Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 1:
Thiển Hạ Miêu
09/12/2024
"Xin chào, tôi muốn báo cáo có người đang ‘xx’ ở cửa sổ, địa chỉ là phòng 406 khách sạn Như Quân. Ghi âm, ghi hình và ảnh tôi sẽ gửi ngay cho các anh. Được rồi, tạm biệt."
Đứng tại lối thoát hiểm phòng cháy của khách sạn, Liễu Tinh Hòa vừa gác máy, ngón tay siết chặt bó hoa làm từ vé số cào và vé xổ số Song Sắc Cầu đang ôm trong ngực. Phần cành ở đế bó hoa bị bóp nát thành vụn gỗ nhỏ. Cô ngước nhìn biển số phòng cách đó không xa, trong đáy mắt đỏ ngầu toàn tia máu, ánh lên vẻ băng hàn.
Nghĩ đến chuyện cô vừa mệt mỏi tăng ca, vất vả hoàn thành cảnh võ thuật trong đoàn phim, sau đó tức tốc vượt ngàn dặm trở về chỉ để tạo bất ngờ cho bạn trai vào ngày lễ Tình Nhân, cô còn đặc biệt chuẩn bị một bó hoa độc đáo.
Thế mà kết quả nhận được là gì? Hắn tặng cô một “cái sừng”.
Được, được lắm!
Ngoại tình chứ gì, thuê phòng khách sạn chứ gì, thích kích thích chứ gì, vậy thì để cô “tặng” cho bọn họ một chuyến đi miễn phí đến sau song sắt tận hưởng cho thỏa!
Xì, lễ tình nhân cái khỉ gì, xui xẻo hết sức!
Liễu Tinh Hòa thao tác trên điện thoại, chỉnh sửa đầy đủ thông tin và tài liệu tố cáo rồi gửi thẳng cho Cục Công An.
Cảnh sát đến rất nhanh, tám phút sau, họ cùng quản lý khách sạn mở cửa bước vào phòng 406.
Người, vật, thuốc… mọi yếu tố đều quá mức “đầy đủ”.
Bắt ngay tại trận lúc họ đang hăng say, toàn bộ người và đồ “dụng cụ” trên giường đều bị cảnh sát thu giữ mang đi.
Qua khe hở, Liễu Tinh Hòa nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn tồi tệ bên trong, cùng với “vật thể” trông như cây nấm kim châm kia.
Lần đầu nhìn thấy cảnh này, cô chỉ muốn tự chọc mù mắt mình.
Mắt cô bị “đầu độc” mất rồi!
Chói mắt thật đấy, nhưng thôi cũng may, nghĩ lại cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần. May mà cô là người bảo thủ, đam mê sự nghiệp, chứ thứ chết tiệt đó mà cũng dám lộ mặt ra lêu lổng, đúng là không dám nhìn.
Chậc, quả nhiên đúng với lời trên mạng: Nhìn bề ngoài cao to vạm vỡ, bên trong có khi chỉ là giá đỗ mà thôi.
Hm, dân mạng không lừa cô đâu.
Sau khi cảnh sát đưa người đi, chẳng bao lâu sau cô nghe từ một người bạn trong đồn công an báo lại rằng thứ xui xẻo kia sẽ bị giam 15 ngày, phạt 5000 đồng, nghe đâu còn có nguy cơ mắc bệnh dơ dáy.
Về kết quả này, Liễu Tinh Hòa chỉ có thể nói: Đáng đời! Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn chia tay, lại lên trang cá nhân đăng trạng thái chia tay.
Ôm bó hoa trong tay, tâm trạng cô tốt hẳn lên, xoay người bước về nhà hàng Tây.
Bữa tối dưới ánh nến đã đặt trước, một mình cô ăn phần đôi chẳng phải càng vui sao?
Sau bữa ăn thịnh soạn, cô trở về nhà, ngồi trên sofa, đặt bó hoa vốn định tặng cho tên cặn bã đó lên đùi. Cô gỡ xuống 10 tờ vé xổ số Song Sắc Cầu, rồi tháo 20 tấm vé số cào, xếp chúng ngay ngắn.
Thấy thời gian gần đến lúc công bố kết quả xổ số, cô cầm điều khiển bật TV, chuyển sang kênh Giáo Dục số 1.
"Tự mình cào số không thơm hơn sao, mặc kệ tên cặn bã kia."
Vừa đợi người dẫn chương trình công bố số trúng, cô vừa vui vẻ cào dần các tấm vé số cào.
Cào đến tờ cuối cùng, cô khựng lại, niềm vui như vỡ òa.
Cô đưa vé số cào lại gần, giọng lẩm bẩm trở nên méo mó:
"Một... một triệu?"
Cô dụi mắt lần nữa, nhìn chằm chằm con số 1.000.000 ở vùng cào, sau đóa có hai biểu tượng y hệt, không sai chút nào.
Cô véo mạnh vào đùi, “Á” một tiếng, đau thật, không phải mơ.
Không sai, cô trúng một triệu!!
Cùng lúc đó, cô nghe người dẫn chương trình trên TV đọc ra dãy số trúng thưởng. Dãy số quen thuộc đến mức làm cô giật mình ngẩng đầu, vội vàng lấy xấp vé Song Sắc Cầu đặt bên cạnh ra xem.
Ngay sau đó, Liễu Tinh Hòa bật dậy, hét lên đầy phấn khích: "Á á á ——"
Đúng là họa phúc luân chuyển, vận may phát tài cuối cùng cũng đến với cô.
Hai mươi triệu, hẳn hai mươi triệu đấy!
Đứng tại lối thoát hiểm phòng cháy của khách sạn, Liễu Tinh Hòa vừa gác máy, ngón tay siết chặt bó hoa làm từ vé số cào và vé xổ số Song Sắc Cầu đang ôm trong ngực. Phần cành ở đế bó hoa bị bóp nát thành vụn gỗ nhỏ. Cô ngước nhìn biển số phòng cách đó không xa, trong đáy mắt đỏ ngầu toàn tia máu, ánh lên vẻ băng hàn.
Nghĩ đến chuyện cô vừa mệt mỏi tăng ca, vất vả hoàn thành cảnh võ thuật trong đoàn phim, sau đó tức tốc vượt ngàn dặm trở về chỉ để tạo bất ngờ cho bạn trai vào ngày lễ Tình Nhân, cô còn đặc biệt chuẩn bị một bó hoa độc đáo.
Thế mà kết quả nhận được là gì? Hắn tặng cô một “cái sừng”.
Được, được lắm!
Ngoại tình chứ gì, thuê phòng khách sạn chứ gì, thích kích thích chứ gì, vậy thì để cô “tặng” cho bọn họ một chuyến đi miễn phí đến sau song sắt tận hưởng cho thỏa!
Xì, lễ tình nhân cái khỉ gì, xui xẻo hết sức!
Liễu Tinh Hòa thao tác trên điện thoại, chỉnh sửa đầy đủ thông tin và tài liệu tố cáo rồi gửi thẳng cho Cục Công An.
Cảnh sát đến rất nhanh, tám phút sau, họ cùng quản lý khách sạn mở cửa bước vào phòng 406.
Người, vật, thuốc… mọi yếu tố đều quá mức “đầy đủ”.
Bắt ngay tại trận lúc họ đang hăng say, toàn bộ người và đồ “dụng cụ” trên giường đều bị cảnh sát thu giữ mang đi.
Qua khe hở, Liễu Tinh Hòa nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn tồi tệ bên trong, cùng với “vật thể” trông như cây nấm kim châm kia.
Lần đầu nhìn thấy cảnh này, cô chỉ muốn tự chọc mù mắt mình.
Mắt cô bị “đầu độc” mất rồi!
Chói mắt thật đấy, nhưng thôi cũng may, nghĩ lại cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần. May mà cô là người bảo thủ, đam mê sự nghiệp, chứ thứ chết tiệt đó mà cũng dám lộ mặt ra lêu lổng, đúng là không dám nhìn.
Chậc, quả nhiên đúng với lời trên mạng: Nhìn bề ngoài cao to vạm vỡ, bên trong có khi chỉ là giá đỗ mà thôi.
Hm, dân mạng không lừa cô đâu.
Sau khi cảnh sát đưa người đi, chẳng bao lâu sau cô nghe từ một người bạn trong đồn công an báo lại rằng thứ xui xẻo kia sẽ bị giam 15 ngày, phạt 5000 đồng, nghe đâu còn có nguy cơ mắc bệnh dơ dáy.
Về kết quả này, Liễu Tinh Hòa chỉ có thể nói: Đáng đời! Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn chia tay, lại lên trang cá nhân đăng trạng thái chia tay.
Ôm bó hoa trong tay, tâm trạng cô tốt hẳn lên, xoay người bước về nhà hàng Tây.
Bữa tối dưới ánh nến đã đặt trước, một mình cô ăn phần đôi chẳng phải càng vui sao?
Sau bữa ăn thịnh soạn, cô trở về nhà, ngồi trên sofa, đặt bó hoa vốn định tặng cho tên cặn bã đó lên đùi. Cô gỡ xuống 10 tờ vé xổ số Song Sắc Cầu, rồi tháo 20 tấm vé số cào, xếp chúng ngay ngắn.
Thấy thời gian gần đến lúc công bố kết quả xổ số, cô cầm điều khiển bật TV, chuyển sang kênh Giáo Dục số 1.
"Tự mình cào số không thơm hơn sao, mặc kệ tên cặn bã kia."
Vừa đợi người dẫn chương trình công bố số trúng, cô vừa vui vẻ cào dần các tấm vé số cào.
Cào đến tờ cuối cùng, cô khựng lại, niềm vui như vỡ òa.
Cô đưa vé số cào lại gần, giọng lẩm bẩm trở nên méo mó:
"Một... một triệu?"
Cô dụi mắt lần nữa, nhìn chằm chằm con số 1.000.000 ở vùng cào, sau đóa có hai biểu tượng y hệt, không sai chút nào.
Cô véo mạnh vào đùi, “Á” một tiếng, đau thật, không phải mơ.
Không sai, cô trúng một triệu!!
Cùng lúc đó, cô nghe người dẫn chương trình trên TV đọc ra dãy số trúng thưởng. Dãy số quen thuộc đến mức làm cô giật mình ngẩng đầu, vội vàng lấy xấp vé Song Sắc Cầu đặt bên cạnh ra xem.
Ngay sau đó, Liễu Tinh Hòa bật dậy, hét lên đầy phấn khích: "Á á á ——"
Đúng là họa phúc luân chuyển, vận may phát tài cuối cùng cũng đến với cô.
Hai mươi triệu, hẳn hai mươi triệu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.