Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 24: A
Mặc Ngôn Mộc
14/08/2024
Tuy nhiên, cô ấy đã bỏ lỡ thời kỳ đỉnh cao của lưu lượng truy cập, các nguồn lực không còn như trước, nhưng may mắn là cô ấy vẫn được lòng công chúng.
Hệ thống ở bên cạnh, lần lượt giới thiệu lai lịch của những nhân vật này cho Diệp Vân Linh, đề phòng cô lỡ lời.
Thật ra Diệp Vân Linh cũng không để tâm những chuyện này lắm, cô đến tham gia chương trình chủ yếu là để hoàn thành tiến độ cốt truyện mà thôi.
Giữ phép lịch sự cơ bản với những người khác, khi quay hình thì diễn cho qua, miễn sao không ảnh hưởng đến mạch truyện chính là được.
Danh tiếng bên ngoài của Diệp Vân Linh không được tốt lắm, nhưng những người có thể sống sót trong giới giải trí đều là những người tinh ranh, trước ống kính livestream thì họ sẽ không để mọi chuyện trở nên quá khó coi, ai nấy đều khách sáo chào hỏi một tiếng.
Trương Thư Du và Thư Nhã tuy không tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Vân Linh dùng kẹp tóc mở khóa, nhưng cũng nghe nói đến rồi.
Mọi người đều có chút tò mò về việc Diệp Vân Linh có thể mở khóa hay không.
Tưởng Mỹ Hàm có chút tò mò, bèn hỏi: "Cậu học mở khóa ở đâu vậy? Trông chuyên nghiệp quá, tôicứ tưởng chỉ có thể xem trên TV thôi."
Diệp Vân Linh kiếm đại một lý do: "Lúc quay phim học được từ sư phụ."
Cũng không thể nói với người khác rằng, lúc tận thế mới bắt đầu, để thu thập được nhiều vật tư hơn, cô đã tự rèn luyện bản thân thành một cao thủ mở khóa.
Mọi người cũng không biết có tin lời cô nói hay không, sau đó không còn ai hỏi đến chuyện này nữa.
Diệp Vi Vi rất vui vẻ tiến lên chào hỏi, nhiệt tình nói: "Vân Linh, lại đây lại đây, ngồi cạnh chị này. Nghe nói em cũng đến, không ngờ lại là thật. Hay quá, như vậy chúng ta có thể cùng nhau thảo luận kinh nghiệm nuôi dạy con cái rồi."
Diệp Vân Linh nhìn Diệp Vi Vi, người phụ nữ này đang giả ngu hay giả điên với cô đây?
Hai bà mẹ kế, có kinh nghiệm gì để trao đổi chứ?
*
Mọi người đã đến đông đủ, tổ chương trình muốn đưa bọn họ đến địa điểm ghi hình tiếp theo.
Địa điểm ghi hình đầu tiên của Mẹ tiến lên được đặt tại thôn Vương Cổ, trấn Đào Liễu, thành phố J.
Xe không đưa bọn họ đến đích, mà dừng lại khi cách thôn khoảng hai cây số.
Âm mưu thâm độc của tổ chương trình đã rõ như ban ngày.
Mọi người đẩy vali xuống xe, men theo biển chỉ đường tiến về phía trước.
Diệp Vân Linh đẩy vali 24 inch đi trước, bên cạnh là hai đứa nhỏ Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh.
Lục Tử Hạo một mình đẩy hai chiếc vali trẻ em, Lục Ngữ Nịnh thỉnh thoảng muốn giúp đỡ, nhưng tiếc là tuổi còn quá nhỏ, cơ bản là đang giúp “ngược”.
Còn những người khác, cơ bản đều là một mình mẹ đẩy vali của cả người lớn và trẻ em, bọn nhỏ chỉ cần đi bộ là được.
Đám nhóc tuổi tác không chênh lệch nhau là bao, rất nhanh đã chơi đùa cùng nhau.
Diệp Vi Vi nhìn Lục Tử Hạo một mình đẩy hai chiếc vali, quay sang Diệp Vân Linh đang thong dong đi bên cạnh khuyên nhủ: "Vân Linh, hay là em giúp Tử Hạo xách vali một chút đi, nhìn thằng bé một mình xách hai cái vali, chị thấy hơi vất vả."
Diệp Vân Linh quay đầu nhìn Lục Tử Hạo, hỏi: "Con có cần dì giúp không?"
Lục Tử Hạo ngoảnh mặt đi, nghiến răng nói: "Không cần."
Diệp Vân Linh nhún vai, quay sang nói với Diệp Vi Vi: "Chị xem, con trai em nói không cần mà."
Diệp Vi Vi: "..."
Diệp Vi Vi lại khuyên nhủ: "Con nít tính tình hay bướng bỉnh, chúng ta làm mẹ phải kiên nhẫn một chút."
Diệp Vân Linh nói: "Chị nhiệt tình như vậy, có thể giúp đỡ, em không cản đâu."
Hệ thống ở bên cạnh, lần lượt giới thiệu lai lịch của những nhân vật này cho Diệp Vân Linh, đề phòng cô lỡ lời.
Thật ra Diệp Vân Linh cũng không để tâm những chuyện này lắm, cô đến tham gia chương trình chủ yếu là để hoàn thành tiến độ cốt truyện mà thôi.
Giữ phép lịch sự cơ bản với những người khác, khi quay hình thì diễn cho qua, miễn sao không ảnh hưởng đến mạch truyện chính là được.
Danh tiếng bên ngoài của Diệp Vân Linh không được tốt lắm, nhưng những người có thể sống sót trong giới giải trí đều là những người tinh ranh, trước ống kính livestream thì họ sẽ không để mọi chuyện trở nên quá khó coi, ai nấy đều khách sáo chào hỏi một tiếng.
Trương Thư Du và Thư Nhã tuy không tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Vân Linh dùng kẹp tóc mở khóa, nhưng cũng nghe nói đến rồi.
Mọi người đều có chút tò mò về việc Diệp Vân Linh có thể mở khóa hay không.
Tưởng Mỹ Hàm có chút tò mò, bèn hỏi: "Cậu học mở khóa ở đâu vậy? Trông chuyên nghiệp quá, tôicứ tưởng chỉ có thể xem trên TV thôi."
Diệp Vân Linh kiếm đại một lý do: "Lúc quay phim học được từ sư phụ."
Cũng không thể nói với người khác rằng, lúc tận thế mới bắt đầu, để thu thập được nhiều vật tư hơn, cô đã tự rèn luyện bản thân thành một cao thủ mở khóa.
Mọi người cũng không biết có tin lời cô nói hay không, sau đó không còn ai hỏi đến chuyện này nữa.
Diệp Vi Vi rất vui vẻ tiến lên chào hỏi, nhiệt tình nói: "Vân Linh, lại đây lại đây, ngồi cạnh chị này. Nghe nói em cũng đến, không ngờ lại là thật. Hay quá, như vậy chúng ta có thể cùng nhau thảo luận kinh nghiệm nuôi dạy con cái rồi."
Diệp Vân Linh nhìn Diệp Vi Vi, người phụ nữ này đang giả ngu hay giả điên với cô đây?
Hai bà mẹ kế, có kinh nghiệm gì để trao đổi chứ?
*
Mọi người đã đến đông đủ, tổ chương trình muốn đưa bọn họ đến địa điểm ghi hình tiếp theo.
Địa điểm ghi hình đầu tiên của Mẹ tiến lên được đặt tại thôn Vương Cổ, trấn Đào Liễu, thành phố J.
Xe không đưa bọn họ đến đích, mà dừng lại khi cách thôn khoảng hai cây số.
Âm mưu thâm độc của tổ chương trình đã rõ như ban ngày.
Mọi người đẩy vali xuống xe, men theo biển chỉ đường tiến về phía trước.
Diệp Vân Linh đẩy vali 24 inch đi trước, bên cạnh là hai đứa nhỏ Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh.
Lục Tử Hạo một mình đẩy hai chiếc vali trẻ em, Lục Ngữ Nịnh thỉnh thoảng muốn giúp đỡ, nhưng tiếc là tuổi còn quá nhỏ, cơ bản là đang giúp “ngược”.
Còn những người khác, cơ bản đều là một mình mẹ đẩy vali của cả người lớn và trẻ em, bọn nhỏ chỉ cần đi bộ là được.
Đám nhóc tuổi tác không chênh lệch nhau là bao, rất nhanh đã chơi đùa cùng nhau.
Diệp Vi Vi nhìn Lục Tử Hạo một mình đẩy hai chiếc vali, quay sang Diệp Vân Linh đang thong dong đi bên cạnh khuyên nhủ: "Vân Linh, hay là em giúp Tử Hạo xách vali một chút đi, nhìn thằng bé một mình xách hai cái vali, chị thấy hơi vất vả."
Diệp Vân Linh quay đầu nhìn Lục Tử Hạo, hỏi: "Con có cần dì giúp không?"
Lục Tử Hạo ngoảnh mặt đi, nghiến răng nói: "Không cần."
Diệp Vân Linh nhún vai, quay sang nói với Diệp Vi Vi: "Chị xem, con trai em nói không cần mà."
Diệp Vi Vi: "..."
Diệp Vi Vi lại khuyên nhủ: "Con nít tính tình hay bướng bỉnh, chúng ta làm mẹ phải kiên nhẫn một chút."
Diệp Vân Linh nói: "Chị nhiệt tình như vậy, có thể giúp đỡ, em không cản đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.