Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
Chương 2:
Hàn Băng
04/12/2022
Trong văn còn có phần phiên ngoại viết về chú Địch Tư Khải là Địch Phàm, người đàn ông này năng lực siêu phàm, lại thâm tình nhưng cuối cùng vì muốn thành toàn cho cháu trai nên buông tay nữ chính để nữ chính gả cho Địch Tư Khải. Cho dù là vậy nhưng anh vẫn luôn yêu thương nữ chính, chỉ cần cô ta không vừa mắt ai hay không thích người nào, nếu để Địch Phàm biết thì sẽ lén lút giải quyết, Địch Phàm còn vì cô ta mà thủ thân như ngọc, cả đời không lấy vợ.
Lúc đọc văn án thì Diệp Hòa Ngọc cảm thấy rất vui sướng, dù có hơi hướng Mary Sue nhưng cô thích đọc loại văn này, vậy mà cô lại thành nữ phụ độc ác, cô không nhịn được muốn khóc.
May mắn là qua ký ức của nguyên chủ thì nguyên chủ vẫn chưa biết chuyện này nhưng ngày mai bố Trì sẽ thông báo việc này trước toàn thể thành viên trong gia đình, đồng thời nhanh chóng đi tìm con gái ruột về rồi trả Trì Tiểu Vãn về Lục gia.
Diệp Hòa Ngọc hít sâu rồi thở ra, cũng không biết đây là chuyện may mắn hay may mắn khi mọi việc vẫn chưa phát sinh nữa?
Đương nhiên ở thời điểm hiện tại thì cực kỳ may mắn, rốt cuộc Trì Tiểu Vãn vẫn là cô gái ngoan, trái tim căng thẳng, nếu cô không về Lục gia cũng rời khỏi Trì gia thì có phải là sẽ tránh được tai họa hay không?
Cô cũng không phải là Trì Tiểu Vãn thực sự, huống hồ cô đã quen ở một mình, không muốn nhìn sắc mặt Lục gia, Diệp Hòa Ngọc không kìm được phấn khích, chỉ cần không về Lục gia, rời khỏi Trì gia, tự lập sống một mình thì cô có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Ngày hôm sau, Diệp Hòa Ngọc ở trong phòng đi ra, nhìn thấy ông bà nội Trì, bác trai bác gái và anh cả, em họ chị họ đều ngồi ở phòng khách, tất cả đều nói chuyện hăng say nhưng nhìn thấy Diệp Hòa Ngọc thì đều ngừng lại, vẻ mặt Diệp Hòa Ngọc theo điệu bộ nghi hoặc của nguyên chủ nói.
“Sao hôm nay mọi người đều ở đây, là sinh nhật của ai ạ?”
“Chị không biết hôm nay sẽ đón con ruột từ Lục gia về hay sao? Thực ra chị không phải là con ruột của chú hai.” Trì Tiểu Ngọc vẫn luôn không thích Trì Tiểu Vãn, khi biết được tin này chỉ nghĩ làm sao để nói ra trước mặt mọi người.
Diệp Hòa Ngọc đã sớm biết tình huống này nhưng không biết vì sao khi nghe Trì Tiểu Ngọc nói thì cô lại dâng lên một cảm xúc chua xót không thuộc về mình, ngực đau đớn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn bố mẹ Trì cắn môi im lặng.
Trên mặt mẹ Trì không hiện lên tia chán ghét, chỉ là để lộ ra một ít vẻ không thích, bố Trì nói: “Mặc dù con không phải là con gái ruột nhưng cũng được bố nuôi mười bảy năm, bố sẽ bồi thường cho con.”
Những người ở Trì gia có chút không đành lòng nhưng vẫn quay đầu lặng lẽ, bà nội mở miệng: “Bố mẹ ruột của con tìm tới cửa nên chúng ta không thể không đưa con về Lục gia.”
Diệp Hòa Ngọc cúi đầu che giấu đi cảm xúc khiếp sợ, đó không phải là cảm xúc của cô, có lẽ là của Trì Tiểu Vãn, cũng đúng, tình cảnh này khi cô đọc tiểu thuyết cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua Diệp Hòa Ngọc cố gắng nhịn xuống không khóc giống như Trì Tiểu Vãn, đối với Trì gia, cô một chút tình cảm cũng không có. Với lại Trì Tiểu Vãn là người không thông minh, chỉ là một quân cờ bị bỏ đi.
Vì không để mọi người nhận ra cô đang nghĩ gì, Diệp Hòa Ngọc ngẩng đầu, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy sao? Cũng khó trách con lớn lên không giống bố… Cũng không giống chú dì.”
Trong lòng nghĩ gì chỉ có cô biết được, mặc dù Diệp Hòa Ngọc là cô gái yếu đuối nhưng cô là một người con gái yếu đuối có tâm cơ, chỉ cần chọc tới cô thì cô sẽ cho người đó biết được sự lợi hại của mình.
Ông nội Trì nghe Trì Tiểu Vãn nói xong, ánh mắt hiện lên tia phức tạp, người cháu gái này tuy không được như ý nhưng đã nuôi nó mười bảy năm, sao không có tình cảm chứ, ông nội móc trong túi ra một chiếc thẻ: “Cầm cái này, sau này có khó khăn gì cứ đến tìm ông nội.”
Diệp Hòa Ngọc yên lặng nhận lấy, dù bám người có tiền có hơi vô sỉ nhưng cô nghĩ đến cảnh về Lục gia sống cuộc sống không được tự do, cô liền cảm thấy không thoải mái, cô vẫn muốn đi học! Không muốn tạo ra bi kịch, một năm nữa là cô thi đại học rồi!
Mặc kệ Diệp Hòa Ngọc nghĩ thế nào, về vẫn phải về, cả nhà dù không cùng đi nhưng bố mẹ Trì vẫn sẽ đi theo Trì Tiểu Vãn đưa cô trở lại Lục gia, khi hai người họ thấy Lục Lam thì tâm trạng cực kỳ kích động, đặc biệt là mẹ Trì, ôm Lục Lam khóc lóc. Mọi người nhìn cảnh này đều cảm thấy vừa kích động lại khổ sở, chỉ có Diệp Hòa Ngọc cúi đầu im lặng, mà bố mẹ Lục và anh cả Lục gia đều nhìn nữ chính, dù không được đẹp như Lục Thiên Trạch nhưng cũng có giống vài phần, Lục gia tuy không thể sánh với Trì gia giàu có quyền thế nhưng tốt xấu gì cũng là nhà có tiền.
Huống hồ ai mà không thích cô con gái ngoan ngoãn học giỏi bỗng nhiên đùng một cái phát hiện đó không phải là con ruột, hơn nữa con ruột lại không được thông minh, đối với người đó đúng là có chút ác cảm. Ở Lục gia còn có một cô em gái tên là Lục Như Y, tình cảm của cô ta với Lục Lam vô cùng thân thiết.
Sự xuất hiện của Trì Tiểu Vãn đã làm cho Lục Lam phải rời khỏi Lục gia, đây là điều không thể tha thứ được, cho nên khi thấy Trì Tiểu Vãn, ánh mắt của Lục Như Y nhìn Diệp Hòa Ngọc có thể nói là dùng dao giết người.
Nếu so sánh giữa Lục Lam và Diệp Hòa Ngọc thì một người là công chúa nhận được ba ngàn sủng ái, còn người kia là ngọn cỏ ven đường không ai dòm ngó.
Lúc đọc văn án thì Diệp Hòa Ngọc cảm thấy rất vui sướng, dù có hơi hướng Mary Sue nhưng cô thích đọc loại văn này, vậy mà cô lại thành nữ phụ độc ác, cô không nhịn được muốn khóc.
May mắn là qua ký ức của nguyên chủ thì nguyên chủ vẫn chưa biết chuyện này nhưng ngày mai bố Trì sẽ thông báo việc này trước toàn thể thành viên trong gia đình, đồng thời nhanh chóng đi tìm con gái ruột về rồi trả Trì Tiểu Vãn về Lục gia.
Diệp Hòa Ngọc hít sâu rồi thở ra, cũng không biết đây là chuyện may mắn hay may mắn khi mọi việc vẫn chưa phát sinh nữa?
Đương nhiên ở thời điểm hiện tại thì cực kỳ may mắn, rốt cuộc Trì Tiểu Vãn vẫn là cô gái ngoan, trái tim căng thẳng, nếu cô không về Lục gia cũng rời khỏi Trì gia thì có phải là sẽ tránh được tai họa hay không?
Cô cũng không phải là Trì Tiểu Vãn thực sự, huống hồ cô đã quen ở một mình, không muốn nhìn sắc mặt Lục gia, Diệp Hòa Ngọc không kìm được phấn khích, chỉ cần không về Lục gia, rời khỏi Trì gia, tự lập sống một mình thì cô có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Ngày hôm sau, Diệp Hòa Ngọc ở trong phòng đi ra, nhìn thấy ông bà nội Trì, bác trai bác gái và anh cả, em họ chị họ đều ngồi ở phòng khách, tất cả đều nói chuyện hăng say nhưng nhìn thấy Diệp Hòa Ngọc thì đều ngừng lại, vẻ mặt Diệp Hòa Ngọc theo điệu bộ nghi hoặc của nguyên chủ nói.
“Sao hôm nay mọi người đều ở đây, là sinh nhật của ai ạ?”
“Chị không biết hôm nay sẽ đón con ruột từ Lục gia về hay sao? Thực ra chị không phải là con ruột của chú hai.” Trì Tiểu Ngọc vẫn luôn không thích Trì Tiểu Vãn, khi biết được tin này chỉ nghĩ làm sao để nói ra trước mặt mọi người.
Diệp Hòa Ngọc đã sớm biết tình huống này nhưng không biết vì sao khi nghe Trì Tiểu Ngọc nói thì cô lại dâng lên một cảm xúc chua xót không thuộc về mình, ngực đau đớn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn bố mẹ Trì cắn môi im lặng.
Trên mặt mẹ Trì không hiện lên tia chán ghét, chỉ là để lộ ra một ít vẻ không thích, bố Trì nói: “Mặc dù con không phải là con gái ruột nhưng cũng được bố nuôi mười bảy năm, bố sẽ bồi thường cho con.”
Những người ở Trì gia có chút không đành lòng nhưng vẫn quay đầu lặng lẽ, bà nội mở miệng: “Bố mẹ ruột của con tìm tới cửa nên chúng ta không thể không đưa con về Lục gia.”
Diệp Hòa Ngọc cúi đầu che giấu đi cảm xúc khiếp sợ, đó không phải là cảm xúc của cô, có lẽ là của Trì Tiểu Vãn, cũng đúng, tình cảnh này khi cô đọc tiểu thuyết cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua Diệp Hòa Ngọc cố gắng nhịn xuống không khóc giống như Trì Tiểu Vãn, đối với Trì gia, cô một chút tình cảm cũng không có. Với lại Trì Tiểu Vãn là người không thông minh, chỉ là một quân cờ bị bỏ đi.
Vì không để mọi người nhận ra cô đang nghĩ gì, Diệp Hòa Ngọc ngẩng đầu, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy sao? Cũng khó trách con lớn lên không giống bố… Cũng không giống chú dì.”
Trong lòng nghĩ gì chỉ có cô biết được, mặc dù Diệp Hòa Ngọc là cô gái yếu đuối nhưng cô là một người con gái yếu đuối có tâm cơ, chỉ cần chọc tới cô thì cô sẽ cho người đó biết được sự lợi hại của mình.
Ông nội Trì nghe Trì Tiểu Vãn nói xong, ánh mắt hiện lên tia phức tạp, người cháu gái này tuy không được như ý nhưng đã nuôi nó mười bảy năm, sao không có tình cảm chứ, ông nội móc trong túi ra một chiếc thẻ: “Cầm cái này, sau này có khó khăn gì cứ đến tìm ông nội.”
Diệp Hòa Ngọc yên lặng nhận lấy, dù bám người có tiền có hơi vô sỉ nhưng cô nghĩ đến cảnh về Lục gia sống cuộc sống không được tự do, cô liền cảm thấy không thoải mái, cô vẫn muốn đi học! Không muốn tạo ra bi kịch, một năm nữa là cô thi đại học rồi!
Mặc kệ Diệp Hòa Ngọc nghĩ thế nào, về vẫn phải về, cả nhà dù không cùng đi nhưng bố mẹ Trì vẫn sẽ đi theo Trì Tiểu Vãn đưa cô trở lại Lục gia, khi hai người họ thấy Lục Lam thì tâm trạng cực kỳ kích động, đặc biệt là mẹ Trì, ôm Lục Lam khóc lóc. Mọi người nhìn cảnh này đều cảm thấy vừa kích động lại khổ sở, chỉ có Diệp Hòa Ngọc cúi đầu im lặng, mà bố mẹ Lục và anh cả Lục gia đều nhìn nữ chính, dù không được đẹp như Lục Thiên Trạch nhưng cũng có giống vài phần, Lục gia tuy không thể sánh với Trì gia giàu có quyền thế nhưng tốt xấu gì cũng là nhà có tiền.
Huống hồ ai mà không thích cô con gái ngoan ngoãn học giỏi bỗng nhiên đùng một cái phát hiện đó không phải là con ruột, hơn nữa con ruột lại không được thông minh, đối với người đó đúng là có chút ác cảm. Ở Lục gia còn có một cô em gái tên là Lục Như Y, tình cảm của cô ta với Lục Lam vô cùng thân thiết.
Sự xuất hiện của Trì Tiểu Vãn đã làm cho Lục Lam phải rời khỏi Lục gia, đây là điều không thể tha thứ được, cho nên khi thấy Trì Tiểu Vãn, ánh mắt của Lục Như Y nhìn Diệp Hòa Ngọc có thể nói là dùng dao giết người.
Nếu so sánh giữa Lục Lam và Diệp Hòa Ngọc thì một người là công chúa nhận được ba ngàn sủng ái, còn người kia là ngọn cỏ ven đường không ai dòm ngó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.