Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư
Chương 32: A
Vương Điềm Điềm
20/11/2024
Tô Văn Văn đi loanh quanh trong núi sâu gần một tiếng đồng hồ, thấy khoảng đất trống trong không gian đã chất đầy một đống, ước chừng thêm mười nhà kho củi cũng có thể chất hết, cô mới dừng tay.
Cô nhặt củi rất dễ dàng, trong núi sâu ít người đến, cho nên có rất nhiều cây khô chất đống không ai nhặt, điều này rất có lợi cho Tô Văn Văn, phàm khi cô nhìn thấy bất cứ cây khô nào, Tô Văn Văn đều dùng ý thức thu vào không gian.
Đừng hỏi tại sao cô không tìm thảo dược và quả chín trong núi sâu.
Bởi vì cô cũng không nhận ra.
Tô Văn Văn vừa rồi lúc nhặt củi, đã nhìn quanh quất trong núi, đồ vật bên trong có thể nhận ra cô, nhưng cô thật sự không nhận ra cái nào cả.
Đợi cô nhặt củi xong, mới nhớ ra trước kia bản thân mua thảo dược có mua cả cuốn bách khoa toàn thư hình ảnh thảo dược Trung Hoa, vội vàng dùng ý thức lấy ra từ không gian.
Bây giờ mới mười một giờ, cô cũng không định về sớm như vậy, buổi trưa trực tiếp ăn cơm trong không gian, đợi đến chiều rồi về.
Tô Văn Văn nhìn quanh bốn phía, tìm được một khu rừng phủ đầy lá rụng, lấy từ trong không gian ra một cái đệm rồi lót dưới mông.
Cô vốn định lấy ra một cái ghế xích đu, ngồi trực tiếp trên ghế nằm dài thoải mái biết bao, nhưng lỡ có người đi qua thì lại không dễ giải thích.
Cô khá thích ở trong rừng cây này, tâm tình đều tốt lên không ít, nên cũng không định vào không gian đọc sách.
Từ khi uống linh tuyền trong không gian, cô phát hiện thứ này rất tốt cho cơ thể, nên cô toàn uống linh tuyền trong không gian.
Trí nhớ của cô cũng ngày càng tốt hơn, nhưng cũng không đến mức thần kỳ, đạt đến cảnh nhìn một lần là nhớ hết.
Bây giờ tự mình xem một quyển sách chỉ cần xem đi xem lại bốn năm lần là có thể nhớ được, hơn nữa còn là nhớ mãi không quên.
Cô xem rất nhanh, cơ bản chỉ lướt qua hình ảnh và tên gọi, chưa đến nửa tiếng đã xem xong một quyển sách dày bốn lần.
Tô Văn Văn xem gần xong rồi, xoa xoa tay chuẩn bị làm một trận lớn, lúc này bụng lại phát ra tiếng kháng nghị.
Buổi sáng cô ăn một quả trứng chiên, một cái bánh mì kẹp cùng một cốc sữa. Không ngờ bây giờ lại đói nhanh như vậy.
Nhưng lúc này cô vẫn còn đang hăng hái, trực tiếp lấy từ trong không gian ra một cái bánh nướng, vừa đi vừa ăn.
Quả nhiên là núi sâu ít người lui tới, tài nguyên rất phong phú, Tô Văn Văn đi chưa được bao lâu đã nhìn thấy một bụi tam thất nhỏ cách đó không xa.
Tam thất lúc này đã chín, những cây này cao khoảng 30cm, hình dạng lá giống hình trái tim, mép có răng cưa, thân rễ rất to.
Tô Văn Văn lấy từ trong không gian ra một cái cuốc nhỏ, cẩn thận đào một cây tam thất, lúc này thời gian vừa đúng, tam thất đang ở thời kỳ chín tới, quả ở trên có màu đỏ, cây mà Tô Văn Văn đào có tổng cộng ba hạt đỏ.
Tam thất vừa đào lên có rất nhiều râu dài, hình dạng dài, trông hơi giống củ cải, lại nhìn rất giống nhân sâm.
Tam thất và nhân sâm cùng thuộc một họ thực vật, nên hình dáng bên ngoài rất giống nhau.
Tô Văn Văn chỉ đào một cây rồi thôi, cắm cây tam thất vừa đào được vào đất đã xới sẵn, hôm qua cô để dành hai mẫu đất để trồng thảo dược, vừa đúng lúc trồng, cây đào được ở ngoài và hạt giống mua trước đó chắc chắn là có sự khác biệt.
Đa số thảo dược hiện đại đều là trồng nhân tạo, rất ít khi mua được thảo dược hoang dã, hơn nữa giá cả của thảo dược hoang dã so với thảo dược trồng đắt hơn không ít. Đương nhiên có rất nhiều người đi đào, nên dẫn đến thảo dược hoang dã ngày càng ít, thậm chí có một số loại thảo dược hoang dã gần như tuyệt chủng.
Cô nhặt củi rất dễ dàng, trong núi sâu ít người đến, cho nên có rất nhiều cây khô chất đống không ai nhặt, điều này rất có lợi cho Tô Văn Văn, phàm khi cô nhìn thấy bất cứ cây khô nào, Tô Văn Văn đều dùng ý thức thu vào không gian.
Đừng hỏi tại sao cô không tìm thảo dược và quả chín trong núi sâu.
Bởi vì cô cũng không nhận ra.
Tô Văn Văn vừa rồi lúc nhặt củi, đã nhìn quanh quất trong núi, đồ vật bên trong có thể nhận ra cô, nhưng cô thật sự không nhận ra cái nào cả.
Đợi cô nhặt củi xong, mới nhớ ra trước kia bản thân mua thảo dược có mua cả cuốn bách khoa toàn thư hình ảnh thảo dược Trung Hoa, vội vàng dùng ý thức lấy ra từ không gian.
Bây giờ mới mười một giờ, cô cũng không định về sớm như vậy, buổi trưa trực tiếp ăn cơm trong không gian, đợi đến chiều rồi về.
Tô Văn Văn nhìn quanh bốn phía, tìm được một khu rừng phủ đầy lá rụng, lấy từ trong không gian ra một cái đệm rồi lót dưới mông.
Cô vốn định lấy ra một cái ghế xích đu, ngồi trực tiếp trên ghế nằm dài thoải mái biết bao, nhưng lỡ có người đi qua thì lại không dễ giải thích.
Cô khá thích ở trong rừng cây này, tâm tình đều tốt lên không ít, nên cũng không định vào không gian đọc sách.
Từ khi uống linh tuyền trong không gian, cô phát hiện thứ này rất tốt cho cơ thể, nên cô toàn uống linh tuyền trong không gian.
Trí nhớ của cô cũng ngày càng tốt hơn, nhưng cũng không đến mức thần kỳ, đạt đến cảnh nhìn một lần là nhớ hết.
Bây giờ tự mình xem một quyển sách chỉ cần xem đi xem lại bốn năm lần là có thể nhớ được, hơn nữa còn là nhớ mãi không quên.
Cô xem rất nhanh, cơ bản chỉ lướt qua hình ảnh và tên gọi, chưa đến nửa tiếng đã xem xong một quyển sách dày bốn lần.
Tô Văn Văn xem gần xong rồi, xoa xoa tay chuẩn bị làm một trận lớn, lúc này bụng lại phát ra tiếng kháng nghị.
Buổi sáng cô ăn một quả trứng chiên, một cái bánh mì kẹp cùng một cốc sữa. Không ngờ bây giờ lại đói nhanh như vậy.
Nhưng lúc này cô vẫn còn đang hăng hái, trực tiếp lấy từ trong không gian ra một cái bánh nướng, vừa đi vừa ăn.
Quả nhiên là núi sâu ít người lui tới, tài nguyên rất phong phú, Tô Văn Văn đi chưa được bao lâu đã nhìn thấy một bụi tam thất nhỏ cách đó không xa.
Tam thất lúc này đã chín, những cây này cao khoảng 30cm, hình dạng lá giống hình trái tim, mép có răng cưa, thân rễ rất to.
Tô Văn Văn lấy từ trong không gian ra một cái cuốc nhỏ, cẩn thận đào một cây tam thất, lúc này thời gian vừa đúng, tam thất đang ở thời kỳ chín tới, quả ở trên có màu đỏ, cây mà Tô Văn Văn đào có tổng cộng ba hạt đỏ.
Tam thất vừa đào lên có rất nhiều râu dài, hình dạng dài, trông hơi giống củ cải, lại nhìn rất giống nhân sâm.
Tam thất và nhân sâm cùng thuộc một họ thực vật, nên hình dáng bên ngoài rất giống nhau.
Tô Văn Văn chỉ đào một cây rồi thôi, cắm cây tam thất vừa đào được vào đất đã xới sẵn, hôm qua cô để dành hai mẫu đất để trồng thảo dược, vừa đúng lúc trồng, cây đào được ở ngoài và hạt giống mua trước đó chắc chắn là có sự khác biệt.
Đa số thảo dược hiện đại đều là trồng nhân tạo, rất ít khi mua được thảo dược hoang dã, hơn nữa giá cả của thảo dược hoang dã so với thảo dược trồng đắt hơn không ít. Đương nhiên có rất nhiều người đi đào, nên dẫn đến thảo dược hoang dã ngày càng ít, thậm chí có một số loại thảo dược hoang dã gần như tuyệt chủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.