Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 25: Chương 5.4
Arya's tear
12/10/2019
“Dừng. Dừng lại!” Tessa đứng bên cạnh lò sưởi, đã cầm lấy cây cời lò; Will bị nghẹt thở và đưa tay đẩy mặt Woolsey ra.
Woolsey hét và đột nhiên áp lực biến mất khỏi ngực Will; Magnus đã kéo
người sói lên và đẩy sang bên. Rồi tay Magnus tóm lưng áo Will, và Will
bị kéo ra khỏi phòng, Woolsey chăm chú nhìn theo, một tay đưa lên chạm
vào chỗ bị cái nhẫn bạc của Will làm bỏng má.
“Thả tôi ra. Thả ra!” Will chống cự, nhưng tay Magnus chắc như gọng kềm. Anh ta lôi tuột Will ra ngoài hành lang và vào một thư viện mờ mờ tỏ tỏ. Will vùng ra khi Magnus buông tay, khiến anh lảo đảo ngã người vào cái ghế sofa nhung đỏ. “Tôi không thể để Tessa ở cùng Woolsey...”
“Không phải lo cô ấy bị Woolsey xâm hại đâu,” Magnus lạnh nhạt nói. “Woolsey biết cách cư xử, chứ không như cậu.”
Will từ trà quay lại, lau máu khỏi mặt. “Anh lườm tôi,” anh nói với Magnus. “Anh trông hệt như Church khi chuẩn bị cắn ai.”
“Gây chiến với thủ lĩnh Vệ đoàn Lupus,” Magnus cay đắng nói. “Cậu biết anh ta sẽ làm gì cậu nếu có cớ. Cậu muốn chết hả?”
“Không,” Will nói, khiến bản thân cũng hơi bất ngờ.
“Tôi không biết vì sao mình lại đi giúp cậu nữa.”
“Anh thích thứ hỏng hóc.”
Magnus bước hai bước và tóm mặt Will bằng những ngón tay dài, buộc anh phải ngẩng mặt lên. “Cậu không phải Sydney Carton,” anh ta nói. “Cậu chết vì James Carstairs thì có ích gì, khi đằng mào cậu ta cũng chết.”
“Cứu được cậu ấy thì giá nào cũng xứng hết...”
“Chúa ơi!” Magnus nheo mắt. “Đáng cái gì nào?”
“Mọi thứ tôi đã mất!” Will hét. “Tessa!”
Magnus bỏ tay khỏi mặt Will. Anh lùi vài bước và từ từ hít vào thở ra, như thể đang thầm đếm đến mười. “Tôi xin lỗi,” cuối cùng Magnus nói. “Vì những lời Woolsey nói.”
“Nếu Jem chết, tôi không thể ở cùng Tessa,” Will nói. “Vì vậy sẽ giống như tôi đợi cậu ấy chết, và hưởng niềm vui từ cái chết của cậu ấy, nếu nhờ đó mà tôi có cô ấy. Và tôi không phải loại người đó. Tôi không muốn trục lợi từ cái chết của cậu ấy. Cậu ấy phải sống.” Anh hạ tay, tay áo dính máu. “Chỉ có cách đấy mọi việc mới có ý nghĩa. Còn không...”
“Sẽ là chịu đựng đau đớn, khổ sở vô ích? Tôi không biết nói thế này cho cậu không, nhưng đời là thế. Người tốt chịu khổ, kẻ xấu sống sung sướng gì, và đạo đức lắm khi bị băng hoại.”
“Tôi muốn được nhiều hơn,” Will nói. “Anh đã khiến tôi khao khát nhiều hơn. Anh cho tôi thấy tôi bị nguyền rủa chỉ vì tôi chọn ton tin như thế. Anh bảo tôi rằng có những khả năng, những ý nghĩa. Và giờ anh quay lưng với cái anh tạo ra.”
Magnus cười cộc lốc. “Cậu đúng là đánh chết không bỏ được cái tính ấy.”
“Tôi nghe thấy đó.” Will chống người đứng dậy, nhăn nhó. “Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Ừ.” Magnus lần túi áo và rút ra gì đó đung đưa trên dây xích. Gì đó sáng lên màu đỏ nhạt. Một viên đá đỏ hình vuông. “Cầm lấy.”
Anh ta nhét nó vào tay Will.
Will bối rối nhìn anh ta. “Đây là của Camille.”
“Tôi đã tặng nó cho cô ấy,” Magnus nói, và nhếch mép cười chua chát. “Tháng trước cô ta trả hết quà lại cho tôi. Cậu nên giữ nó. Nó báo động khi có quỷ, hoặc những tạo vật của Mortmain đến gần.”
“Tình yêu đích thực là bất diệt,” Will nói, dịch dòng chữ ở mặt sau trong ánh sáng hắt từ hành lang vào. “Tôi không đeo được, Magnus. Nó đẹp quá không hợp với nam giới.”
“Cậu cũng thế. Về nhà tắm rửa đi. Tôi sẽ gọi cậu ngay khi có tin.” Anh ta chăm chú nhìn Will. “Trong lúc đó cố làm sao cho xứng với sự giúp đỡ của tôi.”
“Thả tôi ra. Thả ra!” Will chống cự, nhưng tay Magnus chắc như gọng kềm. Anh ta lôi tuột Will ra ngoài hành lang và vào một thư viện mờ mờ tỏ tỏ. Will vùng ra khi Magnus buông tay, khiến anh lảo đảo ngã người vào cái ghế sofa nhung đỏ. “Tôi không thể để Tessa ở cùng Woolsey...”
“Không phải lo cô ấy bị Woolsey xâm hại đâu,” Magnus lạnh nhạt nói. “Woolsey biết cách cư xử, chứ không như cậu.”
Will từ trà quay lại, lau máu khỏi mặt. “Anh lườm tôi,” anh nói với Magnus. “Anh trông hệt như Church khi chuẩn bị cắn ai.”
“Gây chiến với thủ lĩnh Vệ đoàn Lupus,” Magnus cay đắng nói. “Cậu biết anh ta sẽ làm gì cậu nếu có cớ. Cậu muốn chết hả?”
“Không,” Will nói, khiến bản thân cũng hơi bất ngờ.
“Tôi không biết vì sao mình lại đi giúp cậu nữa.”
“Anh thích thứ hỏng hóc.”
Magnus bước hai bước và tóm mặt Will bằng những ngón tay dài, buộc anh phải ngẩng mặt lên. “Cậu không phải Sydney Carton,” anh ta nói. “Cậu chết vì James Carstairs thì có ích gì, khi đằng mào cậu ta cũng chết.”
“Cứu được cậu ấy thì giá nào cũng xứng hết...”
“Chúa ơi!” Magnus nheo mắt. “Đáng cái gì nào?”
“Mọi thứ tôi đã mất!” Will hét. “Tessa!”
Magnus bỏ tay khỏi mặt Will. Anh lùi vài bước và từ từ hít vào thở ra, như thể đang thầm đếm đến mười. “Tôi xin lỗi,” cuối cùng Magnus nói. “Vì những lời Woolsey nói.”
“Nếu Jem chết, tôi không thể ở cùng Tessa,” Will nói. “Vì vậy sẽ giống như tôi đợi cậu ấy chết, và hưởng niềm vui từ cái chết của cậu ấy, nếu nhờ đó mà tôi có cô ấy. Và tôi không phải loại người đó. Tôi không muốn trục lợi từ cái chết của cậu ấy. Cậu ấy phải sống.” Anh hạ tay, tay áo dính máu. “Chỉ có cách đấy mọi việc mới có ý nghĩa. Còn không...”
“Sẽ là chịu đựng đau đớn, khổ sở vô ích? Tôi không biết nói thế này cho cậu không, nhưng đời là thế. Người tốt chịu khổ, kẻ xấu sống sung sướng gì, và đạo đức lắm khi bị băng hoại.”
“Tôi muốn được nhiều hơn,” Will nói. “Anh đã khiến tôi khao khát nhiều hơn. Anh cho tôi thấy tôi bị nguyền rủa chỉ vì tôi chọn ton tin như thế. Anh bảo tôi rằng có những khả năng, những ý nghĩa. Và giờ anh quay lưng với cái anh tạo ra.”
Magnus cười cộc lốc. “Cậu đúng là đánh chết không bỏ được cái tính ấy.”
“Tôi nghe thấy đó.” Will chống người đứng dậy, nhăn nhó. “Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Ừ.” Magnus lần túi áo và rút ra gì đó đung đưa trên dây xích. Gì đó sáng lên màu đỏ nhạt. Một viên đá đỏ hình vuông. “Cầm lấy.”
Anh ta nhét nó vào tay Will.
Will bối rối nhìn anh ta. “Đây là của Camille.”
“Tôi đã tặng nó cho cô ấy,” Magnus nói, và nhếch mép cười chua chát. “Tháng trước cô ta trả hết quà lại cho tôi. Cậu nên giữ nó. Nó báo động khi có quỷ, hoặc những tạo vật của Mortmain đến gần.”
“Tình yêu đích thực là bất diệt,” Will nói, dịch dòng chữ ở mặt sau trong ánh sáng hắt từ hành lang vào. “Tôi không đeo được, Magnus. Nó đẹp quá không hợp với nam giới.”
“Cậu cũng thế. Về nhà tắm rửa đi. Tôi sẽ gọi cậu ngay khi có tin.” Anh ta chăm chú nhìn Will. “Trong lúc đó cố làm sao cho xứng với sự giúp đỡ của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.