Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 31: Chương 6.5
Arya's tear
12/10/2019
Gửi: Quan Chấp Chính Josiad Wayland
Từ: Hội Đồng
Thưa ông,
Từ khi nhận được thư ông, chúng tôi đã nghĩ bất đồng quan điểm của chúng ta trong vấn đề Charlotte Branwell là do cách nhìn nhận. Dù có thể ông không trực tiếp ra lệnh cho Jessamine Lovelace trở về Học Viện, nhưng việc hội Tu Huynh Câm đồng ý, và họ lại là người nắm quyền trong những vấn đề thế này. Dù cô ta làm sai, nhưng theo chúng tôi thấy cho phép cô gái này trở về mái ấm duy nhất cô ta biết là hành động bác ái. Hơn nữa, Arya Muphin, chúng ta đã biết cô ấy là con gái của lãnh đạo Học Viện Kyoto. Và không ở Học Viện thì cô Muphin không thể cung cấp thông tin cho Mortmain được. Còn về Woolsey Scott, anh ta đứng đầu Vệ đoàn Lupus, tổ chức lâu nay chúng ta vẫn coi là đồng minh.
Lời nói bóng gió của ông rằng cô Branwell tin tưởng những kẻ không thật lòng thật dạ trung tín với Clave khiến chúng tôi cực kì khó nghĩ. Tuy nhiên, vì không có bằng chứng cụ thể, chúng tôi đành bỏ qua nó
Nhân danh Raziel,
Thành viên Hội Đồng Nephilim
Quan Chấp Chính sử dụng cỗ xe ngựa bốn bánh thượng hạng được sơn đỏ bóng lừ, có bốn chữ C biểu trưng cho Clave ở bên sườn, được kéo bởi một đôi ngựa đực lông xám không chê vào đâu được. Hôm đó là một ngày ẩm ướt, lất phất mưa phùnn; tay xà ích ngồi thu lu trên ghế trước, gần như bị cái mũ và áo choàng vải dầu nuốt mất. Nhíu mày một cái, Quan Chấp Chính, vốn chẳng hề nói một từ nào với Gideon và Gabriel từ lúc họ rời phòng ăn của Học Viện, giục họ lên xe, vào sau rồi chốt cửa lại.
Khi cỗ xe ngựa phóng đi khỏi nhà thờ, Gabriel quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt vào bụng anh nói lên cảm giác hơi ấm nóng. nó xuất hiện rồi biến mất từ ngày hôm trước, đôi lúc dâng lên mạnh mẽ đến độ anh tưởng mình sắp nôn mửa.
Con giun bự chảng...giai đoạn cuối của bệnh astriola...bệnh đậu mùa quỷ.
Khi Charlotte và những người khác lần đầu buộc tội bố anh, anh không muốn tin. Việc Gideon bỏ nhà ra đi có vẻ giống như hành động điên rồ, một sự phản bội lớn tới độ chỉ có thể giải thích bằng nguyên do là anh ấy bị điên. Bố anh thề rằng Gideon sẽ phải suy nghĩ lại hành động của mình, rằng anh ấy sẽ quay lại đỡ đần công việc trong nhà và làm những việc người nhà Lightwood phải làm. Nhưng anh ấy không quay lại, và khi ngày dần ngắn hơn và tối hơn, khi Gabriel càng ít trông thấy bố, anh bắt đầu băn khoăn, rồi sợ hãi.
Benedict bị truy lùng và giết.
Bị truy lùng và giết. Gabriel cứ chong chonh nhớ lại mấy từ đó trong đầu, nhưng vẫn không hiểu nổi, Anh đã giết một con quái vật như anh vẫn được dạy, những con quái vật đó không phải bố của anh. Bố anh vẫn còn sống ở nơi nào đó, và bất cứ lúc nào Gabriel nhìn ra ngoài cửa sổ nhà, anh sẽ thấy ông đang sải bước đi, với cái áo khoác dài xám xịt bay trong gió, gương mặt góc cạnh nổi bật giữa không gian.
“Gabriel.” Đó là giọng anh trai, cắt ngang dòng hồi tưởng và mơ mộng của anh. “Gabriel, Quan Chấp Chính vừa hỏi em.”
Gabriel ngước lên. Quan Chấp Chính đang quan sát anh, đôi mắt đen tỏ ý chờ đợi. xe ngựa lăn bánh qua đường Fleet, cánh phóng viên, luật sư biện hộ, người bán hàng rong đang nhộn nhịp đi qua đi lại.
“Chú vừa hỏi cháu,” Quan Chấp Chính nói, “Học Viện đón tiếp cháu nồng nhiệt chứ.”
Gabriel chớp mắt. Anh nhớ được rất ít về mấy ngày điên rồ vừa qua. Charlotte vòng tay ôm anh. Gideon lau rửa máu trên tay anh. Gương mặt của Cecily như một đóa hoa xinh đẹp tràn ngập giận dữ. “Chắc cũng ổn,” anh khàn khàn nói. “Đấy đâu phải nhà cháu.”
“Ờ, nhà Lightwood rất đẹp,” Quan Chấp Chính nói. “Nhưng tất nhiên được xây bằng máu và chiến lợi phẩm.”
Gabriel chăm chú nhìn ông ta, không hiểu. Gideon đang nhìn ra ngoài cửa sổ, về mặt hơi giống người ốm. “Cháu tưởng chú muốn nói chuyện với cháu về Tatiana,” anh nói.
“Chú biết Tatiana,” Quan Chấp Chính nói. “ Nó không có được lý trí của bố cháu và sự hiền hậu của mẹ cháu. Chú sợ con bé giống món hàng hớ hơn. Tất nhiên Hội Đồng sẽ bác đơn xin bồi hoàn của nó.”
Gideon nhúc nhích trên ghế và ngờ vực nhìn Quan Chấp Chính. “Nếu chú không mấy tin nó, vậy sao chúng cháu ở đây?”
“Vì chú muốn nói chuyện riêng với các cháu,” Quan Chấp Chính nói. “Cháu phải hiểu, hồi đầu giao Học Viện cho Charlotte, chú đã nghĩ có bàn tay phụ nữ điều hành sẽ tốt cho nơi ấy. Granville Fairchild là người đàn ông nghiêm khắc nhất chú từng biết, và dù ông ấy điều hành Học Viện theo Luật, nhưng đó là một nơi lạnh lẽo, không chào đón người ngoài. Ở đây, tại Luân Đôn, thành phố vĩ đại nhất thế giới này, thế mà có một Thợ Săn Bóng Tối lại không có được cảm giác như ở nhà.” Ông ta nói êm ru. “Chú nghĩ trao quyền điều hành nơi đó vào tay Charlotte sẽ thay đổi được tình hình.”
“Charlotte và Henry,” Gideon sửa lại.
“Henry chỉ là bù nhìn thôi,” Quan Chấp Chính nói. “Tất cả chúng ta đều biết rằng cô ngựa xám đó là con ngựa mạnh hơn trong cuộc hôn nhân đó. Henry chẳng bao giờ xen vào việc điều hành, và sự thật quả đúng như vậy. Nhưng Charlotte thì không được như chú mong mỏi. Cô ta đáng ra phải ngoan ngoãn và tuân theo mệnh lệnh của chú, nhưng lại làm chú thất vọng vô cùng.”
“Chú ủng hộ cô ấy trong cuộc cạnh tranh với bố cháu,” Gabriel buột miệng và ngay lập tức hôi hận. Gideon lườm anh và Gabriel khoanh tay, mím chặt môi lại.
Quan Chấp Chính nhướng mày. “Vì bố cháu sẽ dễ bảo ư?” Ông ta nói. “Cả hai hướng đều tệ, vậy nên chú phải chọn bên nào ít tệ hơn. Chú vẫn hy vọng sẽ kiềm chế được cô ấy. Nhưng giờ thì...”
“Thưa chú,” Gideon xen vào, nói bằng giọng lịch sự nhất. “Sao chú nói chuyện này với chúng cháu?”
“À,” Quan Chấp Chính nói và nhìn ra ngoài ô cửa sổ dính vệt nước mưa. “Chúng ta đến nơi rồi.” Ông ta gõ cửa xe ngựa. “Richart! Dừng xe tại Argent Rooms.”
Từ: Hội Đồng
Thưa ông,
Từ khi nhận được thư ông, chúng tôi đã nghĩ bất đồng quan điểm của chúng ta trong vấn đề Charlotte Branwell là do cách nhìn nhận. Dù có thể ông không trực tiếp ra lệnh cho Jessamine Lovelace trở về Học Viện, nhưng việc hội Tu Huynh Câm đồng ý, và họ lại là người nắm quyền trong những vấn đề thế này. Dù cô ta làm sai, nhưng theo chúng tôi thấy cho phép cô gái này trở về mái ấm duy nhất cô ta biết là hành động bác ái. Hơn nữa, Arya Muphin, chúng ta đã biết cô ấy là con gái của lãnh đạo Học Viện Kyoto. Và không ở Học Viện thì cô Muphin không thể cung cấp thông tin cho Mortmain được. Còn về Woolsey Scott, anh ta đứng đầu Vệ đoàn Lupus, tổ chức lâu nay chúng ta vẫn coi là đồng minh.
Lời nói bóng gió của ông rằng cô Branwell tin tưởng những kẻ không thật lòng thật dạ trung tín với Clave khiến chúng tôi cực kì khó nghĩ. Tuy nhiên, vì không có bằng chứng cụ thể, chúng tôi đành bỏ qua nó
Nhân danh Raziel,
Thành viên Hội Đồng Nephilim
Quan Chấp Chính sử dụng cỗ xe ngựa bốn bánh thượng hạng được sơn đỏ bóng lừ, có bốn chữ C biểu trưng cho Clave ở bên sườn, được kéo bởi một đôi ngựa đực lông xám không chê vào đâu được. Hôm đó là một ngày ẩm ướt, lất phất mưa phùnn; tay xà ích ngồi thu lu trên ghế trước, gần như bị cái mũ và áo choàng vải dầu nuốt mất. Nhíu mày một cái, Quan Chấp Chính, vốn chẳng hề nói một từ nào với Gideon và Gabriel từ lúc họ rời phòng ăn của Học Viện, giục họ lên xe, vào sau rồi chốt cửa lại.
Khi cỗ xe ngựa phóng đi khỏi nhà thờ, Gabriel quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt vào bụng anh nói lên cảm giác hơi ấm nóng. nó xuất hiện rồi biến mất từ ngày hôm trước, đôi lúc dâng lên mạnh mẽ đến độ anh tưởng mình sắp nôn mửa.
Con giun bự chảng...giai đoạn cuối của bệnh astriola...bệnh đậu mùa quỷ.
Khi Charlotte và những người khác lần đầu buộc tội bố anh, anh không muốn tin. Việc Gideon bỏ nhà ra đi có vẻ giống như hành động điên rồ, một sự phản bội lớn tới độ chỉ có thể giải thích bằng nguyên do là anh ấy bị điên. Bố anh thề rằng Gideon sẽ phải suy nghĩ lại hành động của mình, rằng anh ấy sẽ quay lại đỡ đần công việc trong nhà và làm những việc người nhà Lightwood phải làm. Nhưng anh ấy không quay lại, và khi ngày dần ngắn hơn và tối hơn, khi Gabriel càng ít trông thấy bố, anh bắt đầu băn khoăn, rồi sợ hãi.
Benedict bị truy lùng và giết.
Bị truy lùng và giết. Gabriel cứ chong chonh nhớ lại mấy từ đó trong đầu, nhưng vẫn không hiểu nổi, Anh đã giết một con quái vật như anh vẫn được dạy, những con quái vật đó không phải bố của anh. Bố anh vẫn còn sống ở nơi nào đó, và bất cứ lúc nào Gabriel nhìn ra ngoài cửa sổ nhà, anh sẽ thấy ông đang sải bước đi, với cái áo khoác dài xám xịt bay trong gió, gương mặt góc cạnh nổi bật giữa không gian.
“Gabriel.” Đó là giọng anh trai, cắt ngang dòng hồi tưởng và mơ mộng của anh. “Gabriel, Quan Chấp Chính vừa hỏi em.”
Gabriel ngước lên. Quan Chấp Chính đang quan sát anh, đôi mắt đen tỏ ý chờ đợi. xe ngựa lăn bánh qua đường Fleet, cánh phóng viên, luật sư biện hộ, người bán hàng rong đang nhộn nhịp đi qua đi lại.
“Chú vừa hỏi cháu,” Quan Chấp Chính nói, “Học Viện đón tiếp cháu nồng nhiệt chứ.”
Gabriel chớp mắt. Anh nhớ được rất ít về mấy ngày điên rồ vừa qua. Charlotte vòng tay ôm anh. Gideon lau rửa máu trên tay anh. Gương mặt của Cecily như một đóa hoa xinh đẹp tràn ngập giận dữ. “Chắc cũng ổn,” anh khàn khàn nói. “Đấy đâu phải nhà cháu.”
“Ờ, nhà Lightwood rất đẹp,” Quan Chấp Chính nói. “Nhưng tất nhiên được xây bằng máu và chiến lợi phẩm.”
Gabriel chăm chú nhìn ông ta, không hiểu. Gideon đang nhìn ra ngoài cửa sổ, về mặt hơi giống người ốm. “Cháu tưởng chú muốn nói chuyện với cháu về Tatiana,” anh nói.
“Chú biết Tatiana,” Quan Chấp Chính nói. “ Nó không có được lý trí của bố cháu và sự hiền hậu của mẹ cháu. Chú sợ con bé giống món hàng hớ hơn. Tất nhiên Hội Đồng sẽ bác đơn xin bồi hoàn của nó.”
Gideon nhúc nhích trên ghế và ngờ vực nhìn Quan Chấp Chính. “Nếu chú không mấy tin nó, vậy sao chúng cháu ở đây?”
“Vì chú muốn nói chuyện riêng với các cháu,” Quan Chấp Chính nói. “Cháu phải hiểu, hồi đầu giao Học Viện cho Charlotte, chú đã nghĩ có bàn tay phụ nữ điều hành sẽ tốt cho nơi ấy. Granville Fairchild là người đàn ông nghiêm khắc nhất chú từng biết, và dù ông ấy điều hành Học Viện theo Luật, nhưng đó là một nơi lạnh lẽo, không chào đón người ngoài. Ở đây, tại Luân Đôn, thành phố vĩ đại nhất thế giới này, thế mà có một Thợ Săn Bóng Tối lại không có được cảm giác như ở nhà.” Ông ta nói êm ru. “Chú nghĩ trao quyền điều hành nơi đó vào tay Charlotte sẽ thay đổi được tình hình.”
“Charlotte và Henry,” Gideon sửa lại.
“Henry chỉ là bù nhìn thôi,” Quan Chấp Chính nói. “Tất cả chúng ta đều biết rằng cô ngựa xám đó là con ngựa mạnh hơn trong cuộc hôn nhân đó. Henry chẳng bao giờ xen vào việc điều hành, và sự thật quả đúng như vậy. Nhưng Charlotte thì không được như chú mong mỏi. Cô ta đáng ra phải ngoan ngoãn và tuân theo mệnh lệnh của chú, nhưng lại làm chú thất vọng vô cùng.”
“Chú ủng hộ cô ấy trong cuộc cạnh tranh với bố cháu,” Gabriel buột miệng và ngay lập tức hôi hận. Gideon lườm anh và Gabriel khoanh tay, mím chặt môi lại.
Quan Chấp Chính nhướng mày. “Vì bố cháu sẽ dễ bảo ư?” Ông ta nói. “Cả hai hướng đều tệ, vậy nên chú phải chọn bên nào ít tệ hơn. Chú vẫn hy vọng sẽ kiềm chế được cô ấy. Nhưng giờ thì...”
“Thưa chú,” Gideon xen vào, nói bằng giọng lịch sự nhất. “Sao chú nói chuyện này với chúng cháu?”
“À,” Quan Chấp Chính nói và nhìn ra ngoài ô cửa sổ dính vệt nước mưa. “Chúng ta đến nơi rồi.” Ông ta gõ cửa xe ngựa. “Richart! Dừng xe tại Argent Rooms.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.