Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 16:
Thiển Hạ Miêu
12/12/2024
“Thật ra, sau khi mẹ cháu mất, cuộc sống của cháu không hề tốt đẹp như lời đồn. Ở bên ngoài, bọn họ trông có vẻ đạo mạo, nhưng về nhà lại chẳng ra người. Vì để sống sót, cháu buộc phải sống như một con thú. Trước đây, cháu không hiểu vì sao tất cả mọi người đều thay đổi nhanh đến thế, như chỉ qua một đêm. Giờ thì cháu đã rõ nguyên nhân.”
Ánh mắt Liễu Tinh Hòa thẳng thắn nhìn các đồng chí công an, không hề che giấu, kể hết mọi biến cố trong nhà, toàn bộ sự thật mà cô biết, đồng thời tường thuật không sót một chi tiết nào về những khổ đau mà nguyên chủ phải chịu đựng.
Cuối cùng, mắt cô đỏ hoe, ngữ điệu nặng nề nhấn từng chữ: “Giết người thì phải đền mạng. Các đồng chí, cháu tuyệt đối không tha thứ cho ba kẻ đó, phải để chúng trả giá bằng máu!”
Không cần diễn, đây là những lời thật tâm, phát ra từ nỗi đau chân thực, làm đồng chí công an ghi chép bên cạnh cũng đỏ mắt.
Ghi chép xong, Liễu Tinh Hòa hỏi: “Sở trưởng, cháu muốn hỏi, muộn nhất bao lâu thì hai vụ việc này có kết quả? Hiện tại Thẩm Khê đã báo danh cho cháu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Cháu sợ mình không đợi được đến lúc kết quả công bố.”
“Hai vụ việc này rất nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn. Chúng tôi cực kỳ coi trọng, chậm nhất hai ngày sẽ có kết quả. Cháu không cần lo lắng về thời gian, chúng tôi nhất định điều tra rõ ràng, khiến kẻ xấu phải chịu trừng trị.”
Sở trưởng Trương gật đầu dứt khoát, sau đó gọi chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức bên ngoài vào, bảo ông ta nói rõ chuyện xuống nông thôn.
Tuy Liễu Tinh Hòa là nạn nhân, nhưng danh sách đã báo lên không thể thay đổi. Chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức thông cảm cho cảnh ngộ của cô nhưng cũng bất đắc dĩ, bị sở trưởng Trương nhìn chằm chằm, ông ấy đành cắn răng giải thích:
“Cô Liễu à, lúc trước Thẩm Khê cầm sổ hộ khẩu đến báo danh, nói là cháu muốn báo đáp cha mẹ nuôi, nhớ quê hương, muốn trở về cống hiến cho nơi sinh ra và nuôi dưỡng mình, lại vì cháu đang bệnh nặng không đi nổi nên cô ta thay cháu đi báo danh. Nơi báo danh chính là công xã Thanh Vĩnh, chỗ cháu từng ở. Lúc ấy nghe nói quan hệ hai người tốt lắm, nhân viên chúng tôi không nghi ngờ, liền giúp cô ta đăng ký.”
“…Ai ngờ đâu cô ta lại là loại người như vậy, còn xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế. Thẩm Khê đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
Nói xong, chủ nhiệm liếc mắt nhìn sắc mặt sở trưởng Trương, rồi bất đắc dĩ nhìn sang Liễu Tinh Hòa.
Liễu Tinh Hòa nghe hiểu ngụ ý: nghĩa là tất cả là lỗi của Thẩm Khê, đừng kiếm chuyện với văn phòng thanh niên trí thức.
“Khụ khụ khụ~ khụ khụ~”
Cô len lén lấy vài giọt huyết vị (huyết vịt tươi) trong không gian, giấu trong lòng bàn tay, rồi vừa ho vừa hé tay ra, để chủ nhiệm văn phòng trông thấy vết máu.
Thấy cô lại ho ra máu, chủ nhiệm sợ hết hồn, vội đứng dậy giúp cô thuận khí: “Cô bé, cháu đừng kích động, đừng kích động. Tôi còn chưa nói hết, có gì chúng ta thương lượng, đừng kích động, sức khỏe quan trọng!”
“Uống miếng nước đi.”
Sở trưởng Trương rót nước ấm đưa cho cô, đồng thời lườm chủ nhiệm thanh niên trí thức một cái.
Chủ nhiệm thấy sắc mặt sở trưởng càng đen, còn mặt Liễu Tinh Hòa trắng bệch đáng sợ, sợ cô vì lời mình nói mà xảy ra chuyện, nhanh chóng nói tiếp: “Việc báo danh không hủy được, nhưng danh sách cụ thể chưa xuống, lúc nào đi, đi đâu xuống nông thôn vẫn có thể bàn lại. Chúng tôi sẽ cân nhắc tình hình của cháu. Cháu có thể dưỡng bệnh xong rồi hãy đi, địa điểm cũng cho cháu chọn, có thể chỉ định cụ thể. Chúng tôi sẽ phối hợp.”
“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm.”
Liễu Tinh Hòa đặt cốc nước xuống, không tiếp tục làm khó. Làm căng quá cũng chẳng ích gì, có được nhân nhượng thế này đã tốt lắm rồi, cô gật đầu hiểu ý: “Nếu vậy, cháu vẫn muốn về đội Mạc Ngư. Nơi đó cũng nhận thanh niên trí thức, cháu lại quen thuộc, có thể góp sức xây dựng tổ quốc tốt hơn.”
Ánh mắt Liễu Tinh Hòa thẳng thắn nhìn các đồng chí công an, không hề che giấu, kể hết mọi biến cố trong nhà, toàn bộ sự thật mà cô biết, đồng thời tường thuật không sót một chi tiết nào về những khổ đau mà nguyên chủ phải chịu đựng.
Cuối cùng, mắt cô đỏ hoe, ngữ điệu nặng nề nhấn từng chữ: “Giết người thì phải đền mạng. Các đồng chí, cháu tuyệt đối không tha thứ cho ba kẻ đó, phải để chúng trả giá bằng máu!”
Không cần diễn, đây là những lời thật tâm, phát ra từ nỗi đau chân thực, làm đồng chí công an ghi chép bên cạnh cũng đỏ mắt.
Ghi chép xong, Liễu Tinh Hòa hỏi: “Sở trưởng, cháu muốn hỏi, muộn nhất bao lâu thì hai vụ việc này có kết quả? Hiện tại Thẩm Khê đã báo danh cho cháu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Cháu sợ mình không đợi được đến lúc kết quả công bố.”
“Hai vụ việc này rất nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn. Chúng tôi cực kỳ coi trọng, chậm nhất hai ngày sẽ có kết quả. Cháu không cần lo lắng về thời gian, chúng tôi nhất định điều tra rõ ràng, khiến kẻ xấu phải chịu trừng trị.”
Sở trưởng Trương gật đầu dứt khoát, sau đó gọi chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức bên ngoài vào, bảo ông ta nói rõ chuyện xuống nông thôn.
Tuy Liễu Tinh Hòa là nạn nhân, nhưng danh sách đã báo lên không thể thay đổi. Chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức thông cảm cho cảnh ngộ của cô nhưng cũng bất đắc dĩ, bị sở trưởng Trương nhìn chằm chằm, ông ấy đành cắn răng giải thích:
“Cô Liễu à, lúc trước Thẩm Khê cầm sổ hộ khẩu đến báo danh, nói là cháu muốn báo đáp cha mẹ nuôi, nhớ quê hương, muốn trở về cống hiến cho nơi sinh ra và nuôi dưỡng mình, lại vì cháu đang bệnh nặng không đi nổi nên cô ta thay cháu đi báo danh. Nơi báo danh chính là công xã Thanh Vĩnh, chỗ cháu từng ở. Lúc ấy nghe nói quan hệ hai người tốt lắm, nhân viên chúng tôi không nghi ngờ, liền giúp cô ta đăng ký.”
“…Ai ngờ đâu cô ta lại là loại người như vậy, còn xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế. Thẩm Khê đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
Nói xong, chủ nhiệm liếc mắt nhìn sắc mặt sở trưởng Trương, rồi bất đắc dĩ nhìn sang Liễu Tinh Hòa.
Liễu Tinh Hòa nghe hiểu ngụ ý: nghĩa là tất cả là lỗi của Thẩm Khê, đừng kiếm chuyện với văn phòng thanh niên trí thức.
“Khụ khụ khụ~ khụ khụ~”
Cô len lén lấy vài giọt huyết vị (huyết vịt tươi) trong không gian, giấu trong lòng bàn tay, rồi vừa ho vừa hé tay ra, để chủ nhiệm văn phòng trông thấy vết máu.
Thấy cô lại ho ra máu, chủ nhiệm sợ hết hồn, vội đứng dậy giúp cô thuận khí: “Cô bé, cháu đừng kích động, đừng kích động. Tôi còn chưa nói hết, có gì chúng ta thương lượng, đừng kích động, sức khỏe quan trọng!”
“Uống miếng nước đi.”
Sở trưởng Trương rót nước ấm đưa cho cô, đồng thời lườm chủ nhiệm thanh niên trí thức một cái.
Chủ nhiệm thấy sắc mặt sở trưởng càng đen, còn mặt Liễu Tinh Hòa trắng bệch đáng sợ, sợ cô vì lời mình nói mà xảy ra chuyện, nhanh chóng nói tiếp: “Việc báo danh không hủy được, nhưng danh sách cụ thể chưa xuống, lúc nào đi, đi đâu xuống nông thôn vẫn có thể bàn lại. Chúng tôi sẽ cân nhắc tình hình của cháu. Cháu có thể dưỡng bệnh xong rồi hãy đi, địa điểm cũng cho cháu chọn, có thể chỉ định cụ thể. Chúng tôi sẽ phối hợp.”
“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm.”
Liễu Tinh Hòa đặt cốc nước xuống, không tiếp tục làm khó. Làm căng quá cũng chẳng ích gì, có được nhân nhượng thế này đã tốt lắm rồi, cô gật đầu hiểu ý: “Nếu vậy, cháu vẫn muốn về đội Mạc Ngư. Nơi đó cũng nhận thanh niên trí thức, cháu lại quen thuộc, có thể góp sức xây dựng tổ quốc tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.