Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương
Chương 4: Nhường Chức
Niên Tiểu Hoa
01/06/2024
Vạn Châu Nhi tỏ vẻ đắc ý, sau khi nói xong, nàng ta lại giật giật quần áo của Diêm Như Ngọc: “Nhìn xem, y phục rách nát đến mức này, người không biết còn tưởng ngươi đánh nhau với hổ ấy chứ.”
“Đại đương gia uy phong lẫm liệt của chúng ta thật sự vô dụng mà, dù đám nhóc sáu tuổi trong trại có ra ngoài, cũng không rơi vào tình cảnh chật vật như người. Vô dụng thế này, mà vẫn còn mặt mũi làm thủ lĩnh của bọn ta ư?”
“Nếu ta là ngươi, ta đã nhảy thẳng từ trên vách núi xuống rồi, thà chết còn hơn quay về đây mất mặt xấu hổ.”
“Vạn Châu Nhi! Ai cho phép ngươi nói chuyện với Đại đương gia bằng giọng điệu đấy hả?” Nghe hết những lời nàng ta nói, Lương bá lập tức quát lớn.
Nếu chỉ có mỗi hai người thì cũng thôi đi, vì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thấy mặt nhau, hai nha đầu này đều phải châm chọc nhau vài câu, Lương bá nghe nhiều đã thành quen; nhưng hiện tại trước mặt cả đống người thế này thì không được.
Dù Diêm Ma Trại có hơn ba trăm, gần bốn trăm người, nhưng một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau. Trong trại kê bàn thành từng dãy, từng dãy, lúc này các dãy bàn đã ngồi kín người.
Thời gian ăn cơm là cố định, sau giờ cơm, mọi người sẽ cùng ngồi lại với nhau, ai có ý kiến hay ý tưởng gì thì trình bày. Vạn Châu Nhi chọn đúng lúc này để chế giễu, cốt là để dẫm lên thể diện của Đại đương gia.
“Lương bá, ông cứ bao che, ủng hộ cho nàng ta đi!” Vạn Châu Nhi hoàn toàn không sợ Lương bá: “Ông nhìn dáng vẻ của nàng ta xem, nào có phong thái của một đại đương gia?”
“Ngươi có phong thái của Đại đương gia, nhưng tiếc là, ngươi không phải Đại đương gia.” Diêm Như Ngọc liếc nhìn nàng ta một cái, rồi cười tủm tỉm nói.
Vạn Châu Nhi cho nàng một cái lườm sắc lẹm, nàng ta ghét nhất là thái độ giả vờ giả vịt của Diêm Như Ngọc.
Thân là nữ nhi của trại chủ, từ bé Diêm Như Ngọc đã được định sẵn sẽ kế thừa Diêm Ma Trại này! Nhưng từ bé đến lớn, nàng vẫn luôn nhát như chuột, vai không thể gánh, tay không thể vác, không tài không đức, vậy mà mọi người lại cung phụng, bao bọc cho nàng hết lần này đến lần khác.
“Ngươi cũng sắp không phải là Đại đương gia nữa rồi! Ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Cha ta, Tam đương gia và một vài thúc bá đang bàn bạc, chờ họ ra ngoài, chỉ sợ ngươi sẽ phải nhường chức.” Vạn Châu Nhi cười lạnh nói.
Trước kia Diêm Như Ngọc luôn miệng nói không muốn làm Đại đương gia, nhưng người trong trại luôn nhớ ơn lão đương gia, nên ai nấy đều bao bọc, cất nhắc nàng.
Bây giờ Diêm Như Ngọc đã khiến tất cả mọi người hoàn toàn thất vọng, việc chọn ra một Đại đương gia khác là vô cùng cần thiết.
Chờ Diêm Như Ngọc không còn là Đại đương gia nữa…
Chỉ mới nghĩ thôi, Vạn Châu Nhi đã không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Như Ngọc, ngươi yên tâm, dù ngươi không còn là Đại đương gia, Diêm Ma Trại vẫn sẽ dành cho ngươi một chỗ dung thân. Về sau, cha ta chính là cha ngươi, ông ấy nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, sẽ không để ngươi bị người khác bắt nạt.” Vạn Châu Nhi cười hở cả răng lẫn lợi, cất giọng mỉa mai.
Lương bá nghe vậy thì sốt ruột nhìn Diêm Như Ngọc.
Diêm Như Ngọc vẫn luôn không muốn làm Đại đương gia, nhưng không thể không làm.
Một khi mất đi địa vị, nàng sẽ trở thành một nữ nhân bình thường trong trại. Ban đầu có lẽ vẫn còn người nhớ ơn đức của phụ thân nàng, nhưng thời gian qua đi, tình phai nghĩa nhạt, chỉ khi nàng có đủ bản lĩnh, năng lực, mới giành được sự tôn trọng của người khác.
Hơn nữa, cuộc sống của một nữ nhân bình thường trong trại thổ phỉ vô cùng bấp bênh…
Lấy bữa cơm này làm ví dụ: thịt, rượu sẽ ưu tiên cho đám nam nhân từ mười hai tuổi trở lên, còn nữ nhân, người già và trẻ em được ăn no đã là tốt lắm rồi.
Vả lại, Diêm Như Ngọc và Vạn Châu Nhi khác nhau, cha của Diêm Như Ngọc không còn nữa, nàng không có nơi nương tựa. Tương lai, lỡ nam nhân trong trại nhìn trúng nàng, báo với Đại đương gia một tiếng, chỉ cần nhận được cái gật đầu của Đại đương gia thì hôn sự đã thành, mặc cho đằng trai đằng gái cách nhau bao nhiêu tuổi…
Vì thế, Diêm Như Ngọc chỉ có một con đường duy nhất, dù là bỏ trốn, cũng tốt hơn nhường vị trí Đại đương gia cho người khác.
“Đại đương gia, ngài đừng nghe họ! Ngài là nữ nhi duy nhất của lão trại chủ, vị trí này nhất định phải do ngài kế thừa. Đúng rồi, Tam đương gia vẫn luôn ủng hộ ngài, chỉ cần ngài nói với ngài ấy một câu, dù là Nhị đương gia cũng không thể làm gì ngài.” Lương bá sốt ruột nói.
“Đại đương gia uy phong lẫm liệt của chúng ta thật sự vô dụng mà, dù đám nhóc sáu tuổi trong trại có ra ngoài, cũng không rơi vào tình cảnh chật vật như người. Vô dụng thế này, mà vẫn còn mặt mũi làm thủ lĩnh của bọn ta ư?”
“Nếu ta là ngươi, ta đã nhảy thẳng từ trên vách núi xuống rồi, thà chết còn hơn quay về đây mất mặt xấu hổ.”
“Vạn Châu Nhi! Ai cho phép ngươi nói chuyện với Đại đương gia bằng giọng điệu đấy hả?” Nghe hết những lời nàng ta nói, Lương bá lập tức quát lớn.
Nếu chỉ có mỗi hai người thì cũng thôi đi, vì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thấy mặt nhau, hai nha đầu này đều phải châm chọc nhau vài câu, Lương bá nghe nhiều đã thành quen; nhưng hiện tại trước mặt cả đống người thế này thì không được.
Dù Diêm Ma Trại có hơn ba trăm, gần bốn trăm người, nhưng một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau. Trong trại kê bàn thành từng dãy, từng dãy, lúc này các dãy bàn đã ngồi kín người.
Thời gian ăn cơm là cố định, sau giờ cơm, mọi người sẽ cùng ngồi lại với nhau, ai có ý kiến hay ý tưởng gì thì trình bày. Vạn Châu Nhi chọn đúng lúc này để chế giễu, cốt là để dẫm lên thể diện của Đại đương gia.
“Lương bá, ông cứ bao che, ủng hộ cho nàng ta đi!” Vạn Châu Nhi hoàn toàn không sợ Lương bá: “Ông nhìn dáng vẻ của nàng ta xem, nào có phong thái của một đại đương gia?”
“Ngươi có phong thái của Đại đương gia, nhưng tiếc là, ngươi không phải Đại đương gia.” Diêm Như Ngọc liếc nhìn nàng ta một cái, rồi cười tủm tỉm nói.
Vạn Châu Nhi cho nàng một cái lườm sắc lẹm, nàng ta ghét nhất là thái độ giả vờ giả vịt của Diêm Như Ngọc.
Thân là nữ nhi của trại chủ, từ bé Diêm Như Ngọc đã được định sẵn sẽ kế thừa Diêm Ma Trại này! Nhưng từ bé đến lớn, nàng vẫn luôn nhát như chuột, vai không thể gánh, tay không thể vác, không tài không đức, vậy mà mọi người lại cung phụng, bao bọc cho nàng hết lần này đến lần khác.
“Ngươi cũng sắp không phải là Đại đương gia nữa rồi! Ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Cha ta, Tam đương gia và một vài thúc bá đang bàn bạc, chờ họ ra ngoài, chỉ sợ ngươi sẽ phải nhường chức.” Vạn Châu Nhi cười lạnh nói.
Trước kia Diêm Như Ngọc luôn miệng nói không muốn làm Đại đương gia, nhưng người trong trại luôn nhớ ơn lão đương gia, nên ai nấy đều bao bọc, cất nhắc nàng.
Bây giờ Diêm Như Ngọc đã khiến tất cả mọi người hoàn toàn thất vọng, việc chọn ra một Đại đương gia khác là vô cùng cần thiết.
Chờ Diêm Như Ngọc không còn là Đại đương gia nữa…
Chỉ mới nghĩ thôi, Vạn Châu Nhi đã không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Như Ngọc, ngươi yên tâm, dù ngươi không còn là Đại đương gia, Diêm Ma Trại vẫn sẽ dành cho ngươi một chỗ dung thân. Về sau, cha ta chính là cha ngươi, ông ấy nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, sẽ không để ngươi bị người khác bắt nạt.” Vạn Châu Nhi cười hở cả răng lẫn lợi, cất giọng mỉa mai.
Lương bá nghe vậy thì sốt ruột nhìn Diêm Như Ngọc.
Diêm Như Ngọc vẫn luôn không muốn làm Đại đương gia, nhưng không thể không làm.
Một khi mất đi địa vị, nàng sẽ trở thành một nữ nhân bình thường trong trại. Ban đầu có lẽ vẫn còn người nhớ ơn đức của phụ thân nàng, nhưng thời gian qua đi, tình phai nghĩa nhạt, chỉ khi nàng có đủ bản lĩnh, năng lực, mới giành được sự tôn trọng của người khác.
Hơn nữa, cuộc sống của một nữ nhân bình thường trong trại thổ phỉ vô cùng bấp bênh…
Lấy bữa cơm này làm ví dụ: thịt, rượu sẽ ưu tiên cho đám nam nhân từ mười hai tuổi trở lên, còn nữ nhân, người già và trẻ em được ăn no đã là tốt lắm rồi.
Vả lại, Diêm Như Ngọc và Vạn Châu Nhi khác nhau, cha của Diêm Như Ngọc không còn nữa, nàng không có nơi nương tựa. Tương lai, lỡ nam nhân trong trại nhìn trúng nàng, báo với Đại đương gia một tiếng, chỉ cần nhận được cái gật đầu của Đại đương gia thì hôn sự đã thành, mặc cho đằng trai đằng gái cách nhau bao nhiêu tuổi…
Vì thế, Diêm Như Ngọc chỉ có một con đường duy nhất, dù là bỏ trốn, cũng tốt hơn nhường vị trí Đại đương gia cho người khác.
“Đại đương gia, ngài đừng nghe họ! Ngài là nữ nhi duy nhất của lão trại chủ, vị trí này nhất định phải do ngài kế thừa. Đúng rồi, Tam đương gia vẫn luôn ủng hộ ngài, chỉ cần ngài nói với ngài ấy một câu, dù là Nhị đương gia cũng không thể làm gì ngài.” Lương bá sốt ruột nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.