Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn
Chương 27: Nạn Đói 1
Tòng 0
05/06/2021
Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
-
[ Quyển 4 ] Nạn Đói
-
Quý Xuyên không nói chuyện, đưa mảnh vỡ ngọc bội trong tay cho Hứa Thuật.
Một đoạn miêu tả đạo cụ xuất hiện trong đầu cậu.
【 Song sinh 】: Sau khi sử dụng lập tức chế tạo ra một bản sao giống hoàn toàn bản thể.
Trong phạm vi năm mươi mét, người chơi có thể điều khiển phân thân hành động, nhưng trong quá trình điều khiển bản thể không thể di động, bản thể bị công kích thì tiếp nhận tổn thương gấp đôi. Phân thân bị tổn thương thì lập tức biến mất. Thời gian sử dụng: 2 phút.
Hứa Thuật kinh ngạc nói: "Mẹ nó, đạo cụ này xem qua rất lợi hại nha!"
Cậu nói với Quý Xuyên: "Thứ này nói không chừng có thể giúp thoát chết một lần, nếu anh không cẩn thận kích hoạt cấm kỵ, trước lúc quỷ bắt đầu giết thì anh sử dụng, có lẽ quỷ sẽ chỉ giết chết phân thân thôi.''
Quý Xuyên gật đầu, lấy lại đạo cụ, nhìn Hứa Thuật nói: "Tôi đói.''
Hứa Thuật: "... Anh muốn ăn cái gì?''
"Cá hấp ớt."
Mới từ trong trò chơi ra ai còn tâm trạng đi hấp cá cho anh!!!
Hứa Thuật mặt không chút thay đổi nói: "Anh tự gọi thức ăn ngoài đi, tôi đi ngủ một lát.''
Cậu ngay cả tắm cũng không muốn, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thoải mái.
Quý Xuyên nhìn cậu đi đến ghế sô pha nằm xuống, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: "Ngày mai dọn nhà.''
Hứa Thuật lập tức hết buồn ngủ, ngồi dậy hỏi: "Dọn nhà? Gần đây tôi không thấy anh mua nhà mới mà.''
"Trước tiên thuê nhà lớn hơn một chút.'' Quý Xuyên nói: "Cậu có thể ngủ ở trên giường.''
Hứa Thuật sửng sốt một lúc, hai tay chống đầu gối đứng lên: "Anh chờ chút, tôi đi ra ngoài mua cá.''
Chợ bán thức ăn ở đối diện tiểu khu, đi qua một con đường đã đến.
Nhưng khi Hứa Thuật một mình đi ra ngoài không có mục đích, cậu chỉ có thể nhìn thấy một không gian trắng xóa, trừ khi Quý Xuyên gọi cậu nấu cơm.
Chỉ khi Quý Xuyên, nhân vật chính, đưa ra yêu cầu, bên ngoài mới có thể xuất hiện mọi thứ anh cần.
Giống như hiện tại, Hứa Thuật đi ra ngoài cổng của khu chung cư, vốn là con đường vắng, chỉ cách đó hơn 30m, đột nhiên xuất hiện một cái chợ lớn bán thức ăn.
Chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, tiếng cò kè mặc cả liên tiếp.
Khung cảnh này rất giống thật, ngoại trừ tất cả bọn họ đều không có khuôn mặt.
Hứa Thuật hít một hơi, cất bước đi vào chợ bán thức ăn.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy những người qua đường Giáp Ất không có khuôn mặt đều cảm thấy khó thích ứng.
Chỉ khi Quý Xuyên đi ra, cậu mới tạm thời hưởng thụ một thế giới hoàn chỉnh được một lúc.
Đây chính là thế giới trong sách, tất cả mọi thứ đều vây quanh nhân vật chính để tồn tại.
Hứa Thuật đi đến quầy bên cạnh mua một con cá không quá lớn cũng không quá nhỏ, ông chủ lúc làm cá còn bắt chuyện với cậu, trông không khác gì một người bình thường.
Lúc cậu về nhà, Quý Xuyên vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Quý Xuyên nhìn thấy cậu trở về, vừa lau tóc vừa nói: "Thêm nhiều ớt vào.''
"...'' Hứa Thuật nhủ thầm, ăn cay nhiều một chút mới tốt, ăn thêm mười ngày nửa tháng, có thể bị trĩ thì càng tốt.
Lúc Quý Xuyên đi lấy máy sấy, đột nhiên hắt hơi một cái.
Hứa Thuật: "Mau sấy khô tóc đi, trông anh sắp bị cảm đấy!''
Quý Xuyên quay đầu nhìn cậu, không có chút cảm giác gì nói: "Đi nấu cơm đi."
Hứa Thuật nhanh chóng cầm theo nguyên liệu vào trong bếp.
Nhưng chuyện khác cậu không dám chắc có làm được không, nhưng nấu ăn thì cậu rất giỏi.
Dù sao thì từ lúc mười tám tuổi cậu đã ra ở riêng, dần dần tập nấu ăn rất ngon.
Một lúc sau, một nồi canh cá vừa cay vừa nóng đã được đặt lên bàn.
Quý Xuyên cầm chén nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó ngẩng mặt lên nở một nụ cười với Hứa Thuật.
Đôi đũa trong tay Hứa Thuật rung rung rớt xuống đất, cậu hỏi lại trong lo sợ: "Anh cười chuyện gì, ăn không ngon sao? Nhưng anh còn chưa nếm thử miếng nào mà! Dù sao thì anh cũng không thể vì một món ăn đã muốn giết người?"
Quý Xuyên dừng cười, nhíu mày lại, tỏ vẻ nghi hoặc: "Không phải cậu thích tôi cười sao?''
Hứa Thuật:???
Quý Xuyên nói: "Mỗi lần tôi cười, cậu đều nghe lời tôi.''
Hứa Thuật: "..."
Mẹ nó, sao anh ta có thể hiểu lầm nghiêm trọng như vậy?! Thật ra tôi thích anh mãi mãi đừng cười đó!
Nhưng có thể nói thế à? Không thể.
Hứa Thuật ho một tiếng, cúi đầu nhặt đũa đi vào bếp rửa, yếu ớt nói: "Anh nghĩ như vậy thì là như vậy.''
Mạch não của người này không giống bình thường, cậu mãi mãi cũng không thể hiểu được.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Quý Xuyên ra ngoài tìm phòng ở, Hứa Thuật nhân cơ hội đi cùng.
Mặc dù cậu không muốn lúc nào cũng ở cạnh một người tùy thời đều có thể giết mình, nhưng cảm giác mỗi lần ra ngoài đều thấy người khác không có mặt cũng rất khó chịu.
Nhưng mà, bọn họ cũng không đi khỏi khu chung cư, mà là tìm phòng ở ngay đây, diện tích lớn so với nhà của Quý Xuyên rất nhiều, ba phòng ngủ, một phòng khách lớn, còn có cả phòng đọc sách.
Vì ở ngay trong khu chung cư, nên đồ dùng của Quý Xuyên không nhiều, dọn nhà rất thuận tiện.
Hứa Thuật lại càng không có đồ đạc gì, cũng chỉ có mấy bộ quần áo để thay, bàn chải đánh răng và vài đồ dùng linh tinh thôi.
Cậu thu dọn xong cho mình, sau đó đến phòng Quý Xuyên giúp anh một tay.
Lúc đi vào, Quý Xuyên đang dọn quần áo, tủ quần áo mở rộng, bên trong treo toàn quần áo tối màu.
Trong đó chỉ có hai màu, một là màu xám đậm, hai là màu xanh lam. Những loại quần áo này mặc lên người khiến cho người ta cảm giác rất ngột ngạt âm u.
Hứa Thuật nhìn chúng, đối với quá khứ của Quý Xuyên càng thêm tò mò.
Nếu bàn tay vàng không thể thay đổi được tính cách của Quý Xuyên, như vậy ắt là do quá khứ của anh ta?
Ít ra, phần lớn mọi người không thể không có lý do nào mà có tính cách như thế này.
Từ nỗi sợ bóng tối của anh, chắc hẳn trong quá khứ anh đã trải qua chuyện gì đó đau khổ lắm.
Nếu có thể biết được quá khứ, có lẽ có thể thay đổi được Quý Xuyên.
Dĩ nhiên, thay đổi Quý Xuyên, chính là để bảo vệ cái mạnh nhỏ của cậu.
"Cậu đang nghĩ gì đó?''
Quý Xuyên nói một câu kéo Hứa Thuật quay lại thực tế.
Lúc này, Hứa Thuật mới phát hiện mình mất tập trung, điều làm cậu sợ hơn chính là... Cậu mất tập trung trong lúc vẫn nhìn Quý Xuyên!
Xong rồi, không biết người này sẽ suy nghĩ vớ vẩn tới thứ gì.
Hứa Thuật nhanh chóng đi đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra đem tất cả đồ vật bên trong vào bọc.
Đến lúc cậu mở ngăn kéo thứ hai ra, phát hiện bên trong chỉ đặt một hộp sắt cũ đã rỉ sét.
Cái hộp hình vuông ước chừng hai mươi centimet, phía trên hẳn đã từng in hình siêu nhân, chỉ là hiện tại nó đã bị loang lổ đến không thể nhìn ra.
Phía trên hộp sắt không có khóa lại, chỉ cần tách nhẹ là có thể mở ra.
Hứa Thuật quay đầu nhìn thoáng qua Quý Xuyên vẫn đang cặm cụi thu xếp quần áo, lại nhìn về hộp sắt, trong lòng nhen nhóm lên ý nghĩ muốn lén mở ra nhìn xem.
Cái cảm giác này, giống như cảm giác lúc cầm nhật ký của người khác.
Biết rất rõ là không nên nhìn, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
Hứa Thuật nhìn chằm chằm cái hộp do dự một hồi, khẽ cắn môi, quay đầu hỏi Quý Xuyên: "Cái hộp này đã có nhiều năm rồi đúng không, có phải từ lúc anh còn bé?''
Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn lướt qua, khẽ ừ, lại quay đầu đi, giống như không quá quan tâm đến nó.
Hứa Thuật thấy thế, trực tiếp hỏi: "Bên trong đựng cái gì thế? Tôi cõ thể xem không?"
Quý Xuyên động tác xếp quần áo dừng lại một lúc, cúi đầu nói:"Tùy cậu.''
Hứa Thuật vui mừng, lúc này mới mở cái hộp ra.
Trong này không chứa quá nhiều bí mật, chỉ có mô khung hình nhỏ bị lộn ngược.
Hứa Thuật cầm nó lên, xoay lại nhìn, lập tức sửng sốt.
Trên tấm hình có hai người, cậu đều biết.
Một người trong đó là Diêu Vọng, giáo viên trại trẻ mồ côi lần trước cậu nhìn thấy lúc đi cùng Quý Xuyên.
Chỉ là trong tấm hình ông ấy trông trẻ hơn bây giờ, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Bên cạnh ông là một bé trai ngồi thẳng, khoảng chừng mời mấy tuổi, đáng lẽ phải là dáng vẻ đáng yêu, nhưng lại bày ra một khuôn mặt lạnh lùng chán đời.
Cho dù tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng Hứa Thuật nhìn một cái đã nhận ra, đây chính là Quý Xuyên khi còn bé.
Quý Xuyên nhỏ mặc một bộ đồ tây đen, còn gắn thêm một cái nơ con bướm đỏ thẫm, nhìn giống như một quý ông nhỏ.
Anh ngồi cạnh thầy Diêu, dùng đôi mắt to xinh đẹp thờ ơ nhìn ống kính, tương phản với thầy Diêu bên cạnh đang nở một nụ cười thật tươi.
Nếu như không nhìn kỹ, ai cũng sẽ nghĩ anh rất ghét phải chụp hình chung với thầy Diêu.
Nhưng mà....
Hứa Thuật lại chú ý tới, tay phải của Quý Xuyên nhỏ rũ xuống một bên, nắm thật chặt vạt áo thầy Diêu.
Rõ ràng là anh rất dựa dẫm vào người này.
Hứa Thuật quay đầu nhìn Quý Xuyên, thầm nghĩ, có lẽ trong lòng anh thầy Diêu cũng như một người cha.
Nếu như vậy... Việc thầy Diêu mất sớm, và nguyên nhân Quý Xuyên tiến vào trò chơi có lẽ liên quan với nhau.
Trò chơi Thiên Đường sẽ kéo vào một người ngẫu nhiên có chấp niệm. Chấp niệm của Quý Xuyên, là muốn thầy Diêu sống lại ư?
Nhưng mà có một điều cậu thấy rất kỳ quái.
Quý Xuyên từ khi còn bé có một người thầy tốt quan tâm, chăm sóc, vậy tại sao anh lại biến thành người như vậy.
Lạnh lùng, khát máu, không có một chút đồng cảm, thậm chí giết người cũng không có chướng ngại tâm lý...
"Động tác nhanh lên.'' Quý Xuyên giục.
Hứa Thuật nhìn thấy anh đã thu dọn quần áo xong, cũng không dám chậm trễ, bận bịu tăng tốc độ thu dọn.
Xế chiều hôm đó đã đem hết đồ đạc dọn qua, Hứa Thuật cuối cùng cũng có phòng riêng cho mình.
Ngày thứ hai, cậu lại gọi Quý Xuyên cùng đi mua hai cái máy tính đặt ở phòng đọc sách, lúc rảnh rỗi thì chơi game, cũng có thể coi là đã khôi phục cuộc sống trạch nam của mình.
Mà đến hai ngày sau đó, Hứa Thuật mới nhớ tới mình quên liên lạc với Cốc Vũ.
Nhưng khi cậu gọi đi, bên tai chỉ truyền đến âm thanh máy móc lạnh lùng: "Số máy quý khách vừa gọi không có thật..."
Hứa Thuật cầm điện thoại lên, sửng sốt hồi lâu.
Ngay từ đầu cậu nghĩ mình gọi nhầm số, nhưng một lát cậu lại nghĩ, có lẽ trong thế giới này, Cốc Vũ "không tồn tại".
Bởi vì cô không ở gần nhân vật chính, cũng không trở thành một trong những thành viên của nhóm nhân vật chính, chỉ là một người qua đường trải nghiệm xong một lần thế giới trò chơi rồi biến mất.
Người không còn xuất hiện, trong sách cũng sẽ không còn nhắc tới, cho nên, cô biến mất.
Ngoại trừ...
Hứa Thuật cầm điện thoại gõ cửa phòng Quý Xuyên.
Quý Xuyên mặt tối sầm mở cửa: "Cậu tốt nhất có chuyện gấp, nếu không hậu quả của việc đánh thức tôi..."
"..." Hứa Thuật kiên trì đưa điện thoại tới: "Giúp tôi một chút, ấn dùm nút gọi.''
Quý Xuyên không động đậy.
Một tay anh cầm cửa, đứng bên trong dùng cặp mắt có thể giết chết người nhìn Hứa Thuật chằm chằm, ít nhất mời giây, sau đó mở miệng hỏi: "Cậu có phải chán sống rồi không?''
Hứa Thuật dời về sau hai bước: "Chuyện này rất quan trọng, điện thoại này chỉ có anh mới gọi được, hơn nữa tôi cũng không biết bây giờ anh mới rời giường, cũng đã mời giờ rồi...''
Quý Xuyên: "Tối hôm qua là ai chơi game đến ba giờ sáng?''
Hứa Thuật ngẩn người: "Không phải tôi mang tai nghe rồi sao, động gì đến anh?''
"Cậu cảm thấy thế nào?''
"..."
Tôi cảm thấy tôi nên nhanh chóng trốn đi.
Hứa Thuật quay người đi, nhưng chưa đi được một bước, cổ áo đã bị kéo lại.
Lưng cậu cứng đờ, quay đầu cười: "Đêm nay tôi không chơi.''
"Điện thoại.'' Quý Xuyên vươn tay ra.
Hứa Thuật nhanh chóng đưa tới.
Quý Xuyên quét mắt nhìn dãy số, ngước mắt nhìn Hứa Thuật, vừa bấm vừa hỏi: "Cốc Vũ?''
"Đúng vậy, tôi thấy liên lạc với nhau rất tốt, mặc dù về sau không nhất định gặp nhau trong trò chơi, nhưng có thể chia sẻ kinh nghiệm..."
Cậu còn chưa dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến một âm thanh rất nhỏ "Alo".
Điện Thoại đã kết nối.
Quả nhiên, đây chính là sự khác biệt của nhân vật chính.
Hứa Thuật bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, vừa định lấy điện thoại từ tay Quý Xuyên, chỉ thấy anh lấy điện thoại áp vào tai, nhàn nhạt nói: "Tôi là Quý Xuyên.''
Dừng lại một lát, anh nhìn Hứa Thuật nói: "Cậu ta không có điện thoại.''
Sau hai giây, anh lại nói: "Cô có thể nói với tôi.''
Một lát sau anh ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Hứa Thuật: "Sao rồi? Có phải cô ấy muốn nói chuyện với tôi?''
Quý Xuyên gật đầu, thẳng thắn nói giống như người máy không có tình cảm: "Tôi nhìn ra được cô ta có ý với cậu.''
Hứa Thuật: "..."
"Còn cậu?" Quý Xuyên nhìn cậu chằm chằm, hỏi: "Cậu thích cô ta à?"
Hứa Thuật bị sặc nước bọt, bỗng nhiên ho khan, một hồi lâu mới nói: "Không có, tôi sao lại thích cô ấy chứ? Tôi và cô ấy lại không quen biết lâu.''
Hơn nữa, giới tính đã sai quá sai rồi, nếu cậu là trai thẳng, sao còn có thể viết ra câu " Nam chính bá đạo yêu tôi"?
Quý Xuyên híp mắt, trả điện thoại cho Hứa Thuật, quay người trở về phòng.
Hứa Thuật đứng đằng sau thở dài.
Cậu nghĩ, nhiệm vụ lần sau bắt đầu, chỉ cần đi vào cậu sẽ lập tức viết một câu "Ai cũng không thể giết được tôi."
Thời gian về sau, tất cả đều sóng êm gió lặng, ngoài trừ lâu lâu Hứa Thuật lại bị Quý Xuyên dọa sợ.
Một tháng cũng không phải là thời gian rất dài, càng gần đến ngày trò chơi thời gian càng trôi qua nhanh.
Đến ngày thứ hai mươi lăm, Hứa Thuật dùng điểm của mình đổi một đạo cụ trị liệu.
Cái này hao phí của cậu tận tám mươi điểm tích lũy, mua xong chỉ còn lại mười lăm điểm.
Mà đạo cụ này chỉ sử dụng được một lần mà thôi, cũng may nhìn miêu tả hiệu quả hẳn sẽ không tệ.
Vì phòng ngừa xuất hiện tình huống như người nhân bản lúc trước, vào ngày thứ ba mươi, lối đi còn chưa mở, Hứa Thuật lấy ra "Tơ hồng'' đạt được từ nhiệm vụ tân thủ.
Cậu đưa dây màu đỏ cho Quý Xuyên, sau đó bị đối phương vô tình cướp đi đây màu đen.
Cậu không cam lòng nói: "Chẳng lẽ màu đỏ không đẹp sao?''
Quý Xuyên nói: "Đẹp thì sao cậu không giữ?''
"..." Thì ra anh ta vẫn biết dỗi.
Buổi sáng đúng tám giờ, lối đi xuất hiện trước mặt hai người.
Bọn họ nhìn nhau, bước vào lối đi riêng.
Sau một hồi choáng váng, cảnh tượng trước mắt Hứa Thuật chuyển thành một nơi hoang dã.
_
31102020
Beta: Ba Chấm
-
[ Quyển 4 ] Nạn Đói
-
Quý Xuyên không nói chuyện, đưa mảnh vỡ ngọc bội trong tay cho Hứa Thuật.
Một đoạn miêu tả đạo cụ xuất hiện trong đầu cậu.
【 Song sinh 】: Sau khi sử dụng lập tức chế tạo ra một bản sao giống hoàn toàn bản thể.
Trong phạm vi năm mươi mét, người chơi có thể điều khiển phân thân hành động, nhưng trong quá trình điều khiển bản thể không thể di động, bản thể bị công kích thì tiếp nhận tổn thương gấp đôi. Phân thân bị tổn thương thì lập tức biến mất. Thời gian sử dụng: 2 phút.
Hứa Thuật kinh ngạc nói: "Mẹ nó, đạo cụ này xem qua rất lợi hại nha!"
Cậu nói với Quý Xuyên: "Thứ này nói không chừng có thể giúp thoát chết một lần, nếu anh không cẩn thận kích hoạt cấm kỵ, trước lúc quỷ bắt đầu giết thì anh sử dụng, có lẽ quỷ sẽ chỉ giết chết phân thân thôi.''
Quý Xuyên gật đầu, lấy lại đạo cụ, nhìn Hứa Thuật nói: "Tôi đói.''
Hứa Thuật: "... Anh muốn ăn cái gì?''
"Cá hấp ớt."
Mới từ trong trò chơi ra ai còn tâm trạng đi hấp cá cho anh!!!
Hứa Thuật mặt không chút thay đổi nói: "Anh tự gọi thức ăn ngoài đi, tôi đi ngủ một lát.''
Cậu ngay cả tắm cũng không muốn, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thoải mái.
Quý Xuyên nhìn cậu đi đến ghế sô pha nằm xuống, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: "Ngày mai dọn nhà.''
Hứa Thuật lập tức hết buồn ngủ, ngồi dậy hỏi: "Dọn nhà? Gần đây tôi không thấy anh mua nhà mới mà.''
"Trước tiên thuê nhà lớn hơn một chút.'' Quý Xuyên nói: "Cậu có thể ngủ ở trên giường.''
Hứa Thuật sửng sốt một lúc, hai tay chống đầu gối đứng lên: "Anh chờ chút, tôi đi ra ngoài mua cá.''
Chợ bán thức ăn ở đối diện tiểu khu, đi qua một con đường đã đến.
Nhưng khi Hứa Thuật một mình đi ra ngoài không có mục đích, cậu chỉ có thể nhìn thấy một không gian trắng xóa, trừ khi Quý Xuyên gọi cậu nấu cơm.
Chỉ khi Quý Xuyên, nhân vật chính, đưa ra yêu cầu, bên ngoài mới có thể xuất hiện mọi thứ anh cần.
Giống như hiện tại, Hứa Thuật đi ra ngoài cổng của khu chung cư, vốn là con đường vắng, chỉ cách đó hơn 30m, đột nhiên xuất hiện một cái chợ lớn bán thức ăn.
Chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, tiếng cò kè mặc cả liên tiếp.
Khung cảnh này rất giống thật, ngoại trừ tất cả bọn họ đều không có khuôn mặt.
Hứa Thuật hít một hơi, cất bước đi vào chợ bán thức ăn.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy những người qua đường Giáp Ất không có khuôn mặt đều cảm thấy khó thích ứng.
Chỉ khi Quý Xuyên đi ra, cậu mới tạm thời hưởng thụ một thế giới hoàn chỉnh được một lúc.
Đây chính là thế giới trong sách, tất cả mọi thứ đều vây quanh nhân vật chính để tồn tại.
Hứa Thuật đi đến quầy bên cạnh mua một con cá không quá lớn cũng không quá nhỏ, ông chủ lúc làm cá còn bắt chuyện với cậu, trông không khác gì một người bình thường.
Lúc cậu về nhà, Quý Xuyên vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Quý Xuyên nhìn thấy cậu trở về, vừa lau tóc vừa nói: "Thêm nhiều ớt vào.''
"...'' Hứa Thuật nhủ thầm, ăn cay nhiều một chút mới tốt, ăn thêm mười ngày nửa tháng, có thể bị trĩ thì càng tốt.
Lúc Quý Xuyên đi lấy máy sấy, đột nhiên hắt hơi một cái.
Hứa Thuật: "Mau sấy khô tóc đi, trông anh sắp bị cảm đấy!''
Quý Xuyên quay đầu nhìn cậu, không có chút cảm giác gì nói: "Đi nấu cơm đi."
Hứa Thuật nhanh chóng cầm theo nguyên liệu vào trong bếp.
Nhưng chuyện khác cậu không dám chắc có làm được không, nhưng nấu ăn thì cậu rất giỏi.
Dù sao thì từ lúc mười tám tuổi cậu đã ra ở riêng, dần dần tập nấu ăn rất ngon.
Một lúc sau, một nồi canh cá vừa cay vừa nóng đã được đặt lên bàn.
Quý Xuyên cầm chén nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó ngẩng mặt lên nở một nụ cười với Hứa Thuật.
Đôi đũa trong tay Hứa Thuật rung rung rớt xuống đất, cậu hỏi lại trong lo sợ: "Anh cười chuyện gì, ăn không ngon sao? Nhưng anh còn chưa nếm thử miếng nào mà! Dù sao thì anh cũng không thể vì một món ăn đã muốn giết người?"
Quý Xuyên dừng cười, nhíu mày lại, tỏ vẻ nghi hoặc: "Không phải cậu thích tôi cười sao?''
Hứa Thuật:???
Quý Xuyên nói: "Mỗi lần tôi cười, cậu đều nghe lời tôi.''
Hứa Thuật: "..."
Mẹ nó, sao anh ta có thể hiểu lầm nghiêm trọng như vậy?! Thật ra tôi thích anh mãi mãi đừng cười đó!
Nhưng có thể nói thế à? Không thể.
Hứa Thuật ho một tiếng, cúi đầu nhặt đũa đi vào bếp rửa, yếu ớt nói: "Anh nghĩ như vậy thì là như vậy.''
Mạch não của người này không giống bình thường, cậu mãi mãi cũng không thể hiểu được.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Quý Xuyên ra ngoài tìm phòng ở, Hứa Thuật nhân cơ hội đi cùng.
Mặc dù cậu không muốn lúc nào cũng ở cạnh một người tùy thời đều có thể giết mình, nhưng cảm giác mỗi lần ra ngoài đều thấy người khác không có mặt cũng rất khó chịu.
Nhưng mà, bọn họ cũng không đi khỏi khu chung cư, mà là tìm phòng ở ngay đây, diện tích lớn so với nhà của Quý Xuyên rất nhiều, ba phòng ngủ, một phòng khách lớn, còn có cả phòng đọc sách.
Vì ở ngay trong khu chung cư, nên đồ dùng của Quý Xuyên không nhiều, dọn nhà rất thuận tiện.
Hứa Thuật lại càng không có đồ đạc gì, cũng chỉ có mấy bộ quần áo để thay, bàn chải đánh răng và vài đồ dùng linh tinh thôi.
Cậu thu dọn xong cho mình, sau đó đến phòng Quý Xuyên giúp anh một tay.
Lúc đi vào, Quý Xuyên đang dọn quần áo, tủ quần áo mở rộng, bên trong treo toàn quần áo tối màu.
Trong đó chỉ có hai màu, một là màu xám đậm, hai là màu xanh lam. Những loại quần áo này mặc lên người khiến cho người ta cảm giác rất ngột ngạt âm u.
Hứa Thuật nhìn chúng, đối với quá khứ của Quý Xuyên càng thêm tò mò.
Nếu bàn tay vàng không thể thay đổi được tính cách của Quý Xuyên, như vậy ắt là do quá khứ của anh ta?
Ít ra, phần lớn mọi người không thể không có lý do nào mà có tính cách như thế này.
Từ nỗi sợ bóng tối của anh, chắc hẳn trong quá khứ anh đã trải qua chuyện gì đó đau khổ lắm.
Nếu có thể biết được quá khứ, có lẽ có thể thay đổi được Quý Xuyên.
Dĩ nhiên, thay đổi Quý Xuyên, chính là để bảo vệ cái mạnh nhỏ của cậu.
"Cậu đang nghĩ gì đó?''
Quý Xuyên nói một câu kéo Hứa Thuật quay lại thực tế.
Lúc này, Hứa Thuật mới phát hiện mình mất tập trung, điều làm cậu sợ hơn chính là... Cậu mất tập trung trong lúc vẫn nhìn Quý Xuyên!
Xong rồi, không biết người này sẽ suy nghĩ vớ vẩn tới thứ gì.
Hứa Thuật nhanh chóng đi đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra đem tất cả đồ vật bên trong vào bọc.
Đến lúc cậu mở ngăn kéo thứ hai ra, phát hiện bên trong chỉ đặt một hộp sắt cũ đã rỉ sét.
Cái hộp hình vuông ước chừng hai mươi centimet, phía trên hẳn đã từng in hình siêu nhân, chỉ là hiện tại nó đã bị loang lổ đến không thể nhìn ra.
Phía trên hộp sắt không có khóa lại, chỉ cần tách nhẹ là có thể mở ra.
Hứa Thuật quay đầu nhìn thoáng qua Quý Xuyên vẫn đang cặm cụi thu xếp quần áo, lại nhìn về hộp sắt, trong lòng nhen nhóm lên ý nghĩ muốn lén mở ra nhìn xem.
Cái cảm giác này, giống như cảm giác lúc cầm nhật ký của người khác.
Biết rất rõ là không nên nhìn, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
Hứa Thuật nhìn chằm chằm cái hộp do dự một hồi, khẽ cắn môi, quay đầu hỏi Quý Xuyên: "Cái hộp này đã có nhiều năm rồi đúng không, có phải từ lúc anh còn bé?''
Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn lướt qua, khẽ ừ, lại quay đầu đi, giống như không quá quan tâm đến nó.
Hứa Thuật thấy thế, trực tiếp hỏi: "Bên trong đựng cái gì thế? Tôi cõ thể xem không?"
Quý Xuyên động tác xếp quần áo dừng lại một lúc, cúi đầu nói:"Tùy cậu.''
Hứa Thuật vui mừng, lúc này mới mở cái hộp ra.
Trong này không chứa quá nhiều bí mật, chỉ có mô khung hình nhỏ bị lộn ngược.
Hứa Thuật cầm nó lên, xoay lại nhìn, lập tức sửng sốt.
Trên tấm hình có hai người, cậu đều biết.
Một người trong đó là Diêu Vọng, giáo viên trại trẻ mồ côi lần trước cậu nhìn thấy lúc đi cùng Quý Xuyên.
Chỉ là trong tấm hình ông ấy trông trẻ hơn bây giờ, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Bên cạnh ông là một bé trai ngồi thẳng, khoảng chừng mời mấy tuổi, đáng lẽ phải là dáng vẻ đáng yêu, nhưng lại bày ra một khuôn mặt lạnh lùng chán đời.
Cho dù tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng Hứa Thuật nhìn một cái đã nhận ra, đây chính là Quý Xuyên khi còn bé.
Quý Xuyên nhỏ mặc một bộ đồ tây đen, còn gắn thêm một cái nơ con bướm đỏ thẫm, nhìn giống như một quý ông nhỏ.
Anh ngồi cạnh thầy Diêu, dùng đôi mắt to xinh đẹp thờ ơ nhìn ống kính, tương phản với thầy Diêu bên cạnh đang nở một nụ cười thật tươi.
Nếu như không nhìn kỹ, ai cũng sẽ nghĩ anh rất ghét phải chụp hình chung với thầy Diêu.
Nhưng mà....
Hứa Thuật lại chú ý tới, tay phải của Quý Xuyên nhỏ rũ xuống một bên, nắm thật chặt vạt áo thầy Diêu.
Rõ ràng là anh rất dựa dẫm vào người này.
Hứa Thuật quay đầu nhìn Quý Xuyên, thầm nghĩ, có lẽ trong lòng anh thầy Diêu cũng như một người cha.
Nếu như vậy... Việc thầy Diêu mất sớm, và nguyên nhân Quý Xuyên tiến vào trò chơi có lẽ liên quan với nhau.
Trò chơi Thiên Đường sẽ kéo vào một người ngẫu nhiên có chấp niệm. Chấp niệm của Quý Xuyên, là muốn thầy Diêu sống lại ư?
Nhưng mà có một điều cậu thấy rất kỳ quái.
Quý Xuyên từ khi còn bé có một người thầy tốt quan tâm, chăm sóc, vậy tại sao anh lại biến thành người như vậy.
Lạnh lùng, khát máu, không có một chút đồng cảm, thậm chí giết người cũng không có chướng ngại tâm lý...
"Động tác nhanh lên.'' Quý Xuyên giục.
Hứa Thuật nhìn thấy anh đã thu dọn quần áo xong, cũng không dám chậm trễ, bận bịu tăng tốc độ thu dọn.
Xế chiều hôm đó đã đem hết đồ đạc dọn qua, Hứa Thuật cuối cùng cũng có phòng riêng cho mình.
Ngày thứ hai, cậu lại gọi Quý Xuyên cùng đi mua hai cái máy tính đặt ở phòng đọc sách, lúc rảnh rỗi thì chơi game, cũng có thể coi là đã khôi phục cuộc sống trạch nam của mình.
Mà đến hai ngày sau đó, Hứa Thuật mới nhớ tới mình quên liên lạc với Cốc Vũ.
Nhưng khi cậu gọi đi, bên tai chỉ truyền đến âm thanh máy móc lạnh lùng: "Số máy quý khách vừa gọi không có thật..."
Hứa Thuật cầm điện thoại lên, sửng sốt hồi lâu.
Ngay từ đầu cậu nghĩ mình gọi nhầm số, nhưng một lát cậu lại nghĩ, có lẽ trong thế giới này, Cốc Vũ "không tồn tại".
Bởi vì cô không ở gần nhân vật chính, cũng không trở thành một trong những thành viên của nhóm nhân vật chính, chỉ là một người qua đường trải nghiệm xong một lần thế giới trò chơi rồi biến mất.
Người không còn xuất hiện, trong sách cũng sẽ không còn nhắc tới, cho nên, cô biến mất.
Ngoại trừ...
Hứa Thuật cầm điện thoại gõ cửa phòng Quý Xuyên.
Quý Xuyên mặt tối sầm mở cửa: "Cậu tốt nhất có chuyện gấp, nếu không hậu quả của việc đánh thức tôi..."
"..." Hứa Thuật kiên trì đưa điện thoại tới: "Giúp tôi một chút, ấn dùm nút gọi.''
Quý Xuyên không động đậy.
Một tay anh cầm cửa, đứng bên trong dùng cặp mắt có thể giết chết người nhìn Hứa Thuật chằm chằm, ít nhất mời giây, sau đó mở miệng hỏi: "Cậu có phải chán sống rồi không?''
Hứa Thuật dời về sau hai bước: "Chuyện này rất quan trọng, điện thoại này chỉ có anh mới gọi được, hơn nữa tôi cũng không biết bây giờ anh mới rời giường, cũng đã mời giờ rồi...''
Quý Xuyên: "Tối hôm qua là ai chơi game đến ba giờ sáng?''
Hứa Thuật ngẩn người: "Không phải tôi mang tai nghe rồi sao, động gì đến anh?''
"Cậu cảm thấy thế nào?''
"..."
Tôi cảm thấy tôi nên nhanh chóng trốn đi.
Hứa Thuật quay người đi, nhưng chưa đi được một bước, cổ áo đã bị kéo lại.
Lưng cậu cứng đờ, quay đầu cười: "Đêm nay tôi không chơi.''
"Điện thoại.'' Quý Xuyên vươn tay ra.
Hứa Thuật nhanh chóng đưa tới.
Quý Xuyên quét mắt nhìn dãy số, ngước mắt nhìn Hứa Thuật, vừa bấm vừa hỏi: "Cốc Vũ?''
"Đúng vậy, tôi thấy liên lạc với nhau rất tốt, mặc dù về sau không nhất định gặp nhau trong trò chơi, nhưng có thể chia sẻ kinh nghiệm..."
Cậu còn chưa dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến một âm thanh rất nhỏ "Alo".
Điện Thoại đã kết nối.
Quả nhiên, đây chính là sự khác biệt của nhân vật chính.
Hứa Thuật bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, vừa định lấy điện thoại từ tay Quý Xuyên, chỉ thấy anh lấy điện thoại áp vào tai, nhàn nhạt nói: "Tôi là Quý Xuyên.''
Dừng lại một lát, anh nhìn Hứa Thuật nói: "Cậu ta không có điện thoại.''
Sau hai giây, anh lại nói: "Cô có thể nói với tôi.''
Một lát sau anh ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Hứa Thuật: "Sao rồi? Có phải cô ấy muốn nói chuyện với tôi?''
Quý Xuyên gật đầu, thẳng thắn nói giống như người máy không có tình cảm: "Tôi nhìn ra được cô ta có ý với cậu.''
Hứa Thuật: "..."
"Còn cậu?" Quý Xuyên nhìn cậu chằm chằm, hỏi: "Cậu thích cô ta à?"
Hứa Thuật bị sặc nước bọt, bỗng nhiên ho khan, một hồi lâu mới nói: "Không có, tôi sao lại thích cô ấy chứ? Tôi và cô ấy lại không quen biết lâu.''
Hơn nữa, giới tính đã sai quá sai rồi, nếu cậu là trai thẳng, sao còn có thể viết ra câu " Nam chính bá đạo yêu tôi"?
Quý Xuyên híp mắt, trả điện thoại cho Hứa Thuật, quay người trở về phòng.
Hứa Thuật đứng đằng sau thở dài.
Cậu nghĩ, nhiệm vụ lần sau bắt đầu, chỉ cần đi vào cậu sẽ lập tức viết một câu "Ai cũng không thể giết được tôi."
Thời gian về sau, tất cả đều sóng êm gió lặng, ngoài trừ lâu lâu Hứa Thuật lại bị Quý Xuyên dọa sợ.
Một tháng cũng không phải là thời gian rất dài, càng gần đến ngày trò chơi thời gian càng trôi qua nhanh.
Đến ngày thứ hai mươi lăm, Hứa Thuật dùng điểm của mình đổi một đạo cụ trị liệu.
Cái này hao phí của cậu tận tám mươi điểm tích lũy, mua xong chỉ còn lại mười lăm điểm.
Mà đạo cụ này chỉ sử dụng được một lần mà thôi, cũng may nhìn miêu tả hiệu quả hẳn sẽ không tệ.
Vì phòng ngừa xuất hiện tình huống như người nhân bản lúc trước, vào ngày thứ ba mươi, lối đi còn chưa mở, Hứa Thuật lấy ra "Tơ hồng'' đạt được từ nhiệm vụ tân thủ.
Cậu đưa dây màu đỏ cho Quý Xuyên, sau đó bị đối phương vô tình cướp đi đây màu đen.
Cậu không cam lòng nói: "Chẳng lẽ màu đỏ không đẹp sao?''
Quý Xuyên nói: "Đẹp thì sao cậu không giữ?''
"..." Thì ra anh ta vẫn biết dỗi.
Buổi sáng đúng tám giờ, lối đi xuất hiện trước mặt hai người.
Bọn họ nhìn nhau, bước vào lối đi riêng.
Sau một hồi choáng váng, cảnh tượng trước mắt Hứa Thuật chuyển thành một nơi hoang dã.
_
31102020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.