Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 11: Tới giờ phút cuối 2
Arya's tear
05/10/2019
Arya nhảy phóng qua các nóc nhà, lọn tóc đen bay
lòa xòa trong gió, nhờ phép che mờ mà không một ai có thể nhìn thấy hành động của cô lúc này. Cô từng xuyên vào rất nhiều câu chuyện nhưng cô
luôn mờ nhạt tham gia tất cả các hoạt động trong đó. Lần này, cô lại
liều lĩnh như vậy, sống ngay tại Học Viện, cơ mà nếu không gây xáo trộn
gì lớn thì chắc là ổn.
Chân Arya chạy thoăn thoắt lên bờ tường một ngôi nhà. Sở dĩ Arya làm được như vậy là có nội công – cô học được điều này khi ở bộ truyện Eragon. Tuy trong Eragon, pháp thuật lấy nội lực làm nhiên liệu và cổ ngữ làm vật dẫn, nhưng sử dụng nội lực để cường hóa thân thể thì không cần thiết như vậy. Chỉ cần truyền nó đến tứ chi thì cơ thể sẽ trở nên mạnh hơn, nhanh hơn rất nhiều lần so với cơ thể bình thường.
Đó cũng là lần đầu tiên Arya được thấy một con rồng-Saphira, cô rồng của Eragon. Phải nói là quá tuyệt vời: thân hình to lớn, những chiếc vảy xanh sáng lấp lánh như mặt nước biển ban trưa dưới ánh mặt trời vậy, móng vuốt tưởng chừng như có thể đâm thủng cả tầng sắt. Và tuyệt nhất là hàng gai trên gáy và lưng Saphira, nhìn từ xa thôi cũng đã bị áp đảo bởi khí thế và vẻ đẹp của cô rồng. Hay là do dòng máu tổ tiên kính thờ loài rồng của cô đây.
Lần đó, Arya đã chuyển sinh thành một thần tiên sống tự do, và tham gia vào đoàn thần tiên gồm mười hai người bảo vệ cho Eragon. Cứ thế cô đã chiến đấu cùng con người, người lùn, thần tiên và rồng để lật đổ Kẻ Phản Bội Galbatorix.
Arya dừng chân tại một cửa hàng trang sức và bước vào đó sau khi đã thay bộ đồ đi săn rách rưới của mình bằng áo sơ mi và quần dài.
Cô vui vẻ rời khỏi cửa hàng, trên tay cầm chiếc hộp quà nhỏ xíu màu xanh tinh tế. Arya hí hửng mở hộp xem lần nữa quên hết cái cảm giác đau ở tay. Chiếc vòng cổ nhỏ như của em bé lấp lánh sáng ánh bạc, mặt dây chuyền hình trăng khuyết với hai chữ “CF” khắc lên trên. Arya cất cái hộp vào trong túi quần và bước trên con đường phố Narrow.
Arya rẽ vào một con hẻm nhỏ tối om, cô dừng lại, quay mặt về phía bức tường. Nó sẽ thật sự là bức tường nếu không có phép che mờ ở đó. Cô bước xuyên qua nó, đặt chân lên một bậc cầu thang đi xuống dẫn sâu hun hút vào trong bóng tối. Ánh sáng lờ mờ của đèn phù thủy dần hiện lên dẫn lối cho cô đi qua những con đường chật hẹp và dần dần những tiếng rít ồn ào bao phủ toàn bộ thính giác của Arya.
“Thỏ đen, cô đến trễ đấy!”
Một con quỷ cao hơn hai mét đứng trước mặt Arya. Nó nói bằng thứ giọng ồm ồm khan khan khó nghe. Cách miêu tả nó dễ nhất là con quỷ trông giống như một con bò tót da xanh khi nó đứng thẳng bằng hai chân. Từ người nó không tỏa ra cái mùi tanh tưởi như những con quỷ ở Đại Thành Phố Xứ Quỷ, những cư dân ở đây chỉ thuộc một chủng tộc nhỏ và sống riêng lẻ, chúng tự lập nên Chợ Quỷ. Mà lũ quỷ lại hòa thuận, biết điều hơn nên rất đáng để trở thành bạn.
“A, bắt đầu rồi sao?” Arya nói.
“Chỉ còn đợi cô nữa thôi.”
Arya chỉ mỉm cười rồi đi lướt qua lấy cái mặt nạ thỏ đen trên tay con quỷ, đeo lên mặt tiến tới chỗ đám đông và nhảy lên đài. Tiếp đó là cả trăm tiếng hú hét đồng loạt vang lên khiến người bình thường nghe thấy
cũng phải té xỉu.
Sophie đang đứng bên cửa sổ căn phòng nhỏ của mình, rèm được vén sang bên, mắt cô chăm chăm nhìn ra sân. Mấy cỗ xe ngựa đã đi được vài giờ, và Sophie đáng ra phải đi dọn lò sưởi, nhưng chổi và xô vẫn nằm im dưới chân cô.
Nghe rõ tiếng hát của Bridget ngân nga vọng lên từ căn bếp bên dưới.
“Bá tước Richard có cô con gái;
Một tiểu thư duyên dáng tuyệt trần.
Và cô yêu chàng William tốt bụng,
Nhưng trái tim chàng đâu dành tặng nàng ta.”
Đôi lúc, khi Bridget cực kỳ có hứng hát, Sophie đã tính rón rén xuống nhà và đẩy chị ta vào lò sưởi như Hansel và Gretel đã đẩy mụ phù thủy. Nhưng Charlotte chắc chắn không đồng tình. Kể cả nếu Bridget đang hát về tình yêu bị ngăn cấm giữa các tầng lớp xã hội đúng lúc Sophie vừa lầm bầm chửi thề vừa xoắn chặt tấm rèm trong tay, cô vẫn thấy đôi mắt màu xanh xám trong đầu khi lòng đang phân vân và lo lắng- Gideon có ổn không? Anh có bị thương không? Anh có thể đánh lại cha mình? chuyện sẽ kinh khủng thế nào nếu anh phải...
Cổng Học Viện cọt kẹt mở, và một chiếc xe ngựa phi vào; Will đánh xe. Sophie nhận ra anh, không đội mũ, mái tóc đen lòa xòa trong gió. Anh nhảy xuống từ ghế xà ích và vòng sang bên giúp Tessa xuống xe- kể cả từ xa thế này Sophie cũng thấy cái váy vàng của cô ấy giờ hóa ra cái thứ gì- và rồi Jem, dựa cả vào người parabatai của mình.
Sophie hít một hơi. Dù cô không còn yêu đơn phương Jem nữa, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến anh. Cũng khó mà không quan tâm được khi anh tốt bụng, ấm áp như thế. Anh luôn vô cùng tử tế với cô. Suốt mấy tháng qua cô thấy nhẹ cả lòng khi anh không bị “ếm” như Charlotte gọi- dù hạnh phúc không chữa lành cho anh, nhưng anh có vẻ khỏe hơn, khá hơn...
Ba người biến mất trong Học Viện. Cyril từ chuồng ngựa tới và đang xử lý Balios và Xanthos bất trị. Sophie hít thật sâu và buông rèm. Charlotte sẽ cần cô, muốn cô giúp đỡ Jem. Nếu cô có thể làm gì...Cô rời cửa sổ và vội vã đi theo hành lang chạy xuống cầu thang hẹp dành riêng cho người hầu.
Tại sảnh dưới nhà, cô gặp Tessa mặt mày xám ngoét và hốc hác, bần thần đứng ngoài phòng Jem. Qua khe cửa để hé, Sophie thấy Charlotte đang cúi đầu nhìn Jem ngồi trên giường, còn Will dựa vào lò sưởi, tay khoanh trước ngực, vẽ căng thẳng in hằn trên mọi đường nét cơ thể anh. Tessa ngẩng đầu khi thấy Sophie, chút sắc hồng trở lại với gương mặt cô ấy. “Sophie,” cô ấy khẽ kêu. “Sophie, Jem không khỏe. Anh ấy lại...lại ốm.”
“Sẽ ổn thôi mà, cô Tessa. Tôi từng thấy cậu ấy ốm nặng, nhưng cậu ấy vượt qua được hết, như hết mưa trời lại hửng thôi.”
Tessa nhắm mắt. Mắt cô ấy thâm quầng. Cô không cần nói ra suy nghĩ trong lòng cả hai, rằng rồi sẽ đến ngày Jem bị trận ốm quật ngã.
“Tôi nên đi lấy nước nóng,” Sophie bảo, “và khăn...”
“Tôi nên đi lấy những thứ đó,” Tessa nói. “Và tôi cũng định vậy, nhưng Charlotte bảo tôi nên thay váy ra, vì máu quỷ có thể gây tác hại khôn lường nếu nó tiếp xúc với da thịt. Chị ấy đã bảo Bridget đi lấy khăn và thuốc đắp, còn Tu Huynh Enoch sẽ đến ngay thôi. Và Jem có lẽ sẽ không nghe, nhưng...”
“Đủ rồi,” Sophie kiên định. “Cô chẳng giúp gì được cho cậu ấy nếu khiến mình ốm theo. Tôi sẽ giúp cô thay váy. Nào, chúng ta cùng xử lý nó, và nhanh lên.”
Tessa hấp háy mở mắt. “Sophie lí trí thân mến à, tất nhiên chị đúng.” Cô ấy dợm bước về phòng mình. Đến cửa, cô ấy dừng lại, và quay nhìn Sophie. Đôi mắt xám to tròn nhìn một lượt gương mặt cô gái kia, và rồi Tessa gật đầu hình như với chính bản thân, như thể cô ấy biết mình đoán đúng suy nghĩ của Sophie. “Anh ấy vẫn ổn. Không hề hấn gì.”
“Cậu chủ Jem ư?”
Tessa lắc đầu. “Gideon Lightwood.”
Sophie đỏ mặt.
Chân Arya chạy thoăn thoắt lên bờ tường một ngôi nhà. Sở dĩ Arya làm được như vậy là có nội công – cô học được điều này khi ở bộ truyện Eragon. Tuy trong Eragon, pháp thuật lấy nội lực làm nhiên liệu và cổ ngữ làm vật dẫn, nhưng sử dụng nội lực để cường hóa thân thể thì không cần thiết như vậy. Chỉ cần truyền nó đến tứ chi thì cơ thể sẽ trở nên mạnh hơn, nhanh hơn rất nhiều lần so với cơ thể bình thường.
Đó cũng là lần đầu tiên Arya được thấy một con rồng-Saphira, cô rồng của Eragon. Phải nói là quá tuyệt vời: thân hình to lớn, những chiếc vảy xanh sáng lấp lánh như mặt nước biển ban trưa dưới ánh mặt trời vậy, móng vuốt tưởng chừng như có thể đâm thủng cả tầng sắt. Và tuyệt nhất là hàng gai trên gáy và lưng Saphira, nhìn từ xa thôi cũng đã bị áp đảo bởi khí thế và vẻ đẹp của cô rồng. Hay là do dòng máu tổ tiên kính thờ loài rồng của cô đây.
Lần đó, Arya đã chuyển sinh thành một thần tiên sống tự do, và tham gia vào đoàn thần tiên gồm mười hai người bảo vệ cho Eragon. Cứ thế cô đã chiến đấu cùng con người, người lùn, thần tiên và rồng để lật đổ Kẻ Phản Bội Galbatorix.
Arya dừng chân tại một cửa hàng trang sức và bước vào đó sau khi đã thay bộ đồ đi săn rách rưới của mình bằng áo sơ mi và quần dài.
Cô vui vẻ rời khỏi cửa hàng, trên tay cầm chiếc hộp quà nhỏ xíu màu xanh tinh tế. Arya hí hửng mở hộp xem lần nữa quên hết cái cảm giác đau ở tay. Chiếc vòng cổ nhỏ như của em bé lấp lánh sáng ánh bạc, mặt dây chuyền hình trăng khuyết với hai chữ “CF” khắc lên trên. Arya cất cái hộp vào trong túi quần và bước trên con đường phố Narrow.
Arya rẽ vào một con hẻm nhỏ tối om, cô dừng lại, quay mặt về phía bức tường. Nó sẽ thật sự là bức tường nếu không có phép che mờ ở đó. Cô bước xuyên qua nó, đặt chân lên một bậc cầu thang đi xuống dẫn sâu hun hút vào trong bóng tối. Ánh sáng lờ mờ của đèn phù thủy dần hiện lên dẫn lối cho cô đi qua những con đường chật hẹp và dần dần những tiếng rít ồn ào bao phủ toàn bộ thính giác của Arya.
“Thỏ đen, cô đến trễ đấy!”
Một con quỷ cao hơn hai mét đứng trước mặt Arya. Nó nói bằng thứ giọng ồm ồm khan khan khó nghe. Cách miêu tả nó dễ nhất là con quỷ trông giống như một con bò tót da xanh khi nó đứng thẳng bằng hai chân. Từ người nó không tỏa ra cái mùi tanh tưởi như những con quỷ ở Đại Thành Phố Xứ Quỷ, những cư dân ở đây chỉ thuộc một chủng tộc nhỏ và sống riêng lẻ, chúng tự lập nên Chợ Quỷ. Mà lũ quỷ lại hòa thuận, biết điều hơn nên rất đáng để trở thành bạn.
“A, bắt đầu rồi sao?” Arya nói.
“Chỉ còn đợi cô nữa thôi.”
Arya chỉ mỉm cười rồi đi lướt qua lấy cái mặt nạ thỏ đen trên tay con quỷ, đeo lên mặt tiến tới chỗ đám đông và nhảy lên đài. Tiếp đó là cả trăm tiếng hú hét đồng loạt vang lên khiến người bình thường nghe thấy
cũng phải té xỉu.
Sophie đang đứng bên cửa sổ căn phòng nhỏ của mình, rèm được vén sang bên, mắt cô chăm chăm nhìn ra sân. Mấy cỗ xe ngựa đã đi được vài giờ, và Sophie đáng ra phải đi dọn lò sưởi, nhưng chổi và xô vẫn nằm im dưới chân cô.
Nghe rõ tiếng hát của Bridget ngân nga vọng lên từ căn bếp bên dưới.
“Bá tước Richard có cô con gái;
Một tiểu thư duyên dáng tuyệt trần.
Và cô yêu chàng William tốt bụng,
Nhưng trái tim chàng đâu dành tặng nàng ta.”
Đôi lúc, khi Bridget cực kỳ có hứng hát, Sophie đã tính rón rén xuống nhà và đẩy chị ta vào lò sưởi như Hansel và Gretel đã đẩy mụ phù thủy. Nhưng Charlotte chắc chắn không đồng tình. Kể cả nếu Bridget đang hát về tình yêu bị ngăn cấm giữa các tầng lớp xã hội đúng lúc Sophie vừa lầm bầm chửi thề vừa xoắn chặt tấm rèm trong tay, cô vẫn thấy đôi mắt màu xanh xám trong đầu khi lòng đang phân vân và lo lắng- Gideon có ổn không? Anh có bị thương không? Anh có thể đánh lại cha mình? chuyện sẽ kinh khủng thế nào nếu anh phải...
Cổng Học Viện cọt kẹt mở, và một chiếc xe ngựa phi vào; Will đánh xe. Sophie nhận ra anh, không đội mũ, mái tóc đen lòa xòa trong gió. Anh nhảy xuống từ ghế xà ích và vòng sang bên giúp Tessa xuống xe- kể cả từ xa thế này Sophie cũng thấy cái váy vàng của cô ấy giờ hóa ra cái thứ gì- và rồi Jem, dựa cả vào người parabatai của mình.
Sophie hít một hơi. Dù cô không còn yêu đơn phương Jem nữa, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến anh. Cũng khó mà không quan tâm được khi anh tốt bụng, ấm áp như thế. Anh luôn vô cùng tử tế với cô. Suốt mấy tháng qua cô thấy nhẹ cả lòng khi anh không bị “ếm” như Charlotte gọi- dù hạnh phúc không chữa lành cho anh, nhưng anh có vẻ khỏe hơn, khá hơn...
Ba người biến mất trong Học Viện. Cyril từ chuồng ngựa tới và đang xử lý Balios và Xanthos bất trị. Sophie hít thật sâu và buông rèm. Charlotte sẽ cần cô, muốn cô giúp đỡ Jem. Nếu cô có thể làm gì...Cô rời cửa sổ và vội vã đi theo hành lang chạy xuống cầu thang hẹp dành riêng cho người hầu.
Tại sảnh dưới nhà, cô gặp Tessa mặt mày xám ngoét và hốc hác, bần thần đứng ngoài phòng Jem. Qua khe cửa để hé, Sophie thấy Charlotte đang cúi đầu nhìn Jem ngồi trên giường, còn Will dựa vào lò sưởi, tay khoanh trước ngực, vẽ căng thẳng in hằn trên mọi đường nét cơ thể anh. Tessa ngẩng đầu khi thấy Sophie, chút sắc hồng trở lại với gương mặt cô ấy. “Sophie,” cô ấy khẽ kêu. “Sophie, Jem không khỏe. Anh ấy lại...lại ốm.”
“Sẽ ổn thôi mà, cô Tessa. Tôi từng thấy cậu ấy ốm nặng, nhưng cậu ấy vượt qua được hết, như hết mưa trời lại hửng thôi.”
Tessa nhắm mắt. Mắt cô ấy thâm quầng. Cô không cần nói ra suy nghĩ trong lòng cả hai, rằng rồi sẽ đến ngày Jem bị trận ốm quật ngã.
“Tôi nên đi lấy nước nóng,” Sophie bảo, “và khăn...”
“Tôi nên đi lấy những thứ đó,” Tessa nói. “Và tôi cũng định vậy, nhưng Charlotte bảo tôi nên thay váy ra, vì máu quỷ có thể gây tác hại khôn lường nếu nó tiếp xúc với da thịt. Chị ấy đã bảo Bridget đi lấy khăn và thuốc đắp, còn Tu Huynh Enoch sẽ đến ngay thôi. Và Jem có lẽ sẽ không nghe, nhưng...”
“Đủ rồi,” Sophie kiên định. “Cô chẳng giúp gì được cho cậu ấy nếu khiến mình ốm theo. Tôi sẽ giúp cô thay váy. Nào, chúng ta cùng xử lý nó, và nhanh lên.”
Tessa hấp háy mở mắt. “Sophie lí trí thân mến à, tất nhiên chị đúng.” Cô ấy dợm bước về phòng mình. Đến cửa, cô ấy dừng lại, và quay nhìn Sophie. Đôi mắt xám to tròn nhìn một lượt gương mặt cô gái kia, và rồi Tessa gật đầu hình như với chính bản thân, như thể cô ấy biết mình đoán đúng suy nghĩ của Sophie. “Anh ấy vẫn ổn. Không hề hấn gì.”
“Cậu chủ Jem ư?”
Tessa lắc đầu. “Gideon Lightwood.”
Sophie đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.