Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 15:
Thiển Hạ Miêu
12/12/2024
Lưu Y Sinh quay sang nhìn Liễu Tinh Hòa, lo lắng nắm chặt đôi tay đang run rẩy của cô.
Nước mắt long lanh đọng hai bên má, mắt đỏ hoe, sắc mặt ngây dại, cô chỉ biết trân trân nhìn về phía máy cát-sét, trông như chịu đả kích quá lớn.
Miệng cô lẩm bẩm: “Sao… sao có thể… sao lại như vậy…”
Lưu Y Sinh thở dài lắc đầu, thật là tạo nghiệp mà.
Mọi người trong sân đều nhìn Liễu Tinh Hòa với ánh mắt cảm thông. Cha ruột giết mẹ ruột, còn muốn hại cô, chuyện này ai chấp nhận nổi, đặt vào ai cũng là đòn trí mạng.
Sở trưởng Trương lo cô nghĩ quẩn, bước tới ngồi xổm bên cạnh, nhẹ giọng an ủi:
“Cháu phải giữ gìn sức khỏe, mẹ cháu lúc lâm chung vẫn lo nhất là cháu. Vì mẹ cháu, vì chính bản thân cháu, cháu phải mạnh mẽ lên, dưỡng thương cho tốt. Mọi chuyện còn lại giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Nghe đến đây, đôi mắt ngây dại của Liễu Tinh Hòa chuyển sang nhìn sở trưởng Trương, sau đó mím môi, nhào tới ôm ông ấy mà khóc lớn, vừa khóc vừa nấc nghẹn:
“Các đồng chí công an, các người nhất định phải lấy lại công bằng cho mẹ cháu. Bà ấy tốt như vậy, không thể chết mà không nhắm mắt… ô ô ô…”
Vừa lau nước mắt, Liễu Tinh Hòa vừa nghiến răng, tràn đầy tuyệt vọng và căm hận, xông về phía hai kẻ tội đồ kia: “Các người, một là cha ruột mà tôi kính trọng, một là mẹ kế tôi tôn sùng, còn là bạn của mẹ tôi, tại sao các người dám, sao dám đối xử với mẹ tôi như thế. Mẹ tôi quý các người cỡ nào, yêu em gái đến vậy, đối xử với các người tốt như thế, lương tâm các người bị chó ăn rồi sao? Hả? Trả mẹ lại cho tôi, trả lại… ô ô…”
Lưu Y Sinh vội ôm eo cô kéo lại, lo lắng kêu lên:
“Bình tĩnh, Tinh Hòa, bình tĩnh, vết thương ở cổ cháu không thể nứt thêm, cháu phải giữ sức khỏe để nhìn bọn xấu bị trừng trị. Chúng tôi không thể để kẻ ác được đắc ý.”
“Đúng, cháu không thể để chúng đắc ý. Cháu phải giữ gìn sức khỏe, cháu không thể xảy ra chuyện được. Nhà họ Liễu giờ chỉ còn lại mình cháu, cháu phải đòi lại công bằng cho mẹ, cháu phải khỏe lên, không được khóc, không được khóc, cháu phải cười để xem chúng bị trừng trị.”
Liễu Tinh Hòa dừng lại, hai tay áo quệt lung tung lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười méo mó, ngoan ngoãn ngồi lại lên ghế.
Mọi người xung quanh nhìn thấy mà xót xa, có người không nhịn được cũng chấm nước mắt.
Thấy ai nấy đều xúc động, Liễu Tinh Hòa nhìn thẳng vào sở trưởng Trương, ánh mắt kiên định: “Đồng chí công an, cháu khẩn cầu đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con. Cháu muốn bọn họ đền mạng vì tội giết người, phải trả giá xứng đáng. Cháu muốn đòi lại công bằng cho mẹ cháu, để bà dưới suối vàng nhắm mắt yên lòng.”
Thím Vương cất giọng dõng dạc hưởng ứng:
“Đúng, cắt đứt quan hệ! Nghĩ lại năm xưa, Thẩm Cường chỉ là một thằng nhóc sắp chết đói, nhà nghèo đến mức phải ăn đất chùa Quan Âm, bụng phình to như bụng bò, nếu không có nhà họ Liễu giúp, làm gì có hôm nay. Đúng là đồ vô ơn. Tinh Hòa, thím ủng hộ cháu đăng báo.”
“Chúng tôi đều ủng hộ cháu.”
Ông cụ Trương cũng giơ tay, dẫn đầu mọi người cùng ủng hộ ý kiến của cô.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn các vị, may mà có các vị giúp đỡ.” Liễu Tinh Hòa cảm động cúi đầu.
Sở trưởng Trương bước tới vỗ vai cô: “Được, yên tâm, để việc đó cho chúng tôi.”
“Vâng.”
Liễu Tinh Hòa hít hít mũi, giọng tràn đầy tin tưởng.
Khi mọi việc đến hồi kết, sở trưởng Trương liền xoay người chỉ huy các đồng chí công an áp giải hai kẻ nằm bẹp dưới đất về đồn, giải tán những người không liên quan. Thấy tâm trạng của Liễu Tinh Hòa đã ổn định hơn rất nhiều, ông ấy bắt đầu lấy lời khai của cô.
Trước tiên, họ hỏi về chi tiết vụ án giữa Thẩm Khê và Lý Binh, sau lại hỏi đến chuyện Thẩm Cường và Lý Tú Hoa ngoại tình, cùng với nghi án họ đầu độc Liễu Như Yên.
Nước mắt long lanh đọng hai bên má, mắt đỏ hoe, sắc mặt ngây dại, cô chỉ biết trân trân nhìn về phía máy cát-sét, trông như chịu đả kích quá lớn.
Miệng cô lẩm bẩm: “Sao… sao có thể… sao lại như vậy…”
Lưu Y Sinh thở dài lắc đầu, thật là tạo nghiệp mà.
Mọi người trong sân đều nhìn Liễu Tinh Hòa với ánh mắt cảm thông. Cha ruột giết mẹ ruột, còn muốn hại cô, chuyện này ai chấp nhận nổi, đặt vào ai cũng là đòn trí mạng.
Sở trưởng Trương lo cô nghĩ quẩn, bước tới ngồi xổm bên cạnh, nhẹ giọng an ủi:
“Cháu phải giữ gìn sức khỏe, mẹ cháu lúc lâm chung vẫn lo nhất là cháu. Vì mẹ cháu, vì chính bản thân cháu, cháu phải mạnh mẽ lên, dưỡng thương cho tốt. Mọi chuyện còn lại giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Nghe đến đây, đôi mắt ngây dại của Liễu Tinh Hòa chuyển sang nhìn sở trưởng Trương, sau đó mím môi, nhào tới ôm ông ấy mà khóc lớn, vừa khóc vừa nấc nghẹn:
“Các đồng chí công an, các người nhất định phải lấy lại công bằng cho mẹ cháu. Bà ấy tốt như vậy, không thể chết mà không nhắm mắt… ô ô ô…”
Vừa lau nước mắt, Liễu Tinh Hòa vừa nghiến răng, tràn đầy tuyệt vọng và căm hận, xông về phía hai kẻ tội đồ kia: “Các người, một là cha ruột mà tôi kính trọng, một là mẹ kế tôi tôn sùng, còn là bạn của mẹ tôi, tại sao các người dám, sao dám đối xử với mẹ tôi như thế. Mẹ tôi quý các người cỡ nào, yêu em gái đến vậy, đối xử với các người tốt như thế, lương tâm các người bị chó ăn rồi sao? Hả? Trả mẹ lại cho tôi, trả lại… ô ô…”
Lưu Y Sinh vội ôm eo cô kéo lại, lo lắng kêu lên:
“Bình tĩnh, Tinh Hòa, bình tĩnh, vết thương ở cổ cháu không thể nứt thêm, cháu phải giữ sức khỏe để nhìn bọn xấu bị trừng trị. Chúng tôi không thể để kẻ ác được đắc ý.”
“Đúng, cháu không thể để chúng đắc ý. Cháu phải giữ gìn sức khỏe, cháu không thể xảy ra chuyện được. Nhà họ Liễu giờ chỉ còn lại mình cháu, cháu phải đòi lại công bằng cho mẹ, cháu phải khỏe lên, không được khóc, không được khóc, cháu phải cười để xem chúng bị trừng trị.”
Liễu Tinh Hòa dừng lại, hai tay áo quệt lung tung lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười méo mó, ngoan ngoãn ngồi lại lên ghế.
Mọi người xung quanh nhìn thấy mà xót xa, có người không nhịn được cũng chấm nước mắt.
Thấy ai nấy đều xúc động, Liễu Tinh Hòa nhìn thẳng vào sở trưởng Trương, ánh mắt kiên định: “Đồng chí công an, cháu khẩn cầu đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con. Cháu muốn bọn họ đền mạng vì tội giết người, phải trả giá xứng đáng. Cháu muốn đòi lại công bằng cho mẹ cháu, để bà dưới suối vàng nhắm mắt yên lòng.”
Thím Vương cất giọng dõng dạc hưởng ứng:
“Đúng, cắt đứt quan hệ! Nghĩ lại năm xưa, Thẩm Cường chỉ là một thằng nhóc sắp chết đói, nhà nghèo đến mức phải ăn đất chùa Quan Âm, bụng phình to như bụng bò, nếu không có nhà họ Liễu giúp, làm gì có hôm nay. Đúng là đồ vô ơn. Tinh Hòa, thím ủng hộ cháu đăng báo.”
“Chúng tôi đều ủng hộ cháu.”
Ông cụ Trương cũng giơ tay, dẫn đầu mọi người cùng ủng hộ ý kiến của cô.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn các vị, may mà có các vị giúp đỡ.” Liễu Tinh Hòa cảm động cúi đầu.
Sở trưởng Trương bước tới vỗ vai cô: “Được, yên tâm, để việc đó cho chúng tôi.”
“Vâng.”
Liễu Tinh Hòa hít hít mũi, giọng tràn đầy tin tưởng.
Khi mọi việc đến hồi kết, sở trưởng Trương liền xoay người chỉ huy các đồng chí công an áp giải hai kẻ nằm bẹp dưới đất về đồn, giải tán những người không liên quan. Thấy tâm trạng của Liễu Tinh Hòa đã ổn định hơn rất nhiều, ông ấy bắt đầu lấy lời khai của cô.
Trước tiên, họ hỏi về chi tiết vụ án giữa Thẩm Khê và Lý Binh, sau lại hỏi đến chuyện Thẩm Cường và Lý Tú Hoa ngoại tình, cùng với nghi án họ đầu độc Liễu Như Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.