Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư
Chương 26: A
Vương Điềm Điềm
20/11/2024
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có ba cậu ta đánh cậu ta, Lý Quế Phân và bà nội Tô còn cưng chiều cậu ta không hết, sợ cậu ta đụng chạm té ngã, làm sao có thể đánh cậu ta được.
“Ngoài mách bà nội ra, em còn biết làm gì nữa không?”
Tô Văn Văn mỉa mai cậu ta có chuyện gì cũng chỉ biết đi tìm bà nội Tô, ngoài việc đó ra thì chẳng biết làm gì nữa. Còn nhỏ tuổi mà đã học thói xấu của bố mẹ mình rồi.
Chú hai và dì hai của nguyên chủ cứ hễ nhà mình có chuyện gì là lại thêm mắm dặm muối kể với bà nội Tô, vốn dĩ bà nội Tô đã vì chuyện mẹ nguyên chủ chỉ sinh được một đứa con gái nên đã ngấm ngầm kiếm chuyện từ lâu, bây giờ có người thêm thắc dẫn đến mọi chuyện càng ngày càng quá đáng.
“Mau thả tôi xuống! Chị ăn trộm đồ của tôi, bây giờ còn đánh tôi, chị điên rồi à!”
Tô Đại Bảo vừa nói vừa giãy giụa kịch liệt, vừa hay cô cũng đánh mệt rồi, lập tức buông tay ra, Tô Đại Bảo không ngờ cô lại thả mình xuống như vậy, cả khuôn mặt úp thẳng xuống đất.
Tô Đại Bảo chưa từng bị bắt nạt như vậy, cứ nằm sấp dưới đất khóc ầm lên, bụi đất dính khắp người, trông bẩn thỉu đến không nỡ nhìn.
“Nhớ kỹ, bố mẹ em vô dụng, cái gì cũng không có, chẳng phải là đồ của bố mẹ chị bây giờ đều là của em sao, lần sau còn nói như vậy nữa, coi chừng chị đánh chết em đấy.”
Tô Văn Văn nói xong còn vung tay về phía Tô Đại Bảo, Tô Đại Bảo nhìn thấy động tác của Tô Văn Văn, thì cũng mặc kệ khóc lóc, nghĩ đến mông vẫn còn đau, cậu ta vội vàng dùng tay che mông, sợ Tô Văn Văn lại đánh tiếp.
Cậu ta cũng không biết tại sao, bây giờ Tô Văn Văn này lại dám đánh cậu ta, nhưng đầu óc cậu ta cũng không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy bây giờ không thể bị đánh thêm nữa, nên cũng không dám càng quấy như trước nữa.
Đợi cậu ta gọi cứu binh đến, xem cậu ta xử lý con người thất bại này như thế nào.
Tô Văn Văn nói xong câu đó, cũng không quan tâm Tô Đại Bảo nữa, cậu ta muốn úp mặt xuống đất thì cứ việc úp.
Cô nhặt những thứ vừa rơi xuống đất và cái nắp chậu trên đầu Tô Đại Bảo lên, sau đó đi thẳng về nhà.
Lúc nãy cô ra tay, xung quanh không có bất kỳ ai, vừa hay thuận tiện cho cô, nếu không bị người ta nhìn thấy, bọn họ lại nói cô bắt nạt trẻ con.
Dù sao chỗ cô đánh cũng chỉ đau một chút, không nhìn thấy vết thương gì, lúc nãy ngã xuống đất cũng không xa, đến lúc đó cô không thừa nhận thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ cô.
Trong thôn này ai mà không biết cháu trai nhà họ Tô được cưng chiều vô pháp vô thiên, không ít lần bắt nạt trẻ con trong thôn, mỗi lần phụ huynh đến nói chuyện cũng đều tỏ vẻ vô lại. Bây giờ cô dạy cho cậu ta một bài học, những phụ huynh đó còn vỗ tay hoan hô không kịp, còn quan tâm là ai đánh ai nữa?
Tô Văn Văn về đến nhà, đem những thứ vừa rơi xuống đất bỏ vào không gian, sau khi rửa sạch sẽ mới lấy ra đặt lên bàn.
Chỗ lấy nước gần đây cũng phải đi một cây số, nếu mỗi ngày cô đều đi một đoạn đường xa, tay còn phải xách nước, như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng cô.
Thật sự là không muốn đi gánh nước, nhưng mỗi ngày không gánh nước cũng không được, xem ra vẫn phải nhanh chóng kiếm tiền, vẫn phải tranh thủ thời gian đi một chuyến đến huyện thành tìm hiểu xem có việc gì có thể làm ở nhà, không cần phải mỗi ngày phải đi làm hay không.
Đến lúc kiếm được tiền thì đào một cái giếng gần đây, căn nhà rách nát này cũng phải sửa lại. Trong không gian của cô còn rất nhiều vàng và vật tư, lấy ra đổi tiền cũng được, chỉ là cần một cái cớ để dùng tiền mà thôi.
“Ngoài mách bà nội ra, em còn biết làm gì nữa không?”
Tô Văn Văn mỉa mai cậu ta có chuyện gì cũng chỉ biết đi tìm bà nội Tô, ngoài việc đó ra thì chẳng biết làm gì nữa. Còn nhỏ tuổi mà đã học thói xấu của bố mẹ mình rồi.
Chú hai và dì hai của nguyên chủ cứ hễ nhà mình có chuyện gì là lại thêm mắm dặm muối kể với bà nội Tô, vốn dĩ bà nội Tô đã vì chuyện mẹ nguyên chủ chỉ sinh được một đứa con gái nên đã ngấm ngầm kiếm chuyện từ lâu, bây giờ có người thêm thắc dẫn đến mọi chuyện càng ngày càng quá đáng.
“Mau thả tôi xuống! Chị ăn trộm đồ của tôi, bây giờ còn đánh tôi, chị điên rồi à!”
Tô Đại Bảo vừa nói vừa giãy giụa kịch liệt, vừa hay cô cũng đánh mệt rồi, lập tức buông tay ra, Tô Đại Bảo không ngờ cô lại thả mình xuống như vậy, cả khuôn mặt úp thẳng xuống đất.
Tô Đại Bảo chưa từng bị bắt nạt như vậy, cứ nằm sấp dưới đất khóc ầm lên, bụi đất dính khắp người, trông bẩn thỉu đến không nỡ nhìn.
“Nhớ kỹ, bố mẹ em vô dụng, cái gì cũng không có, chẳng phải là đồ của bố mẹ chị bây giờ đều là của em sao, lần sau còn nói như vậy nữa, coi chừng chị đánh chết em đấy.”
Tô Văn Văn nói xong còn vung tay về phía Tô Đại Bảo, Tô Đại Bảo nhìn thấy động tác của Tô Văn Văn, thì cũng mặc kệ khóc lóc, nghĩ đến mông vẫn còn đau, cậu ta vội vàng dùng tay che mông, sợ Tô Văn Văn lại đánh tiếp.
Cậu ta cũng không biết tại sao, bây giờ Tô Văn Văn này lại dám đánh cậu ta, nhưng đầu óc cậu ta cũng không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy bây giờ không thể bị đánh thêm nữa, nên cũng không dám càng quấy như trước nữa.
Đợi cậu ta gọi cứu binh đến, xem cậu ta xử lý con người thất bại này như thế nào.
Tô Văn Văn nói xong câu đó, cũng không quan tâm Tô Đại Bảo nữa, cậu ta muốn úp mặt xuống đất thì cứ việc úp.
Cô nhặt những thứ vừa rơi xuống đất và cái nắp chậu trên đầu Tô Đại Bảo lên, sau đó đi thẳng về nhà.
Lúc nãy cô ra tay, xung quanh không có bất kỳ ai, vừa hay thuận tiện cho cô, nếu không bị người ta nhìn thấy, bọn họ lại nói cô bắt nạt trẻ con.
Dù sao chỗ cô đánh cũng chỉ đau một chút, không nhìn thấy vết thương gì, lúc nãy ngã xuống đất cũng không xa, đến lúc đó cô không thừa nhận thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ cô.
Trong thôn này ai mà không biết cháu trai nhà họ Tô được cưng chiều vô pháp vô thiên, không ít lần bắt nạt trẻ con trong thôn, mỗi lần phụ huynh đến nói chuyện cũng đều tỏ vẻ vô lại. Bây giờ cô dạy cho cậu ta một bài học, những phụ huynh đó còn vỗ tay hoan hô không kịp, còn quan tâm là ai đánh ai nữa?
Tô Văn Văn về đến nhà, đem những thứ vừa rơi xuống đất bỏ vào không gian, sau khi rửa sạch sẽ mới lấy ra đặt lên bàn.
Chỗ lấy nước gần đây cũng phải đi một cây số, nếu mỗi ngày cô đều đi một đoạn đường xa, tay còn phải xách nước, như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng cô.
Thật sự là không muốn đi gánh nước, nhưng mỗi ngày không gánh nước cũng không được, xem ra vẫn phải nhanh chóng kiếm tiền, vẫn phải tranh thủ thời gian đi một chuyến đến huyện thành tìm hiểu xem có việc gì có thể làm ở nhà, không cần phải mỗi ngày phải đi làm hay không.
Đến lúc kiếm được tiền thì đào một cái giếng gần đây, căn nhà rách nát này cũng phải sửa lại. Trong không gian của cô còn rất nhiều vàng và vật tư, lấy ra đổi tiền cũng được, chỉ là cần một cái cớ để dùng tiền mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.