Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 27:
Thiển Hạ Miêu
13/12/2024
“Cảm ơn chú.”
Nhận văn bản, Liễu Tinh Hòa cảm kích cúi chào, theo xưởng trưởng Tiền đến phòng tài vụ, tính lương tháng trước cùng hai ngày công tháng này của Thẩm Cường.
Tổng cộng được 49 đồng rưỡi, kèm theo 4 phiếu công nghiệp, một phiếu vải 5 thước, một phiếu thịt 1 cân, một phiếu đậu phụ 2 cân, một phiếu đường đỏ 1 cân. Tháng này còn có phúc lợi, mỗi người được 1 cân quýt tươi.
Nhìn đống phúc lợi hấp dẫn đó, Liễu Tinh Hòa vừa ghen tị vừa tiếc hận!
Chết tiệt, nếu không phải do Thẩm Khê báo danh cho cô đi nông thôn, cô đã có thể an nhàn ở nhà máy thép, ung dung hưởng phúc đến tận thời kỳ sa thải hàng loạt thập niên 90.
Giờ thì hay rồi, công việc thì có mà không thể làm, phải xuống nông thôn dầm mưa dãi nắng làm ruộng.
Cô hậm hực ký tên lãnh đủ hết.
Không được, cô phải tính kế lâu dài, phải phát huy hết giá trị của suất làm này, tối đa hóa lợi ích.
Ra khỏi phòng tài vụ, sau khi chào tạm biệt xưởng trưởng Tiền, Liễu Tinh Hòa lập tức bị chủ nhiệm Ngô – người vẫn dõi theo cô từ bên ngoài, vội vàng kéo về nhà.
Chủ nhiệm Ngô không thể chờ thêm, phải mau chóng chốt việc làm kia!
“Cháu gái, mau lấy bằng tốt nghiệp ra, lát nữa chúng ta ra ngoài.”
Chủ nhiệm Ngô vừa vào nhà đã nói với cô con gái đang thái rau trong bếp, sau đó vào phòng lấy tiền. Bà ấy đếm đủ một ngàn đồng ngay trước mặt Liễu Tinh Hòa rồi trao cho cô.
“Nha đầu, cháu tự đếm lại đi.”
“Không cần đâu, cháu thấy thím đếm rồi, không sai đâu. Chúng ta đi thôi, làm xong sớm cho yên tâm.”
Liễu Tinh Hòa cất tiền vào túi xách, rồi chuyển thẳng vào không gian. Cô ra hiệu cho chủ nhiệm Ngô dẫn con gái xuất phát.
Xong việc càng sớm càng tốt.
Chủ nhiệm Ngô quay đầu lại thấy con gái mình đang ngây người ra, cười bất đắc dĩ gọi: “Con bé này, ngẩn ra đó làm gì, mẹ kêu lấy bằng tốt nghiệp mà? Lúc trước cứ mong mỏi có việc, giờ việc đến lại đứng ngốc ra.”
“Mẹ, thật sự có việc làm sao?”
“Có. Mau đi lấy, nhanh lên. Tiền mẹ cũng đưa rồi, sổ hộ khẩu mẹ cũng mang theo, còn giả sao được. Chúng ta đi làm thủ tục ngay, hai ngày sau con có thể đi làm. Làm thủ quỹ ở phòng tài vụ nhà máy thép đấy, công việc tốt nhất luôn! Mau lên!”
“Vâng, được!”
Cô con gái của Ngô chủ nhiệm mừng như điên, chạy ù vào phòng tìm bằng tốt nghiệp.
Chuyện một khi đã xong, ai cũng muốn chắc chắn không gặp trục trặc. Ba người lập tức chạy đến nhà máy thép.
Có chủ nhiệm Ngô là người trong cuộc, quen đường, hiểu thủ tục, chưa đầy nửa tiếng mọi việc đã hoàn tất, công việc chính thức không còn liên quan gì đến Liễu Tinh Hòa.
Giao dịch kết thúc, rời khỏi nhà máy, lòng Liễu Tinh Hòa nhẹ nhõm đi một nửa.
Cô từ chối lời mời ăn cơm của Ngô chủ nhiệm, ngó đồng hồ rồi đi về phía đồn công an, tìm sở trưởng Trương.
Sở trưởng Trương lại dẫn cô đi nhìn ba hũ tro cốt.
“Ba hũ tro này cháu có muốn nhận không?”
Phạm nhân bị tử hình, sau hỏa táng tro cốt có thể cho người thân nhận lại.
Dù sao về mặt pháp lý, cô cũng từng có quan hệ với họ, nên ông ấy mới hỏi.
“Không ạ, cháu đã đăng báo cắt đứt quan hệ rồi, không muốn có bất kỳ dây dưa gì nữa.”
Cô thấy chúng bị pháp luật trừng trị là đủ, lười đụng đến tro cốt bẩn thỉu, bôi bẩn tay mình, làm ô nhiễm môi trường.
Để nhà nước xử lý mớ rác này tiện hơn.
“Hôm nay cháu tìm chú là có chuyện riêng.”
“Được, vậy để chúng ta thống nhất quản lý.” Sở trưởng Trương cất mấy hũ tro vào hộp chuyên dụng, bỏ mũ xuống, nói: “Chú giờ rảnh, cháu có chuyện gì cứ nói.”
“Sở trưởng, chú xem, bọn họ bị trừng phạt, thi hành án tử hình. Lần trước cháu báo cáo, coi như cháu có công tố giác, trừ hại cho dân, được tính không ạ?”
Liễu Tinh Hòa nhìn chằm chằm vào chỗ đặt hũ tro, rồi quay sang sở trưởng Trương, mặt dày hỏi.
Sở trưởng ngây ra một giây, trầm ngâm: “Nói vậy cũng coi như có công tố giác, vì dân trừ hại.”
Nhận văn bản, Liễu Tinh Hòa cảm kích cúi chào, theo xưởng trưởng Tiền đến phòng tài vụ, tính lương tháng trước cùng hai ngày công tháng này của Thẩm Cường.
Tổng cộng được 49 đồng rưỡi, kèm theo 4 phiếu công nghiệp, một phiếu vải 5 thước, một phiếu thịt 1 cân, một phiếu đậu phụ 2 cân, một phiếu đường đỏ 1 cân. Tháng này còn có phúc lợi, mỗi người được 1 cân quýt tươi.
Nhìn đống phúc lợi hấp dẫn đó, Liễu Tinh Hòa vừa ghen tị vừa tiếc hận!
Chết tiệt, nếu không phải do Thẩm Khê báo danh cho cô đi nông thôn, cô đã có thể an nhàn ở nhà máy thép, ung dung hưởng phúc đến tận thời kỳ sa thải hàng loạt thập niên 90.
Giờ thì hay rồi, công việc thì có mà không thể làm, phải xuống nông thôn dầm mưa dãi nắng làm ruộng.
Cô hậm hực ký tên lãnh đủ hết.
Không được, cô phải tính kế lâu dài, phải phát huy hết giá trị của suất làm này, tối đa hóa lợi ích.
Ra khỏi phòng tài vụ, sau khi chào tạm biệt xưởng trưởng Tiền, Liễu Tinh Hòa lập tức bị chủ nhiệm Ngô – người vẫn dõi theo cô từ bên ngoài, vội vàng kéo về nhà.
Chủ nhiệm Ngô không thể chờ thêm, phải mau chóng chốt việc làm kia!
“Cháu gái, mau lấy bằng tốt nghiệp ra, lát nữa chúng ta ra ngoài.”
Chủ nhiệm Ngô vừa vào nhà đã nói với cô con gái đang thái rau trong bếp, sau đó vào phòng lấy tiền. Bà ấy đếm đủ một ngàn đồng ngay trước mặt Liễu Tinh Hòa rồi trao cho cô.
“Nha đầu, cháu tự đếm lại đi.”
“Không cần đâu, cháu thấy thím đếm rồi, không sai đâu. Chúng ta đi thôi, làm xong sớm cho yên tâm.”
Liễu Tinh Hòa cất tiền vào túi xách, rồi chuyển thẳng vào không gian. Cô ra hiệu cho chủ nhiệm Ngô dẫn con gái xuất phát.
Xong việc càng sớm càng tốt.
Chủ nhiệm Ngô quay đầu lại thấy con gái mình đang ngây người ra, cười bất đắc dĩ gọi: “Con bé này, ngẩn ra đó làm gì, mẹ kêu lấy bằng tốt nghiệp mà? Lúc trước cứ mong mỏi có việc, giờ việc đến lại đứng ngốc ra.”
“Mẹ, thật sự có việc làm sao?”
“Có. Mau đi lấy, nhanh lên. Tiền mẹ cũng đưa rồi, sổ hộ khẩu mẹ cũng mang theo, còn giả sao được. Chúng ta đi làm thủ tục ngay, hai ngày sau con có thể đi làm. Làm thủ quỹ ở phòng tài vụ nhà máy thép đấy, công việc tốt nhất luôn! Mau lên!”
“Vâng, được!”
Cô con gái của Ngô chủ nhiệm mừng như điên, chạy ù vào phòng tìm bằng tốt nghiệp.
Chuyện một khi đã xong, ai cũng muốn chắc chắn không gặp trục trặc. Ba người lập tức chạy đến nhà máy thép.
Có chủ nhiệm Ngô là người trong cuộc, quen đường, hiểu thủ tục, chưa đầy nửa tiếng mọi việc đã hoàn tất, công việc chính thức không còn liên quan gì đến Liễu Tinh Hòa.
Giao dịch kết thúc, rời khỏi nhà máy, lòng Liễu Tinh Hòa nhẹ nhõm đi một nửa.
Cô từ chối lời mời ăn cơm của Ngô chủ nhiệm, ngó đồng hồ rồi đi về phía đồn công an, tìm sở trưởng Trương.
Sở trưởng Trương lại dẫn cô đi nhìn ba hũ tro cốt.
“Ba hũ tro này cháu có muốn nhận không?”
Phạm nhân bị tử hình, sau hỏa táng tro cốt có thể cho người thân nhận lại.
Dù sao về mặt pháp lý, cô cũng từng có quan hệ với họ, nên ông ấy mới hỏi.
“Không ạ, cháu đã đăng báo cắt đứt quan hệ rồi, không muốn có bất kỳ dây dưa gì nữa.”
Cô thấy chúng bị pháp luật trừng trị là đủ, lười đụng đến tro cốt bẩn thỉu, bôi bẩn tay mình, làm ô nhiễm môi trường.
Để nhà nước xử lý mớ rác này tiện hơn.
“Hôm nay cháu tìm chú là có chuyện riêng.”
“Được, vậy để chúng ta thống nhất quản lý.” Sở trưởng Trương cất mấy hũ tro vào hộp chuyên dụng, bỏ mũ xuống, nói: “Chú giờ rảnh, cháu có chuyện gì cứ nói.”
“Sở trưởng, chú xem, bọn họ bị trừng phạt, thi hành án tử hình. Lần trước cháu báo cáo, coi như cháu có công tố giác, trừ hại cho dân, được tính không ạ?”
Liễu Tinh Hòa nhìn chằm chằm vào chỗ đặt hũ tro, rồi quay sang sở trưởng Trương, mặt dày hỏi.
Sở trưởng ngây ra một giây, trầm ngâm: “Nói vậy cũng coi như có công tố giác, vì dân trừ hại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.