Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 25: A
Mặc Ngôn Mộc
14/08/2024
Diệp Vi Vi: "..."
Tổ chương trình quay show thực tế rất thích quay những cảnh ngôi sao bối rối, hoặc là bọn trẻ con quậy phá không nghe lời, có mâu thuẫn, có xung đột thì mới có điểm nhấn.
Ban đầu xe dừng lại ở nơi cách địa điểm đến hơn hai cây số, chính là muốn xem bọn nhỏ mệt mỏi không muốn đi bộ quậy phá, cách xử lý của người lớn sẽ ra sao.
Đoạn đường này đối với người lớn mà nói thì không tính là gì, nhưng vừa xách vali vừa phải chăm sóc con cái, độ khó sẽ tăng lên, huống chi không phải đứa trẻ nào cũng phối hợp, dọc đường nhốn nháo cũng rất tốn sức.
Sự việc cũng diễn ra gần giống như dự liệu của tổ chương trình, lúc đầu bọn nhỏ đi đường còn tụ tập lại với nhau, vừa đi vừa cười đùa, đi đến phía sau thì mệt mỏi không muốn động đậy nữa.
Con trai của ảnh hậu Thư Nhã, càng làm quá lên đòi ngồi trên vali, không chịu đi nữa.
Nhưng mà Thư Nhã vốn dĩ một tay một vali đang đẩy, nếu như con nít mà ngồi lên trên đó, cô ấy không còn tay nào giữ nữa thì quá nguy hiểm, rất dễ bị ngã.
Diệp Vi Vi thấy vậy, nói với Phương Từ bên cạnh: “Tiểu Từ, hay là con đi giúp dì Thư Nhã một chút, giúp dì ấy đẩy cái vali nhỏ kia.”
Con trai của Diệp Vi Vi năm nay 9 tuổi, là người lớn nhất trong số những đứa trẻ này, nghe cô nói xong, gật đầu đáp: “Dạ.”
Lúc cười lên, hàng lông mày cong cong trông rất đẹp.
Có Phương Từ giúp đỡ, Thư Nhã liền rảnh tay để đặt con trai lên cái vali lớn kia, cô ấy hướng về phía Diệp Vi Vi, ánh mắt mang theo ý cảm tạ.
Có thể nhìn ra được Phương Từ rất thích Diệp Vi Vi, cho dù lúc Diệp Vi Vi đề nghị để cậu bé xách hành lý, ban đầu cậu bé không muốn lắm cũng không biểu hiện ra ngoài, chắc là sợ Diệp Vi Vi không vui.
Nhìn sang Lục Tử Hạo bên cạnh, hai tay đẩy vali đi đường, toàn bộ hành trình đều toát ra phong thái tổng tài bá đạo, không nghịch cũng không quậy.
Hai đứa nhóc này, một đứa là nam chính một đứa là phản diện, tính cách thật đúng là phân hóa rõ ràng.
Vùng quê tháng sáu, xa xa một mảnh xanh mướt, gió nhẹ thoang thoảng, mang theo hương lúa chín ngào ngạt.
Ở cái nơi mạt thế kia, có đôi khi chỉ cần hít thở một hơi không khí trong lành thôi cũng là một loại xa xỉ.
Diệp Vân Linh không nhịn được hít sâu hai cái, quả nhiên không khí ở đây thật trong lành.
Đầu đột nhiên hơi choáng váng, Diệp Vân Linh đưa tay xoa xoa trán.
Ơ, không khí trong lành quá, hơi say oxy rồi.
Vừa hay nghiêng đầu liền nhìn thấy hai bàn tay nhỏ bé của Lục Tử Hạo đang cố gắng đẩy hai cái vali, thỉnh thoảng còn phải trông chừng Lục Ngữ Nịnh bên cạnh.
Diệp Vân Linh đưa tay cầm lấy hai cái vali của cậu nhóc, một cái đặt lên trên vali to của mình, một cái khác thì cô đặt xuống đất rồi đẩy.
Động tác quá nhanh, Lục Tử Hạo còn chưa kịp phản ứng lại.
Lục Tử Hạo nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, rất khó hiểu hỏi: “Dì lại muốn giở trò gì nữa?”
Diệp Vân Linh thản nhiên nói: “Củ cải nhỏ, nể tình con có chút đáng yêu, giúp con một chút.”
Câu này Diệp Vân Linh thuận miệng nói bừa, Lục Tử Hạo đương nhiên là không tin, chắc là lại nghĩ ra trò gì muốn chọc tức cậu rồi.
Điều khiến Diệp Vân Linh không ngờ tới chính là, Lục Tử Hạo lại dễ dàng tiếp nhận như vậy, nói: “Vậy thì con cảm ơn dì Vân.”
Lần này đến lượt Diệp Vân Linh ngẩn người, “…”
Chết tiệt, mình lại bị thằng nhóc này tính kế rồi.
Diệp Vân Linh mang nhiều hành lý nhất, ngược lại là người đến nơi đầu tiên, vừa đến nơi liền ngồi trên vali, ung dung chơi game chờ những người khác.
Tổ chương trình quay show thực tế rất thích quay những cảnh ngôi sao bối rối, hoặc là bọn trẻ con quậy phá không nghe lời, có mâu thuẫn, có xung đột thì mới có điểm nhấn.
Ban đầu xe dừng lại ở nơi cách địa điểm đến hơn hai cây số, chính là muốn xem bọn nhỏ mệt mỏi không muốn đi bộ quậy phá, cách xử lý của người lớn sẽ ra sao.
Đoạn đường này đối với người lớn mà nói thì không tính là gì, nhưng vừa xách vali vừa phải chăm sóc con cái, độ khó sẽ tăng lên, huống chi không phải đứa trẻ nào cũng phối hợp, dọc đường nhốn nháo cũng rất tốn sức.
Sự việc cũng diễn ra gần giống như dự liệu của tổ chương trình, lúc đầu bọn nhỏ đi đường còn tụ tập lại với nhau, vừa đi vừa cười đùa, đi đến phía sau thì mệt mỏi không muốn động đậy nữa.
Con trai của ảnh hậu Thư Nhã, càng làm quá lên đòi ngồi trên vali, không chịu đi nữa.
Nhưng mà Thư Nhã vốn dĩ một tay một vali đang đẩy, nếu như con nít mà ngồi lên trên đó, cô ấy không còn tay nào giữ nữa thì quá nguy hiểm, rất dễ bị ngã.
Diệp Vi Vi thấy vậy, nói với Phương Từ bên cạnh: “Tiểu Từ, hay là con đi giúp dì Thư Nhã một chút, giúp dì ấy đẩy cái vali nhỏ kia.”
Con trai của Diệp Vi Vi năm nay 9 tuổi, là người lớn nhất trong số những đứa trẻ này, nghe cô nói xong, gật đầu đáp: “Dạ.”
Lúc cười lên, hàng lông mày cong cong trông rất đẹp.
Có Phương Từ giúp đỡ, Thư Nhã liền rảnh tay để đặt con trai lên cái vali lớn kia, cô ấy hướng về phía Diệp Vi Vi, ánh mắt mang theo ý cảm tạ.
Có thể nhìn ra được Phương Từ rất thích Diệp Vi Vi, cho dù lúc Diệp Vi Vi đề nghị để cậu bé xách hành lý, ban đầu cậu bé không muốn lắm cũng không biểu hiện ra ngoài, chắc là sợ Diệp Vi Vi không vui.
Nhìn sang Lục Tử Hạo bên cạnh, hai tay đẩy vali đi đường, toàn bộ hành trình đều toát ra phong thái tổng tài bá đạo, không nghịch cũng không quậy.
Hai đứa nhóc này, một đứa là nam chính một đứa là phản diện, tính cách thật đúng là phân hóa rõ ràng.
Vùng quê tháng sáu, xa xa một mảnh xanh mướt, gió nhẹ thoang thoảng, mang theo hương lúa chín ngào ngạt.
Ở cái nơi mạt thế kia, có đôi khi chỉ cần hít thở một hơi không khí trong lành thôi cũng là một loại xa xỉ.
Diệp Vân Linh không nhịn được hít sâu hai cái, quả nhiên không khí ở đây thật trong lành.
Đầu đột nhiên hơi choáng váng, Diệp Vân Linh đưa tay xoa xoa trán.
Ơ, không khí trong lành quá, hơi say oxy rồi.
Vừa hay nghiêng đầu liền nhìn thấy hai bàn tay nhỏ bé của Lục Tử Hạo đang cố gắng đẩy hai cái vali, thỉnh thoảng còn phải trông chừng Lục Ngữ Nịnh bên cạnh.
Diệp Vân Linh đưa tay cầm lấy hai cái vali của cậu nhóc, một cái đặt lên trên vali to của mình, một cái khác thì cô đặt xuống đất rồi đẩy.
Động tác quá nhanh, Lục Tử Hạo còn chưa kịp phản ứng lại.
Lục Tử Hạo nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, rất khó hiểu hỏi: “Dì lại muốn giở trò gì nữa?”
Diệp Vân Linh thản nhiên nói: “Củ cải nhỏ, nể tình con có chút đáng yêu, giúp con một chút.”
Câu này Diệp Vân Linh thuận miệng nói bừa, Lục Tử Hạo đương nhiên là không tin, chắc là lại nghĩ ra trò gì muốn chọc tức cậu rồi.
Điều khiến Diệp Vân Linh không ngờ tới chính là, Lục Tử Hạo lại dễ dàng tiếp nhận như vậy, nói: “Vậy thì con cảm ơn dì Vân.”
Lần này đến lượt Diệp Vân Linh ngẩn người, “…”
Chết tiệt, mình lại bị thằng nhóc này tính kế rồi.
Diệp Vân Linh mang nhiều hành lý nhất, ngược lại là người đến nơi đầu tiên, vừa đến nơi liền ngồi trên vali, ung dung chơi game chờ những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.