Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 32: Chương 6.6
Arya's tear
12/10/2019
Gabriel liếc nhìn anh mình, người cũng nhún vai
tỏ vẻ bối rối. Argent Rooms là một hội trường âm nhạc và câu lạc bộ dành riêng cho các quý ông khét tiếng tại Piccadilly Circus. Các quý cô mang danh xấu thường xuyên lui lại chốn này, và có những tin đồn rằng nơi
đây thuộc về các cư dân Thế Giới Ngầm, và trong một vài tối còn có màn
“ảo thuật” biểu diễn phép thuật thực sự.
“Chú thường tới đây cùng bố cháu,” Quan Chấp Chính nói khi cả ba đã đứng trên vệ đường. Gideon và Gabriel đang ngước nhìn qua màn mưa về phía mặt tiền nhà hát phong cách Ý nhìn trông rất mất thẩm mỹ, rõ ràng vốn là những tòa nhà khiêm tốn hơn được sửa sang lại mà thành. Nó có ba cửa tò vò và được sơn màu xanh chói mắt. “Từng có lần cảnh sát rút giấy phép kinh doanh vì nơi đây cho phép nhảy ‘can can'. Nhưng hồi đó nó nằm dưới sự điều hành của người phàm. Giờ nơi này dễ chịu hơn nhiều. Chúng ta vào chứ nhỉ?”
Giọng ông ta không cho phép họ từ chối. Gabriel đi theo Quan Chấp Chính qua lối vào hình vòm cuốn, nơi tiền được trao tay và vé được nhét vào tay từng người. Gabriel bối rối nhìn vé của mình. Đây là một dạng quảng cáo, hứa hẹn một màn trình diễn tuyệt nhất Luân Đôn!
“Bữa tiệc sức mạnh,” anh đọc cho Gideon nghe khi họ đi theo một hành lang dài. “Động vật được huấn luyện, nữ đô lực sĩ, nghệ sĩ nhào lộn, các tiết mục xiếc, và những giọng ca thiên thần.”
Gideon lầm bầm gì đó.
“Và các diễn viên uốn dẻo,” Gabriel vui vẻ nói thêm. “Hình như có một cô có thể đặt chân lên đỉnh...”
“Lạy Thiên Thần, nơi này chẳng khá hơn rạp xiếc rẻ tiền là mấy,” Gideon nói. “Gabriel, đừng nhìn gì trừ khi anh cho phép.”
Gabriel trợn mắt khi bị anh mình tóm tay lôi vào nơi rõ ràng là một sảnh lớn-một gian phòng rộng rãi có trần vẽ những bức hình sao lại kiệt tác của những họa sĩ lớn người Ý, kể cả bức ‘Venus chào đời' của Botticelli, giờ bị nhòe nhoẹt chẳng ra hình dạng gì. Những ngọn đèn khí đốt được treo trên những giá treo bằng thạch cao mạ vàng, khiến căn phòng ngập trong ánh sáng vàng vọt.
Mấy cái ghế bằng bọc nhung được kê dọc tường, trên đó là những bóng người ngồi khuất trong bóng tối- những quý ông với hai bên trái phải đều là những quý cô cô mặc đồ quá ư lòe loẹt và đang cười hô hố. Âm nhạc vọng xuống từ sân khấu trước phòng. Quan Chấp Chính vừa cười vừa đi thẳng về phía đó. Người phụ nữ đội mũ chóp cao, mặc áo đuôi tôm đang đi đi lại lại uốn éo trên sân khấu, hát một bài có tựa là “It's Naughty, but It's Nice.” Khi cô ta quay lại, mắt cô ta sáng lên ánh xanh lục dưới ánh đèn khí đốt.
Người sói, Gabriel nghĩ.
“Hai cháu đứng đây đợi chú một lát,” Quan Chấp Chính nói và đi lẫn vào đám đông.
“Hay thật,” Gideon lầm bầm và kéo Gabriel lại gần hơn khi một cô ả mặc váy xa-tanh bó chằng bó chịt õng ẹo đi qua. Cô ta bốc mùi rượu gin và một mùi nguy hiểm ngọt ngào, từ tự mùi đường cháy ở James Carstairs.
“Ai mà biết Quan Chấp Chính là một kẻ đạo đức giả thế chứ?” Gabriel nói. “Ông ta không thể đợi đưa chúng ta tới Thành phố Câm Lặng rồi hẵng đến đây được à?”
“Ông ta không định đưa chúng ta tới Thành phố Câm Lặng.” Môi Gideon mím chặt.
“Không à?”
“Đừng ngốc thế, Gabriel. Tất nhiên là không rồi. Ông ta muốn cái khác từ chúng ta. Anh chưa biết là gì. Ông ta đưa chúng ta đến đây để làm chúng ta bị khớp- Và ông ta sẽ không làm thế nếu không chắc chắn bắt thóp được chúng ta, để ngăn chúng ta kể cho Charlotte cho hoặc người nào khác về nơi này.”
“Có lẽ ông ta thực sự thường xuyên đến đây với bố.”
“Có lẽ, nhưng đấy không phải lý do lúc này chúng ta ở đây,” Một lúc sau Gideon mới nói. Anh càng giữ chặt tay em trai khi Quan Chấp Chính xuất hiện trở lại, cầm theo một cái bình nhỏ đựng gì đó như soda, nhưng Gabriel đoán không đời nào nó lại đựng một thứ rẻ tiền như thế.
“Gì vậy, có gì cho chúng cháu ư?” Gabriel hỏi và thấy ông anh lườm mình và Quan Chấp Chính cười cáu kỉnh. Gabriel nhận ra mình không hề biết liệu Quan Chấp Chính có gia đình hay con cái không. Với anh, ông ta chỉ là Quan Chấp Chính. “Hai đứa có biết,” ông ta nói, “mình gặp nguy hiểm gì không?”
“Nguy hiểm? Từ ai, Charlotte chắc?” Gideon có vẻ ngờ vực.
“Không phải từ Charlotte.” Quan Chấp Chính tiếp tục nhìn họ. “Bố các cháu không chỉ phạm Luật thôi đâu; ông ấy nhục mạ nó. Ông ấy không chỉ dây dưa với quỷ, mà còn anh nằm với chúng. Hai đứa nhà Lightwood -hai thành viên cuối cùng của gia tộc Lightwood. Hai đứa không có bà con cô bác. Chú có thể tước bỏ tư cách Nephilim của cả hai cháu, rồi đuổi hai đứa vẫn cô em út ra đường, mặc thây cho các cháu chết đói hoặc ăn xin giữa thế giới người phàm, và chú làm vậy không hề vượt quyền của Clave cũng như Hội Đồng. Và hai đứa nghĩ ai sẽ bảo vệ mình nào? Ai sẽ lên tiếng biện hộ cho các cháu?”
“Chú thường tới đây cùng bố cháu,” Quan Chấp Chính nói khi cả ba đã đứng trên vệ đường. Gideon và Gabriel đang ngước nhìn qua màn mưa về phía mặt tiền nhà hát phong cách Ý nhìn trông rất mất thẩm mỹ, rõ ràng vốn là những tòa nhà khiêm tốn hơn được sửa sang lại mà thành. Nó có ba cửa tò vò và được sơn màu xanh chói mắt. “Từng có lần cảnh sát rút giấy phép kinh doanh vì nơi đây cho phép nhảy ‘can can'. Nhưng hồi đó nó nằm dưới sự điều hành của người phàm. Giờ nơi này dễ chịu hơn nhiều. Chúng ta vào chứ nhỉ?”
Giọng ông ta không cho phép họ từ chối. Gabriel đi theo Quan Chấp Chính qua lối vào hình vòm cuốn, nơi tiền được trao tay và vé được nhét vào tay từng người. Gabriel bối rối nhìn vé của mình. Đây là một dạng quảng cáo, hứa hẹn một màn trình diễn tuyệt nhất Luân Đôn!
“Bữa tiệc sức mạnh,” anh đọc cho Gideon nghe khi họ đi theo một hành lang dài. “Động vật được huấn luyện, nữ đô lực sĩ, nghệ sĩ nhào lộn, các tiết mục xiếc, và những giọng ca thiên thần.”
Gideon lầm bầm gì đó.
“Và các diễn viên uốn dẻo,” Gabriel vui vẻ nói thêm. “Hình như có một cô có thể đặt chân lên đỉnh...”
“Lạy Thiên Thần, nơi này chẳng khá hơn rạp xiếc rẻ tiền là mấy,” Gideon nói. “Gabriel, đừng nhìn gì trừ khi anh cho phép.”
Gabriel trợn mắt khi bị anh mình tóm tay lôi vào nơi rõ ràng là một sảnh lớn-một gian phòng rộng rãi có trần vẽ những bức hình sao lại kiệt tác của những họa sĩ lớn người Ý, kể cả bức ‘Venus chào đời' của Botticelli, giờ bị nhòe nhoẹt chẳng ra hình dạng gì. Những ngọn đèn khí đốt được treo trên những giá treo bằng thạch cao mạ vàng, khiến căn phòng ngập trong ánh sáng vàng vọt.
Mấy cái ghế bằng bọc nhung được kê dọc tường, trên đó là những bóng người ngồi khuất trong bóng tối- những quý ông với hai bên trái phải đều là những quý cô cô mặc đồ quá ư lòe loẹt và đang cười hô hố. Âm nhạc vọng xuống từ sân khấu trước phòng. Quan Chấp Chính vừa cười vừa đi thẳng về phía đó. Người phụ nữ đội mũ chóp cao, mặc áo đuôi tôm đang đi đi lại lại uốn éo trên sân khấu, hát một bài có tựa là “It's Naughty, but It's Nice.” Khi cô ta quay lại, mắt cô ta sáng lên ánh xanh lục dưới ánh đèn khí đốt.
Người sói, Gabriel nghĩ.
“Hai cháu đứng đây đợi chú một lát,” Quan Chấp Chính nói và đi lẫn vào đám đông.
“Hay thật,” Gideon lầm bầm và kéo Gabriel lại gần hơn khi một cô ả mặc váy xa-tanh bó chằng bó chịt õng ẹo đi qua. Cô ta bốc mùi rượu gin và một mùi nguy hiểm ngọt ngào, từ tự mùi đường cháy ở James Carstairs.
“Ai mà biết Quan Chấp Chính là một kẻ đạo đức giả thế chứ?” Gabriel nói. “Ông ta không thể đợi đưa chúng ta tới Thành phố Câm Lặng rồi hẵng đến đây được à?”
“Ông ta không định đưa chúng ta tới Thành phố Câm Lặng.” Môi Gideon mím chặt.
“Không à?”
“Đừng ngốc thế, Gabriel. Tất nhiên là không rồi. Ông ta muốn cái khác từ chúng ta. Anh chưa biết là gì. Ông ta đưa chúng ta đến đây để làm chúng ta bị khớp- Và ông ta sẽ không làm thế nếu không chắc chắn bắt thóp được chúng ta, để ngăn chúng ta kể cho Charlotte cho hoặc người nào khác về nơi này.”
“Có lẽ ông ta thực sự thường xuyên đến đây với bố.”
“Có lẽ, nhưng đấy không phải lý do lúc này chúng ta ở đây,” Một lúc sau Gideon mới nói. Anh càng giữ chặt tay em trai khi Quan Chấp Chính xuất hiện trở lại, cầm theo một cái bình nhỏ đựng gì đó như soda, nhưng Gabriel đoán không đời nào nó lại đựng một thứ rẻ tiền như thế.
“Gì vậy, có gì cho chúng cháu ư?” Gabriel hỏi và thấy ông anh lườm mình và Quan Chấp Chính cười cáu kỉnh. Gabriel nhận ra mình không hề biết liệu Quan Chấp Chính có gia đình hay con cái không. Với anh, ông ta chỉ là Quan Chấp Chính. “Hai đứa có biết,” ông ta nói, “mình gặp nguy hiểm gì không?”
“Nguy hiểm? Từ ai, Charlotte chắc?” Gideon có vẻ ngờ vực.
“Không phải từ Charlotte.” Quan Chấp Chính tiếp tục nhìn họ. “Bố các cháu không chỉ phạm Luật thôi đâu; ông ấy nhục mạ nó. Ông ấy không chỉ dây dưa với quỷ, mà còn anh nằm với chúng. Hai đứa nhà Lightwood -hai thành viên cuối cùng của gia tộc Lightwood. Hai đứa không có bà con cô bác. Chú có thể tước bỏ tư cách Nephilim của cả hai cháu, rồi đuổi hai đứa vẫn cô em út ra đường, mặc thây cho các cháu chết đói hoặc ăn xin giữa thế giới người phàm, và chú làm vậy không hề vượt quyền của Clave cũng như Hội Đồng. Và hai đứa nghĩ ai sẽ bảo vệ mình nào? Ai sẽ lên tiếng biện hộ cho các cháu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.