Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 2:
Thiển Hạ Miêu
09/12/2024
Trời ơi, may mà không tặng cho tên cặn bã kia, chứ không thì đau lòng chết mất.
Liễu Tinh Hòa ôm ngực, tim đập loạn, ngồi thụp xuống, cười ngốc nghếch lật đi lật lại tấm vé số cào và vé Song Sắc Cầu trên tay.
Tổng cộng có 21 triệu.
Trời ạ, ở cái “tuổi già” 25 của cô, giờ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống dưỡng lão luôn sao?
Quả nhiên là tên cặn bã ảnh hưởng đến vận may của cô.
Vừa thoát khỏi hắn thì may mắn tới tấp đến!
Mấy gã cặn bã đều là mây bay, giờ trong đầu Liễu Tinh Hòa chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm sao sống cuộc đời nghỉ hưu khi có tiền trong tay.
Suốt đêm cô chìm trong niềm vui trúng số, làm gì ngủ được, chỉ mong trời mau sáng để đi lĩnh thưởng.
Sáng hôm sau, ăn điểm tâm xong, cô chờ đúng giờ trung tâm phúc lợi mở cửa, mang theo những tấm giấy quý giá trúng thưởng đi đổi tiền.
Hai mươi mốt triệu, sau khi nộp thuế còn lại mười sáu triệu tám trăm ngàn.
Làm xong mọi thủ tục, nhìn tin nhắn tiền đã vào tài khoản, cô từ chối đề nghị mua sản phẩm tài chính hay gửi kỳ hạn của ngân hàng. Cô đã có kế hoạch riêng.
Cô cũng từ chối đề nghị của người phụ trách trung tâm phúc lợi về việc quyên góp cho tổ chức từ thiện. Nếu quyên qua tổ chức, e rằng một xu cũng không đến tay người thật sự cần.
Cô tự có cách của mình.
Nhân lúc phóng viên chưa đến, bất chấp tiếng gọi đằng sau, cô kiên quyết bước ra khỏi ngân hàng, vừa đi vừa lấy đồ trang điểm ra tô son phấn, thay đổi phong cách.
Đi ngang khu chợ đồ cổ, mới liếc một cái, cô đã bị một bà lão mặt mũi hiền từ đang ngồi bán bên lề đường gọi lại: "Cô gái, vào xem thử đi, toàn bảo bối gia truyền nhà tôi đấy."
Nghe tiếng, Liễu Tinh Hòa quay sang, thấy trên sạp đủ thứ đồ. Bị một sức mạnh khó hiểu dẫn dắt, cô đi tới ngồi xổm xuống xem.
Chỉ liếc mắt một cái, cô đã thích ngay nửa miếng ngọc quyết bên trong một cái hộp. Không phải vì gì khác, nó rất giống nửa miếng ngọc quyết mà cha mẹ để lại cho cô.
Xem ra, dường như hai nửa này là một cặp.
Trong túi đang có tiền, cô sảng khoái rút thẻ quẹt tám vạn tám trên máy POS bà lão đưa ra, mua nó về.
Nhận được tiền, bà lão cười híp mắt, trao hộp đựng ngọc quyết qua cho cô, đồng thời lấy từ sạp ra một đồng tiền cổ xỏ dây đỏ đưa kèm:
"Cô gái, chúng ta hữu duyên, tặng cô một món quà kèm, một đồng xu may mắn. Cần tôi giúp cô đeo không?"
"Cảm ơn, cháu tự đeo được."
Liễu Tinh Hòa dùng tay trái nhận hộp ngọc, tay phải cầm lấy đồng xu đeo vào cổ tay, chào tạm biệt bà lão, tâm trạng vui vẻ trở về nhà trọ.
Sau lưng, bà lão nhìn bóng cô đi xa, thì thầm: "Cửu tử nhất sinh, trong đại hung ẩn chứa một tia sinh cơ. Hy vọng có thể giúp cô hóa giải, tìm ra một đường sống."
Dứt lời, bà lão thu lại ánh nhìn, dọn quầy hàng, xách đồ rời đi.
Liễu Tinh Hòa không biết những gì phía sau, đi xa rồi cô kéo ra nửa miếng ngọc quyết đang đeo dưới cổ áo, lấy hai nửa ghép lại cọ xát vài lần, “cạch” một tiếng, chúng khớp khít hoàn hảo thành một miếng ngọc hoàn chỉnh.
Chỉnh đúng vị trí, cô vẫn có thể tháo rời ra. Thì ra ngọc quyết này sử dụng cấu trúc mộng và lỗ (khớp âm dương), thật tinh xảo.
Cô ghép hai nửa thành một miếng ngọc hoàn mỹ, thay lại dây đeo ở vị trí thích hợp, rồi giấu dưới lớp áo.
Cầm số tiền thưởng nhận được, cô đi đến chợ bán sỉ quy mô lớn, chi ra năm triệu đồng mua các loại vật tư sinh hoạt.
Một nửa quyên tặng cho viện phúc lợi mà trước kia cô từng làm tình nguyện, nơi thật lòng vì bọn trẻ.
Nửa còn lại gửi về vùng núi quê nhà cho trẻ em nghèo.
Chi ra năm triệu, trái tim vốn thấp thỏm bất an từ sau khi nhận giải của cô cuối cùng cũng an yên.
Sau khi xử lý mọi việc trong thành phố, cô nhận được thông báo của người bạn trong đồn công an, đến lãnh năm ngàn đồng tiền thưởng tố giác.
Sau đó cô kéo vali lên máy bay, hướng đến nơi cô nhắm sẵn để dưỡng già.
…………
Liễu Tinh Hòa ôm ngực, tim đập loạn, ngồi thụp xuống, cười ngốc nghếch lật đi lật lại tấm vé số cào và vé Song Sắc Cầu trên tay.
Tổng cộng có 21 triệu.
Trời ạ, ở cái “tuổi già” 25 của cô, giờ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống dưỡng lão luôn sao?
Quả nhiên là tên cặn bã ảnh hưởng đến vận may của cô.
Vừa thoát khỏi hắn thì may mắn tới tấp đến!
Mấy gã cặn bã đều là mây bay, giờ trong đầu Liễu Tinh Hòa chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm sao sống cuộc đời nghỉ hưu khi có tiền trong tay.
Suốt đêm cô chìm trong niềm vui trúng số, làm gì ngủ được, chỉ mong trời mau sáng để đi lĩnh thưởng.
Sáng hôm sau, ăn điểm tâm xong, cô chờ đúng giờ trung tâm phúc lợi mở cửa, mang theo những tấm giấy quý giá trúng thưởng đi đổi tiền.
Hai mươi mốt triệu, sau khi nộp thuế còn lại mười sáu triệu tám trăm ngàn.
Làm xong mọi thủ tục, nhìn tin nhắn tiền đã vào tài khoản, cô từ chối đề nghị mua sản phẩm tài chính hay gửi kỳ hạn của ngân hàng. Cô đã có kế hoạch riêng.
Cô cũng từ chối đề nghị của người phụ trách trung tâm phúc lợi về việc quyên góp cho tổ chức từ thiện. Nếu quyên qua tổ chức, e rằng một xu cũng không đến tay người thật sự cần.
Cô tự có cách của mình.
Nhân lúc phóng viên chưa đến, bất chấp tiếng gọi đằng sau, cô kiên quyết bước ra khỏi ngân hàng, vừa đi vừa lấy đồ trang điểm ra tô son phấn, thay đổi phong cách.
Đi ngang khu chợ đồ cổ, mới liếc một cái, cô đã bị một bà lão mặt mũi hiền từ đang ngồi bán bên lề đường gọi lại: "Cô gái, vào xem thử đi, toàn bảo bối gia truyền nhà tôi đấy."
Nghe tiếng, Liễu Tinh Hòa quay sang, thấy trên sạp đủ thứ đồ. Bị một sức mạnh khó hiểu dẫn dắt, cô đi tới ngồi xổm xuống xem.
Chỉ liếc mắt một cái, cô đã thích ngay nửa miếng ngọc quyết bên trong một cái hộp. Không phải vì gì khác, nó rất giống nửa miếng ngọc quyết mà cha mẹ để lại cho cô.
Xem ra, dường như hai nửa này là một cặp.
Trong túi đang có tiền, cô sảng khoái rút thẻ quẹt tám vạn tám trên máy POS bà lão đưa ra, mua nó về.
Nhận được tiền, bà lão cười híp mắt, trao hộp đựng ngọc quyết qua cho cô, đồng thời lấy từ sạp ra một đồng tiền cổ xỏ dây đỏ đưa kèm:
"Cô gái, chúng ta hữu duyên, tặng cô một món quà kèm, một đồng xu may mắn. Cần tôi giúp cô đeo không?"
"Cảm ơn, cháu tự đeo được."
Liễu Tinh Hòa dùng tay trái nhận hộp ngọc, tay phải cầm lấy đồng xu đeo vào cổ tay, chào tạm biệt bà lão, tâm trạng vui vẻ trở về nhà trọ.
Sau lưng, bà lão nhìn bóng cô đi xa, thì thầm: "Cửu tử nhất sinh, trong đại hung ẩn chứa một tia sinh cơ. Hy vọng có thể giúp cô hóa giải, tìm ra một đường sống."
Dứt lời, bà lão thu lại ánh nhìn, dọn quầy hàng, xách đồ rời đi.
Liễu Tinh Hòa không biết những gì phía sau, đi xa rồi cô kéo ra nửa miếng ngọc quyết đang đeo dưới cổ áo, lấy hai nửa ghép lại cọ xát vài lần, “cạch” một tiếng, chúng khớp khít hoàn hảo thành một miếng ngọc hoàn chỉnh.
Chỉnh đúng vị trí, cô vẫn có thể tháo rời ra. Thì ra ngọc quyết này sử dụng cấu trúc mộng và lỗ (khớp âm dương), thật tinh xảo.
Cô ghép hai nửa thành một miếng ngọc hoàn mỹ, thay lại dây đeo ở vị trí thích hợp, rồi giấu dưới lớp áo.
Cầm số tiền thưởng nhận được, cô đi đến chợ bán sỉ quy mô lớn, chi ra năm triệu đồng mua các loại vật tư sinh hoạt.
Một nửa quyên tặng cho viện phúc lợi mà trước kia cô từng làm tình nguyện, nơi thật lòng vì bọn trẻ.
Nửa còn lại gửi về vùng núi quê nhà cho trẻ em nghèo.
Chi ra năm triệu, trái tim vốn thấp thỏm bất an từ sau khi nhận giải của cô cuối cùng cũng an yên.
Sau khi xử lý mọi việc trong thành phố, cô nhận được thông báo của người bạn trong đồn công an, đến lãnh năm ngàn đồng tiền thưởng tố giác.
Sau đó cô kéo vali lên máy bay, hướng đến nơi cô nhắm sẵn để dưỡng già.
…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.