Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn
Chương 26: Thôn Quỷ Trong Núi (Hoàn)
Tòng 0
05/06/2021
Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
_
Hứa Thuật lấy ra hai cây củi khô từ trong đống củi, rồi kéo quần áo phơi trên dây xuống quấn lên, xối thức ăn có dầu lên châm lửa để lửa cháy hừng hực thành đuốc.
Sau đó cậu tiến vào một căn phòng của thôn dân, ôm lấy tất cả chăn bông ra đặt ngoài cửa, chặn toàn bộ đường đi.
Quý Xuyên tìm được một chiếc xe cút kít từ căn phòng chứa đồ.
Những người sống trên núi như thế này thường dựa vào nó để chở các vật nặng, nên hầu như nhà nào cũng có một chiếc.
Hứa Thuật nghĩ, rồi lấy ít quần áo bọc lên xe, phía trên chất một đống củi, bên ngoài phủ chăn bông đã đổ thức ăn có dầu.
Sau đó cậu cầm cây đuốc cắm lên xe, tay trái cầm một cây khác, tay phải cầm theo thùng dầu, rồi đứng lên cái xe cút kít Quý Xuyên đang đẩy.
"Chuẩn bị xong rồi."
Cậu vừa nói xong, Quý Xuyên khom người rồi đẩy cậu đi bằng tốc độ bàn thờ xông ra ngoài!
Lúc đi qua góc phòng, đám người phía trước còn chưa chú ý đến bọn họ, cho đến khi một người trong đó nghe được tiếng động truyền đến từ đằng sau.
Ngay tại lúc hắn hét lên nhắc nhở những người khác, Hứa Thuật dùng sức xối dầu ra ngoài.
Lúc này xối trúng ba người, trong đó có một người bị dính nhiều nhất.
Cậu chớp thời cơ, cầm cây đuốc văng vào người nọ.
Ngọn lửa vừa tiếp xúc thân thể của đối phương, lập tức cháy bừng lên, ngọn lửa màu vàng trong chốc lát đã bao quanh nửa người trên của hắn.
Ngọn lửa nhanh chóng lan sang người đứng bên cạnh hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hứa Thuật tiếp tục nhấc thùng dầu dùng sức hắt lên những người khác.
Khi thùng dầu cạn khô, cậu nhảy xuống xe cút kít, Quý Xuyên cũng nhanh chóng cầm một cây đuốc khác, vừa đánh đấm, vừa nhóm lửa khắp nơi.
Mặc dù những thôn dân kia trong tay có vũ khí, nhưng vũ khí có lợi hại đến đâu cũng không thể dùng nó để dập tắt ngọn lửa, bọn họ chỉ có thể lui về sau, trong phút chốc cũng không dám tấn công.
Nhưng những người đang bị lửa thiêu vì đau đớn mà bắt đầu giương nanh múa vuốt lớn tiếng gào thét.
Bọn họ đã hoàn toàn mất hết lý trí, một lòng chỉ hy vọng những người khác cứu mình, thế là nhao nhao chạy về hướng những thôn dân khác.
Những người này đã trở thành những quả bom di động.
Nhưng Quý Xuyên vẫn đang tiếp tục tấn công các thôn dân, đánh gục đối phương rồi châm lửa luôn một thể.
Càng ngày càng nhiều thôn dân biến thành quả cầu lửa, một số đang tìm kiếm sự giúp đỡ, còn một số điên cuồng lăn xuống đất để dập lửa.
Trong chốc lát, nơi này đã hỗn loạn đến mức giống như tận thế đang kéo đến.
Mặc dù thế, phần đông thôn dân vẫn bình yên vô sự.
Sau một thoáng bất ngờ và căng thẳng, họ lấy lại bình tĩnh và bắt đầu tiến hành đánh trả.
Chỉ dựa vào hai người hiển nhiên không có năng lực đối phó nhiều người như vậy.
Hứa Thuật hét lớn một tiếng với đám người phía sau: "Cốc Vũ, còn chạy được không?''
"Đương nhiên!" Tiếng Cốc Vũ nhanh chóng truyền đến, nhưng không mạnh mẽ cho lắm.
Hứa Thuật quay đầu nhìn Quý Xuyên một chút, khẽ cắn môi, ném cây đuốc trong tay lên xe cút kít.
Vừa nghe "Oành'' một tiếng, quần áo phía trên và củi đã lập tức bốc cháy!
Cậu bắt lấy tay nắm, đẩy xe trực tiếp xông vào đám người.
Đối mặt với ngọn lửa hừng hực, không ai dám làm liều. Các thôn dân rối rít lui về hai bên, trong đám đông đã vẽ ra một con đường.
Hứa Thuật đẩy xe vọt vào đám người, hét lớn:
"Nhanh ra đây!''
Sau lưng, có thôn dân giơ vũ khí lên đánh cậu.
"Rầm'' một tiếng, Quý Xuyên đạp hắn một đạp bay ra ngoài.
Anh nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Mạng của cậu ta, là của tôi.''
Cốc Vũ đã rất mệt mỏi, trên người cô cũng đã có nhiều vết thương. Mặc dù cô vẫn đang liều chết phản kháng, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý phải chết ở nơi này.
Nhưng cô không ngờ rằng, hai người kia sẽ đến cứu cô.
Cảm giác tuyệt vọng lập tức bay sạch, thân thể mệt mỏi cũng như nạp đầy năng lượng.
Cô nở một nụ cười, nắm chặt chuôi kiếm, cùng Hứa Thuật lao ra khỏi đám đông.
Gã bụng bia và tên to cao cũng còn sống, tình trạng bọn họ còn tốt hơn so với Cốc Vũ.
"Đừng ham chiến, chạy về phía sau núi!'' Hứa Thuật hô to, dùng hết sức lực đẩy chiếc xe cút kít nóng rực chạy về phía trước.
Quý Xuyên đi theo, tay phải cầm lưỡi hái, tay trái cầm đuốc, không ngừng ngăn cản công kích.
Cây đuốc nhanh chóng bị vũ khí của thôn dân chặt đứt, cổ tay anh xoay lại dùng sức hất cây gậy ra, rồi đập mạnh vào trán hắn, đánh cho người nọ ngã xuống đất ngất đi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người, Hứa Thuật lập tức chạy tới căn phòng ngay góc cua.
Cậu ngừng lại, hô: "Nhanh lại đây! Chúng ta đi lên núi! Ở đó cây cối rậm rạp, chúng ta có thể trốn!''
Bụng bia lúc này bộc phá tốc độ nhanh nhất, là người đầu tiên xông ra ngoài.
Cốc Vũ, Quý Xuyên và tên to cao, ba người vừa đánh vừa lùi, lần lượt chạy đến.
Ngay lập tức, Hứa Thuật dùng sức lật tung xe cút kít, làm một hàng chăn bông rơi xuống.
Trước đó, đã giội dầu lên chăn bông, trong chốc lát đã bốc cháy thành ngọn lửa cao bằng người.
Những ngọn lửa này như tường thành kiên cố, ngăn cản tất cả thôn dân hung ác.
"Thời gian không nhiều, đi mau!''
Hứa Thuật nói xong, quay người chạy.
Trên đùi Cốc Vũ có một vết thương sâu, nhưng cô không hề nói gì, cắn răng chạy theo.
Nhưng cố gắng như thế nào thì cô vẫn không đuổi kịp tốc độ của những người khác.
Cô quay đầu nhìn phía sau, nhìn thấy có thôn dân vòng qua căn phòng chạy đến đằng sau, cô không khỏi lo lắng.
Lúc này, tên to cao phía trước bỗng nhiên dừng lại, hơi do dự hai giây, quay đầu chạy lại khom người xuống: "Lên đi, tôi cõng cô!''
Cốc Vũ sửng sốt một chút, rồi leo lên lưng của hắn.
Mặc dù tên to cao đánh nhau không giỏi, nhưng lúc này một thân cơ bắp của hắn rất hữu dụng. Cõng một người ở sau lưng cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Hứa Thuật quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách mấy chục mét ở phía sau có mười mấy thôn dân đuổi tới, mà những thôn dân khác cũng lần lượt đuổi theo.
Cậu ngẩng đầu nhìn ngôi nhà phía trước, liếc mắt ra hiệu với Quý Xuyên.
Hai người dẫn đầu, vòng qua căn nhà, chạy thêm một đoạn nữa, lại chạy vòng qua con đường lớn, chạy thêm nhiều vòng như vậy, những căn nhà đã ngăn cản được đường nhìn của những thôn dân.
Cuối cùng cũng đến cuối thôn.
Những thôn dân chạy nhanh nhất đuổi theo từ xa, những gì họ nhìn thấy chỉ là con đường mòn không một bóng người.
Bọn họ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp thuận đường đuổi theo.
Sau đó tới những người đi sát phía sau cũng hướng về phía sau núi mà đuổi theo.
Tiếng bước chân và tiếng hò hét dần dần biến mất ở phía xa, những người chơi trốn trong miếu thần rốt cục cũng thở dài một hơi.
Vừa rồi, Hứa Thuật cố ý lớn tiếng nói bọn họ muốn chạy lên núi, thật ra chỉ muốn lừa những thôn dân kia mà thôi.
"Thật, thật sự là đáng sợ...'' Bụng bia thở hổn hển, ghé vào khe cửa nhìn, thấy mọi người đều đã đi, mới quay đầu lại nói: "Một lúc nữa bọn họ không tìm thấy người, chắc chắn sẽ quay về đây, chúng ta đi nhanh đi.''
Hứa Thuật đi qua nhìn bên ngoài một, nói: "Hiện tại không thể ra thôn, trên núi dưới núi đều không đi được. Thôn dân quen thuộc đường núi không giống như chúng ta, một khi chúng ta đi lên núi, vậy thì chết chắc. Cho nên tôi cho rằng, trước tiên nên tìm một nhà thôn dân trốn, chờ chủ nhà quay lại sau đó lặng lẽ giết chết bọn họ.
"Đi.'' Tên to cao lên tiếng, đi đến bên cạnh Cốc Vũ nói: "Lên đây đi, tôi cõng cô tiếp.''
Nhưng hắn khom người đợi một lúc, không nhận được phản hồi.
Hứa Thuật qua đầu lại nhìn, chỉ thấy Cốc Vũ đang nhìn chằm chằm phía dưới tượng đá phía trước.
Ở đó... Có một bàn tay trắng nõn thon thả lộ ra.
Hứa Thuật mở to miệng, đang muốn nói gì đó, Cốc Vũ đã dùng kiếm chống xuống mặt đất đứng lên leo lên lưng tên to cao, thấp giọng nói: "Đi thôi.''
Cô không đi xem, thậm chí không dám hỏi.
Vì để phòng ngừa bất trắc, bọn họ vẫn đi vòng ra sau.
Bởi vì lúc trước đã thăm hỏi tất cả hộ dân ở đây, cho nên các người chơi biết nhà nào có ít người, ở trong làng chọn ra được một hộ chỉ có hai vợ chồng sinh sống.
Bọn họ ngồi rất gần cửa chính, Cốc Vũ xử lý vết thương, bụng bia và tên to cao thì kể lại tình huống ở nhà Vương Đại lôi.
Hứa Thuật nghe xong thở dài: "Trước đó, khi nói chuyện với Vương Nhuận chúng tôi đã đoán trước được điều này, nhưng không nghĩ là vẫn không thể tránh khỏi."
Cốc Vũ nói: "Thật xin lỗi, đã liên lụy hai người. Gây ra phiền phức lớn như vậy, nhưng không có được manh mối hữu dụng nào.''
"Đây không phải liên lụy. Nếu như chúng tôi không giúp mấy người, chờ mọi người chết, nhũng thôn dân kia cũng không có khả năng buông tha hai chúng tôi.''
Hứa Thuật nói: "Đừng đề cập đến chuyện này nữa, bây giờ nên nghĩ làm thế nào để vượt qua trò chơi này đi, trước tiên tôi sẽ nói cho mọi người nghe chuyện của Vương Nhuận.''
Sau trận chiến này, bây giờ cậu có thể chắc chắn rằng ba người chơi này đều là người thật, và không cần phải giấu họ một lần nữa.
Sau khi cậu nói xong, Cốc Vũ nhíu mày nói:
"Những người này có thể làm diễn viên chuyên nghiệp được đấy, rõ ràng tất cả mọi người đều là kẻ gian ác, nhưng có thể trước mặt chúng ta đóng vai người hiền lành chất phác."
Cô dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà mọi người cho rằng manh mối với tư thế của tượng đá có liên hệ hả? Tượng đá kia chính là kẻ cầm đầu biến thôn họ Vương thành như thế này, tư thế của nó sao có thể nhắc nhở chúng ta được, tôi nghĩ có khi đó là điểm mù.''
"Chờ một chút..."
"Không đúng.''
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Hứa Thuật ngẩn người, liếc nhìn Quý Xuyên một cái.
Cậu nói: "Chúng ta có thể còn phải quay lại miếu thần một chuyến.''
Tên to cao ngơ ngác: "Tại sao?"
Hứa Thuật nói: "Người nhân bản đều nói dối rất giỏi, còn đổi trắng thay đen, thế thì tượng đá tạo ra bọn họ, có phải còn hơn thế nữa không? Tượng đá có khả năng sẽ không cho chúng ta manh mối trực tiếp, nhưng nó cũng có khả năng lừa chúng ta.''
Dù là ai nhìn thấy, tượng đá kia tay chỉ về hướng phía trước với dáng vẻ rất kỳ lạ, rất dễ dàng làm cho người khác nghĩ đến nó đang chỉ một thứ gì đó.
Nhưng... Có câu nói, dưới đĩa đèn thì tối.
"Đừng đặt quá nhiều hy vọng, tôi chỉ tùy tiện suy đoán —— nhiệm vụ sẽ nhanh chóng có thể kết thúc.''
Cậu vừa nói xong, đám người đã nghe bên ngoài loáng thoáng truyền đến một ít âm thanh.
Cốc Vũ hạ giọng nói: "Bọn họ đã về!"
Hứa Thuật và Quý Xuyên lập tức hành động, một trái một phải áp sát sau cửa lớn.
Mà người chơi khác cũng nhanh chóng trốn bên trong căn phòng nhỏ.
Âm thanh bên ngoài càng rõ ràng, tiếng chửi bới, tiếng bước chân lộn xộn cùng một chỗ.
Hứa Thuật có thể nghe được rõ ràng bọn họ đang mắng chửi người chơi, nói không biết từ chỗ nào chạy đến một đám người, sớm biết nên giết hết ngay từ đầu.
Có người nói: "Lúc đầu không giết bọn họ là vì sợ họ có chút lai lịch, lỡ như bọn họ mất tích, cảnh sát có thể sẽ đến gây rối. Nhưng những người này hết lần này đến lần khác không biết thân biết phận, nhất định phải tìm hiểu những việc không nên biết! Đội đến khi tìm được người, tôi nhất định phải cho bọn họ một trận!''
Những người kia hùng hùng hổ hổ, âm thanh lại từ từ đi xa, chậm rãi biến mất.
Một lúc sau, hai tiếng bước chân từng chút một đi đến bên này.
Hứa Thuật và Quý Xuyên cùng lấy ra vũ khí, không tiếng động trốn ở sau cửa.
Rất nhanh, cửa bị người đẩy ra.
Hai người không hề cử động, bình tĩnh ở sau cửa, mãi đến khi người vào cửa quay người khép cửa lại.
Ngay tại lúc này, hai người gần như đồng thời hành động, trước tiên che miệng hai vợ chồng, sau đó trực tiếp một dao cắt cổ.
Máu nóng phun ra, vẽ trên ván cửa một bức tranh chói mắt.
Hứa Thuật lau máu trên người, thấp giọng nói: "Không có vấn đề gì, chúng ta đợi ban đêm lại đi ra.''
Sau đó, các người chơi ở trong phòng đợi trời tối.
Không bao lâu bọn họ lại nghe thấy bên ngoài có âm thanh đi lại, hình như là chuẩn bị đi tìm bọn họ.
Mãi mới chờ đến trời tối, năm người đợi một hồi lâu, ước chừng mười giờ mới lặng lẽ ra ngoài.
Lúc này trong thôn đã hoàn toàn yên tĩnh, từng nhà cửa sổ đều đen thui, có lẽ đã sớm đi ngủ.
Dù sao đêm hôm khuya khoắt, dù là thôn dân đã hết sức quen thuộc rừng núi cũng không thể đi ra ngoài tìm người.
Mà bọn Hứa Thuật đi đến miếu thần, lại phát hiện bên trong có ánh sáng.
"Xem ra là có người gác đêm, đề phòng chúng ta đây.'' Cốc Vũ thấp giọng nói.
Hứa Thuật gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta lặng lẽ giải quyết bọn họ, không để cho bọn họ có cơ hội gọi người đến.''
"Xem trước một chút có bao nhiêu người.'' Cốc Vũ nói, xoay người nhặt dưới đất một cục đá lớn, đưa cho Quý Xuyên: "Anh có sức lực lớn, độ chính xác cũng không tệ, lấy cái này ném đến con đường nhỏ bên kia đi.''
Anh yên lặng nhận lấy, đi về phía trước hai bước, giơ cục đá lên ném ra ngoài.
Một tiếng động không lớn không nhỏ lập tức vang lên từ con đường nhỏ truyền đến.
Sau một lúc, trong miếu có hai người nhanh chóng đi ra.
Bọn họ lập tức chạy đến con đường nhỏ kia, thấy xung quanh không có người, lại thuận đường chạy tới đầu kia, qua mười mấy giây mới trở lại.
Mà lúc này trong miếu có một người đi ra, hình như thấy bọn họ đi lâu như vậy không có động tĩnh gì nên đi ra nhìn thử.
Nhìn thấy hai người trở về, người kia hỏi một câu: "Có nhìn thấy gì không?''
"Không nhìn thấy người, chắc là động vật nào đó.''
"Chậc, quên đi, vào đi.''
Bọn họ nói xong lần lượt đi vào trong miếu.
Mà trong lúc này, sắc mặt Cốc Vũ có chút khó coi.
Bởi vì trong ba người kia, có một người là... nhân bản của Cố Manh Manh.
Lâm Trạch giả không có ở chỗ này, không biết ở đâu.
"Có lẽ cũng có đến ba bốn người,'' Hứa Thuật thấp giọng nói: "Chúng ta âm thầm đi đến cửa miếu đi, để lại đây một người, chờ tín hiệu của chúng ta, đến lúc đó tạo chút tiếng động, dẫn bọn họ ra ngoài."
Cậu nhìn về phía gã bụng bia nói: "Anh ở lại đây.''
Bởi vì cậu đã nhìn thấu, người này là người nhát gan sợ chết nhất, cũng không có bản lĩnh gì, chính là một người đàn ông trung niên bình thường, lại mập, để hắn đi giết người cũng quá mạo hiểm.
Bụng bia cũng rất sảng khoái, thế là bốn người Hứa Thuật lặng lẽ đi đến bên cạnh miếu thần.
Quá trình này tốn không ít thời gian, nhưng may mắn cuối cùng cũng thành công.
Hứa Thuật quay đầu về phía bụng bia phất phất tay, ra hiệu hắn có thể hành động, sau đó bụng bia nhặt tảng đá lên, đập ầm ầm trên đất trống bên cạnh.
"Ầm" một âm thanh vang lên lập tức hấp dẫn mấy người trong miếu, bọn họ gần như lập tức vọt ra.
Tổng cộng có ba người.
Người đầu tiên xông ra còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Quý Xuyên dùng lưỡi hái cắt đứt cổ họng.
Hắn chỉ kịp phát ra một âm thanh kì lạ, thì đã mềm nhũn ngã xuống.
Cùng lúc đó, Hứa Thuật dùng cánh tay ghì chặt cổ Cố Manh Manh giả.
Động tác này đè chặt cổ họng đối phương, làm cho cô ta không cách nào kêu to. Ngay sau đó cậu trực tiếp từ phía sau một dao cắm vào ngực trái của cô ta, cho đến khi cô ta không còn giãy dụa nữa mới buông ra.
Cốc Vũ một kiếm đâm xuyên cổ họng người thứ ba.
Tất cả đều xảy ra hết sức thuận lợi.
Tiếp theo, Quý Xuyên dẫn đầu, bước vào cửa miếu.
Bên ngoài bụng bia cũng chạy đến đây, năm người đứng một chỗ trước tượng đá.
Cốc Vũ nhìn chằm chằm tượng đá kỳ lạ kia, thấp giọng hỏi: "Tiếp theo nên làm gì?''
"Tất cả các chỗ khác mọi người đã tìm, chỉ có bản thân tượng đá, chưa ai động vào.'' Hứa Thuật nhìn hai cái đầu nở nụ cười kỳ lạ kia, nói: "Đẩy nó ra thử một chút, có thể nằm giữa bên ngoài hoặc lòng bàn chân, cũng có thể ở bên trong tượng đá.''
"A, làm như thế thì không được lắm đây?'' Bụng bia nói: "Đụng vào tượng đá không phải cấm kỵ sao, chúng ta muốn di chuyển nó...Không thể tránh khỏi phải đụng vào nó.''
"Bây giờ không có việc gì, trước đó chúng ta không biết cấm kỵ là cái gì, cũng không biết kích hoạt nó có hậu quả, cho nên mới không dám tùy tiện động vào tượng đá. Hiện tại chúng ta đều biết, mặc dù chạm vào tượng đá sẽ kích hoạt cấm kỵ, nhưng cũng không phải vừa chạm vào sẽ lập tức chết.''
Cốc Vũ nói: "Như thế thì, chúng ta đang ở cùng nhau, dù bị nhân bản, người nhân bản cũng không thể nào thay thế chúng ta. Cho nên, có thể yên tâm chạm vào nó.''
Lúc cô đang nói, Quý Xuyên đã đi đến bên cạnh tượng đá.
Hứa Thuật thấy thế cũng đi theo, hai người không nói chuyện, trực tiếp nhảy lên bệ nơi đặt tượng đá, một trái một phải nắm lấy tượng đá.
Bọn họ nhìn nhau, cùng nhau dùng sức đấy nó về phía trước.
Tượng đá này rất nặng, mặc dù sức lực bọn họ không nhỏ, nhưng vẫn có chút tốn sức.
Cốc Vũ đi đến hỗ trợ, tên to cao theo sát phía sau, từ phía sau dùng sức đẩy về phía trước.
Với sự hợp tác của bốn người, bức tượng đá cuối cùng cũng bị đẩy ra khỏi bệ đá bằng một tiếng "ầm", bị vỡ thành nhiều mảnh, vỡ thành nhiều mảnh.
Hai cái đầu bị rơi ra, giống như quả bóng lăn vài vòng trên mặt đất.
"Nhìn, nhìn cổ nó kìa.''
Gã bụng bia hét to một tiếng, đầu tiên vọt tới, ngồi xổm bên cảnh tượng đá bị gãy cổ, đưa tay dùng sức sờ mó, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc!
Ngọc bội kia tản ra ánh sáng xanh yếu ớt, giống như là mắt sói trong đêm.
Hứa Thuật nhìn nó, thấp giọng nói: "Thì ra là nó à...''
Hóa ra, manh mối đã bày ra ngay trong lời nói của Vương Nhuận giả.
Quý Xuyên quay đầu nhìn cậu một cái, đi đến bên cạnh bụng bia, lấy trong tay đối phương viên ngọc đặt lên bệ đá, sau đó lấy vũ khí chặt nó ra.
Ngọc bội phát ra tiếng nứt nhẹ rồi vỡ thành hai nửa.
Cũng ngay lúc đó, Hứa Thuật phát hiện, thi thể người nhân bản biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?'' Bụng bia ngẩn người: "Đây là hủy đi tjứ này, người nhân bản sẽ biến mất? Vậy nhiệm vụ của chúng ta phải vượt qua như thế nào...?''
"Nhiệm vụ của chúng ta không phải cái này.''
Hứa Thuật nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là đi xuống núi. Bây giờ cái này bị hủy, phong ấn trên núi có lẽ cũng đã giải trừ, chúng ta có lẽ đã có thể xuống núi.''
Về phần người nhân bản có phải đã biến mất hay không, thì phải đi ra ngoài xem thử mới biết được.''
Ngọc bội bể nát bị Quý Xuyên nhét vào trong túi, anh đi ra cửa, quay đầu gọi Hứa Thuật:
"Nhanh lên.''
Hứa Thuật không còn cách nào, nhanh chóng đi theo.
Trong thôn yên lặng không tiếng động, dường như không có người sống.''
Nhưng các người chơi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, một đường đi rất cẩn thận.
Mãi cho đến khi đi ra ngoài thôn, đi đến con đường dưới núi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này, Cốc Vũ mới có thời gian cảm ơn Hứa Thuật và Quý Xuyên: "Lần này nhờ có hai người, nếu không có hai người, ba người chúng tôi có lẽ đã chết rồi.''
Quý Xuyên mặt không đổi sắc ừ một tiếng.
Hứa Thuật nhìn anh một chút, thở dài một tiếng, nói: "Không có việc gì, không giúp ba người, chúng tôi cũng không có thể sống đến bây giờ.''
"Vậy, Hứa Thuật hay cậu để lại phương thức liên lạc?'' Cốc Vũ nói: "Về sau chúng ta có thể gặp lại, hoặc là ở hiện thực trao đổi kinh nghiệm cũng tốt.''
Cô nói, ho một tiếng, lấy tay che mặt.
"Được.'' Hứa Thuật giơ tay dùng điện thoại để chiếu sáng, mở màn hình nói: "Số của cô?''
Cốc Vũ vừa đọc một số, Quý Xuyên bỗng nhiên đoạt lấy điện thoại, tắt màn hình, lạnh lùng lườm Cốc Vũ một cái, chậm rãi nói: "Tôi đã nói rồi, Cậu ta là của tôi.''
Cốc Vũ: "...''
Bụng bia và tên to cao đột nhiên ho khan.
Hứa Thuật nâng trán: "Đừng nghe anh ta nói mò, vốn dĩ không phải là như thế...''
Quý Xuyên quay đầu, nhìn cậu mỉm cười:
"Không phải cái gì?''
Hứa Thuật: "... Không có gì, đại ca muốn nói gì cũng được.''
"Đi nhanh lên.'' Quý Xuyên thỏa mãn cầm điện thoại đi thẳng về phía trước.
Hứa Thuật đành chịu nhún vai, nói với Cốc Vũ: "Không có cách nào, người này giá trị vũ lực quá cao, tôi không đánh lại.''
Cốc Vũ liếc về phía trước, thấp giọng đọc ra một dãy số: "Đừng nghĩ nhiều, trước khi triệt để hoàn thành trò chơi, ai cũng không có tâm trạng yêu đương, tôi chỉ hy vọng học được kinh nghiệm trò chơi từ mấy người thôi."
Hứa Thuật chân thành nói: "Tôi biết, tôi đã nhớ kỹ số của cô.''
Dù sao không phải ai cũng như Quý Xuyên, mạch não không bình thường.
Lần này, bọn bụng bia thuận lợi đi qua chỗ bị ngăn cản khi xuống núi lần trước, một đường suôn sẻ xuống núi.
Trò chơi được thông qua, lối đi hình tròn cùng lúc xuất hiện trước mặt năm người.
Hứa Thuật tranh thủ thời gian lấy bút máy, viết xuống một câu: "Quý Xuyên trở thành người dịu dàng ấm áp như mặt trời."
Sau một giây, một âm thanh bĩu môi nhắc nhở trong đầu cậu.
"Mô tả này hoàn toàn trái ngược với thiết lập ban đầu của nhân vật chính, sẽ dẫn đến cốt truyện sụp đổ! Không thể thực hiện được!''
Hứa Thuật:???
Còn có thao tác này, vì cái gì trước đó không ai nói cho cậu biết! Lãng phí một cơ hội vô ích! Sớm biết còn không bằng dùng ở trò chơi vừa rồi!
Trở lại hiện thực, Hứa Thuật ủ rũ cúi đầu cầm lại điện thoại, ghi lại số của Cốc Vũ.
Không chờ cậu có cơ hội liên lạc, Quý Xuyên lấy ra khối ngọc bội vỡ vụn thành hai nửa, hỏi cậu: "Cậu biết nó là cái gì không?''
Hứa Thuật lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ tới một câu chuyện trên diễn đàn nọ, cũng là một khối ngọc bội. Nó có khả năng sao chép mọi sinh vật, gọi là ngọc bội Song Ngư."
Cậu dừng một chút, hỏi: "Kỳ lạ, thứ này sao anh có thể mang ra? Chẳng lẽ... Nó là đạo cụ?''
_
20102020
Chúc các nàng 20/10 vui vẻ:3
Beta: Ba Chấm
_
Hứa Thuật lấy ra hai cây củi khô từ trong đống củi, rồi kéo quần áo phơi trên dây xuống quấn lên, xối thức ăn có dầu lên châm lửa để lửa cháy hừng hực thành đuốc.
Sau đó cậu tiến vào một căn phòng của thôn dân, ôm lấy tất cả chăn bông ra đặt ngoài cửa, chặn toàn bộ đường đi.
Quý Xuyên tìm được một chiếc xe cút kít từ căn phòng chứa đồ.
Những người sống trên núi như thế này thường dựa vào nó để chở các vật nặng, nên hầu như nhà nào cũng có một chiếc.
Hứa Thuật nghĩ, rồi lấy ít quần áo bọc lên xe, phía trên chất một đống củi, bên ngoài phủ chăn bông đã đổ thức ăn có dầu.
Sau đó cậu cầm cây đuốc cắm lên xe, tay trái cầm một cây khác, tay phải cầm theo thùng dầu, rồi đứng lên cái xe cút kít Quý Xuyên đang đẩy.
"Chuẩn bị xong rồi."
Cậu vừa nói xong, Quý Xuyên khom người rồi đẩy cậu đi bằng tốc độ bàn thờ xông ra ngoài!
Lúc đi qua góc phòng, đám người phía trước còn chưa chú ý đến bọn họ, cho đến khi một người trong đó nghe được tiếng động truyền đến từ đằng sau.
Ngay tại lúc hắn hét lên nhắc nhở những người khác, Hứa Thuật dùng sức xối dầu ra ngoài.
Lúc này xối trúng ba người, trong đó có một người bị dính nhiều nhất.
Cậu chớp thời cơ, cầm cây đuốc văng vào người nọ.
Ngọn lửa vừa tiếp xúc thân thể của đối phương, lập tức cháy bừng lên, ngọn lửa màu vàng trong chốc lát đã bao quanh nửa người trên của hắn.
Ngọn lửa nhanh chóng lan sang người đứng bên cạnh hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hứa Thuật tiếp tục nhấc thùng dầu dùng sức hắt lên những người khác.
Khi thùng dầu cạn khô, cậu nhảy xuống xe cút kít, Quý Xuyên cũng nhanh chóng cầm một cây đuốc khác, vừa đánh đấm, vừa nhóm lửa khắp nơi.
Mặc dù những thôn dân kia trong tay có vũ khí, nhưng vũ khí có lợi hại đến đâu cũng không thể dùng nó để dập tắt ngọn lửa, bọn họ chỉ có thể lui về sau, trong phút chốc cũng không dám tấn công.
Nhưng những người đang bị lửa thiêu vì đau đớn mà bắt đầu giương nanh múa vuốt lớn tiếng gào thét.
Bọn họ đã hoàn toàn mất hết lý trí, một lòng chỉ hy vọng những người khác cứu mình, thế là nhao nhao chạy về hướng những thôn dân khác.
Những người này đã trở thành những quả bom di động.
Nhưng Quý Xuyên vẫn đang tiếp tục tấn công các thôn dân, đánh gục đối phương rồi châm lửa luôn một thể.
Càng ngày càng nhiều thôn dân biến thành quả cầu lửa, một số đang tìm kiếm sự giúp đỡ, còn một số điên cuồng lăn xuống đất để dập lửa.
Trong chốc lát, nơi này đã hỗn loạn đến mức giống như tận thế đang kéo đến.
Mặc dù thế, phần đông thôn dân vẫn bình yên vô sự.
Sau một thoáng bất ngờ và căng thẳng, họ lấy lại bình tĩnh và bắt đầu tiến hành đánh trả.
Chỉ dựa vào hai người hiển nhiên không có năng lực đối phó nhiều người như vậy.
Hứa Thuật hét lớn một tiếng với đám người phía sau: "Cốc Vũ, còn chạy được không?''
"Đương nhiên!" Tiếng Cốc Vũ nhanh chóng truyền đến, nhưng không mạnh mẽ cho lắm.
Hứa Thuật quay đầu nhìn Quý Xuyên một chút, khẽ cắn môi, ném cây đuốc trong tay lên xe cút kít.
Vừa nghe "Oành'' một tiếng, quần áo phía trên và củi đã lập tức bốc cháy!
Cậu bắt lấy tay nắm, đẩy xe trực tiếp xông vào đám người.
Đối mặt với ngọn lửa hừng hực, không ai dám làm liều. Các thôn dân rối rít lui về hai bên, trong đám đông đã vẽ ra một con đường.
Hứa Thuật đẩy xe vọt vào đám người, hét lớn:
"Nhanh ra đây!''
Sau lưng, có thôn dân giơ vũ khí lên đánh cậu.
"Rầm'' một tiếng, Quý Xuyên đạp hắn một đạp bay ra ngoài.
Anh nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Mạng của cậu ta, là của tôi.''
Cốc Vũ đã rất mệt mỏi, trên người cô cũng đã có nhiều vết thương. Mặc dù cô vẫn đang liều chết phản kháng, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý phải chết ở nơi này.
Nhưng cô không ngờ rằng, hai người kia sẽ đến cứu cô.
Cảm giác tuyệt vọng lập tức bay sạch, thân thể mệt mỏi cũng như nạp đầy năng lượng.
Cô nở một nụ cười, nắm chặt chuôi kiếm, cùng Hứa Thuật lao ra khỏi đám đông.
Gã bụng bia và tên to cao cũng còn sống, tình trạng bọn họ còn tốt hơn so với Cốc Vũ.
"Đừng ham chiến, chạy về phía sau núi!'' Hứa Thuật hô to, dùng hết sức lực đẩy chiếc xe cút kít nóng rực chạy về phía trước.
Quý Xuyên đi theo, tay phải cầm lưỡi hái, tay trái cầm đuốc, không ngừng ngăn cản công kích.
Cây đuốc nhanh chóng bị vũ khí của thôn dân chặt đứt, cổ tay anh xoay lại dùng sức hất cây gậy ra, rồi đập mạnh vào trán hắn, đánh cho người nọ ngã xuống đất ngất đi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người, Hứa Thuật lập tức chạy tới căn phòng ngay góc cua.
Cậu ngừng lại, hô: "Nhanh lại đây! Chúng ta đi lên núi! Ở đó cây cối rậm rạp, chúng ta có thể trốn!''
Bụng bia lúc này bộc phá tốc độ nhanh nhất, là người đầu tiên xông ra ngoài.
Cốc Vũ, Quý Xuyên và tên to cao, ba người vừa đánh vừa lùi, lần lượt chạy đến.
Ngay lập tức, Hứa Thuật dùng sức lật tung xe cút kít, làm một hàng chăn bông rơi xuống.
Trước đó, đã giội dầu lên chăn bông, trong chốc lát đã bốc cháy thành ngọn lửa cao bằng người.
Những ngọn lửa này như tường thành kiên cố, ngăn cản tất cả thôn dân hung ác.
"Thời gian không nhiều, đi mau!''
Hứa Thuật nói xong, quay người chạy.
Trên đùi Cốc Vũ có một vết thương sâu, nhưng cô không hề nói gì, cắn răng chạy theo.
Nhưng cố gắng như thế nào thì cô vẫn không đuổi kịp tốc độ của những người khác.
Cô quay đầu nhìn phía sau, nhìn thấy có thôn dân vòng qua căn phòng chạy đến đằng sau, cô không khỏi lo lắng.
Lúc này, tên to cao phía trước bỗng nhiên dừng lại, hơi do dự hai giây, quay đầu chạy lại khom người xuống: "Lên đi, tôi cõng cô!''
Cốc Vũ sửng sốt một chút, rồi leo lên lưng của hắn.
Mặc dù tên to cao đánh nhau không giỏi, nhưng lúc này một thân cơ bắp của hắn rất hữu dụng. Cõng một người ở sau lưng cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Hứa Thuật quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách mấy chục mét ở phía sau có mười mấy thôn dân đuổi tới, mà những thôn dân khác cũng lần lượt đuổi theo.
Cậu ngẩng đầu nhìn ngôi nhà phía trước, liếc mắt ra hiệu với Quý Xuyên.
Hai người dẫn đầu, vòng qua căn nhà, chạy thêm một đoạn nữa, lại chạy vòng qua con đường lớn, chạy thêm nhiều vòng như vậy, những căn nhà đã ngăn cản được đường nhìn của những thôn dân.
Cuối cùng cũng đến cuối thôn.
Những thôn dân chạy nhanh nhất đuổi theo từ xa, những gì họ nhìn thấy chỉ là con đường mòn không một bóng người.
Bọn họ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp thuận đường đuổi theo.
Sau đó tới những người đi sát phía sau cũng hướng về phía sau núi mà đuổi theo.
Tiếng bước chân và tiếng hò hét dần dần biến mất ở phía xa, những người chơi trốn trong miếu thần rốt cục cũng thở dài một hơi.
Vừa rồi, Hứa Thuật cố ý lớn tiếng nói bọn họ muốn chạy lên núi, thật ra chỉ muốn lừa những thôn dân kia mà thôi.
"Thật, thật sự là đáng sợ...'' Bụng bia thở hổn hển, ghé vào khe cửa nhìn, thấy mọi người đều đã đi, mới quay đầu lại nói: "Một lúc nữa bọn họ không tìm thấy người, chắc chắn sẽ quay về đây, chúng ta đi nhanh đi.''
Hứa Thuật đi qua nhìn bên ngoài một, nói: "Hiện tại không thể ra thôn, trên núi dưới núi đều không đi được. Thôn dân quen thuộc đường núi không giống như chúng ta, một khi chúng ta đi lên núi, vậy thì chết chắc. Cho nên tôi cho rằng, trước tiên nên tìm một nhà thôn dân trốn, chờ chủ nhà quay lại sau đó lặng lẽ giết chết bọn họ.
"Đi.'' Tên to cao lên tiếng, đi đến bên cạnh Cốc Vũ nói: "Lên đây đi, tôi cõng cô tiếp.''
Nhưng hắn khom người đợi một lúc, không nhận được phản hồi.
Hứa Thuật qua đầu lại nhìn, chỉ thấy Cốc Vũ đang nhìn chằm chằm phía dưới tượng đá phía trước.
Ở đó... Có một bàn tay trắng nõn thon thả lộ ra.
Hứa Thuật mở to miệng, đang muốn nói gì đó, Cốc Vũ đã dùng kiếm chống xuống mặt đất đứng lên leo lên lưng tên to cao, thấp giọng nói: "Đi thôi.''
Cô không đi xem, thậm chí không dám hỏi.
Vì để phòng ngừa bất trắc, bọn họ vẫn đi vòng ra sau.
Bởi vì lúc trước đã thăm hỏi tất cả hộ dân ở đây, cho nên các người chơi biết nhà nào có ít người, ở trong làng chọn ra được một hộ chỉ có hai vợ chồng sinh sống.
Bọn họ ngồi rất gần cửa chính, Cốc Vũ xử lý vết thương, bụng bia và tên to cao thì kể lại tình huống ở nhà Vương Đại lôi.
Hứa Thuật nghe xong thở dài: "Trước đó, khi nói chuyện với Vương Nhuận chúng tôi đã đoán trước được điều này, nhưng không nghĩ là vẫn không thể tránh khỏi."
Cốc Vũ nói: "Thật xin lỗi, đã liên lụy hai người. Gây ra phiền phức lớn như vậy, nhưng không có được manh mối hữu dụng nào.''
"Đây không phải liên lụy. Nếu như chúng tôi không giúp mấy người, chờ mọi người chết, nhũng thôn dân kia cũng không có khả năng buông tha hai chúng tôi.''
Hứa Thuật nói: "Đừng đề cập đến chuyện này nữa, bây giờ nên nghĩ làm thế nào để vượt qua trò chơi này đi, trước tiên tôi sẽ nói cho mọi người nghe chuyện của Vương Nhuận.''
Sau trận chiến này, bây giờ cậu có thể chắc chắn rằng ba người chơi này đều là người thật, và không cần phải giấu họ một lần nữa.
Sau khi cậu nói xong, Cốc Vũ nhíu mày nói:
"Những người này có thể làm diễn viên chuyên nghiệp được đấy, rõ ràng tất cả mọi người đều là kẻ gian ác, nhưng có thể trước mặt chúng ta đóng vai người hiền lành chất phác."
Cô dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà mọi người cho rằng manh mối với tư thế của tượng đá có liên hệ hả? Tượng đá kia chính là kẻ cầm đầu biến thôn họ Vương thành như thế này, tư thế của nó sao có thể nhắc nhở chúng ta được, tôi nghĩ có khi đó là điểm mù.''
"Chờ một chút..."
"Không đúng.''
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Hứa Thuật ngẩn người, liếc nhìn Quý Xuyên một cái.
Cậu nói: "Chúng ta có thể còn phải quay lại miếu thần một chuyến.''
Tên to cao ngơ ngác: "Tại sao?"
Hứa Thuật nói: "Người nhân bản đều nói dối rất giỏi, còn đổi trắng thay đen, thế thì tượng đá tạo ra bọn họ, có phải còn hơn thế nữa không? Tượng đá có khả năng sẽ không cho chúng ta manh mối trực tiếp, nhưng nó cũng có khả năng lừa chúng ta.''
Dù là ai nhìn thấy, tượng đá kia tay chỉ về hướng phía trước với dáng vẻ rất kỳ lạ, rất dễ dàng làm cho người khác nghĩ đến nó đang chỉ một thứ gì đó.
Nhưng... Có câu nói, dưới đĩa đèn thì tối.
"Đừng đặt quá nhiều hy vọng, tôi chỉ tùy tiện suy đoán —— nhiệm vụ sẽ nhanh chóng có thể kết thúc.''
Cậu vừa nói xong, đám người đã nghe bên ngoài loáng thoáng truyền đến một ít âm thanh.
Cốc Vũ hạ giọng nói: "Bọn họ đã về!"
Hứa Thuật và Quý Xuyên lập tức hành động, một trái một phải áp sát sau cửa lớn.
Mà người chơi khác cũng nhanh chóng trốn bên trong căn phòng nhỏ.
Âm thanh bên ngoài càng rõ ràng, tiếng chửi bới, tiếng bước chân lộn xộn cùng một chỗ.
Hứa Thuật có thể nghe được rõ ràng bọn họ đang mắng chửi người chơi, nói không biết từ chỗ nào chạy đến một đám người, sớm biết nên giết hết ngay từ đầu.
Có người nói: "Lúc đầu không giết bọn họ là vì sợ họ có chút lai lịch, lỡ như bọn họ mất tích, cảnh sát có thể sẽ đến gây rối. Nhưng những người này hết lần này đến lần khác không biết thân biết phận, nhất định phải tìm hiểu những việc không nên biết! Đội đến khi tìm được người, tôi nhất định phải cho bọn họ một trận!''
Những người kia hùng hùng hổ hổ, âm thanh lại từ từ đi xa, chậm rãi biến mất.
Một lúc sau, hai tiếng bước chân từng chút một đi đến bên này.
Hứa Thuật và Quý Xuyên cùng lấy ra vũ khí, không tiếng động trốn ở sau cửa.
Rất nhanh, cửa bị người đẩy ra.
Hai người không hề cử động, bình tĩnh ở sau cửa, mãi đến khi người vào cửa quay người khép cửa lại.
Ngay tại lúc này, hai người gần như đồng thời hành động, trước tiên che miệng hai vợ chồng, sau đó trực tiếp một dao cắt cổ.
Máu nóng phun ra, vẽ trên ván cửa một bức tranh chói mắt.
Hứa Thuật lau máu trên người, thấp giọng nói: "Không có vấn đề gì, chúng ta đợi ban đêm lại đi ra.''
Sau đó, các người chơi ở trong phòng đợi trời tối.
Không bao lâu bọn họ lại nghe thấy bên ngoài có âm thanh đi lại, hình như là chuẩn bị đi tìm bọn họ.
Mãi mới chờ đến trời tối, năm người đợi một hồi lâu, ước chừng mười giờ mới lặng lẽ ra ngoài.
Lúc này trong thôn đã hoàn toàn yên tĩnh, từng nhà cửa sổ đều đen thui, có lẽ đã sớm đi ngủ.
Dù sao đêm hôm khuya khoắt, dù là thôn dân đã hết sức quen thuộc rừng núi cũng không thể đi ra ngoài tìm người.
Mà bọn Hứa Thuật đi đến miếu thần, lại phát hiện bên trong có ánh sáng.
"Xem ra là có người gác đêm, đề phòng chúng ta đây.'' Cốc Vũ thấp giọng nói.
Hứa Thuật gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta lặng lẽ giải quyết bọn họ, không để cho bọn họ có cơ hội gọi người đến.''
"Xem trước một chút có bao nhiêu người.'' Cốc Vũ nói, xoay người nhặt dưới đất một cục đá lớn, đưa cho Quý Xuyên: "Anh có sức lực lớn, độ chính xác cũng không tệ, lấy cái này ném đến con đường nhỏ bên kia đi.''
Anh yên lặng nhận lấy, đi về phía trước hai bước, giơ cục đá lên ném ra ngoài.
Một tiếng động không lớn không nhỏ lập tức vang lên từ con đường nhỏ truyền đến.
Sau một lúc, trong miếu có hai người nhanh chóng đi ra.
Bọn họ lập tức chạy đến con đường nhỏ kia, thấy xung quanh không có người, lại thuận đường chạy tới đầu kia, qua mười mấy giây mới trở lại.
Mà lúc này trong miếu có một người đi ra, hình như thấy bọn họ đi lâu như vậy không có động tĩnh gì nên đi ra nhìn thử.
Nhìn thấy hai người trở về, người kia hỏi một câu: "Có nhìn thấy gì không?''
"Không nhìn thấy người, chắc là động vật nào đó.''
"Chậc, quên đi, vào đi.''
Bọn họ nói xong lần lượt đi vào trong miếu.
Mà trong lúc này, sắc mặt Cốc Vũ có chút khó coi.
Bởi vì trong ba người kia, có một người là... nhân bản của Cố Manh Manh.
Lâm Trạch giả không có ở chỗ này, không biết ở đâu.
"Có lẽ cũng có đến ba bốn người,'' Hứa Thuật thấp giọng nói: "Chúng ta âm thầm đi đến cửa miếu đi, để lại đây một người, chờ tín hiệu của chúng ta, đến lúc đó tạo chút tiếng động, dẫn bọn họ ra ngoài."
Cậu nhìn về phía gã bụng bia nói: "Anh ở lại đây.''
Bởi vì cậu đã nhìn thấu, người này là người nhát gan sợ chết nhất, cũng không có bản lĩnh gì, chính là một người đàn ông trung niên bình thường, lại mập, để hắn đi giết người cũng quá mạo hiểm.
Bụng bia cũng rất sảng khoái, thế là bốn người Hứa Thuật lặng lẽ đi đến bên cạnh miếu thần.
Quá trình này tốn không ít thời gian, nhưng may mắn cuối cùng cũng thành công.
Hứa Thuật quay đầu về phía bụng bia phất phất tay, ra hiệu hắn có thể hành động, sau đó bụng bia nhặt tảng đá lên, đập ầm ầm trên đất trống bên cạnh.
"Ầm" một âm thanh vang lên lập tức hấp dẫn mấy người trong miếu, bọn họ gần như lập tức vọt ra.
Tổng cộng có ba người.
Người đầu tiên xông ra còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Quý Xuyên dùng lưỡi hái cắt đứt cổ họng.
Hắn chỉ kịp phát ra một âm thanh kì lạ, thì đã mềm nhũn ngã xuống.
Cùng lúc đó, Hứa Thuật dùng cánh tay ghì chặt cổ Cố Manh Manh giả.
Động tác này đè chặt cổ họng đối phương, làm cho cô ta không cách nào kêu to. Ngay sau đó cậu trực tiếp từ phía sau một dao cắm vào ngực trái của cô ta, cho đến khi cô ta không còn giãy dụa nữa mới buông ra.
Cốc Vũ một kiếm đâm xuyên cổ họng người thứ ba.
Tất cả đều xảy ra hết sức thuận lợi.
Tiếp theo, Quý Xuyên dẫn đầu, bước vào cửa miếu.
Bên ngoài bụng bia cũng chạy đến đây, năm người đứng một chỗ trước tượng đá.
Cốc Vũ nhìn chằm chằm tượng đá kỳ lạ kia, thấp giọng hỏi: "Tiếp theo nên làm gì?''
"Tất cả các chỗ khác mọi người đã tìm, chỉ có bản thân tượng đá, chưa ai động vào.'' Hứa Thuật nhìn hai cái đầu nở nụ cười kỳ lạ kia, nói: "Đẩy nó ra thử một chút, có thể nằm giữa bên ngoài hoặc lòng bàn chân, cũng có thể ở bên trong tượng đá.''
"A, làm như thế thì không được lắm đây?'' Bụng bia nói: "Đụng vào tượng đá không phải cấm kỵ sao, chúng ta muốn di chuyển nó...Không thể tránh khỏi phải đụng vào nó.''
"Bây giờ không có việc gì, trước đó chúng ta không biết cấm kỵ là cái gì, cũng không biết kích hoạt nó có hậu quả, cho nên mới không dám tùy tiện động vào tượng đá. Hiện tại chúng ta đều biết, mặc dù chạm vào tượng đá sẽ kích hoạt cấm kỵ, nhưng cũng không phải vừa chạm vào sẽ lập tức chết.''
Cốc Vũ nói: "Như thế thì, chúng ta đang ở cùng nhau, dù bị nhân bản, người nhân bản cũng không thể nào thay thế chúng ta. Cho nên, có thể yên tâm chạm vào nó.''
Lúc cô đang nói, Quý Xuyên đã đi đến bên cạnh tượng đá.
Hứa Thuật thấy thế cũng đi theo, hai người không nói chuyện, trực tiếp nhảy lên bệ nơi đặt tượng đá, một trái một phải nắm lấy tượng đá.
Bọn họ nhìn nhau, cùng nhau dùng sức đấy nó về phía trước.
Tượng đá này rất nặng, mặc dù sức lực bọn họ không nhỏ, nhưng vẫn có chút tốn sức.
Cốc Vũ đi đến hỗ trợ, tên to cao theo sát phía sau, từ phía sau dùng sức đẩy về phía trước.
Với sự hợp tác của bốn người, bức tượng đá cuối cùng cũng bị đẩy ra khỏi bệ đá bằng một tiếng "ầm", bị vỡ thành nhiều mảnh, vỡ thành nhiều mảnh.
Hai cái đầu bị rơi ra, giống như quả bóng lăn vài vòng trên mặt đất.
"Nhìn, nhìn cổ nó kìa.''
Gã bụng bia hét to một tiếng, đầu tiên vọt tới, ngồi xổm bên cảnh tượng đá bị gãy cổ, đưa tay dùng sức sờ mó, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc!
Ngọc bội kia tản ra ánh sáng xanh yếu ớt, giống như là mắt sói trong đêm.
Hứa Thuật nhìn nó, thấp giọng nói: "Thì ra là nó à...''
Hóa ra, manh mối đã bày ra ngay trong lời nói của Vương Nhuận giả.
Quý Xuyên quay đầu nhìn cậu một cái, đi đến bên cạnh bụng bia, lấy trong tay đối phương viên ngọc đặt lên bệ đá, sau đó lấy vũ khí chặt nó ra.
Ngọc bội phát ra tiếng nứt nhẹ rồi vỡ thành hai nửa.
Cũng ngay lúc đó, Hứa Thuật phát hiện, thi thể người nhân bản biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?'' Bụng bia ngẩn người: "Đây là hủy đi tjứ này, người nhân bản sẽ biến mất? Vậy nhiệm vụ của chúng ta phải vượt qua như thế nào...?''
"Nhiệm vụ của chúng ta không phải cái này.''
Hứa Thuật nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là đi xuống núi. Bây giờ cái này bị hủy, phong ấn trên núi có lẽ cũng đã giải trừ, chúng ta có lẽ đã có thể xuống núi.''
Về phần người nhân bản có phải đã biến mất hay không, thì phải đi ra ngoài xem thử mới biết được.''
Ngọc bội bể nát bị Quý Xuyên nhét vào trong túi, anh đi ra cửa, quay đầu gọi Hứa Thuật:
"Nhanh lên.''
Hứa Thuật không còn cách nào, nhanh chóng đi theo.
Trong thôn yên lặng không tiếng động, dường như không có người sống.''
Nhưng các người chơi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, một đường đi rất cẩn thận.
Mãi cho đến khi đi ra ngoài thôn, đi đến con đường dưới núi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này, Cốc Vũ mới có thời gian cảm ơn Hứa Thuật và Quý Xuyên: "Lần này nhờ có hai người, nếu không có hai người, ba người chúng tôi có lẽ đã chết rồi.''
Quý Xuyên mặt không đổi sắc ừ một tiếng.
Hứa Thuật nhìn anh một chút, thở dài một tiếng, nói: "Không có việc gì, không giúp ba người, chúng tôi cũng không có thể sống đến bây giờ.''
"Vậy, Hứa Thuật hay cậu để lại phương thức liên lạc?'' Cốc Vũ nói: "Về sau chúng ta có thể gặp lại, hoặc là ở hiện thực trao đổi kinh nghiệm cũng tốt.''
Cô nói, ho một tiếng, lấy tay che mặt.
"Được.'' Hứa Thuật giơ tay dùng điện thoại để chiếu sáng, mở màn hình nói: "Số của cô?''
Cốc Vũ vừa đọc một số, Quý Xuyên bỗng nhiên đoạt lấy điện thoại, tắt màn hình, lạnh lùng lườm Cốc Vũ một cái, chậm rãi nói: "Tôi đã nói rồi, Cậu ta là của tôi.''
Cốc Vũ: "...''
Bụng bia và tên to cao đột nhiên ho khan.
Hứa Thuật nâng trán: "Đừng nghe anh ta nói mò, vốn dĩ không phải là như thế...''
Quý Xuyên quay đầu, nhìn cậu mỉm cười:
"Không phải cái gì?''
Hứa Thuật: "... Không có gì, đại ca muốn nói gì cũng được.''
"Đi nhanh lên.'' Quý Xuyên thỏa mãn cầm điện thoại đi thẳng về phía trước.
Hứa Thuật đành chịu nhún vai, nói với Cốc Vũ: "Không có cách nào, người này giá trị vũ lực quá cao, tôi không đánh lại.''
Cốc Vũ liếc về phía trước, thấp giọng đọc ra một dãy số: "Đừng nghĩ nhiều, trước khi triệt để hoàn thành trò chơi, ai cũng không có tâm trạng yêu đương, tôi chỉ hy vọng học được kinh nghiệm trò chơi từ mấy người thôi."
Hứa Thuật chân thành nói: "Tôi biết, tôi đã nhớ kỹ số của cô.''
Dù sao không phải ai cũng như Quý Xuyên, mạch não không bình thường.
Lần này, bọn bụng bia thuận lợi đi qua chỗ bị ngăn cản khi xuống núi lần trước, một đường suôn sẻ xuống núi.
Trò chơi được thông qua, lối đi hình tròn cùng lúc xuất hiện trước mặt năm người.
Hứa Thuật tranh thủ thời gian lấy bút máy, viết xuống một câu: "Quý Xuyên trở thành người dịu dàng ấm áp như mặt trời."
Sau một giây, một âm thanh bĩu môi nhắc nhở trong đầu cậu.
"Mô tả này hoàn toàn trái ngược với thiết lập ban đầu của nhân vật chính, sẽ dẫn đến cốt truyện sụp đổ! Không thể thực hiện được!''
Hứa Thuật:???
Còn có thao tác này, vì cái gì trước đó không ai nói cho cậu biết! Lãng phí một cơ hội vô ích! Sớm biết còn không bằng dùng ở trò chơi vừa rồi!
Trở lại hiện thực, Hứa Thuật ủ rũ cúi đầu cầm lại điện thoại, ghi lại số của Cốc Vũ.
Không chờ cậu có cơ hội liên lạc, Quý Xuyên lấy ra khối ngọc bội vỡ vụn thành hai nửa, hỏi cậu: "Cậu biết nó là cái gì không?''
Hứa Thuật lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ tới một câu chuyện trên diễn đàn nọ, cũng là một khối ngọc bội. Nó có khả năng sao chép mọi sinh vật, gọi là ngọc bội Song Ngư."
Cậu dừng một chút, hỏi: "Kỳ lạ, thứ này sao anh có thể mang ra? Chẳng lẽ... Nó là đạo cụ?''
_
20102020
Chúc các nàng 20/10 vui vẻ:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.