Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 26: Chương 5.5
Arya's tear
12/10/2019
“Nếu anh dám đến gần, tôi sẽ dùng cây cời lò đạp
vào đầu anh đấy,” Tessa nói và huơ cây cời lò giữa cô và Woolsey Scott
như thể đấy là một thanh kiếm.
“Tôi không nghi ngờ chuyện đó,” anh ta nói và nhìn cô với vẻ tôn trọng miễn cưỡng và lấy cái khăn thêu chữ viết tắt tên mình lau máu trên cằm. Will cũng chảy máu, và kia là máu của anh và của Woolsey; chắc chắn giờ mày Will đang ở trong một căn phòng khác với Magnus, khiến máu lại dây ra khắp các chỗ. Will chẳng mấy để ý tới chuyên gọn gàng, và càng không để tâm hơn khi đang khích động. “Tôi thấy cô bắt đầu giống đám Thợ Săn Bóng Tối cô ngưỡng mộ rồi. Cô bị vì gì nhập mà đi đính hôn với một kẻ trong số đó? Lại là một kẻ sắp chết nữa chứ.”
Lửa giận bùng lên trong Tessa, và cô tính lấy que cời lò đập Woolsey một trận dù cho anh ta có đến gần cô hay không. Nhưng anh ta di chuyển nhanh dễ sợ khi đánh nhau với Will, và cô không nghĩ mình có cơ hội. “Anh không biết James Carstairs. Đừng nói về anh ấy.”
“Yêu cậu ấy hả?” Woolsey cố nói cho ra vẻ khó chịu. “Nhưng cô cũng yêu Will.”
Tessa sững sờ. Cô biết Magnus tường tỏ tình cảm của Will với cô, nhưng ý nghĩ rằng tình cảm của cô đáp lại cho anh bị phơi bày lồ lộ trên gương mặt thật quá đáng sợ, khiến cô không chịu được. “Không phải.”
“Nói dối,” Woolsey nói. “Thật nhé, nếu một trong hai người chết thì đã làm sao nào? Cô vẫn còn lựa chọn hai cơ mà.”
Tessa nghĩ đến Jem, khuôn mặt anh, mắt nhắm tập trung khi chơi vĩ cầm, đôi môi anh cong bên khi mỉm cười, ngón tay anh cẩn thận lồng vào tay cô-mỗi đường nét của anh đều thân thương khó tả. “Nếu anh có hai đứa con,” cô nói, “liệu anh có dám nói chẳng sao hết nếu có một đứa chết, vì anh vẫn còn đứa kia không?”
“Người ta có thể yêu hai đứa con. Nhưng trong tình yêu, trái tim cô chỉ nên trao cho một người,” Woolsey nói. “Đó là bản chất của tình yêu, không phải sao? Đó là tiểu thuyết nói vậy, còn tôi không có kinh nghiệm cá nhân.”
“Tôi đã hiểu ra một vài điều về tiểu thuyết,” Tessa nói.
“Và là gì?”
“Rằng chúng không có thật.”
Woolsey nhướng mày. “Cô rất thú vị,” anh ta nói. “Hình như tôi đã thấy hai chàng trai kia thấy gì ở cô, nhưng...” Anh ta nhún vai. Cái áo choàng vàng giờ dính một vệt màu dài. “Tôi vốn chằng bao giờ hiểu hết được phụ nữ.”
“Thế anh thấy họ có gì bí ẩn nào?”
“Chủ yếu họ tồn tại trên đời làm gì.”
“Chắc anh phải có mẹ chứ,” Tessa nói.
“Tôi có người đẻ ra mình,” Woolsey nói chẳng hào hứng lắm. “Tôi chẳng còn mấy nhớ về bà ta.”
“Có lẽ, nhưng anh sẽ không có mặt trên đời nếu không nhờ người phụ nữ đó, phải không? Dù cho anh nghõ chúng tôi là thứ vô tích sự thế nào, chúng tôi cũng thông minh hơn, kiên quyết hơn và kiên nhẫn hơn đàn ông. Đàn ông có thể mạnh hơn, nhưng phụ nữ giỏi chịu đựng hơn.”
“Đấy là chuyên cô đang làm à? Chịu đựng ư? Chắc chắn một người phụ nữ đã đính hôn nên hạnh phúc hơn mới phải.” Đôi mắt xanh nhạt của anh ta nhìn cô chòng chọc. “Có câu rằng nếu một trái tim tự chia nhau, thì tim ấy không thể còn được. Cô yêu cả hai, và điều đó sẽ, xé tan cô ra.”
“Nhà,” Tessa nói.
Anh ta nhướng một bên mày. “Cái gì?”
“‘Nếu một nhà tự chia nhau, thì nhà ấy không thể còn được*.’ Chứ không phải trái tim. Có lẽ anh không nên trích dẫn khi không nhớ đúng.”
(*) Kinh thánh Mark 3:25
“Và có lẽ cô nên ngừng than thương trách phận,” anh ta nói. “Người nào may mắn lắm mới có một tình yêu lớn trong đời. Cô lại tìm được hai.”
“Câu nói từ miệng một người chẳng hề yêu ai.”
“Ồ!” Woolsey loạng choạng lùi lại, tay đè lên tim, ra điệu bất tỉnh. “Thỏ cũng có nanh vuốt kìa. Được thôi, nếu cô không muốn nói chuyện cá nhân, vậy chúng ta chuyển sang gì đó chung chung hơn nhỉ? Bản chát của cô chăng? Magnus có vẻ tin cô là pháp sư, nhưng tôi lại không chắc. Tôi nghĩ trong huyết quản của cô có chút máu tiên, vì khả năng biến hình diệu kì kia còn là gì nếu không là phép ảo ảnh? Và còn ai giỏi phép thuật và ảo ảnh hơn Tiên Tộc?”
Tessa nghĩ tới tiên nữ tóc xanh tại bữa tiệc của Benedict đã nói biết mẹ cô, và hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm lời nào nữa với Woolsey, Magnus và Will đã quay lại-Will, đúng như cô đoán, vẫn lôi thôi hệt như lúc trước, và đang nhăn nhó. Anh nhìn từ Tessa sang Woolsey và cười cộc lốc. “Có vẻ anh đã đúng, Magnus,” anh nói. “Tessa không gặp nguy hiểm nào từ anh ta. Nhưng tôi không dám nói ngược lại.”
“Tôi không nghi ngờ chuyện đó,” anh ta nói và nhìn cô với vẻ tôn trọng miễn cưỡng và lấy cái khăn thêu chữ viết tắt tên mình lau máu trên cằm. Will cũng chảy máu, và kia là máu của anh và của Woolsey; chắc chắn giờ mày Will đang ở trong một căn phòng khác với Magnus, khiến máu lại dây ra khắp các chỗ. Will chẳng mấy để ý tới chuyên gọn gàng, và càng không để tâm hơn khi đang khích động. “Tôi thấy cô bắt đầu giống đám Thợ Săn Bóng Tối cô ngưỡng mộ rồi. Cô bị vì gì nhập mà đi đính hôn với một kẻ trong số đó? Lại là một kẻ sắp chết nữa chứ.”
Lửa giận bùng lên trong Tessa, và cô tính lấy que cời lò đập Woolsey một trận dù cho anh ta có đến gần cô hay không. Nhưng anh ta di chuyển nhanh dễ sợ khi đánh nhau với Will, và cô không nghĩ mình có cơ hội. “Anh không biết James Carstairs. Đừng nói về anh ấy.”
“Yêu cậu ấy hả?” Woolsey cố nói cho ra vẻ khó chịu. “Nhưng cô cũng yêu Will.”
Tessa sững sờ. Cô biết Magnus tường tỏ tình cảm của Will với cô, nhưng ý nghĩ rằng tình cảm của cô đáp lại cho anh bị phơi bày lồ lộ trên gương mặt thật quá đáng sợ, khiến cô không chịu được. “Không phải.”
“Nói dối,” Woolsey nói. “Thật nhé, nếu một trong hai người chết thì đã làm sao nào? Cô vẫn còn lựa chọn hai cơ mà.”
Tessa nghĩ đến Jem, khuôn mặt anh, mắt nhắm tập trung khi chơi vĩ cầm, đôi môi anh cong bên khi mỉm cười, ngón tay anh cẩn thận lồng vào tay cô-mỗi đường nét của anh đều thân thương khó tả. “Nếu anh có hai đứa con,” cô nói, “liệu anh có dám nói chẳng sao hết nếu có một đứa chết, vì anh vẫn còn đứa kia không?”
“Người ta có thể yêu hai đứa con. Nhưng trong tình yêu, trái tim cô chỉ nên trao cho một người,” Woolsey nói. “Đó là bản chất của tình yêu, không phải sao? Đó là tiểu thuyết nói vậy, còn tôi không có kinh nghiệm cá nhân.”
“Tôi đã hiểu ra một vài điều về tiểu thuyết,” Tessa nói.
“Và là gì?”
“Rằng chúng không có thật.”
Woolsey nhướng mày. “Cô rất thú vị,” anh ta nói. “Hình như tôi đã thấy hai chàng trai kia thấy gì ở cô, nhưng...” Anh ta nhún vai. Cái áo choàng vàng giờ dính một vệt màu dài. “Tôi vốn chằng bao giờ hiểu hết được phụ nữ.”
“Thế anh thấy họ có gì bí ẩn nào?”
“Chủ yếu họ tồn tại trên đời làm gì.”
“Chắc anh phải có mẹ chứ,” Tessa nói.
“Tôi có người đẻ ra mình,” Woolsey nói chẳng hào hứng lắm. “Tôi chẳng còn mấy nhớ về bà ta.”
“Có lẽ, nhưng anh sẽ không có mặt trên đời nếu không nhờ người phụ nữ đó, phải không? Dù cho anh nghõ chúng tôi là thứ vô tích sự thế nào, chúng tôi cũng thông minh hơn, kiên quyết hơn và kiên nhẫn hơn đàn ông. Đàn ông có thể mạnh hơn, nhưng phụ nữ giỏi chịu đựng hơn.”
“Đấy là chuyên cô đang làm à? Chịu đựng ư? Chắc chắn một người phụ nữ đã đính hôn nên hạnh phúc hơn mới phải.” Đôi mắt xanh nhạt của anh ta nhìn cô chòng chọc. “Có câu rằng nếu một trái tim tự chia nhau, thì tim ấy không thể còn được. Cô yêu cả hai, và điều đó sẽ, xé tan cô ra.”
“Nhà,” Tessa nói.
Anh ta nhướng một bên mày. “Cái gì?”
“‘Nếu một nhà tự chia nhau, thì nhà ấy không thể còn được*.’ Chứ không phải trái tim. Có lẽ anh không nên trích dẫn khi không nhớ đúng.”
(*) Kinh thánh Mark 3:25
“Và có lẽ cô nên ngừng than thương trách phận,” anh ta nói. “Người nào may mắn lắm mới có một tình yêu lớn trong đời. Cô lại tìm được hai.”
“Câu nói từ miệng một người chẳng hề yêu ai.”
“Ồ!” Woolsey loạng choạng lùi lại, tay đè lên tim, ra điệu bất tỉnh. “Thỏ cũng có nanh vuốt kìa. Được thôi, nếu cô không muốn nói chuyện cá nhân, vậy chúng ta chuyển sang gì đó chung chung hơn nhỉ? Bản chát của cô chăng? Magnus có vẻ tin cô là pháp sư, nhưng tôi lại không chắc. Tôi nghĩ trong huyết quản của cô có chút máu tiên, vì khả năng biến hình diệu kì kia còn là gì nếu không là phép ảo ảnh? Và còn ai giỏi phép thuật và ảo ảnh hơn Tiên Tộc?”
Tessa nghĩ tới tiên nữ tóc xanh tại bữa tiệc của Benedict đã nói biết mẹ cô, và hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm lời nào nữa với Woolsey, Magnus và Will đã quay lại-Will, đúng như cô đoán, vẫn lôi thôi hệt như lúc trước, và đang nhăn nhó. Anh nhìn từ Tessa sang Woolsey và cười cộc lốc. “Có vẻ anh đã đúng, Magnus,” anh nói. “Tessa không gặp nguy hiểm nào từ anh ta. Nhưng tôi không dám nói ngược lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.