Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 12: Tới giờ phút cuối 3
Arya's tear
05/10/2019
Gabriel không chắc vì sao mình vào phòng khách
Học Viện, trừ nguyên nhân là anh trai bảo anh vào đây đợi, và kể cả sau
bao nhiêu chuyện vừa qua, anh vẫn quen nghe lời Gideon. Anh ngạc nhiên
trước sự đơn bạc của căn phòng, chẳng hề giống phòng khách tráng lệ tại
căn nhà ở Pimlico hay ở Chiswick của gia đình Lightwood. Tường được dán
giấy in hình hoa hồng đại đóa đã bạc màu, mặt bàn dính vết mực và ngang
dọc những vết do dao rạch thư và ngòi bút để lại, còn vỉ lò sưởi đen
màu bồ hóng. Trên bệ lò sưởi có treo một chiếc gương đã mờ, khung mạ
vàng.
Gabriel ngắm mình trong đó. Bộ đồ đi săn của anh bị rách toạc ở cổ, và trên quai hàm anh có vết đỏ của vết thương dài sắp lành. Máu dính đầy bộ đồ đi săn của anh-‘Máu của mi, hay bố mi đây?’
Anh vội vàng xua suy nghĩ đó đi. Anh thấy thật lạ khi mình trông giống mẹ, Barbara. Bà Cao lênh khênh, có mái tóc nâu xoăn và đôi mắt mang màu xanh lục trong trẻo nhất trần đời, như cỏ mọc trên truyền D đằng sau nhà. Gideon lại giống bố: thân hình chắc nịch to bè, đôi mắt nhiều sắc sáng hơn là xanh. Thật nực cười, vì Gabriel lại là đứa con thừa hưởng tính cách của bố: cứng đầu và dễ nổi nóng, lâu tha thứ. Gideon và Barbara giống người hòa giải hơn, bình tĩnh và vững vàng, kiên trung với niềm tin của mình. Cả hai người giống...
Trong chiếc váy suông, Charlotte Branwell đi qua cửa phòng khách, đôi mắt sáng như mắt một chú chim nhỏ. Hễ thấy chị, Gabriel lại bị ấn tượng bởi dáng người nhỏ nhắn, và sự chênh lệch giữa họ. Quan Chấp Chính Wayland nghĩ gì khi trao cho con người nhỏ bé ấy trọng trách nắm giữ Học Viện cùng mọi Thợ Săn Bóng Tối ở Luân Đôn chứ?
“Gabriel.” Chị nghiêng đầu.”Anh trai cậu nói cậu không bị thương.”
“Tôi ổn,” anh đáp gọn lỏn, Và ngay lập tức nhận ra mình ăn nói thật láo xược. Anh không hẳn muốn vậy. Bố đã nhồi nhét vào đầu anh suốt bao năm qua rằng Charlotte là đồ ngu ngốc, vô dụng, ba phải, và dù đã biết anh trai mình không đồng tình- không đồng tình nên mới rời bỏ gia đình mà tới đây sống- nhưng anh khó mà gạt bỏ những lời dạy dỗ đó. “ Tôi tưởng chị ở chỗ Castairs.”
“Tu Huynh Enoch cùng các Tu Huynh Câm khác đã tới. Họ không cho chúng tôi ở lại phòng Jem. Will đang đi lại ngoài hành lang như con báo bị nhốt trong lòng ấy. Cậu bé tội nghiệp.” Charlotte vội nhìn Gabriel, trước khi đi ra lò sưởi. Ánh mắt chứa sự thông tuệ của chị nhanh chóng bị che lấp bởi mí mắt hạ xuống. “ Nhưng nói vậy đủ rồi. Tôi biết em gái cậu đã được đưa tới trang viên nhà Blackthorn tại Kensington,” chị nói. “Cậu muốn tôi giúp gửi thư cho ai không?”
“Thư...thư gì?”
Chị dừng lại trước lò sưởi, chắp tay sau lưng. “Cậu cần phải đi đâu đó, Gabriel, trừ khi cậu muốn tôi đá cậu ra khỏi cửa sống cảnh màn trời chiếu đất.”
‘Đuổi với mình ra khỏi cửa?’ người phụ nữ xấu tính này thực sự muốn đuổi anh ra khỏi Học Viện? Anh nghĩ tới điều bố luôn nói: ‘Nhà Fairchild chẳng quan tâm đến ai ngoài bản thân họ và Luật.’, “Tôi...nhà ở Pimlico...”
“Quan Chấp Chính sẽ sớm đưa ra thông báo mọi chuyện xảy ra tại nhà Lightwood,” Charlotte nói. “Mọi trang viên của gia đình cậu ở Luân Đôn sẽ bị tịch biên, ít nhất là tới khi họ lục soát xong và xác định được rằng bố cậu không để lại thứ gì có thể cho Hội Đồng dùng làm bằng chứng.
“Bằng chứng gì?”
“Về kế hoạch của bố cậu,” chị nói, không hề bối rối. “Về quan hệ giữa ông ta với Mortmain, những gì ông ta biết về kế hoạch của Mortmain. Về Quân đoàn Hủy Diệt.”
“Tôi chưa từng nghe đến Quân đoàn Hủy Diệt chết tiệt đó,” Gabriel cự nự rồi đỏ mặt. Anh chửi thề trước mặt một phu nhân. Dù Charlotte không hề giống những phu nhân khác.
“Tôi tin cậu,” chị nói. “Nhưng tôi không biết Quan Chấp Chính Wayland có tin không, do vậy cậu nên đề phòng thì hơn. Nếu cậu cho tôi địa chỉ...”
“Tôi không có,” Gabriel buồn bực nói. “Chị nghĩ tôi nên đi đâu đây?”
Chị chỉ nhìn, một bên mày nhướng lên.
“Tôi muốn ở cùng anh tôi,” cuối cùng anh nói, biết giọng mình nghe dằn dỗi và cáu kỉnh, nhưng không biết phải làm thế nào.
“Nhưng anh cậu ở đây,” chị bảo. “Và caaujddax tỏ rõ quan điểm về Học Viện và chủ quyền của tôi. Jem đã cho tôi biết cậu tin thế nào. Rằng bố tôi đã đẩy cậu của cậu vào chỗ tự sát, nhưng tôi chẳng mong cậu tin tôi. Nhưng tôi lại thắc mắc vì sao cậu muốn ở đây. “
“Học Viện là chốn nương thân.”
“Bố cậu có định để nó làm chốn nương thân không?”
“Tôi không biết! Tôi không biết kế hoạch của ông ấy!”
Thế sao cậu lại chấp nhận kế hoạch đó?” Giọng chị nhẹ nhàng nhưng không khoan nhượng.
“Vì ông ấy là bố tôi!” Gabriel hét. Anh quay người không nhìn Charlotte nữa, hơi thở hổn hển. Chẳng mấy ý thức được mình làm gì, anh khoanh tay ôm chặt lấy mình, như thể hành động đó có thể giúp anh không gục ngã.
Kí ức về vài tuần vừa qua, những kí ức Gabriel cố hết hết sức đẩy vào nơi sâu kín nhất của trí óc, đang chực chờ tuôn ra ngoài ánh sáng: những tuần sống trong ngôi nhà sau khi người hầu bị đuổi đi hết, nghe tiếng động phát ra từ những căn phòng trên tầng, tiếng gào thét trong đêm, máu trên cầu thang vào mỗi sáng, bố la hét về những chuyện không đầu không đũa đằng sau cánh cửa thư viện khóa chặt, như thể ông không thể nói được một từ tiếng Anh nào nữa...
“Nếu chị đuổi tôi ra ngoài đường,” Gabriel nói, nghe tuyệt vọng cùng cực, “vậy làm ngay đi. Tôi không muốn nghĩ tôi có nhà khi tôi không có. Tôi không muốn nghĩ tôi sẽ được gặp lại anh mình khi tôi chẳng còn cơ hội.”
“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ không đuổi theo tìm cậu, dù cho cậu ở đâu?”
“Tôi nghĩ anh ấy sẽ ủng hộ người mình quan tâm nhất,” Gabriel nói, “và người đó không phải tôi.” Anh từ từ đun thẳng, buông tay. “Đuổi tôi hoặc cho tôi ở lại. Tôi sẽ không cầu xin chị.”
Charlotte thở dài. “Không cần đâu,” chị bảo. “Trước đây tôi chưa từng đuổi người không có nơi nương tựa, và giờ cũng vậy. Tôi chỉ yêu cầu cậu một điều. Nếu muốn cho ai vào sống trong Học Viện, trong đầu não của Enclave,tôi cần tin người ấy có thiện ý. Đừng khiến tôi hối hận vì tin lầm cậu, Gabriel Lightwood.”
Gabriel ngắm mình trong đó. Bộ đồ đi săn của anh bị rách toạc ở cổ, và trên quai hàm anh có vết đỏ của vết thương dài sắp lành. Máu dính đầy bộ đồ đi săn của anh-‘Máu của mi, hay bố mi đây?’
Anh vội vàng xua suy nghĩ đó đi. Anh thấy thật lạ khi mình trông giống mẹ, Barbara. Bà Cao lênh khênh, có mái tóc nâu xoăn và đôi mắt mang màu xanh lục trong trẻo nhất trần đời, như cỏ mọc trên truyền D đằng sau nhà. Gideon lại giống bố: thân hình chắc nịch to bè, đôi mắt nhiều sắc sáng hơn là xanh. Thật nực cười, vì Gabriel lại là đứa con thừa hưởng tính cách của bố: cứng đầu và dễ nổi nóng, lâu tha thứ. Gideon và Barbara giống người hòa giải hơn, bình tĩnh và vững vàng, kiên trung với niềm tin của mình. Cả hai người giống...
Trong chiếc váy suông, Charlotte Branwell đi qua cửa phòng khách, đôi mắt sáng như mắt một chú chim nhỏ. Hễ thấy chị, Gabriel lại bị ấn tượng bởi dáng người nhỏ nhắn, và sự chênh lệch giữa họ. Quan Chấp Chính Wayland nghĩ gì khi trao cho con người nhỏ bé ấy trọng trách nắm giữ Học Viện cùng mọi Thợ Săn Bóng Tối ở Luân Đôn chứ?
“Gabriel.” Chị nghiêng đầu.”Anh trai cậu nói cậu không bị thương.”
“Tôi ổn,” anh đáp gọn lỏn, Và ngay lập tức nhận ra mình ăn nói thật láo xược. Anh không hẳn muốn vậy. Bố đã nhồi nhét vào đầu anh suốt bao năm qua rằng Charlotte là đồ ngu ngốc, vô dụng, ba phải, và dù đã biết anh trai mình không đồng tình- không đồng tình nên mới rời bỏ gia đình mà tới đây sống- nhưng anh khó mà gạt bỏ những lời dạy dỗ đó. “ Tôi tưởng chị ở chỗ Castairs.”
“Tu Huynh Enoch cùng các Tu Huynh Câm khác đã tới. Họ không cho chúng tôi ở lại phòng Jem. Will đang đi lại ngoài hành lang như con báo bị nhốt trong lòng ấy. Cậu bé tội nghiệp.” Charlotte vội nhìn Gabriel, trước khi đi ra lò sưởi. Ánh mắt chứa sự thông tuệ của chị nhanh chóng bị che lấp bởi mí mắt hạ xuống. “ Nhưng nói vậy đủ rồi. Tôi biết em gái cậu đã được đưa tới trang viên nhà Blackthorn tại Kensington,” chị nói. “Cậu muốn tôi giúp gửi thư cho ai không?”
“Thư...thư gì?”
Chị dừng lại trước lò sưởi, chắp tay sau lưng. “Cậu cần phải đi đâu đó, Gabriel, trừ khi cậu muốn tôi đá cậu ra khỏi cửa sống cảnh màn trời chiếu đất.”
‘Đuổi với mình ra khỏi cửa?’ người phụ nữ xấu tính này thực sự muốn đuổi anh ra khỏi Học Viện? Anh nghĩ tới điều bố luôn nói: ‘Nhà Fairchild chẳng quan tâm đến ai ngoài bản thân họ và Luật.’, “Tôi...nhà ở Pimlico...”
“Quan Chấp Chính sẽ sớm đưa ra thông báo mọi chuyện xảy ra tại nhà Lightwood,” Charlotte nói. “Mọi trang viên của gia đình cậu ở Luân Đôn sẽ bị tịch biên, ít nhất là tới khi họ lục soát xong và xác định được rằng bố cậu không để lại thứ gì có thể cho Hội Đồng dùng làm bằng chứng.
“Bằng chứng gì?”
“Về kế hoạch của bố cậu,” chị nói, không hề bối rối. “Về quan hệ giữa ông ta với Mortmain, những gì ông ta biết về kế hoạch của Mortmain. Về Quân đoàn Hủy Diệt.”
“Tôi chưa từng nghe đến Quân đoàn Hủy Diệt chết tiệt đó,” Gabriel cự nự rồi đỏ mặt. Anh chửi thề trước mặt một phu nhân. Dù Charlotte không hề giống những phu nhân khác.
“Tôi tin cậu,” chị nói. “Nhưng tôi không biết Quan Chấp Chính Wayland có tin không, do vậy cậu nên đề phòng thì hơn. Nếu cậu cho tôi địa chỉ...”
“Tôi không có,” Gabriel buồn bực nói. “Chị nghĩ tôi nên đi đâu đây?”
Chị chỉ nhìn, một bên mày nhướng lên.
“Tôi muốn ở cùng anh tôi,” cuối cùng anh nói, biết giọng mình nghe dằn dỗi và cáu kỉnh, nhưng không biết phải làm thế nào.
“Nhưng anh cậu ở đây,” chị bảo. “Và caaujddax tỏ rõ quan điểm về Học Viện và chủ quyền của tôi. Jem đã cho tôi biết cậu tin thế nào. Rằng bố tôi đã đẩy cậu của cậu vào chỗ tự sát, nhưng tôi chẳng mong cậu tin tôi. Nhưng tôi lại thắc mắc vì sao cậu muốn ở đây. “
“Học Viện là chốn nương thân.”
“Bố cậu có định để nó làm chốn nương thân không?”
“Tôi không biết! Tôi không biết kế hoạch của ông ấy!”
Thế sao cậu lại chấp nhận kế hoạch đó?” Giọng chị nhẹ nhàng nhưng không khoan nhượng.
“Vì ông ấy là bố tôi!” Gabriel hét. Anh quay người không nhìn Charlotte nữa, hơi thở hổn hển. Chẳng mấy ý thức được mình làm gì, anh khoanh tay ôm chặt lấy mình, như thể hành động đó có thể giúp anh không gục ngã.
Kí ức về vài tuần vừa qua, những kí ức Gabriel cố hết hết sức đẩy vào nơi sâu kín nhất của trí óc, đang chực chờ tuôn ra ngoài ánh sáng: những tuần sống trong ngôi nhà sau khi người hầu bị đuổi đi hết, nghe tiếng động phát ra từ những căn phòng trên tầng, tiếng gào thét trong đêm, máu trên cầu thang vào mỗi sáng, bố la hét về những chuyện không đầu không đũa đằng sau cánh cửa thư viện khóa chặt, như thể ông không thể nói được một từ tiếng Anh nào nữa...
“Nếu chị đuổi tôi ra ngoài đường,” Gabriel nói, nghe tuyệt vọng cùng cực, “vậy làm ngay đi. Tôi không muốn nghĩ tôi có nhà khi tôi không có. Tôi không muốn nghĩ tôi sẽ được gặp lại anh mình khi tôi chẳng còn cơ hội.”
“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ không đuổi theo tìm cậu, dù cho cậu ở đâu?”
“Tôi nghĩ anh ấy sẽ ủng hộ người mình quan tâm nhất,” Gabriel nói, “và người đó không phải tôi.” Anh từ từ đun thẳng, buông tay. “Đuổi tôi hoặc cho tôi ở lại. Tôi sẽ không cầu xin chị.”
Charlotte thở dài. “Không cần đâu,” chị bảo. “Trước đây tôi chưa từng đuổi người không có nơi nương tựa, và giờ cũng vậy. Tôi chỉ yêu cầu cậu một điều. Nếu muốn cho ai vào sống trong Học Viện, trong đầu não của Enclave,tôi cần tin người ấy có thiện ý. Đừng khiến tôi hối hận vì tin lầm cậu, Gabriel Lightwood.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.