Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương
Chương 5: Thông Não
Niên Tiểu Hoa
01/06/2024
Trong lòng Lương bá vô cùng lo lắng, trước kia Diêm Như Ngọc thường xuyên tìm Tam đương gia, nhờ y nói đỡ cho nàng, để nàng được nhường chức, nhưng Tam đương gia vẫn luôn không đồng ý.
Nhưng bây giờ thì khác, Lương bá lo lắng những hành vi trẻ con của Đại đương gia trong nửa năm này sẽ khiến Tam đương gia thất vọng. Một khi Tam đương gia không ủng hộ Đại đương gia nữa, đám huynh đệ trong trại sẽ chẳng coi Đại đương gia ra gì.
“Lương bá, ông yên tâm, ta tự có tính toán.” Diêm Như Ngọc an ủi Lương bá, sau đó nhìn thẳng vào Vạn Châu Nhi, nói: “Tối nay ngươi không được ăn cơm.”
“Dựa vào đâu?” Vạn Châu Nhi sững người.
“Dựa vào hiện tại ta vẫn là Đại đương gia. Ngày nào ta vẫn chưa lăn xuống khỏi vị trí này, ngày đó ngươi vẫn phải nghe lệnh ta. Hay là, Diêm Ma Trại của chúng ta không có quy củ, tôn ti trật tự, để một tiểu nha đầu như ngươi trèo lên đầu Đại đương gia mà ngồi?” Diêm Như Ngọc bình tĩnh nói.
Trên đường về trại, nàng đã nghe Lương bá kể kha khá chuyện của Diêm Ma Trại.
Tuy nói Diêm Ma Trại là ổ thổ phỉ, nhưng khi lão đương gia, cũng chính là cha nàng còn sống, phép tắc trong trại vô cùng nghiêm ngặt.
Trong trại có ba đương gia, trong đó Nhị đương gia Vạn Thiết Dũng, là người khỏe nhất, dũng mãnh nhất trại. Lão đương gia Diêm Hắc Hổ được gọi là “Diêm Vương sống” của vùng này, còn Vạn Thiết Dũng lại được gọi là “Thiết ma đầu”, cái tên Diêm Ma Trại cũng bắt nguồn từ biệt danh của hai người họ.
Tam đương gia Thích Tự Thu là người văn nhã, là quân sự của Diêm Ma Trại, biết đọc sách viết chữ, bình thường ít khi lộ mặt, nhưng lại rất được lòng người. Gần như những quy tắc, quy định trong Diêm Ma Trại đều do y đặt ra, đồng thời chấp hành nghiêm chỉnh.
Từ hai người này ra, trong trại còn kha khá đám tiểu đệ đáng tin của Diêm Hắc Hổ, đối với những quy định do ba đương gia đặt ra, họ coi như thánh chỉ.
Chẳng qua suốt nửa năm qua, Diêm Như Ngọc chẳng tạo ra được chút uy tín nào. Nàng luôn nhắm mắt làm ngơ trước thái độ của Vạn Châu Nhi, phạt không dám phạt, mắng không dám mắng, nên mới khiến những người đang ngồi tại bàn cơm quen với thái độ kiêu căng của nàng ta.
Nhưng hiện tại Diêm Như Ngọc đã lên tiếng, mọi chuyện lập tức khác ngay.
“Diêm Như Ngọc, ngươi lặp lại lần nữa xem? Ngươi đúng là bị ngã hỏng đầu rồi.” Vạn Châu Nhi vô cùng kinh ngạc, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt khó tin.
“Dạy mãi không sửa!” Diêm Ma Trại lườm nàng ta một cái, rồi đưa mắt nhìn đám người đang hóng chuyện: “Ta vẫn là Đại đương gia của Diêm Ma Trại. Lúc cha ta còn sống đối xử với các vị ngồi đây thế nào, chẳng lẽ mới qua nửa năm mà mọi người đã quên rồi ư?”
Diêm Như Ngọc vừa lạnh giọng quát lên một câu như vậy, bên cạnh đã có người chột dạ cất tiếng: “Đại đương gia, nếu không có lão đương gia, bọn ta đã chết không biết bao nhiêu lần, sao bọn ta có thể quên được?”
“Nếu đã vậy, ta phạt Vạn Châu Nhi có phải danh chính ngôn thuận không?” Diêm Như Ngọc thuận thế hỏi lại.
Diêm Như Ngọc làm vậy là ép buộc mọi người báo đáp ơn tình của lão đương gia, mà người thụ hưởng sự báo đáp đó là nàng, thế nhưng hết lần này đến lần khác, yêu cầu của nàng là hợp tình hợp lý.
“Vô cùng danh chính ngôn thuận.” Lương bá xúc động nói, hai mắt lão rưng rưng.
Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên lão thấy Đại đương gia có khí thế đến vậy.
“Nếu đã danh chính ngôn thuận thì dễ làm rồi. Mọi người cũng vừa chứng kiến Vạn Châu Nhi châm chọc Đại đương gia là ta rồi đấy, ta vốn chỉ định phạt nàng ta nhịn một bữa, để nàng ta nhớ kỹ lỗi lầm, biết sai mà sửa. Nhưng hiện tại nàng ta cố chấp không chịu sửa sai, nếu ta không thay Nhị đương gia dạy cho nàng ta một bài học, thì cũng không phải…”
Dứt lời, Diêm Như Ngọc chỉ vào mấy nam nhân đứng cạnh, trực tiếp ra lệnh: “Mấy người các ngươi, trói Vạn Châu Nhi lại, treo lên cổng trại cho thông não. Đến sáng mai mới được thả ra!”
Lúc trước, hễ có thời gian rảnh là Diêm Như Ngọc lại nghiên cứu sách cổ, nên cũng chẳng lạ lẫm gì với hoàn cảnh cổ đại, chỉ mất chút thời gian nàng đã quen với cách nói chuyện ở cổ đại.
Hơn nữa, nếu linh hồn của nàng đã xuyên vào cơ thể này, vậy coi như nàng và nguyên chủ là cùng một người, tất nhiên nàng sẽ tiếp nhận vị trí Đại đương gia này, chẳng qua nàng sẽ không vô dụng, nhát gan giống nguyên chủ.
Nhưng bây giờ thì khác, Lương bá lo lắng những hành vi trẻ con của Đại đương gia trong nửa năm này sẽ khiến Tam đương gia thất vọng. Một khi Tam đương gia không ủng hộ Đại đương gia nữa, đám huynh đệ trong trại sẽ chẳng coi Đại đương gia ra gì.
“Lương bá, ông yên tâm, ta tự có tính toán.” Diêm Như Ngọc an ủi Lương bá, sau đó nhìn thẳng vào Vạn Châu Nhi, nói: “Tối nay ngươi không được ăn cơm.”
“Dựa vào đâu?” Vạn Châu Nhi sững người.
“Dựa vào hiện tại ta vẫn là Đại đương gia. Ngày nào ta vẫn chưa lăn xuống khỏi vị trí này, ngày đó ngươi vẫn phải nghe lệnh ta. Hay là, Diêm Ma Trại của chúng ta không có quy củ, tôn ti trật tự, để một tiểu nha đầu như ngươi trèo lên đầu Đại đương gia mà ngồi?” Diêm Như Ngọc bình tĩnh nói.
Trên đường về trại, nàng đã nghe Lương bá kể kha khá chuyện của Diêm Ma Trại.
Tuy nói Diêm Ma Trại là ổ thổ phỉ, nhưng khi lão đương gia, cũng chính là cha nàng còn sống, phép tắc trong trại vô cùng nghiêm ngặt.
Trong trại có ba đương gia, trong đó Nhị đương gia Vạn Thiết Dũng, là người khỏe nhất, dũng mãnh nhất trại. Lão đương gia Diêm Hắc Hổ được gọi là “Diêm Vương sống” của vùng này, còn Vạn Thiết Dũng lại được gọi là “Thiết ma đầu”, cái tên Diêm Ma Trại cũng bắt nguồn từ biệt danh của hai người họ.
Tam đương gia Thích Tự Thu là người văn nhã, là quân sự của Diêm Ma Trại, biết đọc sách viết chữ, bình thường ít khi lộ mặt, nhưng lại rất được lòng người. Gần như những quy tắc, quy định trong Diêm Ma Trại đều do y đặt ra, đồng thời chấp hành nghiêm chỉnh.
Từ hai người này ra, trong trại còn kha khá đám tiểu đệ đáng tin của Diêm Hắc Hổ, đối với những quy định do ba đương gia đặt ra, họ coi như thánh chỉ.
Chẳng qua suốt nửa năm qua, Diêm Như Ngọc chẳng tạo ra được chút uy tín nào. Nàng luôn nhắm mắt làm ngơ trước thái độ của Vạn Châu Nhi, phạt không dám phạt, mắng không dám mắng, nên mới khiến những người đang ngồi tại bàn cơm quen với thái độ kiêu căng của nàng ta.
Nhưng hiện tại Diêm Như Ngọc đã lên tiếng, mọi chuyện lập tức khác ngay.
“Diêm Như Ngọc, ngươi lặp lại lần nữa xem? Ngươi đúng là bị ngã hỏng đầu rồi.” Vạn Châu Nhi vô cùng kinh ngạc, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt khó tin.
“Dạy mãi không sửa!” Diêm Ma Trại lườm nàng ta một cái, rồi đưa mắt nhìn đám người đang hóng chuyện: “Ta vẫn là Đại đương gia của Diêm Ma Trại. Lúc cha ta còn sống đối xử với các vị ngồi đây thế nào, chẳng lẽ mới qua nửa năm mà mọi người đã quên rồi ư?”
Diêm Như Ngọc vừa lạnh giọng quát lên một câu như vậy, bên cạnh đã có người chột dạ cất tiếng: “Đại đương gia, nếu không có lão đương gia, bọn ta đã chết không biết bao nhiêu lần, sao bọn ta có thể quên được?”
“Nếu đã vậy, ta phạt Vạn Châu Nhi có phải danh chính ngôn thuận không?” Diêm Như Ngọc thuận thế hỏi lại.
Diêm Như Ngọc làm vậy là ép buộc mọi người báo đáp ơn tình của lão đương gia, mà người thụ hưởng sự báo đáp đó là nàng, thế nhưng hết lần này đến lần khác, yêu cầu của nàng là hợp tình hợp lý.
“Vô cùng danh chính ngôn thuận.” Lương bá xúc động nói, hai mắt lão rưng rưng.
Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên lão thấy Đại đương gia có khí thế đến vậy.
“Nếu đã danh chính ngôn thuận thì dễ làm rồi. Mọi người cũng vừa chứng kiến Vạn Châu Nhi châm chọc Đại đương gia là ta rồi đấy, ta vốn chỉ định phạt nàng ta nhịn một bữa, để nàng ta nhớ kỹ lỗi lầm, biết sai mà sửa. Nhưng hiện tại nàng ta cố chấp không chịu sửa sai, nếu ta không thay Nhị đương gia dạy cho nàng ta một bài học, thì cũng không phải…”
Dứt lời, Diêm Như Ngọc chỉ vào mấy nam nhân đứng cạnh, trực tiếp ra lệnh: “Mấy người các ngươi, trói Vạn Châu Nhi lại, treo lên cổng trại cho thông não. Đến sáng mai mới được thả ra!”
Lúc trước, hễ có thời gian rảnh là Diêm Như Ngọc lại nghiên cứu sách cổ, nên cũng chẳng lạ lẫm gì với hoàn cảnh cổ đại, chỉ mất chút thời gian nàng đã quen với cách nói chuyện ở cổ đại.
Hơn nữa, nếu linh hồn của nàng đã xuyên vào cơ thể này, vậy coi như nàng và nguyên chủ là cùng một người, tất nhiên nàng sẽ tiếp nhận vị trí Đại đương gia này, chẳng qua nàng sẽ không vô dụng, nhát gan giống nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.