Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 21:
Thiển Hạ Miêu
13/12/2024
Liễu Tinh Hòa nghe lời của đồng chí công an, cả người như tê dại.
Không phải vì bọn họ bị xử tử hình, mà là vì những tội ác của chúng. Mỗi một tội danh đều khiến cô tức tối đến nghiến răng, liên tục phá vỡ giới hạn đạo đức mà cô có thể tưởng tượng về ba kẻ đó.
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, như kiểu “dao nhỏ rạch mông” – lần đầu gặp chuyện lạ.
Không ngờ ngay cả cái chết của ông ngoại cô cũng có liên quan đến tên súc sinh Thẩm Cường kia.
Mà Thẩm Khê lại biết rõ thân thế của cô.
Cũng chẳng trách cô ta có thể vứt bỏ 18 năm ơn nuôi dưỡng, vì ngay từ đầu cô ta đã biết mình chui ra từ bụng ai. Suốt thời gian qua, cô ta chưa từng xem mẹ Liễu như mẹ, có lẽ chỉ coi bà là kẻ thù cướp mất vị trí của mẹ ruột mình.
Trong lòng cô ta, việc thế chỗ nguyên chủ để hưởng phúc có lẽ là điều hiển nhiên.
Mẹ nó, đúng là một lũ khốn nạn nhà họ Thẩm, làm hại cả nhà họ Liễu, ba thế hệ trên dưới đều bị chúng nó chà đạp.
Trời lưới lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.
Lũ cặn bã này cũng coi như “may mắn”.
Vừa hay gặp đúng Liễu Tinh Hòa, một người không bao giờ chịu nhẫn nhịn, lại vừa gặp đồng chí công an tận tâm tận lực, đồng thời còn gặp lãnh đạo cấp trên xuống thị sát, tội chứng rõ ràng, tính chất ác liệt, không một kẻ nào thoát được.
Bọn chúng được “hưởng” mức phạt cao nhất, cả lũ lĩnh án tử hình, chiều nay sẽ “bắn hoa cải” – ăn “đậu phộng” (đạn) mà chết.
Có thể nói là tội ác đáng tội.
“Cháu giữ kỹ hai chiếc đồng hồ này.” Sở trưởng Trương nói xong liền trao cho Liễu Tinh Hòa hai chiếc đồng hồ nhãn hiệu kim cương, một chiếc đồng hồ nữ và một chiếc đồng hồ nam.
Chiếc đồng hồ nữ này là của nguyên chủ, sau khi nguyên chủ ngất xỉu thì bị tên Lý Binh – tên du thủ du thực kia – lén trộm mất.
Tên khốn này đúng là rảnh rỗi, còn không quên chôm một chiếc đồng hồ khi đang bị dục vọng chi phối.
Hèn gì cô lục soát tài sản lúc trước không tìm thấy chiếc đồng hồ này.
Chiếc đồng hồ nam kia thì do đồng chí công an tịch thu từ tay Thẩm Cường. Giờ lão bị kết án tử hình, chiếc đồng hồ này dĩ nhiên thuộc về cô.
Liễu Tinh Hòa cầm hai chiếc đồng hồ nhìn qua rồi bỏ vào túi, sau đó nhìn về phía Sở trưởng Trương, hỏi: “Sở trưởng, cháu có thể xin gặp ba người Thẩm Cường lần cuối không?”
Kẻ thù sắp chết rồi, cô không thể không thay mặt cả nhà đến nhìn một lần.
Không vì ai khác, chỉ vì Liễu Tinh Hòa.
Sở trưởng Trương ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, cháu chờ một chút, tôi giúp cháu xin phép.”
“Cảm ơn sở trưởng.” Liễu Tinh Hòa cảm ơn rồi ngồi chờ tại đồn công an.
Tốc độ của sở trưởng Trương rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau ông cầm trong tay tờ giấy đã đóng dấu của bên bộ phận vũ trang, dẫn Liễu Tinh Hòa đi gặp ba người Thẩm Cường lần cuối.
Sở trưởng Trương còn rất chu đáo, để lại khoảng không gian riêng tư, chỉ dẫn người canh gác đứng ngoài, để mình cô vào đối mặt.
Kẻ thù gặp nhau, đỏ ngầu hai mắt.
Ba kẻ vốn nằm ườn ra, sống không bằng chết, giờ vừa thấy cô như gặp phao cứu sinh, liền nhào tới bám lấy song sắt, quỳ gối cầu xin.
Thẩm Khê gào khóc lớn nhất, cô ta vừa lắc song sắt vừa gào:
“Tinh Hòa, Tinh Hòa, cô đi nói với các đồng chí công an đi, tất cả là hiểu lầm thôi, giờ cô đâu có sao đâu, cô tha thứ cho chúng tôi đi, sau này tôi nhất định đối xử tốt với cô, cho cô mọi thứ, cô giúp chúng tôi cầu xin đi, tôi xin cô, xin cô, tôi không muốn chết, hu hu, tôi còn trẻ như vậy…”
“Thím cũng cầu xin con, con nói với công an rằng tất cả đều là giả, xin con cứu chúng ta, ra ngoài thím cho con đánh, con mắng thế nào cũng được, thím tuyệt đối không cãi lại, con bảo thím làm gì thím cũng nghe.”
Lý Tú Hoa giơ tay lên thề, mặt mày đẫm lệ, cầu xin nhìn Liễu Tinh Hòa.
Không phải vì bọn họ bị xử tử hình, mà là vì những tội ác của chúng. Mỗi một tội danh đều khiến cô tức tối đến nghiến răng, liên tục phá vỡ giới hạn đạo đức mà cô có thể tưởng tượng về ba kẻ đó.
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, như kiểu “dao nhỏ rạch mông” – lần đầu gặp chuyện lạ.
Không ngờ ngay cả cái chết của ông ngoại cô cũng có liên quan đến tên súc sinh Thẩm Cường kia.
Mà Thẩm Khê lại biết rõ thân thế của cô.
Cũng chẳng trách cô ta có thể vứt bỏ 18 năm ơn nuôi dưỡng, vì ngay từ đầu cô ta đã biết mình chui ra từ bụng ai. Suốt thời gian qua, cô ta chưa từng xem mẹ Liễu như mẹ, có lẽ chỉ coi bà là kẻ thù cướp mất vị trí của mẹ ruột mình.
Trong lòng cô ta, việc thế chỗ nguyên chủ để hưởng phúc có lẽ là điều hiển nhiên.
Mẹ nó, đúng là một lũ khốn nạn nhà họ Thẩm, làm hại cả nhà họ Liễu, ba thế hệ trên dưới đều bị chúng nó chà đạp.
Trời lưới lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.
Lũ cặn bã này cũng coi như “may mắn”.
Vừa hay gặp đúng Liễu Tinh Hòa, một người không bao giờ chịu nhẫn nhịn, lại vừa gặp đồng chí công an tận tâm tận lực, đồng thời còn gặp lãnh đạo cấp trên xuống thị sát, tội chứng rõ ràng, tính chất ác liệt, không một kẻ nào thoát được.
Bọn chúng được “hưởng” mức phạt cao nhất, cả lũ lĩnh án tử hình, chiều nay sẽ “bắn hoa cải” – ăn “đậu phộng” (đạn) mà chết.
Có thể nói là tội ác đáng tội.
“Cháu giữ kỹ hai chiếc đồng hồ này.” Sở trưởng Trương nói xong liền trao cho Liễu Tinh Hòa hai chiếc đồng hồ nhãn hiệu kim cương, một chiếc đồng hồ nữ và một chiếc đồng hồ nam.
Chiếc đồng hồ nữ này là của nguyên chủ, sau khi nguyên chủ ngất xỉu thì bị tên Lý Binh – tên du thủ du thực kia – lén trộm mất.
Tên khốn này đúng là rảnh rỗi, còn không quên chôm một chiếc đồng hồ khi đang bị dục vọng chi phối.
Hèn gì cô lục soát tài sản lúc trước không tìm thấy chiếc đồng hồ này.
Chiếc đồng hồ nam kia thì do đồng chí công an tịch thu từ tay Thẩm Cường. Giờ lão bị kết án tử hình, chiếc đồng hồ này dĩ nhiên thuộc về cô.
Liễu Tinh Hòa cầm hai chiếc đồng hồ nhìn qua rồi bỏ vào túi, sau đó nhìn về phía Sở trưởng Trương, hỏi: “Sở trưởng, cháu có thể xin gặp ba người Thẩm Cường lần cuối không?”
Kẻ thù sắp chết rồi, cô không thể không thay mặt cả nhà đến nhìn một lần.
Không vì ai khác, chỉ vì Liễu Tinh Hòa.
Sở trưởng Trương ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, cháu chờ một chút, tôi giúp cháu xin phép.”
“Cảm ơn sở trưởng.” Liễu Tinh Hòa cảm ơn rồi ngồi chờ tại đồn công an.
Tốc độ của sở trưởng Trương rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau ông cầm trong tay tờ giấy đã đóng dấu của bên bộ phận vũ trang, dẫn Liễu Tinh Hòa đi gặp ba người Thẩm Cường lần cuối.
Sở trưởng Trương còn rất chu đáo, để lại khoảng không gian riêng tư, chỉ dẫn người canh gác đứng ngoài, để mình cô vào đối mặt.
Kẻ thù gặp nhau, đỏ ngầu hai mắt.
Ba kẻ vốn nằm ườn ra, sống không bằng chết, giờ vừa thấy cô như gặp phao cứu sinh, liền nhào tới bám lấy song sắt, quỳ gối cầu xin.
Thẩm Khê gào khóc lớn nhất, cô ta vừa lắc song sắt vừa gào:
“Tinh Hòa, Tinh Hòa, cô đi nói với các đồng chí công an đi, tất cả là hiểu lầm thôi, giờ cô đâu có sao đâu, cô tha thứ cho chúng tôi đi, sau này tôi nhất định đối xử tốt với cô, cho cô mọi thứ, cô giúp chúng tôi cầu xin đi, tôi xin cô, xin cô, tôi không muốn chết, hu hu, tôi còn trẻ như vậy…”
“Thím cũng cầu xin con, con nói với công an rằng tất cả đều là giả, xin con cứu chúng ta, ra ngoài thím cho con đánh, con mắng thế nào cũng được, thím tuyệt đối không cãi lại, con bảo thím làm gì thím cũng nghe.”
Lý Tú Hoa giơ tay lên thề, mặt mày đẫm lệ, cầu xin nhìn Liễu Tinh Hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.