Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 22:
Thiển Hạ Miêu
13/12/2024
Thẩm Cường cũng hèn hạ, đánh vào tình thân: “Con ngoan, cha là cha ruột của con, chỉ cần con cứu cha ra, sau này cha nghe lời con hết, tiền bạc đều cho con xài, muốn ăn gì có nấy, con không phải muốn nuôi cha mẹ nuôi sao, chúng ta đón bọn họ lên thành phố, kiếm việc làm, để bọn họ thành dân thành phố, con kêu cha làm gì cũng được…”
Liễu Tinh Hòa mặt lạnh như băng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, im lặng nhìn ba kẻ kia giãy giụa cầu sống, bộ dạng thảm hại đến buồn nôn.
Thấy chưa Tinh Hòa, bọn chúng chỉ thế thôi, yếu ớt không chịu nổi một cú đánh. Lần sau, nếu gặp chuyện tương tự, đừng do dự, cứ tung đòn hiểm là xong.
Liễu Tinh Hòa khẽ hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Biết sai chưa?”
“Biết sai rồi, biết sai rồi!”
Ba người tưởng rằng cô đã động lòng, mừng rỡ gật đầu lia lịa.
“Muốn được tha thứ không?”
“Muốn, muốn, muốn!”
“Vậy thì đi chết đi.” Năm chữ lạnh lùng bật ra từ miệng Liễu Tinh Hòa.
Xuống dưới đó mà sám hối.
Ba kẻ phía trong nghe thấy cô không xiêu lòng lại buông ra lời như vậy, cầu xin không thành, liền quay ra chửi rủa ầm ĩ.
“Nếu biết mày là con tiện nhân giết cha như vậy, tao đã bóp chết mày từ đầu rồi!”
“Liễu Tinh Hòa, mày đồ lòng dạ đen tối, tất cả là vì mày, sao mày lại trở về, sao mày lại cướp đi mọi thứ của tao, mày không được chết tử tế đâu!”
Ánh mắt Liễu Tinh Hòa lóe hung quang, giọng quát lạnh lùng:
“Ai là kẻ cướp đi tất cả mọi thứ của nhà tao? Tao chết hay không chúng mày không biết à? Liễu Tinh Hòa tao đã sớm bị bọn mày giết chết. Kẻ đang đứng trước mặt chúng mày lúc này là người từ dưới mồ bò lên để lôi chúng mày xuống. Cả nhà ba người chúng mày tội ác chồng chất, coi thường luật pháp, xem mạng người như cỏ rác, hại cả nhà họ Liễu. Giết người thì đền mạng, đã đến lúc chúng mày xuống đó tạ tội với nhà họ Liễu. Bọn họ đang chờ chúng mày dưới đó.”
“Một nhà đoàn tụ mới trọn vẹn, chẳng thiếu một ai! Nhìn xem, bên cạnh chúng mày đấy, họ đã đến, đến dẫn chúng mày đi rồi!”
Giọng cô trầm thấp, âm điệu ghê rợn vang quanh căn phòng, làm ba kẻ kia sợ hãi lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Xem kìa, thật đúng là lũ vô dụng, chỉ được cái hung hăng lúc trước.
“Các người cố mà tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng này đi, chẳng mấy chốc sẽ đoàn tụ ở dưới đó. Giờ đây, tôi sẽ sống lại, đón nhận ánh mặt trời rực rỡ, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.
Còn các ngươi, chỉ chờ vài tiếng nữa, những ‘hạt đậu phộng nhỏ xinh’ sẽ ‘bắn’ một phát, xuyên qua trán, chui vào óc, khuấy lên máu thịt, nở ra những đóa hoa máu rực rỡ.”
Nhìn ba kẻ mặt mày xám ngoét, ngã sóng soài dưới đất, toàn thân Liễu Tinh Hòa khoan khoái, cô bật cười sảng khoái, sải bước ra khỏi nơi giam giữ.
Tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ đã hoàn thành.
Lúc bước qua cánh cổng lớn, cô cảm nhận được cơ thể nhẹ nhõm vô cùng, linh hồn ấm áp, hòa hợp hơn với thân xác này.
“Cảm ơn, bảo trọng, tạm biệt.”
Bên tai dường như vang lên một âm thanh trong trẻo xa xăm, từ gần đến xa rồi biến mất.
Giọng “Liễu Tinh Hòa” nguyên chủ sao?
Chúc nguyên chủ đời sau bình an thuận lợi, an vui khỏe mạnh.
Giây phút này, cô biết, chút ý thức cuối cùng của nguyên chủ còn sót lại trong thân thể đã tan biến khỏi thế gian.
Chào tạm biệt sở trưởng Trương, Liễu Tinh Hòa hướng về trường cấp ba, cô vẫn còn đại sự cần làm, sau lưng vẫn còn những trận chiến khốc liệt đang chờ đợi.
Đến trường, Liễu Tinh Hòa tìm gặp giáo viên để nhận bằng tốt nghiệp trung học. Ra khỏi cổng trường, cô mua một tờ báo cẩn thận cất kỹ, rồi lập tức đi đến trước một căn nhà dân nhỏ bên cạnh trường, đưa tay gõ cửa.
Ra mở cửa là bạn học của cô, Trương Nhược Nhược, người bạn tốt đầu tiên cô quen khi lên thành phố. Trương Nhược Nhược cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, là cô nhi con của liệt sĩ.
Liễu Tinh Hòa mặt lạnh như băng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, im lặng nhìn ba kẻ kia giãy giụa cầu sống, bộ dạng thảm hại đến buồn nôn.
Thấy chưa Tinh Hòa, bọn chúng chỉ thế thôi, yếu ớt không chịu nổi một cú đánh. Lần sau, nếu gặp chuyện tương tự, đừng do dự, cứ tung đòn hiểm là xong.
Liễu Tinh Hòa khẽ hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Biết sai chưa?”
“Biết sai rồi, biết sai rồi!”
Ba người tưởng rằng cô đã động lòng, mừng rỡ gật đầu lia lịa.
“Muốn được tha thứ không?”
“Muốn, muốn, muốn!”
“Vậy thì đi chết đi.” Năm chữ lạnh lùng bật ra từ miệng Liễu Tinh Hòa.
Xuống dưới đó mà sám hối.
Ba kẻ phía trong nghe thấy cô không xiêu lòng lại buông ra lời như vậy, cầu xin không thành, liền quay ra chửi rủa ầm ĩ.
“Nếu biết mày là con tiện nhân giết cha như vậy, tao đã bóp chết mày từ đầu rồi!”
“Liễu Tinh Hòa, mày đồ lòng dạ đen tối, tất cả là vì mày, sao mày lại trở về, sao mày lại cướp đi mọi thứ của tao, mày không được chết tử tế đâu!”
Ánh mắt Liễu Tinh Hòa lóe hung quang, giọng quát lạnh lùng:
“Ai là kẻ cướp đi tất cả mọi thứ của nhà tao? Tao chết hay không chúng mày không biết à? Liễu Tinh Hòa tao đã sớm bị bọn mày giết chết. Kẻ đang đứng trước mặt chúng mày lúc này là người từ dưới mồ bò lên để lôi chúng mày xuống. Cả nhà ba người chúng mày tội ác chồng chất, coi thường luật pháp, xem mạng người như cỏ rác, hại cả nhà họ Liễu. Giết người thì đền mạng, đã đến lúc chúng mày xuống đó tạ tội với nhà họ Liễu. Bọn họ đang chờ chúng mày dưới đó.”
“Một nhà đoàn tụ mới trọn vẹn, chẳng thiếu một ai! Nhìn xem, bên cạnh chúng mày đấy, họ đã đến, đến dẫn chúng mày đi rồi!”
Giọng cô trầm thấp, âm điệu ghê rợn vang quanh căn phòng, làm ba kẻ kia sợ hãi lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Xem kìa, thật đúng là lũ vô dụng, chỉ được cái hung hăng lúc trước.
“Các người cố mà tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng này đi, chẳng mấy chốc sẽ đoàn tụ ở dưới đó. Giờ đây, tôi sẽ sống lại, đón nhận ánh mặt trời rực rỡ, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.
Còn các ngươi, chỉ chờ vài tiếng nữa, những ‘hạt đậu phộng nhỏ xinh’ sẽ ‘bắn’ một phát, xuyên qua trán, chui vào óc, khuấy lên máu thịt, nở ra những đóa hoa máu rực rỡ.”
Nhìn ba kẻ mặt mày xám ngoét, ngã sóng soài dưới đất, toàn thân Liễu Tinh Hòa khoan khoái, cô bật cười sảng khoái, sải bước ra khỏi nơi giam giữ.
Tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ đã hoàn thành.
Lúc bước qua cánh cổng lớn, cô cảm nhận được cơ thể nhẹ nhõm vô cùng, linh hồn ấm áp, hòa hợp hơn với thân xác này.
“Cảm ơn, bảo trọng, tạm biệt.”
Bên tai dường như vang lên một âm thanh trong trẻo xa xăm, từ gần đến xa rồi biến mất.
Giọng “Liễu Tinh Hòa” nguyên chủ sao?
Chúc nguyên chủ đời sau bình an thuận lợi, an vui khỏe mạnh.
Giây phút này, cô biết, chút ý thức cuối cùng của nguyên chủ còn sót lại trong thân thể đã tan biến khỏi thế gian.
Chào tạm biệt sở trưởng Trương, Liễu Tinh Hòa hướng về trường cấp ba, cô vẫn còn đại sự cần làm, sau lưng vẫn còn những trận chiến khốc liệt đang chờ đợi.
Đến trường, Liễu Tinh Hòa tìm gặp giáo viên để nhận bằng tốt nghiệp trung học. Ra khỏi cổng trường, cô mua một tờ báo cẩn thận cất kỹ, rồi lập tức đi đến trước một căn nhà dân nhỏ bên cạnh trường, đưa tay gõ cửa.
Ra mở cửa là bạn học của cô, Trương Nhược Nhược, người bạn tốt đầu tiên cô quen khi lên thành phố. Trương Nhược Nhược cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, là cô nhi con của liệt sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.