Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
Chương 8:
Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
03/08/2024
Ban đầu xây nhà ở nơi hẻo lánh này thứ nhất là vì gần núi, tiện cho việc chăn thả bò dê, lùa bò dê lên núi là ở nhà cũng nhìn thấy.
Thứ hai là để tránh làm phiền hàng xóm láng giềng, bởi vì bò dê mà nhiều thì mùi không phải dạng vừa.
Bởi vì ở gần chân núi nên tường rào rất cao, ít nhất là đứng từ ngoài tường cũng không nhìn thấy trong sân đang làm gì. Không giống như ở đời sau, tường rào của nhiều nhà chỉ cao hơn một mét, đứng từ đường cái cũng có thể nhìn thấy bạn đang làm gì trong sân.
Đây là điểm cô hài lòng nhất, dù sao là người hiện đại, ý thức về sự riêng tư rất cao.
Vì phải nuôi bò dê nên sân rất rộng, sân trước ước chừng phải được ba sào đất.
Sân cũng rất trống trải, ở giữa là lối đi lát đá phiến, hai bên đều là đất đã được cuốc xới, đây đều là đất bà nội cô dùng để trồng rau, chỉ là chưa kịp trồng thì bà đã qua đời.
Đi vòng ra sau vườn, vườn sau còn rộng hơn, gần nửa mẫu ruộng.
Nghe bà nội kể lại là đã gom hết đất thổ cư của nhà mình vào, hồi đó còn dựng liền hai cái chuồng, một cái nuôi dê, một cái nuôi bò.
Sau này ông nội mất, bà không nuôi nổi nhiều gia súc như vậy. Bán bò đi, chỉ giữ lại hai con dê.
Hai năm trước thành lập Công xã Nhân dân, bắt đầu ăn cơm tập thể, tất cả mọi thứ đều sung công quỹ. Mấy con dê cũng nộp lên, không còn bò dê, bà mới nhờ người ta dỡ chuồng củi ở sân trước rồi dỡ thêm một cái chuồng gia súc nữa, củi thì chất vào cái chuồng còn lại, như vậy sẽ có thêm không gian.
Sân trước trồng rau, sân sau trồng ngô và cao lương. Ngô, cao lương trong hầm chứa là từ đó mà ra.
Sát chân tường ở sân sau còn có một cái chuồng gà, nhưng chuồng gà trống không, hai con gà bên trong nguyên chủ đã cho người ta làm thịt, thết đãi bà con lối xóm đến giúp đỡ lúc bà mất.
Diệp Thư đi dạo một vòng rồi quay về phòng, cởi giày nằm trên giường gạch, tính toán cho cuộc sống sau này.
Ban đầu Diệp Thư định học hết cấp 3, nếu thi đỗ đại học thì đi học, học đại học được trợ cấp sinh hoạt, không phải lo lắng tiền sinh hoạt phí, tiết kiệm một chút là có thể sống sót.
Nếu không thi đỗ thì xem trong huyện có công việc gì phù hợp không, tốt nghiệp cấp 3 cũng đủ dùng rồi.
Bây giờ thì không được nữa, sắp tới là ba năm hạn hán, đến lúc đó có tiền cũng không mua được lương thực, trường học cũng không biết sẽ như thế nào, lương thực trong hầm chứa cũng không đủ để cô ăn đến khi tốt nghiệp.
Cô là một đứa trẻ mồ côi mà còn đi học, chắc chắn sẽ bị người ta để ý.
Người nông thôn tuy chất phác, nhưng đó là lúc cuộc sống dù có khổ nhưng vẫn sống được, con người đôi khi không phải sinh ra đã xấu, mà là bị cuộc sống bức bách, không còn cách nào khác, đành phải làm trái với lương tâm.
Nếu không đi học, vậy cô có thể làm gì?
Trong đầu nhớ lại những cuốn tiểu thuyết về thời đại này mà cô đã đọc, nói đến việc đồng áng thì cô hay nguyên chủ đều chưa làm bao giờ, nguyên chủ nhiều nhất chỉ là lúc nghỉ hè thì giúp bà chăn dê hoặc cắt cỏ cho lợn.
“Đúng rồi!” Cô có thể nói chuyện với đội trưởng, tiếp quản công việc chăn dê của bà. Diệp Thư vỗ đùi.
Vì bà có kinh nghiệm nuôi bò dê, cho nên sau khi Công xã Nhân dân thành lập thì bà chuyên phụ trách chăn dê, dọn dẹp chuồng dê, mỗi ngày được 5 công điểm.
Diệp Thư lại nghĩ, có những cuốn tiểu thuyết về thời đại này viết rằng, nếu gia đình thực sự khó khăn thì có thể nói chuyện rõ ràng với nhà trường, tự học ở nhà, đến lúc đó đến trường thi, cách này có thể thử, ngày mai cô sẽ đến trường tìm hiệu trưởng.
Diệp Thư nằm trên giường suy nghĩ miên man, không khỏi nghĩ, người ta xuyên không đều có kim chỉ nam, có dị năng, nếu không thì cũng có không gian gì đó, tại sao đến lượt cô thì lại chẳng có gì.
Người ta nói muốn ăn gì chỉ cần nghĩ trong đầu là trên tay sẽ xuất hiện, còn cô thì trong đầu nghĩ đến thịt nhưng trong miệng vẫn phải ăn bánh bao bột ngô của nhà ăn tập thể.
Thứ hai là để tránh làm phiền hàng xóm láng giềng, bởi vì bò dê mà nhiều thì mùi không phải dạng vừa.
Bởi vì ở gần chân núi nên tường rào rất cao, ít nhất là đứng từ ngoài tường cũng không nhìn thấy trong sân đang làm gì. Không giống như ở đời sau, tường rào của nhiều nhà chỉ cao hơn một mét, đứng từ đường cái cũng có thể nhìn thấy bạn đang làm gì trong sân.
Đây là điểm cô hài lòng nhất, dù sao là người hiện đại, ý thức về sự riêng tư rất cao.
Vì phải nuôi bò dê nên sân rất rộng, sân trước ước chừng phải được ba sào đất.
Sân cũng rất trống trải, ở giữa là lối đi lát đá phiến, hai bên đều là đất đã được cuốc xới, đây đều là đất bà nội cô dùng để trồng rau, chỉ là chưa kịp trồng thì bà đã qua đời.
Đi vòng ra sau vườn, vườn sau còn rộng hơn, gần nửa mẫu ruộng.
Nghe bà nội kể lại là đã gom hết đất thổ cư của nhà mình vào, hồi đó còn dựng liền hai cái chuồng, một cái nuôi dê, một cái nuôi bò.
Sau này ông nội mất, bà không nuôi nổi nhiều gia súc như vậy. Bán bò đi, chỉ giữ lại hai con dê.
Hai năm trước thành lập Công xã Nhân dân, bắt đầu ăn cơm tập thể, tất cả mọi thứ đều sung công quỹ. Mấy con dê cũng nộp lên, không còn bò dê, bà mới nhờ người ta dỡ chuồng củi ở sân trước rồi dỡ thêm một cái chuồng gia súc nữa, củi thì chất vào cái chuồng còn lại, như vậy sẽ có thêm không gian.
Sân trước trồng rau, sân sau trồng ngô và cao lương. Ngô, cao lương trong hầm chứa là từ đó mà ra.
Sát chân tường ở sân sau còn có một cái chuồng gà, nhưng chuồng gà trống không, hai con gà bên trong nguyên chủ đã cho người ta làm thịt, thết đãi bà con lối xóm đến giúp đỡ lúc bà mất.
Diệp Thư đi dạo một vòng rồi quay về phòng, cởi giày nằm trên giường gạch, tính toán cho cuộc sống sau này.
Ban đầu Diệp Thư định học hết cấp 3, nếu thi đỗ đại học thì đi học, học đại học được trợ cấp sinh hoạt, không phải lo lắng tiền sinh hoạt phí, tiết kiệm một chút là có thể sống sót.
Nếu không thi đỗ thì xem trong huyện có công việc gì phù hợp không, tốt nghiệp cấp 3 cũng đủ dùng rồi.
Bây giờ thì không được nữa, sắp tới là ba năm hạn hán, đến lúc đó có tiền cũng không mua được lương thực, trường học cũng không biết sẽ như thế nào, lương thực trong hầm chứa cũng không đủ để cô ăn đến khi tốt nghiệp.
Cô là một đứa trẻ mồ côi mà còn đi học, chắc chắn sẽ bị người ta để ý.
Người nông thôn tuy chất phác, nhưng đó là lúc cuộc sống dù có khổ nhưng vẫn sống được, con người đôi khi không phải sinh ra đã xấu, mà là bị cuộc sống bức bách, không còn cách nào khác, đành phải làm trái với lương tâm.
Nếu không đi học, vậy cô có thể làm gì?
Trong đầu nhớ lại những cuốn tiểu thuyết về thời đại này mà cô đã đọc, nói đến việc đồng áng thì cô hay nguyên chủ đều chưa làm bao giờ, nguyên chủ nhiều nhất chỉ là lúc nghỉ hè thì giúp bà chăn dê hoặc cắt cỏ cho lợn.
“Đúng rồi!” Cô có thể nói chuyện với đội trưởng, tiếp quản công việc chăn dê của bà. Diệp Thư vỗ đùi.
Vì bà có kinh nghiệm nuôi bò dê, cho nên sau khi Công xã Nhân dân thành lập thì bà chuyên phụ trách chăn dê, dọn dẹp chuồng dê, mỗi ngày được 5 công điểm.
Diệp Thư lại nghĩ, có những cuốn tiểu thuyết về thời đại này viết rằng, nếu gia đình thực sự khó khăn thì có thể nói chuyện rõ ràng với nhà trường, tự học ở nhà, đến lúc đó đến trường thi, cách này có thể thử, ngày mai cô sẽ đến trường tìm hiệu trưởng.
Diệp Thư nằm trên giường suy nghĩ miên man, không khỏi nghĩ, người ta xuyên không đều có kim chỉ nam, có dị năng, nếu không thì cũng có không gian gì đó, tại sao đến lượt cô thì lại chẳng có gì.
Người ta nói muốn ăn gì chỉ cần nghĩ trong đầu là trên tay sẽ xuất hiện, còn cô thì trong đầu nghĩ đến thịt nhưng trong miệng vẫn phải ăn bánh bao bột ngô của nhà ăn tập thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.