình hơn Will và Tessa hả?”
“Cô Herodale,” Henry lên tiếng, nhưng Charlotte dad phẩy tay ngăn anh lại. Chị trông rất mệt mỏi.
“Không, Cecily, không phải thế, nhưng Học Viên bảo vệ chúng ta. Không có nó chúng ta càng khó giúp được Will và Tessa. Là lãnh đạo Học Viện, chị có thể hỗ trợ họ nhiều hơn một Thợ Săn Bóng Tối có thể...”
“Không,” Gabriel nói. Anh đẩy đĩa ăn sang bên, và những ngoan tay thon toát lên vẻ căng thẳng và tráng bệch khi anh vung tay. “Chị không thể.”
“Gabriel?” Gidoen ra giọng hỏi.
“Em sẽ không im lặng,” Gabriel nói, và đứng lên như thể hoặc định phát biểu hoặc định bỏ đi, Cecily không rõ. Anh hướng đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp vào Charlotte. “Ngày Quan Chấp Chính đến đây, ngày ông ấy mang tôi và anh trai đi thẩm vấn, ông ấy đã dọa dẫm buộc chúng tôi phải do thám chị dùm ông ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.