Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
Chương 7:
Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
03/08/2024
Xuân Hạnh kéo Diệp Thư tìm một chỗ trống ngồi xuống ăn cơm, Diệp Thư húp một ngụm canh cải thảo, rồi cắn một miếng bánh bao. Đối với Diệp Thư vốn quen ăn cơm trắng thì bánh bao thật sự khó nuốt, rất rát cổ họng.
Diệp Thư vội vàng húp thêm một ngụm canh, nuốt miếng bánh bao xuống.
Cô nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều ăn ngấu nghiến ngon lành, cô thật sự không muốn ăn, nuốt không trôi. Nhưng cô cũng biết, chỉ hai tháng nữa thôi, e là đến cái này cũng chẳng còn mà ăn.
Hạn hán sắp đến, chẳng bao lâu nữa nhà ăn tập thể cũng giải tán. Nghĩ đến đây, cô cũng chẳng còn tâm trạng nhìn người khác nữa, bèn bẻ vụn chiếc bánh bao, ngâm vào bát canh cải thảo cho mềm ra rồi miễn cưỡng ăn.
Ăn xong, Xuân Hạnh lại kéo cô về, đi cùng nhau một đoạn, đến ngã ba, Xuân Hạnh bảo cô về nhà nghỉ ngơi, còn cô ấy phải về xem bố mẹ đã về chưa, rồi chiều còn phải trông đứa cháu trai hai tuổi nhà anh hai. Dù không phải đi làm công, nhưng ngày thường Xuân Hạnh cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Nhà anh cả có ba đứa con, đứa lớn là con trai, mười tuổi, năm ngoái mới đi học lớp một. Đứa thứ hai là con gái, năm nay tám tuổi, chưa đi học, đứa út cũng là con trai, năm nay mới lên bốn. Nhà anh hai có hai đứa con, đứa lớn là con gái, năm nay năm tuổi, đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi. Ở nông thôn người ta tính tuổi mụ, cháu nó mới sinh nhật xong, đi còn chưa vững.
Ngày thường Xuân Hạnh phải chăm mấy đứa cháu, còn phải giặt giũ quần áo cho bố mẹ và bản thân.
Quần áo của anh chị thì không phải giặt, nhưng quần áo của mấy đứa cháu, có khi ban ngày chúng nghịch bẩn, Xuân Hạnh cũng tiện tay giặt luôn, bọn trẻ con nghịch ngợm, cơ bản ngày nào cũng phải giặt một thau to quần áo.
Thế nhưng Xuân Hạnh chẳng hề than vãn, so với những cô gái khác trong làng, cô ấy vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Dù bố mẹ coi trọng con trai, nhưng cũng không phải là trọng nam khinh nữ, thậm chí vì là con gái út được sinh ra sau hai anh trai nên cô ấy còn được nuông chiều hơn.
Nếu không, chắc chắn cô ấy cũng không thể học hết cấp hai trong thời buổi con trai chỉ cần học hai ba năm, biết đọc biết viết là được. Ấy là còn chưa thi đậu cấp ba, chứ nếu không, cô ấy đã được lên huyện học cấp ba rồi, phải biết rằng, hai anh trai của cô ấy cũng chỉ học hết tiểu học.
Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc hai anh trai học hành không giỏi, thi không đậu cấp hai, còn cô ấy thì may mắn thi đậu. Nhưng cô ấy rất biết ơn bố mẹ, còn có các anh chị, cảm ơn họ đã luôn cho cô ấy đi học, không bắt cô ấy nghỉ học sớm để lấy chồng, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa với cô ấy đều đã yên bề gia thất.
Nhìn cuộc sống hôn nhân đầy sóng gió của bạn bè, cô ấy càng thêm biết ơn bố mẹ và các anh chị. Tuy rằng các chị dâu cũng có lúc than thở ngấm ngầm, nhưng chưa bao giờ làm ầm ĩ, nếu các chị mà làm ầm ĩ, thì cho dù bố mẹ có thương cô ấy đến mấy cũng không thể để cô ấy học hành đến nơi đến chốn.
Vì vậy, bây giờ cô ấy cũng đền đáp lại, ở nhà cố gắng làm việc nhiều hơn, để mọi người đi làm về có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi trưa cô ấy cũng trông chừng lũ trẻ, không cho chúng làm ồn, để bố mẹ có thể nằm nghỉ ngơi một lát, bây giờ cô ấy phải đi trông mấy con khỉ con này.
"Tối nay tôi lại đến tìm cậu, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé." Xuân Hạnh nói với cô trước khi đi.
Cô vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi tự đi được, cậu đừng chạy qua chạy lại nữa."
"Đợi tôi đến tìm cậu." Xuân Hạnh xua tay, rẽ ngoặt chạy đi.
Cô nhìn theo bóng lưng chạy xa dần của Xuân Hạnh, cho đến khi rẽ khuất bóng, cô mới quay người bước về phía nhà.
Về đến nhà, cô đặt bát lên bếp, rồi đi ra sân xem một vòng.
Nhà cô ở rìa làng, ngay dưới chân núi. Vì ông nội cô thời trẻ nuôi bò, chăn dê, để tiện nên đã cho xây nhà dưới chân núi, nhà gần nhất cách nhà cô cũng phải mấy chục mét.
Diệp Thư vội vàng húp thêm một ngụm canh, nuốt miếng bánh bao xuống.
Cô nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều ăn ngấu nghiến ngon lành, cô thật sự không muốn ăn, nuốt không trôi. Nhưng cô cũng biết, chỉ hai tháng nữa thôi, e là đến cái này cũng chẳng còn mà ăn.
Hạn hán sắp đến, chẳng bao lâu nữa nhà ăn tập thể cũng giải tán. Nghĩ đến đây, cô cũng chẳng còn tâm trạng nhìn người khác nữa, bèn bẻ vụn chiếc bánh bao, ngâm vào bát canh cải thảo cho mềm ra rồi miễn cưỡng ăn.
Ăn xong, Xuân Hạnh lại kéo cô về, đi cùng nhau một đoạn, đến ngã ba, Xuân Hạnh bảo cô về nhà nghỉ ngơi, còn cô ấy phải về xem bố mẹ đã về chưa, rồi chiều còn phải trông đứa cháu trai hai tuổi nhà anh hai. Dù không phải đi làm công, nhưng ngày thường Xuân Hạnh cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Nhà anh cả có ba đứa con, đứa lớn là con trai, mười tuổi, năm ngoái mới đi học lớp một. Đứa thứ hai là con gái, năm nay tám tuổi, chưa đi học, đứa út cũng là con trai, năm nay mới lên bốn. Nhà anh hai có hai đứa con, đứa lớn là con gái, năm nay năm tuổi, đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi. Ở nông thôn người ta tính tuổi mụ, cháu nó mới sinh nhật xong, đi còn chưa vững.
Ngày thường Xuân Hạnh phải chăm mấy đứa cháu, còn phải giặt giũ quần áo cho bố mẹ và bản thân.
Quần áo của anh chị thì không phải giặt, nhưng quần áo của mấy đứa cháu, có khi ban ngày chúng nghịch bẩn, Xuân Hạnh cũng tiện tay giặt luôn, bọn trẻ con nghịch ngợm, cơ bản ngày nào cũng phải giặt một thau to quần áo.
Thế nhưng Xuân Hạnh chẳng hề than vãn, so với những cô gái khác trong làng, cô ấy vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Dù bố mẹ coi trọng con trai, nhưng cũng không phải là trọng nam khinh nữ, thậm chí vì là con gái út được sinh ra sau hai anh trai nên cô ấy còn được nuông chiều hơn.
Nếu không, chắc chắn cô ấy cũng không thể học hết cấp hai trong thời buổi con trai chỉ cần học hai ba năm, biết đọc biết viết là được. Ấy là còn chưa thi đậu cấp ba, chứ nếu không, cô ấy đã được lên huyện học cấp ba rồi, phải biết rằng, hai anh trai của cô ấy cũng chỉ học hết tiểu học.
Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc hai anh trai học hành không giỏi, thi không đậu cấp hai, còn cô ấy thì may mắn thi đậu. Nhưng cô ấy rất biết ơn bố mẹ, còn có các anh chị, cảm ơn họ đã luôn cho cô ấy đi học, không bắt cô ấy nghỉ học sớm để lấy chồng, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa với cô ấy đều đã yên bề gia thất.
Nhìn cuộc sống hôn nhân đầy sóng gió của bạn bè, cô ấy càng thêm biết ơn bố mẹ và các anh chị. Tuy rằng các chị dâu cũng có lúc than thở ngấm ngầm, nhưng chưa bao giờ làm ầm ĩ, nếu các chị mà làm ầm ĩ, thì cho dù bố mẹ có thương cô ấy đến mấy cũng không thể để cô ấy học hành đến nơi đến chốn.
Vì vậy, bây giờ cô ấy cũng đền đáp lại, ở nhà cố gắng làm việc nhiều hơn, để mọi người đi làm về có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi trưa cô ấy cũng trông chừng lũ trẻ, không cho chúng làm ồn, để bố mẹ có thể nằm nghỉ ngơi một lát, bây giờ cô ấy phải đi trông mấy con khỉ con này.
"Tối nay tôi lại đến tìm cậu, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé." Xuân Hạnh nói với cô trước khi đi.
Cô vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi tự đi được, cậu đừng chạy qua chạy lại nữa."
"Đợi tôi đến tìm cậu." Xuân Hạnh xua tay, rẽ ngoặt chạy đi.
Cô nhìn theo bóng lưng chạy xa dần của Xuân Hạnh, cho đến khi rẽ khuất bóng, cô mới quay người bước về phía nhà.
Về đến nhà, cô đặt bát lên bếp, rồi đi ra sân xem một vòng.
Nhà cô ở rìa làng, ngay dưới chân núi. Vì ông nội cô thời trẻ nuôi bò, chăn dê, để tiện nên đã cho xây nhà dưới chân núi, nhà gần nhất cách nhà cô cũng phải mấy chục mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.