Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
Chương 3:
Hàn Băng
04/12/2022
Tuy nói như vậy rồi trao đổi lại hai đứa bé nhưng không khí ở Lục gia lại không được tốt lắm, đặc biệt là mẹ Lục, trong suốt nửa đường về nhìn Diệp Hòa Ngọc như thế nào thì cũng không vừa mắt, cho đến khi sắp khai giảng, bố Lục mới nhớ tới phải mang Diệp Hòa Ngọc đi thay tên đổi họ trong hộ khẩu, lúc này Diệp Hòa Ngọc cũng có chút khẩn trương, cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cơ hội tốt để rời khỏi Lục gia, đến khi sắp đến phòng làm việc, Diệp Hòa Ngọc không nhịn được mà mở miệng nói: “Có thể cho con tự mình lập sổ hộ khẩu không, đổi tên thành Lục Hòa Ngọc.”
Cô cũng không phải là Trì Tiểu Vãn, kỳ thật nếu không phải cô mạnh mẽ nhẫn nhịn thì gần như cô đã muốn đổi cả tên lẫn họ thành Diệp Hòa Ngọc. Đáng tiếc, thân phận hiện tại của cô là con gái của Lục gia, cũng không phải là con gái của Diệp gia, đành phải chỉ sửa đổi tên, cái gì mà Tiểu Vãn, tên khó nghe như vậy, cô tỏ vẻ hoàn toàn không thích cái tên này, nếu rời khỏi Trì gia, tên là gì thì đó là chuyện của cô, đúng không?
Hơn nữa khi người khác kêu Tiểu Vãn, nghe nửa ngày cô cũng sẽ không phản ứng lại, nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ bị nhiều người hoài nghi, cũng may đột nhiên được đổi đến một gia đình khác, cho dù cô có thay đổi gì thì người khác cũng sẽ cảm thấy trong lòng cô có sự khác biệt.
Chuyện làm cô khó hiểu nhất chính là không hiểu vì sao Trì gia và Lục gia sau khi biết rõ chân tướng sự tình lại lập tức đem con đổi về, rõ ràng Trì Tiểu Vãn ở Trì gia vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoại trừ việc không quá thông minh ra thì nhìn không ra cô có cái gì không tốt, huống chi nuôi mười mấy năm, nói không cần liền không cần, chẳng lẽ là do hào quang nữ chính có tính chất đặc biệt nào đó, khiến người khác nhìn một cái đã thích?
Có điều ở Lục gia được một tuần thì cô nhận ra, tuy người Lục gia nói mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho cô nhưng trên thực tế thì luôn làm lơ sự tồn tại của cô. Mỗi lần ăn cơm, Lục Như Y sẽ nói cái này là thứ chị Lam thích ăn, cái kia chị Lam ghét ăn, ngày thường còn luôn hung dữ trợn mắt nhìn cô, dù cho có nói trước mặt bố mẹ Lục thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có cái gì đó không ổn, sau lưng còn có không ít động tác mờ ám, Lục Thiên Trạch thì có chút không chú ý đối với người em gái ruột thịt vừa mới trở về này, không chừng là đến con mắt cũng không liếc nhìn.
Diệp Hòa Ngọc cũng coi như thờ ơ lạnh nhạt, người Lục gia quản cô thế nào cũng không được, hiện tại cô hận vì không thể dọn ra khỏi Lục gia ngay lập tức. Lục gia còn giữ phòng của Lục Lam, nói cái gì mà về sau trở về sẽ không có chỗ ở rồi để cho Diệp Hòa Ngọc phải ở phòng cho khách tại tầng một, tầng hai và tầng ba hoàn toàn không để cô bước lên. Ngay từ đầu Diệp Hòa Ngọc không biết, chỉ nghĩ là trên tầng có phòng đọc sách, muốn nhìn một chút để tìm sách nhưng cô lại bị Lục Như Y nói một câu làm cho tức giận, gì mà đồ vật trên tầng tương đối quý trọng? Phải đề phòng ăn trộm, cũng không trách Trì Tiểu Vãn sẽ biến thành độc ác, lúc đó Diệp Hòa Ngọc cũng muốn tát cô ta một cái, nhưng nghĩ đến dù gì mình cũng là con gái của bọn họ, mặc dù không có cảm tình nhưng cô lại nghĩ trước khi dọn ra ngoài vẫn không nên gây mâu thuẫn với bọn họ, vì thế cô nhẫn nhịn.
Cô nghĩ đến nhiều nhất đó là làm thế nào để rời khỏi Lục gia, rời xa nơi mà muốn đem cô trở thành pháo hôi, cô không biết vì sao mình lại đến nơi này, nhưng cô cũng không muốn mình chết đi một cách khó hiểu, ai biết được nếu cô chết thì có thể trở lại thế giới của cô được hay không.
Bố Lục nghe được lời cô nói không nhịn được mà nhíu mi, nhìn cô một cái, nhàn nhạt mà ừ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.
Chờ đến khi Diệp Hòa Ngọc, không, phải nói là Lục Hòa Ngọc cầm sổ hộ khẩu mới trên tay, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút yên tâm, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu cho cô ở lại ký túc xá của trường với bố Lục, bố Lục không hỏi gì mà cứ đáp ứng, trong lòng ông ta chưa chắc đã coi Lục Hòa Ngọc tồn tại, cảm thấy chỉ có Lục Như Y và Lục Lam mới là con gái của ông ta cho nên đối với việc Lục Hòa Ngọc đưa ra yêu cầu ở lại trường thì tỏ vẻ không hoàn toàn để tâm đến, cô không ở trong nhà mới tốt, nguyên nhân là khoảng thời gian này trong nhà trở nên quái dị chính là vì cô gia nhập.
Cô cũng không phải là Trì Tiểu Vãn, kỳ thật nếu không phải cô mạnh mẽ nhẫn nhịn thì gần như cô đã muốn đổi cả tên lẫn họ thành Diệp Hòa Ngọc. Đáng tiếc, thân phận hiện tại của cô là con gái của Lục gia, cũng không phải là con gái của Diệp gia, đành phải chỉ sửa đổi tên, cái gì mà Tiểu Vãn, tên khó nghe như vậy, cô tỏ vẻ hoàn toàn không thích cái tên này, nếu rời khỏi Trì gia, tên là gì thì đó là chuyện của cô, đúng không?
Hơn nữa khi người khác kêu Tiểu Vãn, nghe nửa ngày cô cũng sẽ không phản ứng lại, nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ bị nhiều người hoài nghi, cũng may đột nhiên được đổi đến một gia đình khác, cho dù cô có thay đổi gì thì người khác cũng sẽ cảm thấy trong lòng cô có sự khác biệt.
Chuyện làm cô khó hiểu nhất chính là không hiểu vì sao Trì gia và Lục gia sau khi biết rõ chân tướng sự tình lại lập tức đem con đổi về, rõ ràng Trì Tiểu Vãn ở Trì gia vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoại trừ việc không quá thông minh ra thì nhìn không ra cô có cái gì không tốt, huống chi nuôi mười mấy năm, nói không cần liền không cần, chẳng lẽ là do hào quang nữ chính có tính chất đặc biệt nào đó, khiến người khác nhìn một cái đã thích?
Có điều ở Lục gia được một tuần thì cô nhận ra, tuy người Lục gia nói mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho cô nhưng trên thực tế thì luôn làm lơ sự tồn tại của cô. Mỗi lần ăn cơm, Lục Như Y sẽ nói cái này là thứ chị Lam thích ăn, cái kia chị Lam ghét ăn, ngày thường còn luôn hung dữ trợn mắt nhìn cô, dù cho có nói trước mặt bố mẹ Lục thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có cái gì đó không ổn, sau lưng còn có không ít động tác mờ ám, Lục Thiên Trạch thì có chút không chú ý đối với người em gái ruột thịt vừa mới trở về này, không chừng là đến con mắt cũng không liếc nhìn.
Diệp Hòa Ngọc cũng coi như thờ ơ lạnh nhạt, người Lục gia quản cô thế nào cũng không được, hiện tại cô hận vì không thể dọn ra khỏi Lục gia ngay lập tức. Lục gia còn giữ phòng của Lục Lam, nói cái gì mà về sau trở về sẽ không có chỗ ở rồi để cho Diệp Hòa Ngọc phải ở phòng cho khách tại tầng một, tầng hai và tầng ba hoàn toàn không để cô bước lên. Ngay từ đầu Diệp Hòa Ngọc không biết, chỉ nghĩ là trên tầng có phòng đọc sách, muốn nhìn một chút để tìm sách nhưng cô lại bị Lục Như Y nói một câu làm cho tức giận, gì mà đồ vật trên tầng tương đối quý trọng? Phải đề phòng ăn trộm, cũng không trách Trì Tiểu Vãn sẽ biến thành độc ác, lúc đó Diệp Hòa Ngọc cũng muốn tát cô ta một cái, nhưng nghĩ đến dù gì mình cũng là con gái của bọn họ, mặc dù không có cảm tình nhưng cô lại nghĩ trước khi dọn ra ngoài vẫn không nên gây mâu thuẫn với bọn họ, vì thế cô nhẫn nhịn.
Cô nghĩ đến nhiều nhất đó là làm thế nào để rời khỏi Lục gia, rời xa nơi mà muốn đem cô trở thành pháo hôi, cô không biết vì sao mình lại đến nơi này, nhưng cô cũng không muốn mình chết đi một cách khó hiểu, ai biết được nếu cô chết thì có thể trở lại thế giới của cô được hay không.
Bố Lục nghe được lời cô nói không nhịn được mà nhíu mi, nhìn cô một cái, nhàn nhạt mà ừ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.
Chờ đến khi Diệp Hòa Ngọc, không, phải nói là Lục Hòa Ngọc cầm sổ hộ khẩu mới trên tay, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút yên tâm, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu cho cô ở lại ký túc xá của trường với bố Lục, bố Lục không hỏi gì mà cứ đáp ứng, trong lòng ông ta chưa chắc đã coi Lục Hòa Ngọc tồn tại, cảm thấy chỉ có Lục Như Y và Lục Lam mới là con gái của ông ta cho nên đối với việc Lục Hòa Ngọc đưa ra yêu cầu ở lại trường thì tỏ vẻ không hoàn toàn để tâm đến, cô không ở trong nhà mới tốt, nguyên nhân là khoảng thời gian này trong nhà trở nên quái dị chính là vì cô gia nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.