Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 10: Tới giờ phút cuối
Arya's tear
05/10/2019
Jem đang dựa người vào bên xe ngựa Học Viện, mắt
nhắm, mặt trắng bệch như giấy. Will đứng cạnh, tay nắm chặt vai Jem. Khi vội vàng chạy đến, Tessa đã biết rằng đây không phải hành động thân
tình giữa con trai với nhau. Anh đang rất chặt để Jem còn đứng được.
Cô và Henry đã nghe thấy tiếng kêu trối chết của con giun.
Gabriel tìm thấy họ, chắc chừng một lúc rất lâu sau, khi họ đang chạy xuống bậc thềm nhà. Anh hổn hển kể họ nghe rằng con quái đã chết, và rồi chuyện Jem, tất cả đều khiến Tessa tái mét mặt mày, như thể cô đột ngột bị ai đó giáng cho một cú tát trời đánh.
Đó toàn là những từ cô lâu rồi không nghe nhưng luôn phấp phỏng chờ đợi, và thi thoảng bắt gặp trong những cơn ác mộng khiến cô giật mình choàng tỉnh, chấp chới không thở nổi-“Jem,” “gục,” “thở”, “máu,” “Will,” “Will ở cùng cậu ấy,” “Will...”
Tất nhiên Will phải ở bên Jem.
Những người khác đã tụ tập lại cả, anh em nhà Lightwood cùng em gái họ. Tatiana nín thinh, hoặc có lẽ Tessa không nghe được tiếng sụt sùi của cô ta. Tessa biết Cecily cũng ở gần, và Henry ngượng nghịu đứng ngay sau cô,, như thể anh muốn an ủi cô nhưng không biết mở đầu thế nào.
Will nhìn Tessa khi cô đi tới gần hơn, một lần nữa suýt dẫm phải gấu váy. Trong giây phút đó họ hiểu nhau tuyệt đối. Chỉ khi có chuyện liên quan tới Jem họ mới nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong những vấn đề liên quan đến Jem, họ đều kiên cường và không khoan nhượng. Tessa thấy Will nắm chặt tay áo Jem. “Cô ấy đến rồi,” anh nói.
Jem từ từ mở mắt. Tessa phải cố lắm mới giấu được nét bàng hoàng. Đôi đồng tử của anh nở to, mống mắt là một vàng bạc mảnh bao quanh màu đen. “Ni shou shang le ma, qin ai de?” Anh thì thào.
Jem đã dạy tiếng Hán cho Tessa, vì bị cô nì nèo mãi. Ít nhất cô cũng hiểu “qin ai de” là gì. Em yêu, tình yêu của anh. Cô nắm tay và siết chặt. “Jem?”
“Em bị thương sao, em yêu?” Will nói. Giọng anh nhàn nhạt, và trong giây phút ấy máu chảy rần rần trên má Tessa, và cô nhìn tay mình đang nắm tay Jem; ngón tay anh trắng hơn tay cô, trong như bàn tay búp bê sứ. Sao cô lại không nhận ra anh ốm tới chừng này chứ.
“Cảm ơn anh đã dịch, Will,” Cô nói và không rời mắt khỏi vị hôn phu. Jem và Will người đều dính đầy máu đen, nhưng cằm và cổ Jem còn có thêm những đốm máu đỏ nữa. Máu của chính anh.
“Em không bị thương,” Tessa thì thầm, và rồi cô nghĩ. Đừng nói như vậy, đừng. Hãy mạnh mẽ lên vì anh ấy nào. Cô đứng thẳng, nắm chặt tay Jem. “Thuốc của anh ấy đâu?” cô hỏi Will. “Anh ấy không dùng trước khi rời Học Viện à?”
“Đừng nói về anh như thể anh không ở đây,” Jem nói nhưng không hề giận. Anh quay đầu vào thì thầm gì đó với Will, và Will gật đầu và buông tay anh ra. Tessa thấy được về căng thẳng trong tư thế của Will; anh trong tư thế sẵn sàng đỡ Jem ngay nếu chàng trai kia loạng choáng hay ngã, nhưng Jem vẫn đứng được. “Tôi khỏe hơn khi có Tessa ở bên. Tôi nói rồi mà,” Jem nói, vẫn bằng giọng nhẹ nhàng như cũ.
Nghe tới đó, Will cúi đầu nên Tessa không thấy được mắt anh. “Hiểu rồi,” anh nói. “Tessa, cậu ấy không mang thuốc theo. Chắc cậu ấy rời Học Viện khi chưa dùng đủ thuốc, nhưng còn lâu cậu ấy mới chịu thừa nhận. Phải có người cùng cậu ấy về Học Viện và giám sát cậu ấy...”
Jem hít một hơi rệu rã. “Những người khác...”
“Tôi sẽ đánh xe cho bồ. Vậy là tiện nhất; Balios và Xanthos biết đường. Henry có thể đi xe nhà Lightwood.” Will nói kiên quyết, quá kiên quyết tới độ chẳng ai thèm cảm ơn; hình như anh cũng không muốn thế. Anh giúp Tessa đưa Jem vào xe, rất cẩn thận không chạm vào vai cô hai tay cô.Anh đi sang thông báo tình hình với những người còn lại. Cô nàng thoáng nghề Henry báo cần lấy đống nhật ký của Benedict trước khi cô đóng cửa lại, để mình và Jem được yên tĩnh.
“Trong nhà có gì thế?” Jem hỏi khi cỗ xe lọc cọc đi qua cổng rời khỏi Lightwood. Anh tái xanh, đầu ngửa dựa vào nệm xe, mắt nhắm hờ, gò má ửng lên vì sốt. “Anh nghe Henry nói về thư phòng của Benedict...”
“Ông ta hóa điên trong đó,” Cô nói và ấp bàn tay lạnh của anh trong đôi tay mình. “Trong những ngày trước khi biến đổi, trong thời gian Gabriel bảo ông ta không chịu rời phòng, chắc ông ta hết tỉnh táo rồi. Ông ta hình như đã dùng máu viết lên từ những câu liên quan đến 'Quân đoàn hủy diệt'. Rằng chúng không biết xót thương, rằng chúng sẽ không bao giờ ngừng bước.”
“Chắc ý ông ta là đạo quân người máy.”
“Chắc vậy.” Tessa hơi rùng mình mình và dịch vào gần Jem hơn. “Chắc em hoá ngốc rồi-nhưng hai tháng rồi mà chuyện yên ắng quá...”
“Em quên mất Mortmain?”
“Không. Chưa từng quên.” cô đưa mắt ra cửa sổ, nhưng không nhìn cảnh vật bên ngoài; cô đã kéo rèm vì ánh nắng có vẻ làm đau mắt Jem. “Có lẽ em hi vọng ông ta đang chú ý tới điều khác.”
“Chúng ta cũng đâu biết thế nào.” Jem lồng tay vào tay cô. “Cái chết của Benedict là một tấn bi kịch, nhưng chuyện ấy kiểu gì cũng sẽ đến. Nó không liên quan đến em.”
“Còn những thứ khác trong thư viện. Sách vở, giấy tờ của Benedict. Nhật ký nữa. Henry sẽ mang tất cả về Học Viện để nghiên cứu. Trong đó có tên em.” Tessa ngừng lại. Sao cô có thể làm phiền lòng Jem vì những thứ đó trong khi anh không khỏe chứ?”
Như đọc được suy nghĩ của Tessa, ngón tay anh di chuyển xuống cổ tay cô, và đặt nhẹ lên mạch đập. “Tessa, Đây chỉ là một cuộc tấn công ngẫu nhiên. Nó sẽ không kết thúc. Anh muốn em nói cho anh nghe sự thật, toàn bộ sự thật, dù nó cay đắng hay đáng sợ, về anh sẽ chia sẻ với em. Anh sẽ không bao giờ để em hay bất kỳ ai trong Học Viện gặp nguy hiểm.” Anh mỉm cười. “mạch đập của em nhanh quá.”
Sự thật, toàn bộ sự thật, dù nó cay đắng hay đáng sợ. “Em yêu anh,” Cô nói.
Anh nhìn cô và gương mặt gầy bừng sáng khiến nó thêm đẹp. “Wo xi wang ni ming tian ke yi jia gei wo*.”
(*) Anh mong ngày mai em sẽ kết hôn cùng anh.
“Anh...” cô nhíu mày. “Anh muốn kết hôn? Nhưng chúng ta đã đính hôn rồi. Em không nghĩ một người có thể đính hôn hai lần.”
Anh cười, và chuyển thành hồ hắng; Tessa sợ cứng người, nhưng cơn ho nhanh qua và anh không thổ huyết. “Anh nói là nếu có thể mai anh sẽ cưới em.”
Tessa giả bộ hất tóc. “Ngày mai không tiện cho em đâu chàng ơi.”
“Nhưng đồ em mặc quá hợp rồi,” anh cười nói.
Tessa nhìn cái váy vàng rách rưới của mình. “Nếu em định kết hôn trong lò mổ,” Cô đùa. “À thôi kệ. Đằng nào em cũng không thích cái váy này lắm. Quá diêm dúa.”
“Anh thấy em rất đẹp.” Giọng anh dịu dàng.
Tessa tựa đầu vào vai anh. “Rồi sẽ đến lúc,” Cô nói. “Một ngày khác, một chiếc váy khác. Khi anh khỏe và tất cả đều hoàn hảo.”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng đượm vẻ mệt mỏi đáng sợ. “Không có gì là hoàn hảo đâu, Tessa.”
Cô và Henry đã nghe thấy tiếng kêu trối chết của con giun.
Gabriel tìm thấy họ, chắc chừng một lúc rất lâu sau, khi họ đang chạy xuống bậc thềm nhà. Anh hổn hển kể họ nghe rằng con quái đã chết, và rồi chuyện Jem, tất cả đều khiến Tessa tái mét mặt mày, như thể cô đột ngột bị ai đó giáng cho một cú tát trời đánh.
Đó toàn là những từ cô lâu rồi không nghe nhưng luôn phấp phỏng chờ đợi, và thi thoảng bắt gặp trong những cơn ác mộng khiến cô giật mình choàng tỉnh, chấp chới không thở nổi-“Jem,” “gục,” “thở”, “máu,” “Will,” “Will ở cùng cậu ấy,” “Will...”
Tất nhiên Will phải ở bên Jem.
Những người khác đã tụ tập lại cả, anh em nhà Lightwood cùng em gái họ. Tatiana nín thinh, hoặc có lẽ Tessa không nghe được tiếng sụt sùi của cô ta. Tessa biết Cecily cũng ở gần, và Henry ngượng nghịu đứng ngay sau cô,, như thể anh muốn an ủi cô nhưng không biết mở đầu thế nào.
Will nhìn Tessa khi cô đi tới gần hơn, một lần nữa suýt dẫm phải gấu váy. Trong giây phút đó họ hiểu nhau tuyệt đối. Chỉ khi có chuyện liên quan tới Jem họ mới nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong những vấn đề liên quan đến Jem, họ đều kiên cường và không khoan nhượng. Tessa thấy Will nắm chặt tay áo Jem. “Cô ấy đến rồi,” anh nói.
Jem từ từ mở mắt. Tessa phải cố lắm mới giấu được nét bàng hoàng. Đôi đồng tử của anh nở to, mống mắt là một vàng bạc mảnh bao quanh màu đen. “Ni shou shang le ma, qin ai de?” Anh thì thào.
Jem đã dạy tiếng Hán cho Tessa, vì bị cô nì nèo mãi. Ít nhất cô cũng hiểu “qin ai de” là gì. Em yêu, tình yêu của anh. Cô nắm tay và siết chặt. “Jem?”
“Em bị thương sao, em yêu?” Will nói. Giọng anh nhàn nhạt, và trong giây phút ấy máu chảy rần rần trên má Tessa, và cô nhìn tay mình đang nắm tay Jem; ngón tay anh trắng hơn tay cô, trong như bàn tay búp bê sứ. Sao cô lại không nhận ra anh ốm tới chừng này chứ.
“Cảm ơn anh đã dịch, Will,” Cô nói và không rời mắt khỏi vị hôn phu. Jem và Will người đều dính đầy máu đen, nhưng cằm và cổ Jem còn có thêm những đốm máu đỏ nữa. Máu của chính anh.
“Em không bị thương,” Tessa thì thầm, và rồi cô nghĩ. Đừng nói như vậy, đừng. Hãy mạnh mẽ lên vì anh ấy nào. Cô đứng thẳng, nắm chặt tay Jem. “Thuốc của anh ấy đâu?” cô hỏi Will. “Anh ấy không dùng trước khi rời Học Viện à?”
“Đừng nói về anh như thể anh không ở đây,” Jem nói nhưng không hề giận. Anh quay đầu vào thì thầm gì đó với Will, và Will gật đầu và buông tay anh ra. Tessa thấy được về căng thẳng trong tư thế của Will; anh trong tư thế sẵn sàng đỡ Jem ngay nếu chàng trai kia loạng choáng hay ngã, nhưng Jem vẫn đứng được. “Tôi khỏe hơn khi có Tessa ở bên. Tôi nói rồi mà,” Jem nói, vẫn bằng giọng nhẹ nhàng như cũ.
Nghe tới đó, Will cúi đầu nên Tessa không thấy được mắt anh. “Hiểu rồi,” anh nói. “Tessa, cậu ấy không mang thuốc theo. Chắc cậu ấy rời Học Viện khi chưa dùng đủ thuốc, nhưng còn lâu cậu ấy mới chịu thừa nhận. Phải có người cùng cậu ấy về Học Viện và giám sát cậu ấy...”
Jem hít một hơi rệu rã. “Những người khác...”
“Tôi sẽ đánh xe cho bồ. Vậy là tiện nhất; Balios và Xanthos biết đường. Henry có thể đi xe nhà Lightwood.” Will nói kiên quyết, quá kiên quyết tới độ chẳng ai thèm cảm ơn; hình như anh cũng không muốn thế. Anh giúp Tessa đưa Jem vào xe, rất cẩn thận không chạm vào vai cô hai tay cô.Anh đi sang thông báo tình hình với những người còn lại. Cô nàng thoáng nghề Henry báo cần lấy đống nhật ký của Benedict trước khi cô đóng cửa lại, để mình và Jem được yên tĩnh.
“Trong nhà có gì thế?” Jem hỏi khi cỗ xe lọc cọc đi qua cổng rời khỏi Lightwood. Anh tái xanh, đầu ngửa dựa vào nệm xe, mắt nhắm hờ, gò má ửng lên vì sốt. “Anh nghe Henry nói về thư phòng của Benedict...”
“Ông ta hóa điên trong đó,” Cô nói và ấp bàn tay lạnh của anh trong đôi tay mình. “Trong những ngày trước khi biến đổi, trong thời gian Gabriel bảo ông ta không chịu rời phòng, chắc ông ta hết tỉnh táo rồi. Ông ta hình như đã dùng máu viết lên từ những câu liên quan đến 'Quân đoàn hủy diệt'. Rằng chúng không biết xót thương, rằng chúng sẽ không bao giờ ngừng bước.”
“Chắc ý ông ta là đạo quân người máy.”
“Chắc vậy.” Tessa hơi rùng mình mình và dịch vào gần Jem hơn. “Chắc em hoá ngốc rồi-nhưng hai tháng rồi mà chuyện yên ắng quá...”
“Em quên mất Mortmain?”
“Không. Chưa từng quên.” cô đưa mắt ra cửa sổ, nhưng không nhìn cảnh vật bên ngoài; cô đã kéo rèm vì ánh nắng có vẻ làm đau mắt Jem. “Có lẽ em hi vọng ông ta đang chú ý tới điều khác.”
“Chúng ta cũng đâu biết thế nào.” Jem lồng tay vào tay cô. “Cái chết của Benedict là một tấn bi kịch, nhưng chuyện ấy kiểu gì cũng sẽ đến. Nó không liên quan đến em.”
“Còn những thứ khác trong thư viện. Sách vở, giấy tờ của Benedict. Nhật ký nữa. Henry sẽ mang tất cả về Học Viện để nghiên cứu. Trong đó có tên em.” Tessa ngừng lại. Sao cô có thể làm phiền lòng Jem vì những thứ đó trong khi anh không khỏe chứ?”
Như đọc được suy nghĩ của Tessa, ngón tay anh di chuyển xuống cổ tay cô, và đặt nhẹ lên mạch đập. “Tessa, Đây chỉ là một cuộc tấn công ngẫu nhiên. Nó sẽ không kết thúc. Anh muốn em nói cho anh nghe sự thật, toàn bộ sự thật, dù nó cay đắng hay đáng sợ, về anh sẽ chia sẻ với em. Anh sẽ không bao giờ để em hay bất kỳ ai trong Học Viện gặp nguy hiểm.” Anh mỉm cười. “mạch đập của em nhanh quá.”
Sự thật, toàn bộ sự thật, dù nó cay đắng hay đáng sợ. “Em yêu anh,” Cô nói.
Anh nhìn cô và gương mặt gầy bừng sáng khiến nó thêm đẹp. “Wo xi wang ni ming tian ke yi jia gei wo*.”
(*) Anh mong ngày mai em sẽ kết hôn cùng anh.
“Anh...” cô nhíu mày. “Anh muốn kết hôn? Nhưng chúng ta đã đính hôn rồi. Em không nghĩ một người có thể đính hôn hai lần.”
Anh cười, và chuyển thành hồ hắng; Tessa sợ cứng người, nhưng cơn ho nhanh qua và anh không thổ huyết. “Anh nói là nếu có thể mai anh sẽ cưới em.”
Tessa giả bộ hất tóc. “Ngày mai không tiện cho em đâu chàng ơi.”
“Nhưng đồ em mặc quá hợp rồi,” anh cười nói.
Tessa nhìn cái váy vàng rách rưới của mình. “Nếu em định kết hôn trong lò mổ,” Cô đùa. “À thôi kệ. Đằng nào em cũng không thích cái váy này lắm. Quá diêm dúa.”
“Anh thấy em rất đẹp.” Giọng anh dịu dàng.
Tessa tựa đầu vào vai anh. “Rồi sẽ đến lúc,” Cô nói. “Một ngày khác, một chiếc váy khác. Khi anh khỏe và tất cả đều hoàn hảo.”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng đượm vẻ mệt mỏi đáng sợ. “Không có gì là hoàn hảo đâu, Tessa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.