Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư
Chương 25: A
Vương Điềm Điềm
20/11/2024
Chủ đề tán gẫu của mấy cô thím này không phải là nhà ai lại sinh con trai, thì là con cái nhà ai giỏi giang làm công nhân tạm thời ở thành phố, nghe nói sắp được chuyển chính thức.
Tóm lại đều là một số chuyện xảy ra gần đây trong làng, Tô Văn Văn dù sao cũng rảnh rỗi, nghe cho đỡ buồn, như vậy cũng có thể hiểu rõ hơn về những chuyện xảy ra trong làng này.
Càng nghe về sau, cô càng không nhịn được phải tặc lưỡi, mấy cô thím này sao cái gì cũng biết, ngay cả một số chuyện riêng tư xảy ra trong nhà người khác cũng có thể dò la được, thật không thể không khâm phục.
Thời gian trôi qua cũng nhanh như vậy, dường như không bao lâu sau, xe bò đã đầy người, cũng chậm rãi hướng về phía trong làng.
Tô Văn Văn cầm đồ của mình sắp về đến nhà, bên cạnh đột nhiên chạy tới một bóng người tròn vo, còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã trực tiếp đâm vào cô.
Tô Văn Văn nhất thời không chú ý, bản thân cùng với đồ trên tay đều trực tiếp ngã xuống đất.
“Con bé phá gia chi tử này, có phải chị lén lút lấy tiền của tôi đi mua đồ hay không, tôi nói cho chị biết, những thứ này sau này đều là của tôi, thứ không bố không mẹ như chị còn dám lén lấy, xem tôi có mách bà nội, để bà ấy đánh chị hay không.”
Người nói lời này là con của chú hai Tô, Tô Tiểu Bảo, năm nay mới mười tuổi, cả người trông tròn vo, vừa nhìn là biết không bao giờ thiếu ăn.
Hơn nữa nhìn bộ dạng nói chuyện của cậu ta bây giờ, thằng nhãi ranh này, không dạy dỗ một chút còn tưởng cô vẫn giống như nguyên chủ trước đây, dễ bắt nạt, trước đây cậu ta đã bắt nạt nguyên chủ không ít.
Lúc đầu khi bố mẹ nguyên chủ còn sống, cậu ta còn biết kiềm chế một chút, đợi bố mẹ nguyên chủ đi rồi, dựa vào việc được bà nội Tô cưng chiều, cậu ta bắt nguyên chủ giặt quần áo cho cậu ta, lục lọi phòng của nguyên chủ, thứ gì cậu ta thích đều bị trực tiếp lấy đi.
Hơn nữa sau đó mẹ cậu ta cứ luôn thì thầm bên tai cậu ta, nói cậu ta là cháu trai nhà họ Tô, sau này tất cả mọi thứ trong nhà đều phải là của cậu ta, hơn nữa Lý Trân Hoa chỉ sinh ra một đứa con gái phá gia chi tử, sau này cứ tìm đại một nhà nào đó gả đi kiếm tiền sính lễ cho cậu ta cưới vợ là được rồi.
“Đồ con gái thất bại, tôi đang nói chuyện với chị đấy? Hôm qua bà nội và mẹ tôi đã nói chị lấy tiền của tôi, hôm nay lại cầm tiền của tôi đi mua đồ, mau giao hết tiền ra đây.”
Tô Đại Bảo vừa nói vừa nhìn chằm chằm miếng thịt dưới đất, cậu ta đã lâu lắm rồi không được ăn thịt, mỗi lần muốn ăn, bà nội Tô đều nói phải để dành ăn Tết.
Bản thân cậu ta mỗi ngày chỉ được ăn trứng gà, nhưng cô mới dọn ra chưa được bao lâu đã mua được thịt rồi, lại còn là thịt mỡ mà cậu ta thích nhất.
Tô Văn Văn ghét nhất loại nhãi ranh như thế này, hơn nữa bản thân cô vừa mới ngã xuống đất, đồ đạc cái thứ không nói tới. Mông cô còn chưa hết đau, bây giờ lại ngã xuống đất, xem ra không dạy dỗ cậu ta một bài học, cậu ta sẽ thật sự coi cô là Ninja Rùa.
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Đại Bảo, úp cái nắp chậu xuống đầu cậu ta, sau đó nhấc bổng cậu ta lên rồi đánh xuống mông cậu ta, từng cú đánh cô đều dùng hết mười phần sức lực.
Vừa hay cô mới ăn no, chưa có chỗ xả sức.
“Á… Đồ con gái thất bại, chị dám đánh tôi… Á… Chị coi chừng… Tôi sẽ mách bà nội, lúc đó sẽ cho chị đẹp mặt.”
Tô Đại Bảo dù đang bị cô đánh, nhưng lời nói vẫn rất ngông cuồng, giọng điệu lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Tóm lại đều là một số chuyện xảy ra gần đây trong làng, Tô Văn Văn dù sao cũng rảnh rỗi, nghe cho đỡ buồn, như vậy cũng có thể hiểu rõ hơn về những chuyện xảy ra trong làng này.
Càng nghe về sau, cô càng không nhịn được phải tặc lưỡi, mấy cô thím này sao cái gì cũng biết, ngay cả một số chuyện riêng tư xảy ra trong nhà người khác cũng có thể dò la được, thật không thể không khâm phục.
Thời gian trôi qua cũng nhanh như vậy, dường như không bao lâu sau, xe bò đã đầy người, cũng chậm rãi hướng về phía trong làng.
Tô Văn Văn cầm đồ của mình sắp về đến nhà, bên cạnh đột nhiên chạy tới một bóng người tròn vo, còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã trực tiếp đâm vào cô.
Tô Văn Văn nhất thời không chú ý, bản thân cùng với đồ trên tay đều trực tiếp ngã xuống đất.
“Con bé phá gia chi tử này, có phải chị lén lút lấy tiền của tôi đi mua đồ hay không, tôi nói cho chị biết, những thứ này sau này đều là của tôi, thứ không bố không mẹ như chị còn dám lén lấy, xem tôi có mách bà nội, để bà ấy đánh chị hay không.”
Người nói lời này là con của chú hai Tô, Tô Tiểu Bảo, năm nay mới mười tuổi, cả người trông tròn vo, vừa nhìn là biết không bao giờ thiếu ăn.
Hơn nữa nhìn bộ dạng nói chuyện của cậu ta bây giờ, thằng nhãi ranh này, không dạy dỗ một chút còn tưởng cô vẫn giống như nguyên chủ trước đây, dễ bắt nạt, trước đây cậu ta đã bắt nạt nguyên chủ không ít.
Lúc đầu khi bố mẹ nguyên chủ còn sống, cậu ta còn biết kiềm chế một chút, đợi bố mẹ nguyên chủ đi rồi, dựa vào việc được bà nội Tô cưng chiều, cậu ta bắt nguyên chủ giặt quần áo cho cậu ta, lục lọi phòng của nguyên chủ, thứ gì cậu ta thích đều bị trực tiếp lấy đi.
Hơn nữa sau đó mẹ cậu ta cứ luôn thì thầm bên tai cậu ta, nói cậu ta là cháu trai nhà họ Tô, sau này tất cả mọi thứ trong nhà đều phải là của cậu ta, hơn nữa Lý Trân Hoa chỉ sinh ra một đứa con gái phá gia chi tử, sau này cứ tìm đại một nhà nào đó gả đi kiếm tiền sính lễ cho cậu ta cưới vợ là được rồi.
“Đồ con gái thất bại, tôi đang nói chuyện với chị đấy? Hôm qua bà nội và mẹ tôi đã nói chị lấy tiền của tôi, hôm nay lại cầm tiền của tôi đi mua đồ, mau giao hết tiền ra đây.”
Tô Đại Bảo vừa nói vừa nhìn chằm chằm miếng thịt dưới đất, cậu ta đã lâu lắm rồi không được ăn thịt, mỗi lần muốn ăn, bà nội Tô đều nói phải để dành ăn Tết.
Bản thân cậu ta mỗi ngày chỉ được ăn trứng gà, nhưng cô mới dọn ra chưa được bao lâu đã mua được thịt rồi, lại còn là thịt mỡ mà cậu ta thích nhất.
Tô Văn Văn ghét nhất loại nhãi ranh như thế này, hơn nữa bản thân cô vừa mới ngã xuống đất, đồ đạc cái thứ không nói tới. Mông cô còn chưa hết đau, bây giờ lại ngã xuống đất, xem ra không dạy dỗ cậu ta một bài học, cậu ta sẽ thật sự coi cô là Ninja Rùa.
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Đại Bảo, úp cái nắp chậu xuống đầu cậu ta, sau đó nhấc bổng cậu ta lên rồi đánh xuống mông cậu ta, từng cú đánh cô đều dùng hết mười phần sức lực.
Vừa hay cô mới ăn no, chưa có chỗ xả sức.
“Á… Đồ con gái thất bại, chị dám đánh tôi… Á… Chị coi chừng… Tôi sẽ mách bà nội, lúc đó sẽ cho chị đẹp mặt.”
Tô Đại Bảo dù đang bị cô đánh, nhưng lời nói vẫn rất ngông cuồng, giọng điệu lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.