Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư

Chương 22: A

Vương Điềm Điềm

20/11/2024

“Nếu có Văn Văn ở đây thì tốt rồi, còn có thể dạy tớ, trước đây nếu không phải mỗi kiểm tra cậu đều phụ đạo cho tớ, có lẽ tớ sẽ bị đánh liên tục đấy.”

Cao Xuân Hà nói đến đây, lại thở dài một hơi. Chỉ có thể nghĩ như vậy trong lòng, khoảng một năm trước cô đã từng đến nhà Tô Văn Văn, lúc đó mẹ Tô Văn Văn đi thăm người thân trong quân đội, cô đã được chứng kiến bộ mặt của bà nội Tô. Bà ta vốn đã rất bất mãn với việc Tô Văn Văn đi học, bây giờ mọi chuyện trở thành như thế này, bà ta làm sao có thể cho cô đi học được.

“Cậu một mình đến ăn cơm à?” Tô Văn Văn thấy cô ấy chỉ mãi nói chuyện với mình, cũng không gọi món, cô mới hỏi một câu.

Đây là bạn của nguyên chủ, trong ký ức ấy người này đối xử với nguyên chủ rất tốt, nhưng dù sao bây giờ cô cũng không phải là nguyên chủ, nên khi giao tiếp cũng không được tự nhiên như vậy.

“Ừ, cậu đợi tớ một chút, tớ đi gọi món, chúng ta phải nói chuyện thật nhiều mới được, không gặp lâu như vậy rồi, cũng không biết lần sau là khi nào, khó khăn lắm tớ mới gặp được một lần, cậu không được đi đâu đấy.”

Cao Xuân Hà nhìn mâm cơm đã vơi đi một phần nhỏ, sau đó tự mình ra quầy gọi thêm một đĩa cá kho và một phần sủi cảo.

Tô Văn Văn nghĩ bản thân cũng không có việc gì, bèn dừng lại đợi Cao Xuân Hà, tiện thể tìm hiểu thêm về thế giới này.

Thị trấn này cũng chẳng chỗ nào để đi dạo, nhưng đi hết cũng chỉ thấy vài cửa hàng, xe bò của làng phải đến chiều mới quay về, so với việc đi bộ, cô vẫn chọn xe bò. Tuy ngồi xe bò không thoải mái, nhưng nếu đi bộ, có lẽ cô sẽ mất nửa cái mạng mất.

Trước đây, cô gần như không vận động, đi đâu cũng có xe, mỗi lần đi bộ chưa được bao lâu thì chân đã chịu không nổi.

Đợi cá kho và sủi cảo được mang lên, Cao Xuân Hà vừa ăn vừa kể cho cô nghe những chuyện xảy ra gần đây.

Tô Văn Văn nhìn đĩa thịt kho tàu còn lại một nửa trên bàn, đẩy về phía Cao Xuân Hà, chô cô ấy ăn.



“Xuân Hà, chỗ thịt này tớ còn một nửa, cậu ăn đi, tớ no rồi, không ăn nổi nữa.”

Cao Xuân Hà vội vàng từ chối, nói gì cũng không chịu ăn thịt kho tàu mà Tô Văn Văn gọi.

Thời buổi này lương thực rất quý giá, huống chi đây là thịt kho tàu, sao có thể ăn không hết được chứ còn nếu thật sự ăn không hết vẫn có thể gói mang về.

Bây giờ nhà nào cũng khó khăn, bố mẹ Văn Văn mất rồi, chắc chắn bây giờ cô cũng sống không tốt, biết đâu bữa thịt này là cô dành dụm đã lâu mới được ăn, cô ấy không thể ăn của cô được.

“Không cần đâu, Văn Văn ăn không hết thì có thể gói mang về. Tớ gọi nhiều món thế này ăn xong cũng no rồi, tớ còn sợ bản thân ăn không hết lại lãng phí đây, dù sao cũng không mang theo hộp đựng.”

Tô Văn Văn thấy cô ấy kiên quyết như vậy nữa cũng không nói gì nữa, xem ra người bạn này của nguyên chủ cũng khá tốt.

Lấy hộp cơm nhôm từ trong ba lô ra, cô vừa gói đồ ăn vừa trò chuyện với Cao Xuân Hà. Từ miệng cô ấy, cô cũng hiểu thêm nhiều tin tức về thời đại này.

Cũng gần giống với những gì cô đã tìm hiểu trước đó, cái gì cũng phải mua bằng tem phiếu, hơn nữa nghe nói năm nay mùa màng thất bát, chắc chắn nhiều người sẽ lại phải chịu đói.

Cao Xuân Hà nói nhà cô ấy đã tìm được việc cho cô, là công việc ở nhà máy thực phẩm của huyện, đến lúc tốt nghiệp cấp ba là cô có thể đi làm, mẹ cô ấy chính là chủ nhiệm của nhà máy thực phẩm.

Hai người trò chuyện khoảng một tiếng đồng hồ, đến khi quán cơm quốc doanh đông khách hơn, hai người mới rời đi. Lần này Cao Xuân Hà ra ngoài là để đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa. Gia đình cô ấy điều kiện khá tốt, bố mẹ đều suốt ngày bận rộn, không mấy khi quan tâm đến cô ấy, tự nấu ăn cũng không ngon, nên thỉnh thoảng cô ấy cũng ra ngoài đổi món.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook